Ác Quỷ Không Cánh (Heart And Hurt)

Chương 48: Chương 51 Đoạn Ghi Âm Cuối Cùng

-Sao...sao cô có sợi dây chuyền đó?

-Thì tôi đã bảo chúng ta cùng vào trong nói chuyện rồi mà_Buông lơi những ngón tay thon dài ra khỏi mớ tóc úa vàng đầy chất hóa học của kẻ mình vừa tóm được, cô gái mặc áo khoác đen chăm chú lấy khăn tay trong túi áo lau đều lòng bàn tay, ánh mắt đen láy thăm thẳm của cô xoáy sâu lên khuôn mặt thần sắt biến đổi của người đối diện.

Đã lâu rồi, cô ko được nhìn anh ở khoảng cách thật gần như lúc này, trái tim ngủ yên trong lớp băng dày bao bọc chợt đập.

-Anh, anh quen con điên bạo lực đó à?_Cô nàng kia vừa thoát khỏi tay ác đã nhào đến ôm lấy tay Hạ Vĩ, phụng mặt hằm hằm về phía kẻ dám phá tóc mình, giọng nũng nịu kịch thấy ớn.

-Cô đang làm tôi phát ói đấy, cư xử giống người chút cưng sẽ có giá hơn_Cô gái mặc áo khoác đen khuyên nhủ, cái cách cô để sự bỡn cợt pha lẫn đúng là rất dễ khiến người ta nóng máu.

-Cô!_Cô gái bị đả kích toan đốp trả, nhưng cái miệng leo lẻo đã cạn từ, nhất thời ko thể nói gì thêm, chỉ biết đưa ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống ném về phía đối diện, vòng ôm càng siết chặt.

-Đủ rồi! Cô về đi!_Ko có hứng đứng xem cảnh trâu bò đánh nhau nữa, Hạ Vĩ lên tiếng như tiếng còi mãnh lực kết thúc của đấu của lão trọng tài hói mất nửa đầu. Anh lãnh đạm gỡ đôi tay đang giữ chặt mình ra.

-Nghe ko, cút về đi kìa!_Cô nàng lẳng lơ khoái trá thông báo, một nụ cười đắc chí rộ trên đôi môi đỏ chói.

Vẫn đứng lì tại chỗ, cô gái ác khoác đen vòng tay kiêu kì để trước ngực.

-Anh nên nói rõ ai đi ai ở lại, kẻo có người tưởng bở thì tội.

-Cô về đi!_Thấy có lí, Hạ Vĩ quay sang nhìn cô nàng lẳng lơ truyền lệnh, giọng nói anh lúc nào cũng vậy, cũng mang sắc thái dịu dàng, đối đãi tử tế như thể đó là một nàng công chúa. Anh mỉm cười. Nụ cười ấy giống thứ vũ khí vô hình giết chết thần trí người trong truyền thuyết.

Trong mắt mọi người, anh mang vẻ thánh thiện khó tả, như 1 thiên sứ cuối mảnh trăng tàn, trái ngược với vẻ đẹp tuyệt mĩ đến ghê rợn, lãnh khốc đúng chất một ác ma như anh trai ko cùng cha cùng mẹ của mình.

Duyên cớ nào, thiên sứ ấy lại tự vấy bẩn sự trong trắng của bản thân bằng cách gần gũi với những cô nàng gái bao?

-Ukm, khi khác chúng ta gặp nhau nhé?_Cô nàng lẵng lơ sau một hồi choáng váng trước sự ân cần của người kia liền ngoan ngoãn đáp trả, chút ghen tị, câu nệ hơn thua dường như đã bị cơn say trai đá văng ra khỏi đầu.

-Tùy!_Hạ Vĩ ngắn gọn, khẽ đặt mắt đến kẻ còn lại cũng đang trong tình trạng hệt như người kia rồi xoay người bước vào trong. Anh ngồi phịch xuống sôfa màu kem, lơ đãng thả mắt lên chiếc rèm cùng tông bay nhẹ trong gió, chờ đợi.

Gió khẽ lùa vào căn phòng.

Từng sợi tóc như ngọc đen của anh óng ánh, lơ lửng để gió đưa đẩy, làn da trắng mịn mềm mại mỏng manh như men sứ được chiếc áo sơ mi giản đơn bao trọn. Ở anh toát lên nét kiêu sa, thanh túy của một chàng hoàng tử trong câu chuyện cổ. Thân thể anh tràn ngập trong thứ nắng mai yếu ớt, tựa như có làn sương mờ ảo phủ quanh người anh. Một hoàng tử giữa chốn người mênh mông.

