Ác Ý Thế Giới Mary Sue

Chương 18: Thành quả huấn luyện.

Không nói chuyện thâm cung bí sử gì nữa, quay lại với bạn nhỏ nam phụ họ Tiêu đáng thương đang ở biên cương ăn cát nào.

Tiêu Trường Phong mặt mày bẩn thỉu, toàn thân như con trâu đất đang cố sức đút cơm vào mồm, răng môi hoạt động hết công suất, va đập liên hồi.

Đói, con mọe nó đói. Lăn lộn trên bùn cả ngày làm cả đám hơn 200 người như con trâu đất, y còn đẹp trai chán đấy, được rồi, Tiêu Trường Phong thừa nhận câu này có hơi vênh với sự thực, nhưng mà chắc chắn y đẹp hơn cái vị vượt tường lửa không may bị đốt trụi tóc , lông mi , lông mày gì đó kia.

Ấy ấy, tên khốn này, ông đây mới nhìn mi cười một tí mà dám đấm ông chảy máu mũi , đúng là cái đồ bạo lực , đầu óc ngu xi tứ chi phát triển mà, cái này chưa phải tức nhất, một  đấm thôi, cười cái là qua.

Dưng mờ vị phụ thân có con bị đánh dập mặt kia , không những không phạt hung thủ mà còn đứng vỗ tay cười khoái trá này là ai? Là ai?! Y không quen được không.....

Tiêu soái đại nhân đang cảm thấy vô cùng hép pi, đây chính là mục đích hắn muốn, còn ăn đòn ấy à? Tiêu soái tỏ vẻ, không chết là  được, lo cái quái  gì, ngày xưa lão tử còn thảm hơn ngươi kìa.

Tiêu Trường Phong bi ai nghĩ, với cái kiểu giáo dục thả rông này, con cháu Tiêu gia không sa ngã ,laamf đường lạc lối là coi như phúc 8 đời rồi.

Ba tháng huấn luyện mang lại hiệu quả không tệ, cái đám kia giờ leo tường, vượt ngói như đi trên đất bằng, hành quân tập kích dễ như trở bàn tay, đánh lén, ám sát, phá vây , bắt giặc dễ như cơm bữa, trang bị thêm nỏ cứng, dao găm liền thành hệ thống trang bị. Trong cuộc khảo hạch thường lệ 10 ngày trước , 1000 người  bao vây truy sát 201 người trong phạm vi 50 dặm, bị chi quân đội đặc chủng này đánh tan tác. Nếu như ở địa hình đặc thù như núi cao, rừng sâu, thành thị thì năng lực bọn họ là vô hạn. Đương nhiên đó là hiệu quả trải qua 2 năm huấn luyện cơ, Tiêu soái vô cùng mong đợi 1 đội quân như thế, có nó, hừ hừ, cẩu tặc Đột Quyết chết tiệt, đợi lão tử chôn sống ngươi đi. Tiểu tử ngốc nhà mình cũng không tệ, biết vận dụng binh pháp vào cơ đấy, có điều kì quái quá đi, chả giống ai, toàn chơi kì chiêu , quái chiêu cả. Đột nhiên nhớ ra nó học từ ai, Tiêu soái liền hận đến ngứa răng, hậu quả là, tối hôm í, bạn nhỏ nào đó bị lọc ra bạo hành gia đình 1 trận tơi bời hoa lá, tan tác chim muông.

Vẫn là cái trò đó, toàn thân ngâm trong nước thuốc, chỉ là không có tiếng sói tru quỷ gào nữa, ai nấy đều nhắm mắt dưỡng thần, hoàn toàn buông lỏng cơ thịt để cơ thể được nghỉ ngơi tốt nhất. Nửa canh giờ sau nước bắt đầu lạnh, từng người tự bò ra khỏi thùng, được xoa bóp bên cạnh đống lửa lớn. Năm tháng rèn luyện gian khổ đã làm thay đổi hoàn toàn cơ bắp của bọn họ, đám này mặc mỗi quần đùi đứng trong gió lạnh mà không thấy lạnh, làn da mù đồng sáng bóng, 4 múi cơ bụng cực đẹp. Huấn luyện mỗi ngày chỉ là trò vặt, đấm cọc ngỗ thuần túy là trò chơi kích thích bọn họ tìm lấy.

