Acrux Trên Bầu Trời Đêm

Chương 43: Cảm Động

Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Lục Tâm Du vừa cảm mạo vừa say xe, ngủ một giấc là trực tiếp ngủ đến tối, nghe thấy dưới lầu ồn ào gọi ăn cơm mới mơ màng tỉnh lại.

Cô mở mắt, sờ bên mép giường theo bản năng, nhưng bên cạnh trống không, Lâm Thâm đã không còn nữa.

Trong phòng tối đen như mực, Lục Tâm Du ôm chăn ngồi dậy, cơn buồn ngủ còn chưa tản đi, ngồi ngây ra một hồi lâu.

Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, nương theo ánh sáng bên ngoài, Lục Tâm Du thấy Lâm Thâm đứng ở cửa, cô gọi nhẹ một tiếng, "Lâm Thâm?"

"Dậy rồi?" Giọng Lâm Thâm vang lên, vô cùng dịu dàng.

Anh đóng cửa phòng lại, đi đến mép giường, sau đó cúi người, bật ngọn đèn ở đầu giường lên.

Đèn tường mờ mờ, cũng không chói mắt.

Lục Tâm Du còn đang ôm chăn ngồi trên giường, dụi dụi hai mắt, giọng khô khốc: "Anh dậy lúc nào?"

"Em ngủ rồi anh liền dậy, cháu rể lần đầu tới cửa đã chạy lên lầu ngủ thì không hay lắm." Lâm Thâm đã rất tự nhiên cho mình là cháu rể.

Lục Tâm Du liếc nhìn anh, cười nói, "Cháu rể gì? Ông ngoại em thừa nhận rồi?"

Lâm Thâm kiêu ngạo nói, "Đó là hiển nhiên, ông ngoại rất thích anh."

Nói xong, anh giúp Lục Tâm Du kéo chăn ra, "Dậy đi, ăn cơm."

Lục Tâm Du ừ một tiếng, xuống giường, sau đó đến phòng tắm rửa mặt đánh răng.

Khi cô đi ra, Lâm Thâm đã lấy một chiếc áo phao thật dày trong vali cô ra, "Ăn cơm trong sân, lạnh lắm."

Anh đưa tới, "Giơ tay ra."

Lục Tâm Du ngoan ngoãn vươn tay, Lâm Thâm giúp cô xỏ một bên tay áo, sau đó lại đến bên kia, rồi cúi đầu giúp cô kéo khóa.

Lục Tâm Du cúi đầu nhìn anh, "Em không muốn kéo khóa, đừng có bọc em thành con gấu, cảm ơn."

Mặc loại áo phao vừa dày vừa dài này vốn trông rất mập, còn kéo khóa lên nữa thì chẳng khác gì một con gấu.

Lâm Thâm căn bản không nghe, vừa kéo khóa vừa nói: "Giống gấu thì sao, vợ anh có giống gấu thì cũng là con gấu đáng yêu nhất."

Lục Tâm Du: "→_→"

Đây là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi phải không?

Lục Tâm Du bị Lâm Thâm bọc thành một con gấu xuống tầng, vốn còn ghét bỏ mình bị bọc thành con gấu lớn, cho đến khi nhìn thấy chị dâu của mình, rốt cuộc trong lòng cũng thoải mái hơn.

Lục Tâm Du nhìn Tiết Chân Chân bọc một cái áo bông hoa thật dày, suýt không nhịn được cười, "Trời ạ, Chân Chân, áo bông này chị mua ở đâu thế?"

Tiết Chân Chân mếu máo, đưa tay chỉ người đàn ông cách mình không xa, "Hỏi anh em đi."

Cách đó không xa, Lục Cảnh Tự đang dựa vào trước cửa xe, trong tay cầm điện thoại, hơi cúi đầu, đang gọi điện thoại, nghe thấy giọng Tiết Chân Chân thì ngẩng đầu lên, nhìn về phía cô ấy.

Tiết Chân Chân le lưỡi với anh ấy, làm mặt quỷ.

