Ái · Đãng Dạng

Chương 57

Lâm Mộ Tình chưa kịp mừng Tiêu Dương trở về, liền chào đón Lâm Mộ Hân về nước trước nhất.

Lâm Mộ Hân về nhà, chắc chắn chính là chuyện vui nhất trong nhà, liền ngay cả ba nàng Lâm Kiều Sinh, cũng vô thức để lộ nụ cười của ông.

Lâm Mộ Tình nghĩ, chỉ có những lúc nhìn tỷ tỷ, ba mới có thể nở một nụ cười tươi như vậy.

Nàng không ghen tị, cũng không đau buồn gì, chỉ là vui mừng vì tỷ tỷ đã về mà thôi.

Hoàn hảo là tỷ tỷ không phản nghịch như nàng vậy, đối với cha mẹ cũng là một niềm an ủi.

Trong bữa tiệc, Lâm Mộ Tình nhìn Lâm Mộ Hân, cười ngây ngô, dáng vẻ Lâm Mộ Hân cũng không có thay đổi gì nhiều, mặc dù đã qua tuổi ba mươi, nhưng vẫn còn rất xinh đẹp như trước.

Khoảng thời gian dài dốc sức làm việc bên ngoài, đã khiến chị trở thành một người phụ nữ tài giỏi cùng khôn khéo hơn nhiều.

Tỷ tỷ chính là thần tượng từ nhỏ của Lâm Mộ Tình, phải cố gắng chịu khó học tập như tỷ tỷ, phải thường xuyên duy trì nụ cười như tỷ tỷ, phải mặc những chiếc váy áo thục nữ như tỷ tỷ, phải giống như tỷ tỷ vậy......!

Cho tới bây giờ, nàng vẫn còn có thể đếm được hết từng mảnh nhỏ ước mong của mình.

Chỉ là sau đó, nàng lựa chọn buông tay.

Nàng luôn đuổi theo từng bước chân của Lâm Mộ Hân, làm những chuyện mà Lâm Mộ Hân đã làm, điều này cũng chỉ có thể có hai khả năng, khả năng thứ nhất là nàng vĩnh viễn cũng chỉ là một cái bóng, khả năng thứ hai là nàng sẽ nổi bật hơn.

Nàng không muốn nổi bật hơn, vì thế nên nàng sẽ buông tay.

Nàng còn nhớ rất rõ cái năm gần thôi học kia, trong bữa cơm của ba cùng vài bác sĩ khoa ngoại nổi tiếng ăn cùng nhau kia, thầy hướng dẫn của nàng cũng có mặt.

Thầy ấy cũng đã từng dạy qua Lâm Mộ Hân, nhưng lúc trên bàn cơm, người thầy này vẫn không ngừng khen ngợi Lâm Mộ Tình.

"Mộ Tình giống y hệt như hình ảnh của bác sĩ Lâm lúc còn trẻ vậy, rất có thiên phú cùng năng lực."

"Phúc khí của bác sĩ Lâm tốt thật, Mộ Tình luôn hăng hái như vậy, tuổi trẻ đã bộc lộ tài năng mình rồi."

Những lời khích lệ giống như thế đối với Lâm Mộ Tình mà nói, chính là đề tài được nhiều người nhắc tới nhất trong buổi tối hôm đó.

Đơn giản chính là bởi vì có lần Lâm Mộ Tình cùng thầy hướng dẫn cùng đi thực tập khi ấy, phát hiện một vấn đề nhỏ đồng thời nói ra mà thôi.

Nàng không biết chuyện này có gì đáng để khoe khoang chứ, nàng cảm thấy nhất định tỷ tỷ cũng sẽ có thể phát hiện ra được.

Nhưng được người ta khen ngợi thì dù sao cũng rất vui vẻ, đêm đó quả thật là nàng rất vui vẻ, bởi vì Lâm Mộ Hân đã vui vẻ thay nàng.

Nhưng bắt đầu từ sau cái lần khích lệ kia, một khoảng cuộc sống sau đó, bất luận là ba mình hay người bên ngoài, đều bắt đầu tán thưởng Lâm Mộ Tình không ngừng.

mới đầu Lâm Mộ Hân cũng thật sự là vui vẻ thay nàng, dù sao thì đó cũng là em gái chị, lúc được khen ngợi thì mình cũng thấy tự hào theo.

Nhưng sau đó lại xảy ra một chuyện, ít nhiều gì cũng khiến Lâm Mộ Hân cảm thấy có chút mất mát, trong một buổi thảo luận về nghiên cứu học thuật, Lâm Mộ Hân luôn cùng tham gia với ba mình, nhưng lần đó Lâm Kiều Sinh lại mang Lâm Mộ Tình theo.

