Ái · Đãng Dạng

Chương 96

Trong bảng tin buổi sáng, phần tin trong nước đang đưa tin về hướng quy hoạch mới nhất của chính phủ, mỗi công ty kiến trúc sẽ thông qua công khai đấu thầu từ phía chính phủ, đấu thầu thành công, ngày hôm đó liền bắt đầu tiếp nhận hạng mục từ công ty TF, tiếp tục hợp tác cùng địa ốc Áo Duy trong hạng mục khu khai phá, hạng mục Mộng Huyễn Thành bắt đầu khởi công......!

Lâm Mộ Tình cắn cắn đôi đũa nhìn chằm chằm vào Tivi đến thất thần.

Hạng mục này, không phải là hạng mục mà lúc trước Tiêu Dương theo đuổi hay sao? Kế đó, thời sự lại đưa nhiều tin tức về nó, mọi người đều nghĩ rằng cuối cùng còn không phải là đến lượt Dương Tử An dẫn dắt Dương Trình trúng thầu à, không nghĩ tới, đột nhiên giữa đường lại xuất hiện một con hắc mã ngáng đường.

Có điều, Mộng Huyễn Thành? Hình như đã nghe qua ở nơi nào đó rồi? Đừng nói là bản thiết kế ba Tiêu Dương đưa cho Tiêu Dương kia đó chứ......!

Lâm Mộ Tình sững sờ một hồi lâu.

Lâm mẹ thúc giục nàng, nói: "Không phải là có lớp à? Còn không mau ăn? Lại muốn ngồi xe tốc hành?"

"À......!con no rồi." Lâm Mộ Tình buông đôi đũa xuống, cũng không còn tâm trạng ăn tiếp nữa, nghiêng đầu suy nghĩ về phần tin tức mới mà bản tin vừa đưa khi nãy.

Chẳng lẽ công việc mà Tiêu Dương luôn luôn theo đuổi, chính là chuyện này?

"Lái xe chậm một chút!" Lâm mẹ không quên dặn dò nàng.

"Đã biết." Lâm Mộ Tình đáp lời.

"À này, cái chìa khóa! Con gái ơi cái đứa nhỏ này......" Ngay lúc nàng định đi thì Lâm mẹ kéo nàng lại, "Giữa trưa nhớ qua bên chị con, ngày sinh dự tính là hôm sau, cũng không biết là có cần nằm viện trước giờ sinh hay không nữa, đây là chuyện lớn, con đừng có mơ mơ màng màng như mấy lần trước đó."

"Dạ, con nhớ rồi mà, chuyện gì cũng có thể quên nhưng riêng chuyện này sẽ không, yên tâm đi, con xuống lớp liền chạy qua ngay." Lâm Mộ Tình cười nói.

Vừa chớp mắt, nàng đã sắp làm dì út người ta rồi.

Cái trạng thái ngẩn ngơ cả ngày lúc trước, sau khi đi tìm Tiêu Dương liền đã dần dần chuyển biến hẳn.

Dường như nàng cũng từ từ ý thức được một số việc.

Mọi người thường nói, Quả đất này mất đi một ai đó thì nó vẫn sẽ tiếp tục xoay, một ai đó rời đi thì những người còn lại không phải vẫn sẽ sống tiếp được hay sao?

Đạo lý là đạo lý, có thể sống được hay không mới là một vấn đề.

Cuộc sống không có Tiêu Dương của Lâm Mộ Tình, có được bao nhiêu ngày bình thường? Không cần phải nhắc là người ngoài cuộc tỉnh táo người trong cuộc u mê, chỉ là nàng lúc này, cũng bắt đầu nhận ra rồi.

Đúng tháng tư ở nhân gian, cuối cùng cũng nghênh đón mùa xuân hoa nở, Lâm Mộ Tình tinh thần hoảng loạn đi nhanh vào trường.

Hôm nay Tống Nhiên ăn mặc đến cực kỳ xinh đẹp lộng lẫy, Lâm Mộ Tình nhìn thấy càng không ngừng cảm thán, quả nhiên tình yêu mang đến phép màu cho người phụ nữ mà.

Bình thường Tống lão sư khiêm tốn như vậy, cũng bị tiêm nhiễm bởi nét tươi sáng từ Lâm Thanh Hủ.

Lúc đầu Tống Nhiên còn có chút hơi ngượng ngùng, liên tục giải thích, nói: "Đây đều là chủ ý của Lâm Thanh Hủ, chị cũng thấy màu sắc này tươi tắn quá, không hợp với chị cho lắm......"

"Đâu phải đâu, màu này thật sự rất hợp với chị.

