Acrux Trên Bầu Trời Đêm

Chương 14: Giải Quyết

Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Lục Tâm Du vội vàng chạy đến bệnh viện, liên tiếp đụng phải vài người.

Trước cửa phòng bệnh, Từ Minh đang ở bên ngoài chờ, thấy Lục Tâm Du chạy tới từ xa thì lập tức phất tay với cô, "Bác sĩ Lục! Bên này!"

Lục Tâm Du thấy Từ Minh, sốt ruột chạy tới, cầm tay anh ấy, "Lâm Thâm đâu? Cậu ấy thế nào?!"

Sắc mặt Lục Tâm Du tái nhợt, đầu đầy mồ hôi lạnh, giọng run run.

"Đang ở bên trong, anh Thâm..."

Còn chưa dứt lời, Lục Tâm Du đã gấp gáp đẩy cửa vọt vào.

Trong phòng bệnh, ngoài Lâm Thâm còn có mấy người bạn cùng phòng.

Lâm Thâm nằm trên giường bệnh, đôi mắt nhắm chặt, sắc mặt tái nhợt.

Trái tim Lục Tâm Du thắt lại, từng bước một đến bên cạnh giường bệnh, mắt nhìn thẳng vào Lâm Thâm, hồn bay phách lạc hỏi, "Cậu ấy thế nào?"

Dương Hạo đứng bên cạnh, nói: "Đầu bị đánh một gậy, trên đường đột nhiên ngất xỉu."

Lục Tâm Du bỗng nhớ tới gương mặt đầy máu của Lâm Thâm, anh chảy nhiều máu như vậy, cô thì ném anh lại, một mình chạy đi.

Lục Tâm Du tràn đầy áy náy, nhìn Lâm Thâm suy yếu nằm trên giường, đôi mắt cô cay cay, đột nhiên rơi nước mắt.

Dương Hạo thấy Lục Tâm Du khóc thì hoảng sợ, vội nói: "Bác sĩ Lục, chị đừng lo lắng, vừa rồi bác sĩ đã kiểm tra, tuy bị thương ở đầu, nhưng chỉ bị thương ngoài da, không nghiêm trọng, ngất xỉu là vì mất máu quá nhiều."

"Đúng đúng! Bác sĩ nói, lát nữa anh Thâm sẽ tỉnh lại." Một người bạn cùng phòng khác cũng mở miệng an ủi.

Lục Tâm Du đứng bên giường bệnh Lâm Thâm, đưa tay lau nước mắt, cúi người kiểm tra phần đầu được băng bó của Lâm Thâm, "Chỉ bị thương ở đây thôi phải không?"

"Đúng thế." Từ Minh tiến đến, nói: "Anh Thâm không cẩn thận trúng một gậy thôi, không có gì, chờ anh ấy tỉnh lại, bác sĩ Lục nấu cho anh ấy canh xương hầm gì đó để bồi bổ, qua hai ngày là khỏe ấy mà."

Không hổ là người hiểu Lâm Thâm nhất, đã là thời điểm mấu chốt còn không quên tạo cơ hội cho Lâm Thâm.

Lục Tâm Du gật đầu, "Tôi biết rồi."

"Vậy, bác sĩ Lục, mấy người chúng tôi còn có tiết, anh Thâm làm phiền chị nhé."

Từ Minh nói, nháy mắt với Dương Hạo và những người khác, mọi người hiểu ý, liên tục nói: "Đúng thế, bác sĩ Lục, bọn em đi trước, anh Thâm nhờ chị chăm sóc."

Lục Tâm Du gật đầu, hơi khựng lại, ngẩng đầu hỏi: "Cậu ấy không đi học sẽ không sao chứ? Có điểm danh không? Cần giấy nằm viện không?"

"Không cần không cần! Dù sao bình thường anh Thâm cũng không đi học!" Từ Minh cười ha hả, buột miệng thốt ra.

Lời vừa ra miệng, Dương Hạo ở bên cạnh lặng lẽ cho anh ấy một đập.

Từ Minh lập thức ý thức mình lỡ lời, thấy hình như Lục Tâm Du cũng để ý, vì thế cuống quít sửa chữa, "Không phải đâu bác sĩ Lục, gần đây anh Thâm rất nỗ lực, ngày nào cũng tới thư viện học..."

Từ Minh hoang mang rối loạn, sợ mấy lời mình vừa nói khiến Lục Tâm Du có ấn tượng không tốt với Lâm Thâm.

Lục Tâm Du mỉm cười, nói: "Tôi biết rồi, các cậu về đi học đi, ở đây có tôi."

"Vâng! Bọn em đi đây!"

Mấy nam sinh hấp tấp đi khỏi, Lục Tâm Du kéo một cái ghế ngồi xuống bên cạnh Lâm Thâm.

