Ban đêm, hoàng cung, đình nghĩ mát.Thừa tướng tiến lên phía trước: “Bệ hạ…”Hoàng đế ngồi yên bất động: “A, là ái khanh sao”.Thừa tướng: “Bệ hạ sao lại vội vàng rời khỏi bữa tiệc đêm vậy?”Hoàng đế rầu rĩ: “Không muốn nhìn thấy hắn”.Thừa tướng: “Bệ hạ không thể hành động theo cảm tính như vậy”.Hoàng đế: “Trẫm biết! Nhưng không phải là vì Trẫm đang thất tình sao.”Thừa tướng: “Nhưng mà bệ hạ, người đã lấy cớ thất tình này để bảy ngày không lâm triều, nữa tháng không duyệt tấu chương, một tháng không nghị sự rồi”.Hoàng đế: “…”Thừa tướng: “Bệ hạ, người dù là lười nhác cũng không nên thể hiện quá rõ ràng như vậy chứ.”Hoàng đế: “Được rồi, trẫm biết sai rồi”.Thừa tướng vui mừng gật đầu.Hoàng đế: “Nhưng tâm tình Trẫm rất kém, việc gì cũng không muốn làm”.Thừa tướng: “…”Hoàng đế: “Không bằng đầu xuân này đi vi hành mười ba quận vậy”.Thừa tướng: “…”Hoàng đế: “Trẫm hứa với ái khanh, trở về sẽ lập tức quên Cố khanh, không nhắc đến chuyện thất tình thương tâm kia nữa”.