Ái Ngục

Chương 28: - Yêu nghiệt

Hai người bị còng tay áp giải vào phòng thẩm vấn. Lam Tử Ngưng bị còng phía trước ngồi trên ghế, còn Đinh Tiểu Tuyên bị còng tay ra sau lưng rồi khóa vào một cái giá sắt thấp ngang lưng. Rõ ràng đây là đặc chế vì phạm nhân nào đó không nghe lời. Bị khóa như vậy, chỉ có thể hơi khụy đầu gối thẳng lưng tựa vào tường hoặc là gập hai tay treo sau lưng ngồi xuống. Nhưng dù là tư thế nào thì cũng không thể thoải mái được.

Trầm mặc ngồi trong phòng thẩm vấn, Lam Tử Ngưng lắc lắc hai tay bị còng lại, nàng quay đầu nhìn về phía Đinh Tiểu Tuyên đang nhíu chặt mày ở bên tường, cười xấu xa nói: "Cái dáng này của em thật giống tiểu sủng vật làm chuyện xấu bị cột trước cửa không cho vào vậy."

Ban đêm gió lạnh len lỏi vào qua những khung của sổ đóng chặt phát ra tiếng vù vù. Đinh Tiểu Tuyên ngồi đến hai chân run cả lên, tay cũng lạnh ngắt. Cô đứng dậy đổi tư thế một chút, quỳ gối nghiêng nghiêng dựa vào tường, vô lại nói: "Vậy chị xem như cô bé hàng xóm chan chứa tình thương mà ở lại bồi em ăn không khí?"

Lam Tử Ngưng bật cười, tỉ mỉ đem bộ dạng Đinh Tiểu Tuyên trước mặt thu vào đáy mắt. Nàng như là suy tư một hồi, quay đầu lại chậm rãi nói: "Tôi vẫn là thích tiểu bại hoại Kha Hựu."

Chẳng mấy chốc thắt lưng đã đau chân đã tê rần, Đinh Tiểu Tuyên lại ngồi xuống, miễn cưỡng nói: "Xạo."

"Xạo đâu, còn đỡ hơn tên Đinh Tiểu Tuyên lúc nào cũng nghiêm túc muốn chết." Lam Tử Ngưng xoay xoay cổ, ngã lưng lên ghế: "Cô ấy cũng chỉ có ở lúc lên giường với tôi, trên mặt mới có chút cảm xúc."

Nghe không rõ nàng là thì thào tự nói hay gì, ánh mắt đuổi theo nàng, lăng lăng hỏi: "Nói cái gì?"

"Không có gì." Nhìn chằm chằm trần nhà, Lam Tử Ngưng bỗng nhiên tự giễu bật cười.

"Tôi có phải rất dễ khi dễ không. Mỗi ngày em gây phiền toái cho tôi, hung dữ với tôi cãi nhau với tôi, vậy mà tôi còn yêu em như vậy, yêu em chết mất."

"Mỗi ngày chị đều chỉ biết chọc giận em thôi!" Lam Tử Ngưng đưa lưng về phía cô, vì thế Đinh Tiểu Tuyên mới có thể giống như làm nũng quyệt miệng oán hận nói.

"Đó vốn chính là tôi, em cũng không phải lần đầu biết tới." Không sao cả lắc lắc đầu.

"Nhưng em...... hiện tại đã không còn là Kha Hựu."

"Lại tới nữa...... Được rồi, tôi chết không hối cải có được không?"

"Vì sao không chịu ngừng việc tiếp tục phạm sai?"

"Đề tài này có tranh luận nhiều cũng vô dụng, em vĩnh viễn sẽ không có được đáp án em muốn."

"Em cũng vậy, vĩnh viễn sẽ không thỏa hiệp!"

Sắc mặt Đinh Tiểu Tuyên bỗng trầm xuống, quay mặt qua chỗ khác không nhúc nhích ngồi xổm nơi đó.

Rất nhiều ký ức hiện lên, cô rõ ràng ý thức được, dấu ấn thân phận tựa hồ đã vĩnh viễn khắc sâu trên thân thể hai người. Mặc dù đến bây giờ, trong đêm đen yên tĩnh chỉ có hai người, vẫn sẽ vì bất đồng giá trị quan (*) mà khắc khẩu.

(*): một trong tam quan: nhân sinh quan, thế giới quan, giá trị quan. Trong đó, 'giá trị quan' tức là quan điểm về giá trị, phán đoán xem việc gì là quan trọng, việc gì là không quan trọng, bằng cách đưa vào những thứ tự ưu tiên, trọng số khi đánh giá nó.