Dù tái nhợt vì ngất xỉu, gương mặt anh vẫn khôi ngô tới mức giết người không đền mạng.

Tốt với cô như vậy, bề ngoài lại đẹp, nếu cô còn đang học đại học, chắc hẳn sẽ không chùn bước mà ở bên anh.

Nhưng anh còn trẻ như vậy, còn có rất nhiều cơ hội để lựa chọn, chắc là sẽ không muốn yên ổn quá sớm.

Tuổi trẻ, thích một người có lẽ là xúc động nhất thời, chờ tình cảm mãnh liệt của anh qua đi, cô phải làm sao?

"Tâm Du." Lục Tâm Du đang nhìn Lâm Thâm, ngoài cửa đột nhiên có người gõ cửa.

Lục Tâm Du ngẩng đầu, thấy Trương Dĩnh đang đứng bên ngoài.

Cô nhìn qua Lâm Thâm, sau đó đứng dậy ra ngoài, "Sao thế?"

Trương Dĩnh cầm tay cô, kích động nói: "Vừa rồi cấp trên gọi cho viện trưởng, bà cụ tố cáo chị trước đây đột nhiên ra làm chứng cho chị, nói bị người khác uy hiếp nên mới hãm hại chị, chắc một lát nữa viện trưởng sẽ tìm chị, kêu chị về đi làm."

Lục Tâm Du mỉm cười, "Chị biết rồi."

Lâm Thâm tỉnh lại vào khoảng năm giờ, mở mắt ra, người đầu tiên anh thấy là Lục Tâm Du.

Lâm Thâm sửng sốt, cho rằng mình hoa mắt, anh xoa nhẹ đôi mắt theo bản năng, "Lục Tâm Du?"

Lục Tâm Du mím môi, trừng mắt với anh, "Gọi gì đấy?"

Lâm Thâm nghe thấy giọng Lục Tâm Du mới hoàn toàn phục hồi tinh thần, khóe môi nhếch lên, bật cười, "Không thích kêu tên? Nếu không tôi kêu vợ nhé?"

Lời còn chưa dứt, bên hông đột nhiên bị véo.

"Ối! Đau đau!"

Lục Tâm Du trừng mắt với anh, "Còn nói bậy không?"

"Đâu có nói bậy." Lâm Thâm đột nhiên ngồi dậy, nắm chặt tay Lục Tâm Du, nghiêm túc nhìn cô, "Bác sĩ Lục, tôi nói thật, chị ở bên tôi đi, tôi thề, tôi sẽ yêu thương chị, tuyệt đối sẽ không để chị chịu uất ức."

Lục Tâm Du nhìn vào mắt anh, trong lòng hoảng loạn, muốn thu tay lại theo bản năng, Lâm Thâm lại nắm tay cô chặt hơn.

Lục Tâm Du nôn nóng đến mức tay chảy mồ hôi, cố gắng rút tay ra, "Cậu buông tôi ra đã."

"Chị đồng ý thì tôi sẽ buông ra."

"Lâm Thâm, cậu đang ép hôn sao?!" Lục Tâm Du sốt ruột, nhất thời lanh mồm lanh miệng, nói năng lộn xộn.

Vừa dứt lời, chính cô cũng giật mình, ngẩng đầu liền thấy Lâm Thâm đang sửng sốt, nhìn cô chằm chằm.

Lục Tâm Du ý thức mình vừa nói gì, cả khuôn mặt đỏ bừng, thừa dịp Lâm Thâm đang còn sửng sốt, đột nhiên rút tay về, chạy ra phòng bệnh như chạy trốn.

Lâm Thâm ngơ ngác nhìn dáng vẻ Lục Tâm Du chạy trối chết, sau một lúc lâu, khóe môi dần dần nhếch lên, đầu óc quanh quẩn giọng nói của Lục Tâm Du, cuối cùng không kiềm chế được mà bật cười.

Anh lấy điện thoại trên đầu giường, gửi WeChat cho Lục Tâm Du: Cứ cho là đang ép hôn đi, bác sĩ Lục, chị đồng ý gả cho tôi không?

Lục Tâm Du chạy ra bên ngoài, điện thoại vang lên thông báo WeChat, cô cầm lên nhìn, nhắn lại hai chữ: Không muốn

Ồ, vậy tôi chỉ có thể tiếp tục quấn lấy chị.

Lục Tâm Du nhìn tin nhắn Lâm Thâm gửi tới, không nhịn được cười, trả lời, Lâm Thâm, cậu thật ấu trĩ.

Đầu kia, Lâm Thâm cũng bật cười nhìn điện thoại.

Rốt cuộc là ai ấu trĩ? Rõ ràng là thích anh.

.

.

Lâm Thâm ở bệnh viện quan sát một ngày, chiều hôm sau, Lục Tâm Du đi làm thủ tục xuất viện cho anh, lái xe đưa anh về nhà.

