Acrux Trên Bầu Trời Đêm

Chương 40: Thiếu Tiền

Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Lục Tâm Du vốn được nghỉ, đột nhiên lại đến văn phòng, đám đồng nghiệp đều kinh ngạc.

Trương Dĩnh vừa từ phòng cấp cứu trở về, đang chuẩn bị uống miếng nước, ngẩng đầu thấy Lục Tâm Du đứng ở cửa, còn tưởng mình bị hoa mắt, "Tâm...!Tâm Du, không phải hôm nay chị nghỉ à?!"

"Bị viện trưởng kéo đến thay ca." Lục Tâm Du đến chỗ của mình, bỏ túi xách vào tủ, cởi áo khoác ngoài, mặc áo blouse trắng vắt trên lưng ghế vào.

Trương Dĩnh sửng sốt, "Thay ai?"

Lục Tâm Du ngước mắt, cho cô ấy một ánh mắt em tự hiểu đi, "Em nói xem."

Trương Dĩnh hiểu ý, trợn trắng mắt, "Người này đúng là kỳ cục, vừa đến khoa cấp cứu mấy ngày đã bắt đầu xin nghỉ."

"Người ta tới làm, căn bản là hình thức thôi, trước khi lên làm bác sĩ chủ trị thì phải làm ở khoa cấp cứu mà." Một bác sĩ đối diện nói.

Trương Dĩnh: "Cũng đâu còn cách nào, ai bảo người ta có bối cảnh, vào bệnh viện muộn hơn chúng ta một năm, lại nhanh được lên chủ trị như vậy.

Không nói chúng ta, chỉ nói Tâm Du thôi, mấy năm nay lập bao nhiêu công ở phòng cấp cứu, cũng đâu thấy cấp trên cho chị ấy một cơ hội."

Lục Tâm Du hơi cúi đầu, không lên tiếng.

Cô thay quần áo xong mới nói: "Chị ra sảnh xem sao."

Nói xong cô xoay người, ra sảnh khoa cấp cứu.

Lục Tâm Du vừa đi, trong văn phòng, Trương Dĩnh không nhịn được mà nói: "Nói thật, em cảm thấy tội nhất là chị Tâm Du, làm việc ở phòng cấp cứu bao lâu rồi vẫn không được về chuyên khoa, có chuyện gì cũng gọi chị ấy, lại không thấy được thưởng gì."

"Thật ra viện trưởng vẫn khá nâng đỡ Tâm Du mà, để cô ấy ở phòng cấp cứu là vì chuẩn bị để thăng chức sau này, nhưng mà thời nay có thực lực là chưa đủ, không có quan hệ thì chỉ có thể nhẫn nhịn mà thôi."

.

.

Lúc Lục Tâm Du đến phòng cấp cứu, phòng cấp cứu hiếm khi không quá bận, Lâm Mông đang cúi người, tự mình tiêm cho một đứa trẻ bị thương, giọng nhỏ nhẹ, "Em trai thật là dũng cảm, tiêm cũng không khóc, lớn lên chắc chắn là một người đàn ông mạnh mẽ."

Cậu bé kia vốn đang bĩu môi sắp khóc, đột nhiên lại được khích lệ, ngại không dám khóc, chỉ đành mím miệng, thật sự ra dáng đàn ông.

Vừa rồi tâm tình Lục Tâm Du không tốt, nhưng lúc này thấy cảnh tượng trước mặt, trong lòng cũng bình tĩnh hơn.

.

.

Giữa trưa Lục Tâm Du trực ban, nhóm đồng nghiệp cơm nước xong, quay về thì cô mới đi ăn cơm trưa.

Trên đường đến nhà ăn, cô lập tức gọi cho Lâm Thâm.

Lúc này Lâm Thâm cũng đã thi xong, đang cùng Từ Minh đến một nhà hàng gần đó ăn trưa.

Nhận được điện thoại của Lục Tâm Du, hai đầu lông mày anh lập tức giãn ra, mở miệng, giọng dịu dàng, "Tan tầm rồi?"

"Ừ, đang chuẩn bị đi ăn cơm, anh ăn chưa?"

Lâm Thâm nghe thấy giọng Lục Tâm Du, tâm tình cũng tự tốt lên, thấp giọng nói: "Đang ăn đây."

Hà Phong ngồi đối diện Lâm Thâm, thấy Lâm Thâm mỉm cười gọi điện thoại thì vô cùng kinh ngạc, hỏi theo bản năng: "Anh ấy nói chuyện điện thoại với ai thế?"