Song, hoàng tử thì vẫn chỉ là hoàng tử, ko bao giờ có thể trở thành đế vương, trừ phi, phép màu thực sự đến.

Phút chốc, nắng càng thêm đậm màu, ánh sáng càng thêm gắt gao hơn, làm anh trở nên thật chói loà, đã mong manh lại thêm trong suốt, cứ như thể, chỉ cần ngón tay mang hơi ấm cơ thể của ai đó chạm vào anh, anh sẽ tan biến theo gió vậy.

Khoảng khắc đó làm vị khách ko mời bần thần cứng người tực thì, cô chỉ biết chăm chăm chiêm ngưỡng vẻ đẹp ấy, lòng dấy lên khao khát muốn chiếm đoạt, muốn biến chàng hoàng tử phong nhã làm của riêng. Những cảm xúc tức thời âm ỉ át đi sự ham muốn tột bậc, lí tưởng và mục đích sống bấy lâu cô theo đuổi.

Trong 2 người, cô đã chọn ở bên thiên sứ.

Để tình yêu được đúc kết vào hoàn thiện, cô phải biến hoàng tử thành hoàng đế, như cái dã tâm lớn dần ko chỉ trong cô mà còn nằm bên trong vỏ bọc thiên thần kia.

-Này, cô làm gì mà lâu thế_Ko phải là người thuộc dạng kiên nhẫn, Hạ Vĩ sốt ruột quay đầu lại xem người kia đang làm gì. Anh vô tình bắt gặp ánh nhìn đầy cảm xúc từ người còn lại rồi vội vàng quay đầu về quỹ đạo trước, có chút ngẫm ngợi khó hiểu.

Cái cảnh nữ nhân mê mệt chết trân trước vẻ đẹp của anh nhiều ko đếm xuễ nhưng đôi mắt họ ko hề pha tạp thêm bất cứ cảm xúc nào khác khi say đắm anh như cô gái kia. Ánh mắt cô ta lũng loạn và đầy ý vị hơn sự nhu mi bên ngoài của nó.

-Nếu như cô còn đứng đó và nhìn tôi nữa thì xin hãy ra ngoài cho, tôi cần nghỉ ngơi_Hạ Vĩ khó chịu cảnh cáo, đáy mắt rọi đến chiếc đồng hồ đeo tay.

Đã 8h 26 phút sáng...

Bị đánh thức đột ngột bằng câu nói lạnh lùng, cô gái kia có chút chần chừ, khuôn mặt vẫn đờ đờ, đôi mắt vẫn thơ thẩn như cũ, e rằng vẫn chưa thoát khỏi mê trận mà bản thân cô tự giăng lấy để bẫy mình. Cô gái bước nhanh, nhanh dần, chẳng thể nhốt rái tim yếu mềm trong băng đá thêm nữa. Chủ nhân của nó đã xuất hiện, nó đang rạo rực và cuồng dại. Cô lao đến chiếc ghế anh đang ngả người, như con thiêu thân, hai cánh tay nhỏ nhắn của cô dang ra, chỉ vài giây nữa, cô sẽ giữ chặt được anh, ko để anh trốn thoát.

Nhưng, cô đã dừng lại kịp lúc để ko phải hối tiếc, mạch máu trong người cô như có lực bóp nghét lấy trái tim cô, để ngăn nó đừng rạo rực, cuồng dại thêm nữa. Giờ chưa phải lúc, cô phải kiềm chế, cho tới khi kế hoạch mới thành công.

Cô muốn làm gì?_Ngay khi trực giác đánh động có kẻ đang lao tới từ phía sau, Hạ Vĩ quay đầu phắt lại, thoáng giật mình khi thấy vị khách rắc rối bất thình lình đập vào mắt_Cô đang làm tôi phát cáu rồi đấy.

-Xin lỗi, tôi súyt té thôi!_Hơi chạnh lòng, cô gái nọ cười trừ, đi sang ghết đối diện rồi cởi bỏ chiếc áo khoác nặng trịch xuống, để lộ những đường cong hoàn mĩ dưới bộ cánh trắng bó sát. Cô ngồi xuống ghế, bắt chéo chân, kiêu ra tựa vào thàng ghế.