Thế giới của Đinh Tiểu Tuyên, thực yên tĩnh, thực xa xôi, xa đến nỗi khiến Lam Tử Ngưng không thể tưởng tượng được. Không phải nàng có thể chọn, nàng vừa sinh ra đã là con của trùm ma túy. Khi mà con gái nhà khác còn trong vòng tay che chở của cha mẹ ôm búp bê hóa công chúa thì, nàng đã đi theo anh trai học bắn súng, theo ba ba đi Thái Lan.

Nàng nhớ rõ, ở cánh đồng anh túc mà nàng tới vô số lần kia, những người đó cầm súng nhắm vào nàng, một bé gái mới chín tuổi. Nàng thấy vẻ mặt người cha chưa bao giờ thỏa hiệp của mình nay hiện lên vẻ thất kinh. Ông cúi đầu đưa súng trong tay cho người nàng từ nhỏ kêu là chú. Lam Tiêu Tần khóc nức nở kêu nàng chạy mau, nàng ngốc lăng bỏ chạy, chạy thật lâu thật lâu, chạy đến mức chân nàng cũng rách chảy máu.

Nàng bắt đầu khóc nháo, nàng nói 'Em muốn ba ba, em muốn về nhà'!

Lam Tiêu Tần chỉ có thể cõng nàng, cõng nàng trốn trong rừng cây ba ngày. Không có thức ăn không có nguồn nước, Lam Tiêu Tần cắt tay mình cho nàng uống máu. Mùi máu tanh khiến nàng phát ngất. Nàng nghĩ rằng, rốt cuộc cũng không thể ra ngoài được. Lam Tiêu Tần lại nắm tay nàng hung hăng cắn xuống, nói với nàng, 'em phải sống, vì ba ba, vì em trai, em bắt buộc phải sống sót cho anh!'

Tìm được đường sống trong chỗ chết, Lam Tiêu Tần một bước dựng nên vương quốc buôn lậu thuốc phiện. Anh ấy rốt cuộc báo thù được cho ba ba. Nhưng sau đó, anh ấy bắt đầu nói anh rất hối hận, nếu có thể quay ngược thời gian, anh sẽ không để cho em trai em gái của mình đi lên con đường này.

Nhưng hết thảy đều đã quá muộn, đây là một con đường không thể quay về, chỉ có đến ngày chết đi, mới có thể thật sự thoát thân.

Lam Tiêu Tần chết, người tên Lam Tiêu Tần mang theo nàng tìm được đường sống trong chỗ chết kia, đã chết ngay trên cánh đồng anh túc đó. Nhưng lúc này đây, giết chết hắn, là Lam Tử Ngưng, là Đinh Tiểu Tuyên!

Phiền, loạn, Lam Tử Ngưng khó thở dậm chân, nghiến răng nghiến lợi trừng Đinh Tiểu Tuyên: "Cô thật đáng ghét! Trả lại Kha Hựu của tôi cho tôi!"

Đinh Tiểu Tuyên ngưng mắt nhìn nàng, dường như trong nháy mắt kia, trên mặt cô không chút nào che dấu nỗi cô đơn lướt qua: "Chị yêu là Kha Hựu, vậy em hiện tại thì sao?"

Phát hiện sắc mặt cô biến hóa, cơn nộ vừa mới thành hình lập tức tan thành mây khói. Nhưng, nàng cũng làm như không thèm để ý tới: "Em nói thử xem?"

"Không biết, nhưng ít ra, chị không nhẫn tâm nhìn em bị thương."

Có lẽ Lam Tử Ngưng cũng giống cô trước kia đi, tình đến tự bao giờ, thoáng cái tình đã thâm.

Câu trả lời của Đinh Tiểu Tuyên khiến nàng cảm thấy phiền lòng. Kỳ thật Lam Tử Ngưng cũng từng tự hỏi, còn yêu sao? Chết không chịu buông tay, chỉ là bởi vì thói quen, chỉ là bởi vì sợ mất đi, chỉ là bởi vì không cam lòng, hay là thật sự còn yêu. Không biết, nên nàng chỉ có thể lẩn tránh, giao hết thảy cho 'báo thù'.

Cực lực khống chế suy nghĩ đang lan tràn, Lam Tử Ngưng khôi phục vẻ cà lơ phất phơ trước sau như một.

"Em chính là chả cá viên(*), biết rõ có xương tôi còn sống chết muốn nhai nuốt sạch sẽ!"

(*): 带刺的鱼蛋, search gg thì thấy hình giống chả cá viên nên (╯▽╰)

"Mới không phải, em rất ghét chả cá."

Tư thế tra tấn người đổi đến đổi đi đều khó chịu muốn chết, Đinh Tiểu Tuyên cam chịu trực tiếp ngồi bệch xuống, chân thì thoải mái, đáng thương hai tay lại bị kéo đau điếng.