Lục Cảnh Tự nhướng mày, nhìn cô ấy.

Tiết Chân Chân quay đầu lại, kéo áo bông hoa trên người, "Không phải chị quên cầm theo áo phao sao, cũng không biết anh em chạy đi đâu tìm được cái áo bông này, ép chị mặc."

Tiết Chân Chân than khổ với Lục Tâm Du, "Có phải xấu lắm không?"

Lục Tâm Du phì cười, "Vẫn ổn vẫn ổn, khá xinh đẹp."

Tiết Chân Chân: "..."

Lục Tâm Du đột nhiên cảm thấy may mắn vì mình mang theo áo phao, nếu không lấy tính tình của Lâm Thâm, chắc cũng sẽ tìm cho cô một chiếc áo bông.

Cô đang nghĩ ngợi, Lâm Thâm đột nhiên xấn đến, "Vợ, anh cảm thấy cái áo bông thêu hoa này khá đẹp, lát nữa anh cũng tìm cho em một cái."

Lục Tâm Du nhìn anh, "Không muốn sống nữa à?"

Lâm Thâm: "..."

Lúc ăn cơm chiều, Lục Tâm Du ngồi cùng bàn với ông ngoại.

Ông cụ ăn được một nửa, đột nhiên hỏi: "Tâm Du, khi nào cháu và A Thâm chuẩn bị kết hôn?"

Lục Tâm Du đoán được sẽ bị hỏi vấn đề này, nhưng cô và Lâm Thâm thật sự chưa từng nghiêm túc thảo luận.

Chủ yếu là cảm thấy trạng thái bây giờ cũng không tồi.

Ông ngoại nói: "Mấy người trẻ các cháu, còn chưa chịu kết hôn, khi nào cảm thấy được thì phải nhanh chóng kết hôn đi, nhân lúc ông còn sống, còn có thể gặp được chắt trai chắt gái."

Một bữa cơm trôi qua, Lục Tâm Du từ bị thúc giục kết hôn, biến thành bị giục sinh, ông ngoại mở đầu, sau đó bảy cô tám dì ra trận tập thể, Lục Tâm Du không đỡ nổi, vì thế không phúc hậu ném cho anh trai.

Thế là mọi người vốn đang thúc giục cô kết hôn sinh con, toàn bộ đều chuyển sang thúc giục Lục Cảnh Tự và Tiết Chân Chân.

Lục Tâm Du nhanh chóng kéo Lâm Thâm chạy lấy người.

Tối lửa tắt đèn, chỉ có ánh trăng trong veo chiếu xuống mặt đất.

Lục Tâm Du mang Lâm Thâm đi dạo trong thôn.

Hiếm khi cô được về nhà, rất vui vẻ, một mình đi phía trước nhảy nhót.

Lâm Thâm cho tay vào túi áo, đi theo phía sau, nhìn bóng dáng Lục Tâm Du nhảy nhót, trong mắt tràn đầy yêu chiều, "Lục Tâm Du, em là trẻ con à?"

Giọng Lục Tâm Du vang lên ở phía trước, rất nhẹ nhàng, "Em là vợ anh."

Lâm Thâm phì cười, nhanh chóng tiến lên, ôm lấy Lục Tâm Du, cúi đầu, cằm gác trên vai Lục Tâm Du, đôi môi ấm áp dán vào vành tai Lục Tâm Du.

Lục Tâm Du chớp mắt, khóe môi nhếch lên, "Tối lửa tắt đèn anh muốn làm gì đấy?"

Lâm Thâm nói: "Tối lửa tắt đèn, càng thích hợp để làm chuyện tình thú gì đó."

Lục Tâm Du đẩy khuỷu tay ra sau, đập vào ngực anh, "Thỉnh tự trọng, bạn học Lâm Thâm."

Dưới ánh trăng, đôi mắt đen nhánh của Lâm Thâm như có ánh sáng.