Mặc như vậy đẹp lắm, ai nói chỉ có người trẻ mới có thể mặc những màu này được cơ chứ?" Vì để chứng mình lời nói của mình là vô cùng thật lòng, Lâm Mộ Tình còn bổ sung thêm một câu thật khẳng định: "Em cũng thích màu tươi sáng như vậy, không chỉ mặc lúc này, dù cho sau này có già đi nữa, vẫn sẽ mặc."

"Lời này của em thế mà lại giống hệt Thanh Hủ." Tống Nhiên cười đến bất đắc dĩ, lại len lén nhìn nhìn bản thân trong gương trang điểm, vì sao ngay cả mình cũng cảm thấy mình đẹp hơn lúc trước vậy nhỉ?

Mùa xuân đến, luôn khiến người ta tràn đây hy vọng.

"Lâm lão sư, không phải là em có lớp hay sao?" Tống Nhiên nhìn thấy Lâm Mộ Tình ngồi trên ghế đến ngẩng người, đành phải hỏi lo lắng một câu như vậy.

"Ừ.

Đúng rồi.

Còn dư thời gian mà, không vội." Lâm Mộ Tình nhìn nhìn di động, tháng tư rồi, Tiêu Dương vẫn chưa liên lạc gì với mình, là bởi vì bận việc bên hạng mục khai phá kia hay sao? Cũng không biết Tần Song có nhắc tới chuyện mình đến tìm qua Tiêu Dương hay không, tại sao một chút phản ứng gì cũng không có vậy chứ?

Loại cảm giác này giống như lúc hai người còn ở cùng nhau như vậy, Lâm Mộ Tình luôn chủ động một chút, Tiêu Dương thì đứng yên một chỗ.

Tại sao lần nào cũng là em chờ Dương cơ chứ? Lâm Mộ Tình không khỏi có chút phiền lòng.

Tống Nhiên liếc mắt nhìn đồng hồ một cái, lại nhắc nhở nàng lần nữa: "Nếu còn không đi, đám sinh viên của em sẽ sốt ruột lắm đó."

"Đi ngay." Lâm Mộ Tình cũng không muốn suy nghĩ nhiều như vậy nữa, bọn nhỏ còn đang chờ nàng.

Dọc theo đường đi bao bọc bởi hương hoa không biết tên, Lâm Mộ Tình đi đến khu dạy học.

Thời gian vừa đúng, tiếng chuông vừa vang, nàng vừa bước ngay vào phòng học.

Bọn nhỏ thấy nàng, cả đám lộ ra nụ cười tươi ấm áp như ánh mặt trời ngoài của sổ, trong N đại, Lâm Mộ Tình đúng thật là nữ giảng viên được phần đông sinh viên hoan nghênh nhất.

Căn bản là không cần điểm danh, bởi vì sinh viên lớp Lâm Mộ Tình, dường như không ai trốn tiết nàng cả, lại càng không có ai đến muộn, tất cả đều ngồi chờ trong phòng học từ lúc sáng sớm tinh mơ, cho tới bây giờ, chưa từng có ai khiến nàng nhọc lòng qua.

Lâm Mộ Tình vừa định bắt đầu bài giảng, đột nhiên thấy có ai đó từ cửa sau rón rén bước vào, là một sinh viên nữ, trên đầu đội nón lưỡi trai màu trắng, trên người khoác cái áo bóng chày màu hồng nhạt, quần Jean xanh cùng đôi giày canvas màu, ăn mặc trông rất là trẻ trung.

Cô sinh viên nhẹ tay nhẹ chân lặng lẽ bước vào từ cửa sau, còn cho rằng Lâm Mộ Tình sẽ không phát hiện, đang định tìm một chỗ ngồi trống xuống.

Lâm Mộ Tình nhìn chằm chằm vào cô sinh viên hai giây, cười nói: "Sao vào lớp của cô mà vẫn còn bạn đến trễ vậy nhỉ?"

Toàn bộ sinh viên mới đồng loạt nhìn qua, chỉ thấy người nọ đứng hình ngay tại chỗ, giống như nhận ra lỗi sai của bản thân vậy, cúi đầu xuống.

Lâm Mộ Tình cẩn thận quan sát, dáng người này nhìn như thế nào, cũng có chút giống Tiêu Dương? Bản thân mình nhất định là bị ma chướng rồi, nhìn ai cũng ra Tiêu Dương.

Tất cả mọi người đều đang chờ đợi cái người đến muộn kia giải trình lý do của mình, đầu người kia lại càng cúi càng thấp, nhỏ giọng nói: "Thật xin lỗi, Lâm lão sư, em học ngành khác đến dự thính."

Lâm Mộ Tình sửng sốt một phen, giọng nói này......!sao lại quen tai đến như vậy chứ......!tại sao nghe như thế nào cũng ra giọng của Tiêu Dương vậy? Đừng nói đó là Tiêu Dương thật đó chứ? Lâm Mộ Tình cho cô sinh viên đó vào chỗ ngồi, lại đánh giá thêm một lần nữa.