Tuy ba tự an ủi chị, những buổi hội nghị này chị vẫn thường xuyên được tham gia, ngẫu nhiên để Lâm Mộ Tình đi coi như học hỏi thêm.

Lâm Mộ Hân cười đồng ý, nhưng trong lòng chị hiểu được, cách đối đãi của ba mình đối với hai chị em đã bắt đầu có sự thay đổi, ba càng đặt nhiều chờ mong hơn trên người Lâm Mộ Tình.

Thiên phú thứ này, chị khó có thể có được.

Tiếp sau đó nữa, Lâm Mộ Tình phát hiện ra, Lâm Mộ Hân có rất nhiều lúc, tính tình thường xuyên trầm mặc ít nói, nàng không biết tỷ tỷ đây là bị gì, là bởi vì mình nên không vui hay sao?

Cho đến nay, Lâm Mộ Tình đều xem Lâm Mộ Hân là mục tiêu phấn đấu, hướng theo sự trưởng thành của Lâm Mộ Hân mà phát triển, nói thật là sự cố gắng mà nàng bỏ ra không nhiều được như Lâm Mộ Hân vậy, nhưng những lời khích lệ hay thành tích lại đến một cách dễ dàng.

Nàng biết được, là bởi vì sự nổi bật của nàng, tạo nên áp lực lớn cho tỷ tỷ, thế nên mới có cái chuyện không vui này.

Nàng cũng biết, dựa theo tính cách của Lâm Mộ Hân tỷ tỷ mình, nhất định sẽ không ghen tị với mình, lại càng không có ý gì xấu, điều có thể làm được, chính là bỏ ra càng nhiều mồ hôi cùng công sức hơn.

Sau đó, nàng vẫn thường nhìn thấy ánh đèn sáng trong đêm hắt ra từ phòng Lâm Mộ Hân, có một lần nàng nhịn không được lặng lẽ đẩy cửa, xuyên qua khe cửa nhỏ mà lén nhìn vào, liền thấy Lâm Mộ Hân đang cặm cụi đọc sách.

Khi đến phần nào làm khó Lâm Mộ Hân, cố gắng kiềm chế cảm giác muốn hét lên thành tiếng để tránh làm ồn đến người khác, chỉ biết vò đầu bứt tóc mình không ngừng.

Một khắc kia Lâm Mộ Tình rất muốn đẩy cửa vào ngăn tỷ tỷ lại, nhưng có thể là, nàng biết được sẽ không có bất kỳ tác dụng gì, cuối cùng nàng vẫn lặng lẽ đóng cửa rời đi.

Một đêm không ngủ để đưa ra cái quyết định thôi học.

Nguyên nhân tạo nên áo lực cho Lâm Mộ Hân, chính là từ Lâm Mộ Tình.

Lâm Mộ Tình cảm thấy, dựa vào cái gì mà những thứ này lại đến với mình dễ dàng đến thế? Nhưng tỷ tỷ lại phải bỏ ra những gì thì không ai có thể nhìn thấy được? Nhất là sự thiên vị đến từ ba mình, càng khiến nàng cảm thấy rất không công bằng đối với tỷ tỷ.

Từ nhỏ nàng đã có hứng thú đối với ngành y học, chẳng qua là do dòng máu bác sĩ của ba chảy trong người mình; Lớn lên theo ngành y, cũng chẳng qua chỉ là vì tỷ tỷ Lâm Mộ Hân có mong ước làm một bác sĩ tốt, nàng cũng muốn được giống như tỷ tỷ mình mà thôi.

Cho tới tận bây giờ nàng vẫn không nghĩ tới điều đó lại tạo nên một áp lực cùng ảnh hưởng tới tỷ tỷ mình nhiều đến như vậy.

Buông bỏ chuyện theo học ngành y đối với nàng mà nói, tuy là cũng có chút đáng tiếc, nhưng nàng lại càng muốn nhìn thấy một tỷ tỷ luôn tràn ngập tự tin, luôn tươi cười, chứ không phải như một Lâm Mộ Hân ngày đêm tra tấn bản thân mình như thế kia.

Nay nhìn thấy tỷ tỷ đĩnh đạc nói chuyện với ba, trên mặt ba còn mang theo biểu cảm tự hào khó che giấu kia, Lâm Mộ Tình càng cảm thấy quyết định lúc trước của mình là không sai một chút nào cả.

Nếu đổi lại là nàng, có lẽ qua một khoảng thời gian dài cũng sẽ cảm thấy chán, dù có thể trở thành bác sĩ, nhưng chưa chắc có thể làm được một bác sĩ ưu tú như ba với tỷ tỷ mình như thế kia.