Anh dịu dàng ôm Lục Tâm Du, sau một lúc lâu, bỗng nhiên nói: "Vợ, khi nào chúng ta kết hôn?"

Lục Tâm Du ngẩn người, im lặng một lát, gương mặt đột nhiên nóng lên, "Sao em biết được?"

Lâm Thâm nói: "Chờ anh có việc rồi kết hôn được không?"

Lục Tâm Du cúi đầu, khóe môi có nụ cười nhạt, "Chờ anh có việc rồi, không chừng sẽ tìm được người tốt hơn...!á! Anh làm gì đấy!"

Lời còn chưa dứt, mông Lục Tâm Du đột nhiên bị vỗ một cái, cô quay đầu trừng mắt với Lâm Thâm.

Đôi mắt Lâm Thâm nặng nề nhìn cô, vẻ mặt hiếm khi nghiêm túc, "Sau này em còn dám nói mấy lời kiểu này nữa, thử xem."

Lục Tâm Du híp mắt, "...!Ngang ngược như thế?"

Lâm Thâm mỉm cười, gương mặt khôi ngô đến gần Lục Tâm Du, ánh mắt sáng quắc nhìn cô, "Ông xã em ngang bướng thế nào, không phải em rõ ràng nhất sao?"

Lục Tâm Du vỗ vào má anh, không nhịn được cười, "Kết hôn cũng không phải không được, nhưng em gả cho anh thì em được gì?"

Lâm Thâm kéo đôi tay đang đặt trên má mình của Lục Tâm Du xuống, mặt dày xấn đến, không biết xấu hổ mà nói: "Em có thể có được một người chồng đẹp trai ngời ngợi như anh, còn được pháp luật bảo hộ."

Lục Tâm Du: "Giữ chút mặt mũi được không anh giai?"

.

.

Đại thọ tám mươi tuổi của ông ngoại, trong thôn bày mấy chục bàn, toàn bộ người trong thôn tới mừng thọ, vô cùng náo nhiệt.

Lục Tâm Du cùng Tiết Chân Chân theo mẹ giúp đỡ chuẩn bị, hai người đàn ông là Lâm Thâm và Lục Cảnh Tự không biết làm gì, đứng ở bên ngoài, bị người ta xem xét như con khỉ.

Cũng không còn cách nào, bề ngoài quá khôi ngô.

Thi thoảng Lục Cảnh Tự về, người trong thôn cũng quen, thế nên còn đỡ hơn chút.

Lâm Thâm thì lần đầu tới, quả thực là trở thành con khỉ được hoan nghênh nhất vườn bách thú, người nào đi qua cũng phải nhìn anh vài lần.

Khoa trương nhất là, một bác gái trong thôn đi qua, thấy Lâm Thâm, còn nhiệt tình hỏi: "Cậu là ai trong nhà họ Lục? Sao trước đây chưa từng thấy? Năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Có bạn gái chưa?"

Đúng lúc đó, Lục Tâm Du bưng đĩa trái cây đến, vừa hay nghe thấy lời này.

Đôi mắt cô híp lại, đi qua chỗ Lâm Thâm, sau đó ôm cánh tay anh, cười tủm tỉm nói: "Thím Trương, đây là Lâm Thâm, bạn trai cháu."

Bác gái kia nghe thấy vậy thì sửng sốt, sau đó cười gượng, "Thì ra là bạn trai Tâm Du, bảo sao thím chưa gặp lần nào."

Thím Trương này có hai cô con gái, không chênh lệch tuổi với Lục Tâm Du lắm, ánh mắt con gái bà ấy cũng cao, mấy năm nay thím Trương đi khắp nơi tìm đối tượng xem mặt cho cô ta.

Ánh mắt bà vừa dùng để nhìn Lâm Thâm, sáng long lanh cứ như thấy vàng vậy.

Sau khi thím Trương ngại ngùng rời đi, Lục Tâm Du ngẩng đầu trừng mắt với Lâm Thâm.