Vành nón kéo rất thấp, căn bản là nhìn không rõ mặt mũi, có điều, giọng nói đúng là rất giống.

thế nhưng hẳn là không phải Tiêu Dương đâu, Tiêu Dương không quen mang giày đế bằng, lại càng không đến nghe mình lên lớp.

Lâm Mộ Tình rất nhanh liền bác bỏ cái suy nghĩ đó ra khỏi đầu.

Mỗi lần lên lớp, Lâm Mộ Tình đều hỏi một vấn đề mà khóa nào cũng phải hỏi ----- "Các em sinh viên cảm thấy, nữ lão sư xinh đẹp nhất trong trường là ai?"

Cả đám sinh viên đều không chần chừ, trăm miệng như một: "Lâm lão sư."

Lâm Mộ Tình hài lòng gật gật đầu, "Được, bây giờ mình bắt đầu vào bài mới."

Ngồi cuối cùng, cô sinh viên đến muộn kia, bất chợt cười lên thành tiếng.

Ánh mắt của mọi người, lại một lần nữa tập trung đổ dồn hết lên trên người cô.

Lúc này cô mới lấy cái nón trên đầu xuống, mặc dù vẫn cúi đầu cười, mặc dù nói xin lỗi nhưng vẫn tiếp tục cười: "Xin lỗi, Lâm lão sư, không phải là em cố ý." Thế nhưng Lâm Mộ Tình vừa nhìn thấy khuôn mặt đó, liền biết đúng là Tiêu Dương chuyên phá hoại kia.

Vấn đề này đáng cười lắm hay sao? Hoặc giả nên nói là, Tiêu Dương cho rằng nàng không xinh đẹp?

Lâm Mộ Tình nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương, tại sao lại xảy ra cái tình huống như thế này cơ chứ.

Tiêu Dương cảm thấy thời gian Lâm Mộ Tình nhìn cô quá lâu, ánh mắt ẩn tình cũng quá mức đưa tình rồi, đành phải làm một vẻ mặt vô tội, ngẩng đầu đối diện với Lâm Mộ Tình, nói: "Lâm lão sư, em biết sai rồi, có thể bắt đầu bài mới được chưa ạ?"

Lúc này Lâm Mộ Tình mới phục hồi tinh thần lại, ra vẻ bình tĩnh xoay người viết viết lên bảng đen, nhưng mỗi lần nghĩ đến Tiêu Dương còn đang ngồi trong lớp, còn đang nhìn chằm chằm vào mình, còn đang nghe mình giảng bài, nàng lại khẩn trương hơn so với bất cứ khi nào.

Có vài lần, tầm mắt nàng vô thức liền nhìn về phía Tiêu Dương đang ngồi, mỗi một lần khi bốn mắt giao nhau, Tiêu Dương luôn nở nụ cười yêu nghiệt mà nàng quen thuộc nhất.

Lần này khẳng định không phải là ảo giác rồi đây.

Biết bao cặp mắt đều nhìn thấy Tiêu Dương mà.

Nhưng lần này, có thể nào, Tiêu Dương lại đột nhiên rời đi nữa hay không?

Lâm Mộ Tình sợ, sợ lần tới khi nàng ngẩng đầu lên, sẽ không thấy tăm hơi của Tiêu Dương ở đâu nữa, vì thế nên cứ liên tục nhìn lên vị trí đó, mỗi một lần Tiêu Dương đều mỉm cười nhìn nàng, ngẫu nhiên còn cúi đầu ghi ghi chép chép gì đó, giống y như những sinh viên xung quanh vậy.

Lúc này Lâm Mộ Tình mới dần dần yên lòng, mới thật sự lên bài giảng.

Vất vả sống sót qua tiết học, Lâm Mộ Tình thầm thở phào, may là không có mắc lỗi gì, sắp xếp xong mọi thứ thì chuẩn bị đi qua tìm Tiêu Dương, vừa ngẩng đầu lên, thật sự không thấy Tiêu Dương ở đâu nữa.

Ánh mặt trời chiếu lên mặt bàn thông qua ô cửa, vị trí ngồi của Tiêu Dương, trống trải.

Lâm Mộ Tình có chút thất vọng.

Đúng là đi mất rồi.

"Lâm lão sư xinh đẹp nhất trường, xin hỏi, cô có thể cho em xin một buổi hẹn được hay không ạ?"

Đột nhiên bên tai vang đến tiếng nói, khiến Lâm Mộ Tình hoảng sợ một phen.

Vừa xoay đầu qua, liền nhìn thấy Tiêu Dương đứng ngay bên cạnh mình, cười hì hì bước đến gần mình.

