Acrux Trên Bầu Trời Đêm

Chương 49: Mẹ

Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Vừa rồi Lục Tâm Du còn giận Lâm Thâm vì giày vò cô tối qua, lúc này thì chỉ muốn xông lên cho anh thật nhiều cái moah moah.

Thực tế thì cô cũng làm như vậy, tiến lên ôm Lâm Thâm, ngửa đầu hôn bẹp bẹp lên môi anh, "Ông xã thật tốt!"

Lâm Thâm cười ha hả, ôm lấy cô, "Đương nhiên rồi."

"Nhưng mà mấy thứ này đắt lắm! Anh vừa mua nhẫn kim cương cho em, giờ lại mua mấy thứ này, không phải mất nửa năm tiền lương rồi sao?"

Anh mua cả bộ mỹ phẩm cô đặt trong giỏ mua sắm, dạng lỏng, dạng sữa, dạng xịt, hồi phục, dưỡng da, mặt nạ...!Đều mua hết.

Cô nhớ là khoảng hai mươi nghìn tệ.

Lương của Lâm Thâm ở văn phòng luật khá cao, nhưng mua nhiều đồ thế này, chắc cũng dùng gần hết.

Lâm Thâm xoa đầu Lục Tâm Du, "Hết rồi thì lại kiếm thôi, dù sao cũng là của em."

Lục Tâm Du nhìn anh, bỗng nhiên thở dài, "Ông xã tốt thế này em cũng không biết làm sao."

Lâm Thâm nhướng mày, "Có ý gì?"

"Em vốn định không cho anh chạm vào em một tháng, nhưng anh đột nhiên cho em bất ngờ lớn thế này, vậy...!Giảm thành nửa tháng cũng được."

"Này! Em muốn anh chết à!"

Lục Tâm Du phì cười.

Ông xã vừa đẹp trai vừa đáng yêu, thật sự thích muốn chết.

.

.

Lục Tâm Du đi làm, trên tay có thêm một chiếc nhẫn kim cương, lấp lánh chói sáng.

Lâm Mông tinh mắt, lập tức nhìn thấy, hô lên trong văn phòng, "Trời ạ! Chị Tâm Du, đây là nhẫn cưới à?!"

Cô ấy vừa nói, tất cả đồng nghiệp trong văn phòng cùng xông tới, "Ôi trời, bác sĩ Lục, cô định kết hôn sao? Khi nào thế?"

Lục Tâm Du mỉm cười ngại ngùng, "Thời gian vẫn chưa định ra."

Lâm Mông: "Nhẫn cưới cũng đã mang rồi, chắc chắn là kết hôn không còn xa! Chị Tâm Du, nhớ mời mọi người uống rượu mừng đấy!"

"Dĩ nhiên rồi."

"Đặt áo cưới chưa? Tuần trăng mật chuẩn bị đi đâu?"

"Vẫn chưa làm gì cả." Lục Tâm Du cảm thấy mấy người đồng nghiệp còn kích động hơn cả cô, cô còn chưa nghĩ đến tuần trăng mật gì đó.

.

.

Nơi nhiều người, tin tức luôn được lan truyền rất nhanh, mấy tiếng đồng hồ trôi qua, gần như toàn bộ bệnh viện đều biết Lục Tâm Du sắp kết hôn.

Nghỉ giữa trưa, trên đường đến nhà ăn, dọc theo đường đi không ngừng có đồng nghiệp cười tủm tỉm nói chúc mừng với cô.

Lục Tâm Du vừa vui vừa bất đắc dĩ, tin tức lan truyền quá nhanh rồi.

Ngay cả kiểu người cuồng công việc như Giang Dịch cũng cố ý tới nói hai tiếng chúc mừng với cô.

Lục Tâm Du nhìn anh ấy, "Anh không cần chúc mừng em, quan trọng là anh mau tìm đối tượng đi.

Lần trước em về nhà, gặp phải cô, cô lo lắng chuyện chung thân đại sự của anh, còn kêu em giới thiệu cho anh một người đấy."

Giang Dịch mỉm cười, không nói gì.

Lục Tâm Du tò mò, nhìn chằm chằm Giang Dịch trong chốc lát, "Rốt cuộc là anh thích kiểu con gái thế nào? Có thích ai ở bệnh viện chúng ta không? Em giới thiệu cho anh."

"Được rồi, em đừng không có việc cũng tìm việc cho anh nữa."

Giang Dịch cầm khay đi lấy đồ ăn, Lục Tâm Du cũng đi theo, "Cái gì gọi là không có việc cũng tìm việc? Em nói cho anh biết, nếu thích ai đó thì phải chủ động ra quân, giống Lâm Thâm nhà em vậy."

Giang Dịch ngước mắt nhìn cô, nói: "Cái kiểu mặt dày như Lâm Thâm nhà em, người bình thường không so được."

Lục Tâm Du mở to mắt, "Lâm Thâm nhà em mặt dày chỗ nào?"

Giang Dịch phì cười, "Còn chưa gả đã bênh vực người của mình vậy rồi?"