Rõ ràng là vừa rồi còn rất nghiêm túc!

Từ Minh phì cười, "Còn có thể là ai? Ngoại trừ bác sĩ Lục, cậu thấy anh ấy nói chuyện với ai nhẹ nhàng vậy chưa?"

Hà Phong vỗ gáy, "Ôi! Xem đầu óc mình này!"

Lâm Thâm ngước mắt nhìn Hà Phong, trong mắt có vài phần ý cười.

Lục Tâm Du đang đến nhà ăn, cầm khay đến cửa sổ lấy cơm, "Chiều nay mấy giờ anh thi xong? Tối muốn ăn gì?"

"Hơn năm giờ, thi xong anh đến bệnh viện đón em, hôm nay chúng ta ăn ngoài đi."

"Được, anh cố lên nha, em chờ anh."

"Ừ, em ăn cơm trước đi, chiều gặp."

Lâm Thâm cúp máy với Lục Tâm Du, cả người thoải mái hơn không ít.

Từ Minh cười sâu xa, hỏi: "Anh, anh tính lúc nào kết hôn với bác sĩ Lục?"

Lâm Thâm nhướng mày, cười nói: "Chuẩn bị xong tiền mừng rồi?"

"Ông đây còn chưa có việc!"

"Chậc, không có tiền còn đòi xem náo nhiệt."

"F*ck! Anh, vậy là không được rồi! Giữa chúng ta còn cần tiền mừng sao!"

Lâm Thâm chỉ cười, hoàn toàn là dáng vẻ của người chìm đắm trong tình yêu.

Giữa trưa, ăn cơm xong, Lâm Thâm kêu mấy người Từ Minh về, buổi chiều thi xong thì lập tức lái xe đến bệnh viện.

Lúc đến văn phòng, bên trong không có ai, vì thế anh đi dọc theo hành lang phòng cấp cứu theo bản năng.

Trên sàn nhà sảnh khoa cấp cứu, một vũng máu nhìn rất ghê người.

Người lao công đang lau chùi tiêu độc.

Lâm Thâm nhìn vào phòng giải phẫu theo bản năng, qua ô kính, anh thấy Lục Tâm Du đứng ở giữa, đang làm cấp cứu.

Cô đeo khẩu trang, ánh mắt rất nghiêm túc.

Không lâu sau, vài bác sĩ chuyên khoa vội vàng đến hội chẩn.

Lâm Thâm đến lúc sáu giờ, chờ đến tận tám giờ, rốt cuộc Lục Tâm Du cũng ra khỏi phòng giải phẫu.

Sảnh khoa cấp cứu đã yên ắng lại, Lục Tâm Du cho tay vào túi áo, vẻ mặt mỏi mệt.

Đang chuẩn bị gọi cho Lâm Thâm, giương mắt thì thấy anh đứng cách mình không xa, lưng rất thẳng.

Anh đang gọi điện thoại, có lẽ là cảm nhận được, Lục Tâm Du vừa bước ra chỗ ngoặt, anh cũng quay đầu theo bản năng.

Trong nháy mắt khi thấy Lục Tâm Du, mặt mày anh lập tức giãn ra, bốn mắt nhìn nhau, khóe môi hơi cong lên, ánh mắt chứa ý cười, vô cùng dịu dàng.

Lục Tâm Du vốn rất mệt, cũng không biết sao, khi thấy Lâm Thâm, bỗng nhiên cảm thấy không mệt như vừa nãy nữa.

Lâm Thâm cúp điện thoại, đi qua chỗ Lục Tâm Du.

Lục Tâm Du mỉm cười, đứng tại chỗ chờ anh.

Lâm Thâm đến trước mặt Lục Tâm Du, đưa tay xoa đầu cô, "Bác sĩ Lục của chúng ta vất vả rồi."

Lục Tâm Du mỉm cười, "Vẫn ổn.

Anh chờ em một chút, em đi thay quần áo."

Lục Tâm Du nhanh chóng về văn phòng thay quần áo, cầm túi xách ra, thuận thế khoác tay Lâm Thâm, vừa đi ra ngoài vừa ngửa đầu hỏi anh, "Chúng ta đi đâu ăn?"

"Em muốn đi đâu?"

Lục Tâm Du lắc đầu, "Em không biết, anh thì sao?"

Lâm Thâm mỉm cười lưu manh, bỗng nhiên cúi đầu, ghé sát tai cô, đè nặng giọng, "Anh muốn ăn em, được chứ?"

Lục Tâm Du bỗng dưng ngẩn ra, ngẩng đầu, mím môi nhìn anh.