Trong lúc Lâm Mộ Tình còn đang ngẩn người, bỗng nhiên cảm giác được có ai đó nắm lấy tay mình.

Nàng không cần cúi đầu nhìn, cũng biết chủ nhân của bàn tay kia là ai, chính là Lâm Mộ Hân – người đang trò chuyện với ba mình.

"Buổi tối con muốn tới nhà Tình Tình ở." Lâm Mộ Hân cười nói với Lâm Kiều Sinh.

Mẹ Lâm có chút lo lắng nhìn về phía Lâm Mộ Tình, hiển nhiên là khi Lâm Mộ Tình nghe được những lời này cũng có chút giật mình.

Kết quả ngoài dự kiến chính là, Lâm Kiều Sinh nói: "Đi đi."

Hai chị em đã không gặp nhau một năm, tự nhiên là sẽ có rất nhiều chuyện muốn nói.

Ăn cơm xong, Lâm Mộ Hân sắp xếp vài bộ quần áo đơn giản, liền cùng Lâm Mộ Tình rời khỏi nhà.

Từ lúc ở sân bay về, chị cũng đã bắt đầu nghi ngờ, tính theo tiền lương cùng tốc độ tiêu tiền của Lâm Mộ Tình mà nói, rất không thể nào có tiền dư dả gì để mua xe.

Nếu nói là do ba tặng, vậy thì càng không thể nào, có lẽ ba sẽ mua xe cho em ấy, nhưng nhất định là em ấy sẽ không lấy.

"Mua xe khi nào vậy?" Vừa lên xe, Lâm Mộ Hân liền không kiềm chế được nghi vấn trong lòng.

Lâm Mộ Tình không chút suy nghĩ, liền đáp: "Là mượn của bạn về lái."

"Khang Kiến?" Lâm Mộ Hân còn nhớ khá rõ cái cậu trai vẫn luôn theo đuổi Lâm Mộ Tình kia.

"Không phải Khang Kiến, là bạn bè khác, có cơ hội sẽ giới thiệu cho chị làm quen." Những lời này của Lâm Mộ Tình cũng không tính là nói dối, chiếc xe này, nàng vẫn luôn cho rằng mình với Tiêu Dương, là mượn ở chỗ Lý công tử cùng Nhất Văn.

Lâm Mộ Hân cũng không tiếp tục đào sâu thêm, chỉ là cảm thấy có lẽ là Lâm Mộ Tình có bạn trai nên mới ngại nói ra mà thôi.

Sau khi vào cửa, Lâm Mộ Hân không hề động mà đứng im lặng ở cửa, cẩn thận nhìn lướt qua cả căn phòng, phòng này chị chỉ ghé qua có vài lần, mỗi một lần đến, chị đều đau lòng thay em gái mình, rõ ràng trong nhà có phòng thoải mái ấm áp mà em ấy không ở, Tình Tình lại đi lựa chọn tự mình thuê phòng trọ bên ngoài.

Nhưng vì vẫn luôn sợ em gái mình không vui, nên vẫn không dám khuyên nhủ.

Lúc này đây, mình cũng sắp kết hôn rồi, sau này thời gian ở bên ba mẹ sẽ càng ngày càng ít, cũng là lúc phải khuyên em gái mình quay về nhà thôi.

"Em bây giờ có xe rồi, đối với chuyện đi lại cũng không còn khó khăn gì nữa, quay về nhà ở đi, ba mẹ vẫn rất lo lắng cho em đó, ngoài miệng không nói, là bởi vì sợ em không vui, nhưng hẳn là em biết, hai người họ đều rất quan tâm tới em." Lâm Mộ Hân xách cái túi hành lý nhỏ trên tay mình, xoay người bắt đầu đổi giày.

Lâm Mộ Tình nghĩ nghĩ, mới nói: "Em cũng có thường xuyên về nhà ăn cơm mà, chỉ là không ở chung một nhà mà thôi.

Chị, chị yên tâm đi, em hiểu được hết." Lời này nếu đổi lại là do người khác nói, nàng nhất định sẽ cự ngược lại, chỉ có những lúc nói chuyện với Lâm Mộ Hân, nàng mới nói như thế, đây là đãi ngộ mà ngay cả Tiêu Dương còn chưa có được.

Lâm Mộ Tình lúc này mới chú ý tới cái túi hành lý mà chị mình đặt xuống kia, cái này là tính ở đây lâu dài luôn sao? Nàng mơ hồ thấy có dự cảm không tốt.

"Chị......!cái túi này của chị......!chứa cái gì vậy?"

"Áo quần cho mấy ngày tới."

Xong rồi.