Lúc đi qua chợ bán thức ăn, cô suy nghĩ, nói: "Đợi chút, tôi đi mua đồ ăn nấu cơm tối cho cậu."

Cô dừng ở ven đường, vừa rút chìa khóa vừa nói với Lâm Thâm: "Tôi đi mua đồ ăn, cậu ở trên xe chờ tôi một lát."

Nói xong, cô xuống xe, kết quả vừa đóng cửa, Lâm Thâm cũng bước xuống từ bên kia.

Lục Tâm Du trố mắt nhìn anh, "Cậu xuống làm gì?"

Lâm Thâm nhướng mày cười, "Tôi xách đồ ăn cho chị."

Lúc đến chợ, Lục Tâm Du vẫn không kiềm chế được mà nói: "Trên đầu cậu còn vết thương, cứ ở trong xe nghỉ ngơi là được."

Khi nói chuyện, một chiếc xe ba bánh chở thực phẩm đi ra từ ngõ phía bên phải Lục Tâm Du, Lâm Thâm hoảng hốt, nhanh chóng kéo cô vào lòng, ôm cô, cơ thể dịch sang bên cạnh, tránh chiếc xe kia.

Lục Tâm Du đột nhiên đâm vào ngực Lâm Thâm, đôi tay anh ôm chặt cô, giọng nói trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu, "Cẩn thận chút."

Cơ thể Lục Tâm Du nho nhỏ, được Lâm Thâm ôm trong lòng, cô ngẩng đầu nhìn anh, anh đang cẩn thận nhìn đường phía trước.

Trong một nháy mắt, Lục Tâm Du cảm thấy mình được bảo vệ, là loại cảm giác an toàn xưa nay chưa từng có.

Trong chợ rất nhiều người, thi thoảng lại có xe ba bánh ra vào, mặt đất lầy lội.

Chiếc xe kia chạy đi, Lâm Thâm mới buông Lục Tâm Du ra, vừa kéo tay cô vừa đi vào trong, nói: "Sau này đừng tới chợ mua đồ nữa, người nhiều xe nhiều."

Tay Lục Tâm Du được Lâm Thâm nắm, đi theo phía sau anh, nghe thấy anh nói, hiếm khi ngoan ngoãn gật đầu: "Biết rồi."

Giọng cô nho nhỏ, nghe rất ngoan.

Lâm Thâm kinh ngạc, không khỏi quay đầu lại.

Lục Tâm Du nhìn anh, khó hiểu hỏi, "Sao thế?"

Lâm Thâm nhìn cô trong chốc lát, khóe môi đột nhiên có nụ cười nhẹ, "Bác sĩ Lục, sao hôm nay chị ngoan thế?"

Lục Tâm Du sửng sốt vài giây, lúc này mới phát hiện mình có hơi thất thường, không khỏi trừng mắt với anh, hất tay Lâm Thâm, cho tay vào túi, một mình đi phía trước.

Lâm Thâm chỉ dùng hai ba bước đã đuổi kịp, lại cầm tay Lục Tâm Du, "Đừng đi nhanh vậy chứ, chờ tôi."

Hai người nắm tay đi vào bên trong.

Lục Tâm Du giãy giụa, muốn rút tay ra.

Lâm Thâm âm thầm nắm chặt hơn, không buông.

Lục Tâm Du giãy giụa không được, có hơi xấu hổ, "Cậu nắm tay tôi làm gì?"

"Thích."

"..."

Đi qua một quầy bán thịt heo, Lâm Thâm còn tiếp tục bước đi, bị Lục Tâm Du túm về.

Anh quay đầu, thấy Lục Tâm Du đang đứng trước quầy thịt heo, chỉ vào vài miếng xương lớn trên bàn, "Ông chủ, xương này bán bao nhiêu?"

Lâm Thâm nhích lại gần, hỏi: "Mua xương làm gì?"

"Nấu canh cho cậu, cậu chảy nhiều máu như vậy, cần phải bồi bổ, lát nữa đi mua táo đỏ, cẩu kỷ."

Nói xong, cô ngẩng đầu, lại thấy Lâm Thâm đang nhìn cô cười.

Lục Tâm Du sửng sốt, sờ mặt theo bản năng, "Cười gì đấy?"

"Bác sĩ Lục, thật ra chị thích tôi phải không?"

"..."

Lục Tâm Du chọn vài đoạn xương xong, trả tiền, Lâm Thâm giành thanh toán trước, sau đó lại cầm đồ trong tay cô.

Vài khúc xương cũng khá nặng, Lục Tâm Du đưa tay muốn lấy, "Để tôi đi, cậu vẫn là bệnh nhân đấy."

"Còn chị là con gái đấy."