Lâm Thâm bật cười, ôm Lục Tâm Du vào ngực, than một tiếng thật dài, "Muốn gần chết rồi."

Lục Tâm Du nghe thấy thì trợn trắng mắt, nói cứ như cô không cho anh chạm vào vậy.

Có hai lần Lục Tâm Du chủ động, kết quả anh hôn được một nửa thì lại chạy đi học bài.

...!Cô còn có thể nói gì???

Đã lâu Lâm Thâm không chạm vào Lục Tâm Du, chuyện thứ nhất khi về nhà chính là tắm rửa.

Tâm tình vô cùng hưng phấn, vừa cởi quần áo vừa mặt dày mời gọi Lục Tâm Du, "Vợ, chúng ta tắm uyên ương nhé?"

Vừa rồi Lục Tâm Du ăn hơi nhiều, lười biếng dựa vào đầu giường, vô tình khước từ, "Không có hứng thú."

"Đừng mà, trời lạnh thế này, tắm uyên ương cho ấm!" Anh nói xong thì cởi áo, lộ ra nửa người trên rắn chắc gợi cảm.

Cũng mặc kệ Lục Tâm Du phản đối, anh tự quyết định, "Anh đi xả nước trước, lát nữa ra bế em vào."

Nói xong thì thật sự chạy đi vào xả nước tắm.

Lục Tâm Du nửa nằm trên giường, nghe thấy Lâm Thâm nói vậy, lập tức dở khóc dở cười.

Cô là trẻ con sao? Còn muốn ra bế cô?

Lâm Thâm đi vào xả nước, vòi chảy rất lớn, nhanh chóng được hơn nửa bồn, hơi nóng lượn lờ trong phòng tắm, vô cùng ấm áp.

Nước vẫn còn chảy, Lâm Thâm ra khỏi phòng tắm, Lục Tâm Du đang đứng trước tủ quần áo lấy áo ngủ.

Lâm Thâm đi qua, không nói hai lời trực tiếp bế ngang cô lên.

Lục Tâm Du đột nhiên bị bế lên, hoảng hốt A một tiếng, trừng mắt với anh, "Anh làm gì đấy?!"

Lâm Thâm cười cà lơ phất phơ, nói: "Mặc gì chứ, lát nữa còn phải cởi."

Anh bế Lục Tâm Du đi vào phòng tắm, để cô ngồi trên bệ rửa mặt, sợ cô lạnh, còn cố ý dùng khăn tắm lót phía trên.

Lâm Thâm đưa tay giúp cô cởi quần áo, trong lúc cởi thì không dằn nổi mà hôn Lục Tâm Du.

Mùa đông mặc nhiều, Lâm Thâm cởi cả buổi trời mới cởi được áo khoác, bên trong còn áo len dệt thưa màu gạo.

Phòng tắm nóng dần lên, Lâm Thâm cuốn lấy đôi môi Lục Tâm Du, hơi thở dần trở nên thô nặng.

Bàn tay ấm áp đi vào vạt áo Lục Tâm Du, hướng thẳng lên trên, chạm đến ngực Lục Tâm Du, bao trùm lấy nụ hoa mềm mại.

Anh cúi đầu, mặt chôn ở cổ Lục Tâm Du.

Cơ thể Lục Tâm Du thơm ngát, Lâm Thâm hít sâu, đầu lưỡi nóng bỏng gặm cắn trên cổ cô.

Cơ thể Lục Tâm Du run lên, cả người như bị điện giật, cô cắn môi, hơi ngẩng đầu lên, đôi tay ôm đầu Lâm Thâm theo bản năng.

Lâm Thâm cảm giác Lục Tâm Du run rẩy, vùi đầu ở cổ cô, đột nhiên lại phì cười.

Lục Tâm Du nghe thấy Lâm Thâm cười, mặt lập tức đỏ lên, vừa thẹn vừa bực, đột nhiên đẩy anh ra.

Sau đó nhảy xuống, xoay người muốn ra ngoài.

Lâm Thâm vội ôm cô từ phía sau, dịu giọng dỗ dành, "Đừng xấu hổ mà."

Tay phải anh chạm đến lưng quần Lục Tâm Du, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vân vê ở giữa, cúc quần lập tức văng ra.

Bàn tay nóng bỏng chậm rãi tìm kiếm bên trong, chạm vào bụng Lục Tâm Du, đầu ngón tay anh như có nguồn điện, nóng đến mức cơ thể Lục Tâm Du lại run lên, cắn chặt môi.