Ánh mắt Lâm Mộ Tình có chút mơ màng, tỷ tỷ đây là muốn cùng mình nói chuyện xuyên thế kỷ luôn sao!

"Em đi tắm trước, chị đem áo quần bỏ vào tủ là được." Lâm Mộ Tình cảm thấy tốt nhất là né ra vài phút trước, từ từ suy nghĩ đối sách.

Lâm Mộ Hân cười cười cũng không đâm thủng cái suy nghĩ trẻ con của nàng, lần này trở về, An Gia Minh không về cùng, chị biết anh là cố ý muốn chị có thêm thời gian ở với gia đình nhiều hơn.

Theo lời anh nói, chính là hai người chúng ta sau này mỗi ngày đều có thể gặp nhau, anh còn sợ chị chê anh phiền nữa, vì thế nên ngẫu nhiên tách ra một khoảng thời gian, khi gặp lại mới có thể thêm phần cảm động.

Chị nhìn nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út của mình, không khỏi lại cong lên khóe miệng.

Chị vẫn luôn cảm thấy mình chính là người hạnh phúc nhất thế giới, có người nhà cùng người yêu đều yêu chị như vậy, chị còn cầu gì thêm nữa chứ?

Chỉ cầu, trước khi mình kết hôn, có thể hàn gắn lại mối quan hệ giữa ba với em gái mình đi.

Cái quá khứ này, vẫn luôn chôn sâu trong lòng chị, cắm rễ sinh trưởng, cũng nên đến thời khắc đón lấy ánh mặt trời rồi.

Mang theo cái túi hành lý nho nhỏ kia vào phòng ngủ, Lâm Mộ Hân còn không quên cảm khái một câu, đứa nhỏ này, lớn như vậy cũng không biết dọn dẹp phòng ốc, áo quần vứt tán loạn.

Hiền từ mà sắp xếp lại áo quần ném trên giường, trong nháy mắt khi mở tủ quần áo ra thì Lâm Mộ Hân liền sửng sốt một chút, trong tủ có một số quần áo, không giống như là phong cách của Lâm Mộ Tình.

Chị có biết là Lâm Thanh Hủ cũng thường xuyên ở đây, chẵng lẽ là của Lâm Thanh Hủ?

Lâm Mộ Tình vọt vào phòng tắm từ từ tắm rửa, nước có chút lạnh, lạnh đến nỗi nàng phải đánh vài cái hắt xì.

Tỷ tỷ ra bài cũng quá không theo lẽ thường nhỉ? Lúc mới ra khỏi cửa không để ý tới, tại sao lại mang theo nhiều quần áo tới như thế cơ chứ......!Vậy tới khi Tiêu Dương trở về, chẳng lẽ chỉ có thể gặp mặt ở khách sạn? Tiêu Dương......!

Lâm Mộ Tình cuống quýt tắt nước, kéo cái khăn tắm tùy tiện che đi một ít liền phóng ra khỏi phòng.

Trong cái tủ quần áo còn có khá nhiều bộ quần áo của Tiêu Dương đó! Lỡ như bị tỷ tỷ thấy được, hỏi thử coi nàng biết trả lời như thế nào đây chứ? Chẵng lẽ lại come-out một cách khinh địch tới như vậy sao? Nàng rõ ràng đã tính sẵn là đợi lúc Tiêu Dương trở về liền kéo Tiêu Dương đi dùng cơm chung với tỷ tỷ rồi nới nói sau.

Đơn giản là mở tủ quần áo ra, liền come-out rồi sao? Nào có thể đơn giản như vậy được......!

Lâm Mộ Hân cũng không biết vì lý do gì mà chị lại mẫn cảm đến như vậy, nhất là khi nhìn thấy Lâm Mộ Tình chỉ choàng có cái khăn tắm liền vội vàng chạy ra, trên đầu còn có bọt bong bóng đang nhỏ giọt xuống.

Trực giác của chị liền cảm thấy chuyện này có chút kỳ lạ, hy vọng sẽ không như suy nghĩ trong đầu chị.

Vì thế liền ra vẻ thoải mái mà cười cười, "Gần đây Thanh Hủ thay đổi gout quần áo rồi à?"

Chị biết rõ ràng đây nhất định không phải là phong cách quần áo của Lâm Thanh Hủ, nhưng chị lại muốn nghe được một đáp án khẳng định từ chính miệng em gái mình nói ra.

Suy nghĩ của tác giả: Cuối cùng tỷ tỷ cũng xuất hiện rồi~~~

Có thể sẽ có một chút rắc rối, nhưng khẳng định sẽ không ngược~~ tác giả đây không viết ngược~~~ Ừm.

[ ▽#]=﹏﹏

- --------------

Hết chương 57..