Trong chi quân đội ở Sóc Phương này, đội quân đặc chủng này tuyệt đối không nên chọc vào. Vì sao à? Thế mà cũng phải hỏi á? Ngươi thật quá lạc hậu so với thế giới rồi, từ đâu chui ra thế? Rừng rậm nguyên thủy à? Đúng là một đám dã nhân . Hừ hừ.

Nghe đâu Tiêu giáo úy chế tạo ra móng ngựa bằng sắt, đầu tiên cả quân doanh chả ai tin, đùa hả? Vấn đề làm khó danh tướng cả nghìn năm lại được mấy miếng sắt vụn giải quyết á? Phét lác quá đấy. Kết quả là sao? Ngựa đeo móng sắt chạy ngày trăm dặm không hư hao, chạy qua đám binh khí hỏng ngon lành, da chân cũng không xước. Theo nguồn tin nội bộ từ đại cữu ca của tiểu đệ của binh sĩ canh cửa ở soái trướng truyền lại là, Tiêu giáo úy vẻ mặt bi thương vạn phần, vừa khóc vừa với tay lấy tiền thắng cược, nghe nói vị giám quân triều đình phái đến bị thua cả khố, lông nhông chạy vội về lều, mấy tháng không dám gặp ai. Nhưng đáng chú ý nhất là, Tiêu soái hình như không hài lòng cho lắm, vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu, cao thâm khó dò, sau khi đuổi mọi người đi , đặc biệt giữ Tiêu giáo úy lại, chả hiểu phụ tử giao lưu cái gì mà Tiêu giáo úy đáng thương bị đánh cho tòe mỏ, vừa mếu vừa ôm tiền chạy mất dạng làm Tiêu soái ức lắm, cầm roi ngựa đuổi theo tính đánh chết thằng nghịch tử này , may mà Tiêu giáo úy như bôi mỡ vào chân, chạy nhanh hơn thỏ mới thoát được một kiếp.

Sau đó Tiêu giáo úy lại lên cơn, vào xưởng chế tạo binh khí của quân doanh ăn nằm mấy ngày, nhìn chằm chằm công tượng, làm vị nhân huynh này lo sốt vó, suýt thì quỳ xuống ôm chân Tiêu giáo úy khóc rống, giáo úy đại nhân à, tiểu nhân có 1 thê 5 thiếp 9 con rồi, ngài đừng làm tiểu nhân khó xử, hu hu hu...

Mấy hôm sau, Tiêu giáo úy lại kệ nệ vác bộ binh khí mới chế tạo đến soái trướng, tính kiếm mẻ nữa thì bị Đại soái anh minh thần võ, dũng mãnh tuyệt luân, tầm nhìn vượt thời đại , đã kịp  nhìn thấu âm mưu vô sỉ đó, liền quật cho một trận đuổi đi, à, trước đó còn lột mất công thức chế tạo binh khí nữa.

Tiêu Trường Phong nằm phơi lưng trên giường khóc không ra nước mắt, mọe nó, có cần đánh ông đây như thế không??? Có phụ thân nào khốn khiếp thế không??? Má nó, biết thế không lôi Cố gì gì đó ra đỡ đạn rồi, ai mà biết vị phụ thân kia lại là Fan cuồng của lão Cố gì kia chứ.... hức hức.....ai da.... đau chết ông rồi....

Còn về việc sao y biết cách chế móng ngựa sắt với rèn vũ khí tinh luyện và áo giáp đời mới ấy à? Mỗ trạch nam tỏ vẻ, ngươi cứ thử 25/ 24 tiếng lần mò trên mạng xem, cái gì nên biết sẽ biết, cái gì không nên biết cũng sẽ biết luôn, nhưng mà chỉ lý thuyết thì làm ăn được gì. Chính vì vậy mà Tiêu soái đột ngột phát hiện, sắt quý giá của bản soái đâu hết rồi........ Ngao...... thằng nghịch tử trời đánh thánh vật kia.... không đánh chết ngươi , lão tử không phải họ Tiêu...

Dạo này Tiêu Trường Phong thấy ánh mắt của mọi người nhìn mình có gì đó quái quái, như ngưỡng mộ, như tín nhiệm , như ngạc nhiên...nhưng mà nhiều nhất vẫn là thương tiếc làm y tưởng mình mắc bệnh nan y giai đoạn cuối cơ.

Đúng lúc nước sôi lửa bỏng này, cấp báo 800 dặm, đám dã nhân Đột Quyết tấn công rồi. Và làm y bất ngờ nhất là......