-Nói đi, làm cách nào cô có được sợi dây chuyền?_Ko thèm đếm xỉa gì đến cặp chân dài khiêu gợi lộ ra trước mắt, Hạ Vĩ ngáp dài như dành cho cô ta sự khinh bỉ tối đa, anh vào thẳng vấn đề.

-Chẳng làm cách nào cả_Cô gái đối diện nở nụ cười có thể quật ngã võ sĩ Sumô Nhật, làm đắm tàu Titaníc, phảng phất mang mác buồn.

-Nếu ko thì sợi dây đó ở đâu mà có?_Hạ Vĩ tiếp tục chất vấn, có vẻ anh ko hề xao động chút nào trước nụ cười của "đối tác".

-Anh đã tặng nó cho tôi, sao giờ lại hỏi nó ở đâu ra chứ, thế làm sao tôi trả lời đây?_Cô gái kiêu kì trả lời bằng 1 câu hỏi

-Tôi tặng cô khi nào chứ?

-Khi tôi lưu diễn trên đất Nhật, anh đã đem cốc cà phê nóng cho tôi rồi tặng nó. Anh quên rồi à?_Thản nhiên tiếp lời, cô gái nọ cười thất vọng trêu ngươi người, làm thần trí đã rối bời của Hạ Vĩ thêm hỗn loạn.

-Sao...sao cô..._Anh ko thể thốt nên 1 lời nào nữa.

-Anh ko nhận ra nét gì ở em sao?_Cô gái nọ mắt long lanh ngấn nước, lòng bàn tay ép chặt chiếc dây chuyền, đến nỗi những vết hằn của nó mặc nhiên để lại trên da thịt cô, đặc biệt rõ nét, như 1 bức xăm da thịt sống động.

-Tôi đâu quen cô.

-Mà cũng phải thôi_Cô gái nọ bật cười đau đớn_ Khuôn mặt em đã thay đổi hoàn toàn rồi. Anh nhận ra được thì thật là lạ.

-Ý cô là sao?_Hạ Vĩ thực tình hoàn toàn chẳng hiểu gì.

-Em... Là Hiểu Nghi đây.

-Ko thể nào, cô đùa tôi đấy à?_Giờ thì đến lượt Hạ Vĩ bật cười. Anh đứng phắt dậy, đi về phía cánh cửa đã đóng kín, vặn mở_Tôi ko có thời gian giỡn với cô, mời cô về cho.

-Sao anh ko tin em, em là Hiểu Nghi_Cô gái tự xưng là Hiểu Nghi đứng dậy theo, bước vài bước thu hẹp khoảng cách.

-Nếu cô là Hiểu Nghi, vậy người đang ở trong Hàn gia là mà à. Hay cô tính nói rằng đó là cô em gái đáng yêu giống hệt cô nhé?_Hạ Vĩ buông lời chế giễu, nét thiên sứ trên khuôn mặt anh giờ trong giả tạo quá.

-Đúng vậy, 2 người bọn em bị tráo đổi thân phận trong vụ tai nạn, cô ta thành Hàn thiếu phu nhân còn em thì dung nhan bị huỷ hoại, phải phẫu thuật, hãy tin em đi!

-Nếu cô ko đi, tôi sẽ gọi bảo vệ_Hạ Vĩ kiên quyết ko tin lời xằng tiếng bậy, toan bước đi.

"-Hãy giúp anh, Hiểu Nghi. Anh muốn trở thành người thừa kế Hàn Gia. Người xứng đáng ko phải là Hàn Gia Phong, kẻ xứng đáng là anh mới đúng.

-Nhưng anh muốn em giúp thế nào? Em là phận gái, đâu có quyền lực.

-Vậy thì hãy giúp anh làm Gia Phong yêu em. Hãy cưới anh ta và lấy hết tài sản hắn có, anh nghĩ em có khả năng. Em là người thông minh mà. Anh yêu em"

Mội đoạn hội thoại nhỏ phát ra giữa căn phòng cô quạnh.

Hạ Vĩ dừng bước, đưa ánh mắt thảng thốt vằn đỏ nhìn chiếc điện thoại đang phát ra âm thanh rồi đảo mắt nhìn kẻ đang giữ. Khoé môi cô ta, thẳm sâu 1 nụ cười nhẹ.

-Anh tin em chưa?