Lục Tâm Du kiêu ngạo, "Lâm Thâm là hôn phu của em, em không bênh vực Lâm Thâm thì bênh vực ai?"

.

.

Lâm Thâm thông báo chuyện mình muốn kết hôn cho bố mẹ, còn nói thật kiêu ngạo: "Lúc trước là ai nói con không theo đuổi được bác sĩ Lục nào? Giờ con không chỉ theo đuổi được, bác sĩ Lục của chúng ta còn sắp trở thành bà Lâm."

Mẹ Lâm ở đầu kia điện thoại nghe thấy thì cười không ngừng, "Ừ ừ ừ, con giỏi, con giỏi nhất."

"Đương nhiên." Lâm Thâm đắc ý.

"Được rồi được rồi, không nói chuyện với con nữa, để Tâm Du nói chuyện với mẹ." Mẹ Lâm cảm thấy con trai mình thật sự không biết hai chữ khiêm tốn viết thế nào, không muốn để ý đến anh.

Khi mẹ Lâm gọi điện thoại đến, Lục Tâm Du đang nằm đắp mặt nạ trên đùi Lâm Thâm, nghe thấy mẹ Lâm muốn nói chuyện với mình, cô vội cầm lấy điện thoại, chào hỏi ngọt ngào: "Cháu chào cô."

"Tâm Du à, tuần này cháu có thời gian không?" Lúc mẹ Lâm nói chuyện với Lục Tâm Du, giọng dịu dàng hơn nói chuyện với con trai rất nhiều.

Lâm Thâm ở bên cạnh nghe thấy, nói thật chua: "Đây là có con dâu thì không cần con trai nữa sao."

"Có ạ, sao vậy cô?" Lục Tâm Du vừa trả lời vừa đá Lâm Thâm.

Lâm Thâm thuận thế cầm chân cô, cúi đầu hôn lên chân cô một cái.

Lục Tâm Du trừng mắt với anh.

Không chê dơ?

Lâm Thâm mỉm cười, cúi đầu hôn thêm một cái, nói nhỏ, "Thơm muốn chết."

Lục Tâm Du dùng chân cào Lâm Thâm ngứa, Lâm Thâm cúi xuống, hôn lên môi cô một cái, yêu chiều xoa đầu cô, "Em có ngốc không đấy?"

"Ý cô là, tuần này nếu cháu có thời gian, cô và bố A Thâm sẽ tới chỗ hai đứa, cháu cũng gọi thêm mẹ cháu, người lớn hai nhà cùng nhau ăn một bữa cơm, bàn bạc chuyện hôn lễ." Giọng mẹ Lâm vang lên ở đầu kia điện thoại.

Lục Tâm Du sửng sốt, lập tức không quậy phá với Lâm Thâm nữa, vội vàng ngồi dậy khỏi sô pha, "Tuần này ạ?"

"Lúc nào cũng được, chủ yếu là xem thời gian của cháu." Mẹ Lâm cười nói.

Lục Tâm Du và Lâm Thâm ở bên nhau đã lâu, chuyện cưới hỏi cũng đã bàn, bố mẹ hai bên nên chính thức gặp mặt.

Lục Tâm Du gật đầu, nói: "Vâng ạ, ngày mai cháu sẽ nói với mẹ cháu."

"Ừ, vậy được, tuần sau chúng ta gặp nhau."

"Vâng."

Lục Tâm Du cúp điện thoại, Lâm Thâm kéo cô ngồi xuống, "Ôi, con dâu xấu sắp gặp bố mẹ chồng rồi, ối, nhẹ chút, nhẹ chút đi!"

Lâm Thâm vừa dứt lời đã bị Lục Tâm Du véo lỗ tai.

Lục Tâm Du véo tai anh, nghiêm trang nói: "Thứ nhất, em đã gặp cô chú từ trước rồi, thứ hai, em không phải con dâu xấu!"

"Ừ ừ ừ, anh sai rồi, sai rồi, là đẹp, con dâu xinh đẹp!"

Lục Tâm Du hừ một tiếng, lúc này mới buông anh ra, "Còn anh thì thật xấu, con rể xấu!"

"Xấu? Em chắc chứ?"

"Ừ, xấu muốn chết."

Lâm Thâm: "...!Được rồi, con rể xấu và con dâu xấu, vừa hay trời sinh một cặp."

"Anh mới xấu!"

"Ừ ừ anh xấu, em đẹp, được rồi chứ?"

Rốt cuộc Lục Tâm Du cũng cười, búng trán Lâm Thâm, "Xem như anh biết điều."

Lâm Thâm ôm Lục Tâm Du từ phía sau, ngậm lấy vành tai cô, thấp giọng hỏi: "Vợ, anh muốn..."

"Đừng có muốn, dì cả đến."

"..."

Chiều hôm sau, Lâm Thâm đi với bạn.

Gần đây tốt nghiệp, Lâm Thâm đang chờ tháng bảy nhận chức, đi tụ họp với bạn bè tương đối nhiều, Lục Tâm Du cũng mặc kệ anh, chỉ cần đừng uống say khướt mới về là được.

Tan tầm, Lục Tâm Du lái xe đi qua chỗ mẹ.