Lâm Thâm tỏ vẻ vô tội, như đang muốn hỏi anh đã làm gì sai?

Lục Tâm Du túm anh đi sang bên cạnh, đến căn phòng không có ai, đưa thẳng đĩa trái cây đến trước người Lâm Thâm! Lâm Thâm vội vàng cầm lại, "Sao thế?"

Lục Tâm Du đang giận, lại còn dám hỏi cô sao thế?

Lâm Thâm kéo tay Lục Tâm Du, "Em đừng nóng giận, giận sẽ không đáng yêu...!ối!"

Lâm Thâm còn chưa nói xong đã bị bạn gái đạp chân, anh ôm chân nhảy ra sau hai bước, vẻ mặt khó hiểu cộng thêm uất ức, "Vợ, anh làm gì sai thì em nói đi, anh sẽ sửa."

Lục Tâm Du nhìn chằm chằm gương mặt sáng ngời của Lâm Thâm, tức giận mắng một câu, "Đúng là cái mặt trêu hoa ghẹo nguyệt!"

Lâm Thâm sửng sốt, bỗng nhiên phản ứng lại, khóe môi nhếch lên, tâm tình đột nhiên vô cùng tốt, tươi cười đến gần Lục Tâm Du, "Vợ, em đang sợ anh bị người ta cướp đi à?"

Lục Tâm Du khoanh tay trước ngực, quay đầu, đưa lưng về phía Lâm Thâm, không muốn để ý đến anh.

Lâm Thâm mặt dày tiến lên, ôm eo Lục Tâm Du, nghiêng đầu, nhìn vào mắt cô, "Hừm? Có phải không?"

Lục Tâm Du quét mắt liếc anh một cái.

Lâm Thâm hào hứng, trực tiếp hôn một cái lên má Lục Tâm Du, "Chậc, không ngờ vợ anh để ý anh như vậy."

"Đó là anh mù mắt."

Lời nói không dễ nghe, nhưng Lâm Thâm nghe thì rất vui vẻ, nhẹ giọng dỗ dành bên tai Lục Tâm Du, "Yên tâm đi, nếu cô gái nào cũng có thể cướp được anh thì anh đã sớm có không biết bao nhiêu bạn gái cũ rồi."

Lục Tâm Du bĩu môi, "Nghe anh nói còn có vẻ rất kiêu ngạo?"

Lâm Thâm nhướng mày, cười nói: "Đó là đương nhiên, từ sơ trung đến bây giờ, em biết có bao nhiêu cô gái theo đuổi anh không?"

Lục Tâm Du không khách khí trợn mắt với anh.

Bàn tay Lâm Thâm ôm eo cô càng chặt hơn, "Nhưng mà anh Lâm của em không phải cái loại gặp một người là yêu một người, anh có mình em, cả đời này là đủ rồi."

Lục Tâm Du vừa lòng, quay đầu nhìn anh, "Anh cũng chỉ được cái ưu điểm này."

Lâm Thâm nhướng mày, "Em chắc không? Gương mặt này của anh không đủ đẹp trai?"

"Đẹp thì đẹp, nhưng mà da mặt quá dày."

Lâm Thâm tới gần cô, tiếp tục hỏi: "Vậy năng lực phương diện đó của anh có đủ mạnh không?"

Lục Tâm Du cho anh một ánh mắt xem thường, "Năng lực chơi trò lưu manh cũng rất mạnh."

Hai người anh một câu em một câu đấu võ mồm, vô cùng náo nhiệt.

Sinh nhật ông ngoại cô kéo dài đến hơn chín giờ tối, hàng xóm trong thôn mới dần tản ra, từng người về nhà.

Ông ngoại đã lớn tuổi, mọi người khuyên ông về phòng nghỉ ngơi, nhưng ông cụ lại cố chấp, không chịu đi, nói sau này cũng không biết còn có cơ hội được đông đủ cả nhà thế này không, muốn nhân lúc còn sống ở bên người nhà.