Môi Lâm Thâm dán bên tai Lục Tâm Du, cười nhẹ nói: "Sao lại càng ngày càng mẫn cảm thế này?"

Lục Tâm Du xấu hổ, "Anh có thể đừng nói chuyện không!"

Lâm Thâm cười đáp, "Chúng ta tắm trước đi."

Anh bế Lục Tâm Du lên, đến trước bồn tắm, Lục Tâm Du giãy giụa nhảy xuống.

Cô cắn răng một cái, cởi quần áo, sau đó nhảy vào trong nước.

Ý định của cô là không để Lâm Thâm lấy cớ cởi quần áo để tra tấn mình, thà cô thoải mái hào phóng tự cởi còn hơn.

Dù sao cũng không phải lần đầu tiên, không có gì mà phải ra vẻ.

Kết quả cô vừa ngồi vào bồn tắm, Lâm Thâm đứng ở bên cạnh, không kiềm chế được nụ cười: "Thì ra em nôn nóng thế này, phải nói sớm chứ."

Lục Tâm Du: "...?"

Rốt cuộc là ai nôn nóng không chờ nổi?

Lâm Thâm cởi quần, nhấc chân vào bồn tắm.

Lục Tâm Du dịch ra theo bản năng, Lâm Thâm ngồi xuống, lại kéo cô vào trong lòng.

Da thịt kề cận nhau, Lục Tâm Du cảm nhận được rõ ràng nơi nào đó thức tỉnh, muốn dịch mông theo bản năng, kết quả lại bị Lâm Thâm đè xuống, "Trốn cái gì?"

Giọng anh khàn khàn, rõ ràng là mang theo vài phần kìm chế.

Lục Tâm Du mím môi, cũng không biết cọng dây thần kinh nào bị chập, bỗng nhiên quay đầu, nhìn anh hỏi một câu, "Lâm Thâm, anh không mệt à?"

Thi cả một ngày, thật sự không mệt sao?

Lâm Thâm híp mắt, ánh mắt mang ý vị sâu xa, "Có mệt hay không, chẳng phải lát nữa em sẽ biết sao?"

Sự thật chứng minh, loại lang sói như Lâm Thâm, căn bản là không biết mệt.

Còn Lục Tâm Du, sau nửa đêm thì đã mệt đến mức mí mắt đánh nhau, Lâm Thâm lại không cho cô ngủ, một hai ép cô phải nhìn anh.

Mãi cho đến rạng sáng ba giờ, Lục Tâm Du thật sự không chịu nổi, khóc lóc xin tha, Lâm Thâm mới buông tha cho cô.

Lục Tâm Du mệt đến mức sức lực nói chuyện cũng không có, sau khi Lâm Thâm rời khỏi cơ thể cô, cô mệt mỏi nhắm mắt lại, nhanh chóng thiếp đi.

Lâm Thâm vẫn còn tinh thần, ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn vành tai cô.

Trong bóng tối, đôi mắt anh lúc sáng lúc tối, không biết là đang nghĩ gì.

Sau ngày thi, Lâm Thâm lập tức đi tìm việc.

Từ Minh không hiểu lắm.

Bởi vì chắc hẳn Lâm Thâm thi cũng ổn, hoàn toàn có thể chờ tốt nghiệp xong thì trực tiếp làm việc, nửa năm còn lại, rõ ràng có thể hưởng thụ thời gian đại học không còn nhiều lắm.

Lâm Thâm trả lời, "Trước khi tốt nghiệp, tích lũy chút kinh nghiệm làm việc, không phải rất tốt sao?"

Từ Minh nhìn anh, "Chậc, đây vẫn là anh Thâm đánh bài uống rượu suốt đêm với bọn em sao? Không giống phong cách của anh chút nào."

Lâm Thâm nhướng mày, khóe môi nhếch lên, "Vậy thì cứ xem như là tôi thiếu tiền đi."

"Hôm nay là cá tháng tư à? Anh mà thiếu tiền???"

Lâm Thâm xuất thân danh môn vọng tộc, là đại thiếu gia đủ tiêu chuẩn, trước nay luôn tiêu tiền như nước, thiếu tiền? Hai từ này sẽ xuất hiện trong từ điển của Lâm Thâm, Từ Minh không thể nào tin nổi, nghiêm trang nói: "Anh, nói dối sẽ bị sét đánh."

"Ông đây thiếu tiền thật."

"..."

Lâm Thâm lười biếng dựa vào ghế, nói: "Giỏ mua sắm của bạn gái tôi sắp đầy rồi, tôi phải nhanh chóng kiếm ít tiền cho cô ấy thanh toán."