Đúng là giờ cơm chiều, quán mì làm ăn khá tốt.

Lục Tâm Du cất túi xách rồi ra giúp đỡ.

Lục Lâm Vân vừa làm đồ ăn vừa cười hỏi: "Hôm nay tan tầm sớm nhỉ?"

"Vâng, hôm nay con không tăng ca.

Tới giúp mẹ." Lục Tâm Du cầm lấy cái muôi múc canh trong tay mẹ, ôm hết việc.

Lục Lâm Vân sang bên cạnh uống chút nước, cười nói: "Tối hôm trước Lâm Thâm có đến đây."

Tối hôm trước Lục Tâm Du trực ban, không ở cạnh Lâm Thâm.

Nghe vậy thì hỏi: "Lâm Thâm tới làm gì?"

"Tới giúp mẹ.

Phải nói là nó rất chịu làm việc, vừa giúp tiếp khách vừa giúp dọn bát, lau bàn, không giống đại thiếu gia nhà giàu chút nào."

Lục Lâm Vân vốn không quá vừa lòng với Lâm Thâm, cứ cảm thấy anh còn nhỏ, sợ anh không biết chăm sóc người ta, sau này con gái theo anh về sẽ chịu uất ức.

Nhưng ngày đó anh đến đây giúp đỡ, sau đó nói chuyện với bà thật lâu, đặc biệt là lúc nói muốn kết hôn với Tâm Du, bỗng nhiên bà cảm thấy chàng trai này kiên định hơn nhiều so với tưởng tượng của bà.

Trước đây bà lo anh chỉ chơi đùa với Tâm Du, không phải nghiêm túc.

Mà dù có nghiêm túc, nhưng anh vừa mới tốt nghiệp đại học, chắc chắn không thể nào kết hôn quá sớm.

Tâm Du nhà bà thì đã hai mươi sáu tuổi, không kéo dài được.

Cho nên khi Lâm Thâm nói muốn kết hôn với Tâm Du, đối với người làm mẹ như Lục Lâm Vân mà nói, tựa như là một viên thuốc an thần.

Lục Tâm Du hiếm khi nghe thấy mẹ mình khích lệ Lâm Thâm, cười nói: "Mẹ chưa thấy cách con và Lâm Thâm ở chung đâu, Lâm Thâm thật sự rất tốt với con, đừng nói là tính tình đại thiếu gia, ngay cả nam sinh bình thường cũng kém hơn Lâm Thâm."

Nấu cơm rửa chén làm việc nhà, chuyện gì anh cũng chịu làm, hoàn toàn không phải cái loại đàn ông gia trưởng không làm gì ở nhà.

Lục Lâm Vân gật đầu, "Chỉ cần con cảm thấy hạnh phúc là được, mẹ thấy Lâm Thâm chắc là một đứa không tồi."

Lục Tâm Du ngẩng đầu, "Mẹ cứ yên tâm đi, dù sao cũng không tìm thấy được người đàn ông tốt hơn Lâm Thâm đâu."

Lục Tâm Du chuẩn bị xong một tô mì, bưng ra cho khách.

Bưng xong, quay lại, cô mới nhớ tới chính sự, nói: "Đúng rồi, mẹ, chủ nhật này, bố mẹ Lâm Thâm muốn ăn một bữa cơm với mẹ, tìm hiểu lẫn nhau một chút."

Lục Lâm Vân kinh ngạc, "Nhanh vậy à?"

"Vâng, cô Lâm nói muốn bàn bạc chuyện kết hôn."

"Ôi, mẹ còn chưa chuẩn bị gì cả, đột xuất vậy, thế này..."

Lục Tâm Du giữ chặt tay mẹ, "Mẹ, đó là bố mẹ của con rể mẹ, có gì mà mẹ phải lo lắng."

"Nói thì nói vậy thôi." Lục Lâm Vân vẫn lo lắng, hỏi: "Con có muốn mẹ đi chăm chút lại không? Có nên đi làm tóc, cạo mặt gì đó?"

"Mẹ, mẹ nghe con nói, nếu mẹ thật sự muốn làm tóc, muốn đi cạo mặt, con ủng hộ.

Nhưng nếu mẹ lo bị bố mẹ Lâm Thâm coi thường nên mới làm vậy, thì mẹ đang làm con buồn đấy."

"Mẹ...!Mẹ sợ mình thế này, khiến người ta xem nhẹ con."

"Mẹ, đối với con, mẹ là người mẹ tốt nhất, dù mẹ trong hình dáng thế nào thì cũng đẹp cả, một mình mẹ nuôi lớn con và anh con, mẹ là niềm tự hào của con, biết không?"

Lục Lâm Vân nhìn con gái, nghe những lời cô nói, đôi mắt đột nhiên cay cay, trong mắt trào nước, vuốt tay con gái, "Tâm Du, đúng là không uổng công mẹ thương con."

Lục Tâm Du mỉm cười, ôm mẹ một cái, nói: "Mẹ ngồi nghỉ ngơi một lát đi, con đi tiếp khách."

"Ừ, cứ từ từ thôi."