Lâm Mộ Tình liếc nhìn cô một cái, xoay người đi ra ngoài cửa, "Lâm lão sư xinh đẹp nhất tại sao phải hẹn hò cùng em cơ chứ?"

Tiêu Dương vội vàng theo sau, xung quanh có vài sinh viên, muốn đến gần nhưng lại ngại không khí xung quanh mà không dám đến gần, vì thế nên cô liền rút ngắn vài bước, trực tiếp kéo lấy cánh tay của Lâm Mộ Tình, nhỏ giọng nói nhẹ bên tai Lâm Mộ Tình: "Bởi vì......!em cũng muốn hẹn hò với tôi mà."

Lâm Mộ Tình cười cười nhìn liếc qua cô một cái, cũng không lên tiếng, tiếp tục đi về phía trước.

Tiêu Dương cũng nhìn đến không hề chớp mắt, hai người như hai người bạn cực kỳ bình thường vậy, cùng đi trên con đường nhỏ trồng đầy hoa tươi.

"Nghe nói là quà sinh nhật của tôi đã đi tới cửa? Thế nhưng không biết lại chạy đi đâu mất rồi? Em trả lại cho tôi đi." Tiêu Dương nói.

Lâm Mộ Tình giả ngu ngơ: "Quà sinh nhật gì chứ? Có chuyện này hay sao?"

"Không được chơi xấu nha!" Tiêu Dương vừa nói xong, đột nhiên liền kéo tay của Lâm Mộ Tình lại, chạy dọc qua vườn hoa trong trường.

"Này ------" Lâm Mộ Tình còn chưa kịp la lên, đã bị Tiêu Dương kéo tay mình chạy xa ra ngoài, dưới cái nhìn của nhóm sinh viên đang tròn mắt đầy ngạc nhiên kia, nàng đành phải lấy sánh lên che mặt mình lại.

Tiêu Dương không có thói quen mang giày đế bằng, vì thế nên chạy không được nhanh cho lắm, đợi đến khi chạy đến nơi không một bóng người, mới nhịn không được mà hôn phớt một cái lên trên má Lâm Mộ Tình.

Không nhắc gì đến chuyện hòa hợp lại, cũng không nói lời gì thổ lộ tình cảm, chỉ một phen chuồn chuồn lướt nước một cái, là muốn bày tỏ ý nghĩa gì chứ? Lâm Mộ Tình cũng không muốn đoán tiếp nữa.

"Tiêu Dương......" Nàng gọi cô.

"Sao?"

"Dương......"

Tiếng điện thoại đột ngột phá vỡ cái bầu không khí ái muội này.

Lâm Mộ Tình vừa tiếp điện thoại liền nhịn không được mà kêu thét lên đầy sợ hãi, "Cái gì! Sinh?! Trời ơi! Em đến ngay đây!"

Nàng cũng không có thời gian tiếp tục cái vấn đề khi nãy nữa, điều quan trọng nhất bây giờ là nàng phải chạy đến bệnh viện ngay lập tức.

Lần này đổi ngược lại là nàng kéo tay Tiêu Dương chạy, nàng không thế nào để Tiêu Dương ở đây một mình được, lỡ như Tiêu Dương chạy đâu mất thì sao, nàng còn rất nhiều vấn đề muốn hỏi cho rõ đây.

"Ai sinh?" Tiêu Dương nhất thời không rõ đây đang là cái tình huống gì.

"Chị của em."

"Thật sự?!"

Lâm Mộ Tình bớt chút thời gian liếc mắt nhìn Tiêu Dương một cái, cũng không nhìn ra biểu cảm khó chịu gì trên mặt cô, ngược lại còn rất kích động y hệt bản thân mình vậy.

Lâm Mộ Tình kéo Tiêu Dương lên xe, một đường cuồng loạn chạy đến bệnh viện, nàng còn muốn kéo cả Tiêu Dương vào bên trong, nhưng suy nghĩ kỹ lưỡng lại, lúc này không nên kích thích tỷ tỷ mình, tốt nhất nên để Tiêu Dương ở trong xe chờ mình đi.

"Tiêu Dương, Dương sẽ chờ em chứ? Dương nhất định phải chờ em đó."

"Được, tôi chờ em."

Vì để Lâm Mộ Tình được yên tâm, Tiêu Dương còn nói tiếp: "Tôi còn chưa nhận được quà, làm sao dễ dàng đi như vậy được."

Từ trước đến nay đều là em chờ tôi, lần này, tôi nhất định sẽ chờ đến lúc em có thể dũng cảm nhìn thẳng vào con tim của mình, dũng cảm ở cùng với tôi lần nữa.

- --------------

Suy nghĩ của tác giả: Hôm nay tác giả NO cmt =.=

Cuối tuần vui vẻ ~!

- --------------

Hết chương 96..