Người già rồi, nghĩ đến việc sinh tử tương đối nhiều.

Tuy sinh lão bệnh tử là điều mà không ai tránh được, nhưng nghe ông ngoại nói như vậy, trong lòng Lục Tâm Du vẫn rất khó chịu.

Lâm Thâm lặng lẽ cầm tay cô, yên lặng an ủi.

Lục Tâm Du đi qua, kéo tay ông ngoại, "Ông ngoại, lần trước cháu vừa kiểm tra tổng quát cho ông, cơ thể ông vẫn còn khỏe mạnh, nhìn ông có tinh thần thế này, sống thêm hai mươi năm nữa cũng không thành vấn đề, chờ ngày ông một trăm tuổi, chúng cháu lại tổ chức một bữa tiệc thật long trọng cho ông, được không?"

Có thể sống đến một trăm tuổi không thì không nói, nhưng người già không ai không thích nghe mấy lời này, ông ngoại nghe thấy, cười không khép được miệng được, kéo Lục Tâm Du, kêu cô cùng ông chơi mạt chược.

Lục Tâm Du không giỏi mạt chược, nhường chỗ cho Lâm Thâm, bảo anh đánh.

Từ lúc Lâm Thâm bắt đầu ngồi vào bàn thì liên tục thua, cơ bản là thua bởi ông ngoại.

Ông ngoại thắng tiền, vui vẻ như một đứa trẻ, nói với Lâm Thâm: "A Thâm, cháu đánh không tốt lắm nhỉ."

Lâm Thâm cười nói: "Là ông ngoại đánh tốt quá, hơn nữa hôm nay ông là thọ tinh, có thần trợ lực."

Ông ngoại vui vẻ cười ha ha, rất hớn hở.

Cả đêm Lục Tâm Du ngồi bên cạnh ông ngoại, thấy Lâm Thâm thua thảm, rốt cuộc cũng đứng dậy ngồi xuống bên cạnh anh.

Nhìn bài của anh, cô lập tức kinh ngạc.

Ván cờ trôi qua một nửa, Lục Tâm Du liền hiểu ra.

Bảo sao cô còn thấy lạ, loại người trước đây đánh bài uống rượu ngày ngày như Lâm Thâm, sao có thể thua thảm như vậy, thì ra là cố ý để ông ngoại thắng.

Lúc ấy Lục Tâm Du không vạch trần, nhưng buổi tối khi về phòng, cô âm thầm hỏi anh, "Vì sao lại cố ý thua?"

Lâm Thâm cười nói: "Ông ngoại vui mà."

Lục Tâm Du nghe vậy thì bỗng nhiên cảm động, hỏi tiếp, "Vì sao chứ?"

Lâm Thâm nhìn cô, ánh mắt dịu dàng, vuốt ve má Lục Tâm Du, "Ngốc à? Đó là ông ngoại em."

Bởi vì là người thân quan trọng trong sinh mệnh của cô, cho nên trong lòng anh cũng vô cùng quan trọng, tìm mọi cách khiến ông ngoại vui vẻ.

Người như Lâm Thâm, ngày thường mang dáng vẻ công tử lông bông chơi bời, nhưng anh luôn có thể lơ đãng khiến Lục Tâm Du cảm động cùng kinh ngạc.

Lục Tâm Du bỗng nhiên tiến lên phía trước một bước, không nhịn được mà ôm anh, "Lâm Thâm, anh thật là tốt với em." Mặt cô dán vào ngực Lâm Thâm, đôi mắt nhắm lại, thấp giọng nói: "Cảm ơn anh, Lâm Thâm."

Cảm ơn anh, bằng lòng yêu thương cô, cưng chiều cô, làm chỗ dựa cho cô.

Lâm Thâm mỉm cười, nói: "Không cần cảm ơn, lấy thân báo đáp là được."

Lục Tâm Du ngẩng đầu, nhìn anh, "Cái gì em cũng cho anh rồi, anh còn muốn em lấy thân báo đáp thế nào nữa?"