Lục Tâm Du khựng lại, ngẩng đầu nhìn anh.

Lâm Thâm: "Có tôi ở đây, sao có thể để chị xách đồ." Anh vừa nói vừa nắm tay Lục Tâm Du, tiếp tục bước đi.

Lục Tâm Du đi phía sau Lâm Thâm, tầm mắt dừng ở bàn tay đang nắm tay cô của Lâm Thâm, khóe môi không tự giác mà cong lên.

Hai người đi lại trong chợ hơn nửa tiếng đồng hồ, mua thật nhiều đồ ăn.

"Cậu đưa chút đồ cho tôi đi." Toàn bộ bao lớn bao nhỏ đều do Lâm Thâm xách, Lục Tâm Du muốn san sẻ giúp anh một ít.

Lâm Thâm không cho, cô liền giành.

"Đừng giành đừng giành, tôi đưa cho chị." Lâm Thâm dở khóc dở cười, đành phải đưa hai bao cho cô.

Lục Tâm Du vui vẻ nhận lấy, nhưng xách trong tay lại nhẹ như không có gì.

Cô cúi đầu thì thấy, một túi nấm nhỏ, vài cọng hành lá.

Lục Tâm Du: "..."

.

.

Ra khỏi chợ bán thức ăn, cô lái xe đến nhà Lâm Thâm ở nội thành.

Về đến nhà, đã hơn bảy giờ tối.

"Cậu xách đồ ăn vào bếp đi, tôi đi rửa tay, sau đó sẽ làm." Lục Tâm Du vừa thay giày vừa chỉ huy Lâm Thâm đi cất đồ.

Lục Tâm Du vào nhà vệ sinh rửa tay trước, lúc ra, Lâm Thâm vừa mới bỏ đồ ăn vào phòng bếp, anh thấy cô thì nói: "Tôi đi tắm đây."

"Ừ, cậu nhớ cẩn thận, đừng làm ướt miệng vết thương."

"Đã biết, bà chủ nhà." Lâm Thâm mỉm cười, lúc đi qua Lục Tâm Du còn đưa tay xoa đầu cô.

Lục Tâm Du nhíu mày.

Ai, ai là bà chủ nhà?

Cô quay đầu, Lâm Thâm đã vào phòng.

Lục Tâm Du mím môi, đành đi vào phòng bếp.

Lâm Thâm vào phòng tắm rửa, thay một bộ quần áo sạch sẽ.

Lúc ra khỏi phòng tắm, anh nghe trong phòng bếp có tiếng đun nước.

Lâm Thâm đi qua, Lục Tâm Du đang đứng ở bếp, cúi đầu, cẩn thận sơ chế đồ ăn.

Nhìn dáng vẻ thì có vẻ tâm tình cô không tồi, trong miệng còn ngâm nga nhạc thiếu nhi.

Lâm Thâm đưa tay vỗ trán, cảm thấy tức cười.

"Bác sĩ Lục, chị bao nhiêu tuổi rồi?" Lâm Thâm tươi cười đi qua, cơ thể lười biếng dựa vào cái bàn thủy tinh sau lưng Lục Tâm Du.

Lục Tâm Du nghe thấy giọng anh thì quay đầu lại nhìn, "Sao chứ?"

Lâm Thâm nói với cô, "Lớn vậy rồi, còn hát nhạc thiếu nhi?"

Bị cười nhạo, mặt Lục Tâm Du hơi nóng, "Ai quy định người lớn không được hát nhạc thiếu nhi?"

"Không ai quy định, tôi chỉ hỏi thôi." Lâm Thâm vui vẻ trả lời.

Lục Tâm Du mím môi, đã rửa xong một đĩa cà chua bi, cô xoay người cầm đến trước mặt Lâm Thâm, nhét vào tay anh, "Ăn chút gì rồi yên lặng đi, đừng cản trở tôi nấu cơm."

Cô vừa nhét cái đĩa vào tay Lâm Thâm, còn chưa kịp buông tay, Lâm Thâm đã đột nhiên đưa tay, ôm lấy eo cô.

Cơ thể bị ép dán vào ngực Lâm Thâm, chiếc đĩa trong tay cô rơi xuống, một tiếng "xoảng" vang lên.

Thân thể anh và cô đột nhiên kề sát nhau, Lục Tâm Du sợ tới mức mở to hai mắt, trái tim đập mạnh, hít thở khó khăn, "Cậu...!Cậu định làm gì?"

Lâm Thâm nhìn thẳng vào mắt cô, chất giọng trầm thấp giờ hơi khàn khàn, "Vẫn còn một cách khác có thể khiến tôi yên lặng."

Đôi mắt Lục Tâm Du mở to, còn chưa kịp phản ứng, Lâm Thâm đã đột nhiên cúi đầu, đôi môi ấm áp chạm vào môi cô.