"Ấy, em rất chuyên nghiệp, này cũng giả bộ. Tôi thật sự hận-chết-cảnh-sát!" Khóe miệng giật một cái, Lam Tử Ngưng nặn ra từng chữ một phát tiết oán giận của nàng.

Biết nàng mất hứng, Đinh Tiểu Tuyên mím môi cười gật đầu: "Ờm, giả bộ, đó là bởi vì chị thích."

Lam Tử Ngưng ngồi thẳng người, chỉ là nghiêng đầu, dùng dư quang liếc về phía Đinh Tiểu Tuyên.

"Em đây không phải là muốn nói giờ em từ bỏ thân phận khăng khăng một mực yêu tôi đấy chứ."

Vẫn luôn cúi đầu, Đinh Tiểu Tuyên lại bất ngờ ngẩng mặt lên, nhìn nàng một cái: "Chị nói thử đi?"

Lam Tử Ngưng hơi hoảng hốt, nhanh chóng thu hồi ánh mắt: "Không biết, nhưng ít ra, em không nhẫn tâm nhìn người ta đau lòng."

"Xì, em thật cả đời cùng chị ở lại chỗ này, không để chị gây họa nhân gian."

Đinh Tiểu Tuyên ăn đau bò người dậy, hít sâu một cái lại đứng lên.

"Vậy em liền thảm."

Thật cẩn thận che dấu nỗi lòng, nàng ngượng ngùng cười, cầm ghế dựa gian nan đứng dậy, từng bước một đến bên cạnh Đinh Tiểu Tuyên ngồi xuống, cười xấu xa nhìn cô.

"Đến, ôm đùi."

Có thể để ôn hương nhuyễn ngọc (*) ôm, sao lại không làm. Đinh Tiểu Tuyên vòng qua ghế dựa ngồi vào trên người Lam Tử Ngưng, rốt cuộc có thể duỗi thẳng người, cô thoải mái 'ôi chao' một tiếng.

(*): miêu tả người con gái trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp

"Đùi là bán, em mua nổi không?" Trên mặt vẫn là cái loại tươi cười biếng nhác ấy, mang theo chút mềm mại đáng yêu mê hoặc chúng sinh.

Mặt nàng chỉ gần trong gang tấc, ánh trăng bao phủ lên dung nhan tuyệt mỹ của nàng khiến người ta nghẹt thở. Đinh Tiểu Tuyên làm bộ suy tư hỏi: "Bán thế nào?"

Lam Tử Ngưng vùi đầu vào ngực cô, trên người cô truyền đến hơi thở thơm thoang thoảng mê hoặc thể xác tinh thần, ngẩng đầu nghiêng người về phía trước, kề sát bên tai cô, hít hương nơi cần cổ, hơi thở ấm nóng phả ngang qua.

"Một phút đồng hồ...... Một nụ hôn."

Dưới ánh trăng mặt của nàng thoáng lộ ra chút điểm hồng. Chống cự không được run động kia, Đinh Tiểu Tuyên chậm rãi cúi đầu, áp lên môi nàng, liếm hôn xoa nắn, khi hai môi chạm vào nhau, cô như muốn tan chảy trong sự ấm áp này.

Hô hấp dồn dập luân phiên, giữa lúc hôn mút mơ hồ truyền ra tiếng a a, coi như là một loại đáp lại.

Lam Tử Ngưng lấy đầu lưỡi đoạt lại quyền chủ động, bá đạo đẩy mở hàm răng của cô, đầu lưỡi linh hoạt thâm nhập vào khoang miệng, dây dưa với lưỡi của cô, từng chút một hút đi hết toàn bộ khí lực của Đinh Tiểu Tuyên. Thân thể cô chỉ có thể mềm mại ngã xuống trong lòng nàng. Cho đến không khí hầu như không còn, Lam Tử Ngưng mới quyến luyến thả môi, thở gấp: "Em là yêu sao, tu luyện ngàn năm đến bên cạnh tôi phá hoại tôi!"

"Lam Tử Ngưng, em không sợ... Chị sẽ sửa, em biết chị sẽ vì em..."

"Tới phút tiếp theo."

Thừa dịp lúc cô phân thần, Lam Tử Ngưng lại lần nữa hôn lên, tùy ý tác loạn trên cánh môi, cuồng nhiệt đoạt lấy không khí của đôi bên, gắn bó dây dưa, đầu lưỡi tiến quân thần tốc, công thành đoạt đất, hấp thu hương vị ngọt ngào trong miệng cô.

"Vậy thử xem, thử xem là em lợi hại hay là tôi lợi hại."

-------

Editor có lời muốn nói: Ngọt không?~~~

Ps: hôm bữa có ai nói chương ngắn phải không nhỉ~~~~