Ái Ngục

Chương 63: - Vượt ngục

Hẻm nhỏ nhiều lối rẽ, lần lượt quanh co thay đổi phức tạp, không chút do dự, Đinh Tiểu Tuyên dán lên bờ tường rẽ vào bên trái. Hẻm quá nhỏ, xe cảnh sát không vào được, cảnh sát sau khi hay tin chỉ có thể vòng qua đầu cách xa bên kia. Đinh Tiểu Tuyên đẩy ngã mấy thùng rác cao to, chắn trước lối đi.

Xuyên ra tới đầu hẻm, hiện ra nhà cao tần san sát, mệt nhọc quá độ khiến Đinh Tiểu Tuyên có chút choáng váng, gắt gao cắn môi dưới, còi xe cảnh sát inh ỏi làm cô tỉnh táo hơn chút. Cách 200 mét có một chiếc xe cảnh sát đỗ trước trụ đèn giao thông, ba người từ trên xe nhảy xuống, giơ súng ngắm về phía cô. Đang là giờ tan tầm giữa trưa, đám đông từ bên kia đường ùa tới, cảnh sát tuyệt không dám nổ súng. Đinh Tiểu Tuyên cúi đầu lẫn vào đám đông hỗn loạn, nhanh bước chạy qua bên đường đối diện.

Đèn giao thông trên ngã tư chuyển màu, một tiếng xe máy giao hàng dừng lại, Đinh Tiểu Tuyên vọt tới bên cạnh chiếc xe rồi đẩy nhân viên trên xe xuống, cướp xe máy của hắn, trước khi ba người kia khởi động đuổi theo, quay đầu xe chạy mất. Đây là đường một chiều, chỉ có thể lượn lách chạy ngược qua dòng xe, nhất thời còi hú liên tiếp vang lên.

Trước mặt là chiếc mô tô của cảnh sát giao thông, trên xe hình như là cảnh sát trực cơ động, đưa tay phất phất, ý bảo Đinh Tiểu Tuyên dừng xe. Mắt thấy hai xe sẽ lướt ngang qua nhau, đột nhiên Đinh Tiểu Tuyên rịn ga tăng tốc bẻ cổ lái, chạy lên vỉa hè, tốc độ nhanh đến nỗi xém tông vào cửa hàng của người ta.

Đoạn đường sầm uất, xe cộ tấp nập, người đi đường cũng vô cùng đông đúc, không thích hợp rượt mắt, thậm chí sẽ làm bị thương người vô tội, Đinh Tiểu Tuyên nhấn còi, đám người tản ra hai bên. Một đường xóc nảy chạy trên vỉa hè, mắt thấy sắp tới ngã tư đường, còn có hai che xe cảnh sát đang đổ ở đằng trước, Đinh Tiểu Tuyên bóp thắng cua vào ngã bên phải xuống dốc, mô tô của cảnh sát giao thông vẫn bám đuổi không tha.

Mặc dù kim đồng hồ tốc độ như muốn bứt ra ngoài, nhưng tốc độ của chiếc xe giao hàng này vẫn kém mô tô của cảnh sát rất nhiều, rất nhanh hai xe đã ngang bằng nhau.

"Dừng xe!"

"Nếu không dừng xe ta sẽ đụng tới!"

Đúng lúc phía trước có một chiếc xe tải đang quay đầu, lòng đường vốn là không lớn, bị quái vật lớn chiếm mất một nửa, bên cạnh chừa ra khe hở vừa đủ một chiếc xe chạy qua, thật sự nếu không giảm tốc, mô tô cảnh sát sẽ đâm vào xe tải. Đinh Tiểu Tuyên tránh mô tô bên cạnh, hô to: "Ngươi không qua được!"

Xe cảnh sát tăng thêm tốc độ, sau đó đột nhiên bẻ lái, chắn trước xe của Đinh Tiểu Tuyên. Bánh xe cà lên mặt đất phát ra tiếng két két. Đinh Tiểu Tuyên thầm than không ổn, vội vàng phanh lại, không ngừng giảm tốc, dùng sức chuyển phương hướng, ngay lúc xe văng ra phía xe cảnh sát, liền ngã nhào xuống đất.

Mặc dù đã cố sức chuyển phương hướng, nhưng quán tính cực lớn vẫn làm xe máy đam vào đầu xe cảnh sát, sau đó xe cảnh sát cũng ngã ầm xuống theo.

Đinh Tiểu Tuyên đứng dậy, liếc nhìn viên cảnh sát kia cũng đang ngồi dậy, xác nhận hắn không có bị sao, cố chống đỡ đầu óc đang choáng váng, xoay người lại chạy vào hẻm nhỏ.

Cách hẻm nhỏ không xa có tiếng hét to, Đinh Tiểu Tuyên chạy theo hương phát ra tiếng hét, vừa cởi xuống áo cột bên hong, mặc thẳng vào người, vừa cầm nửa bên còng tay treo lủng lẳng nhét vào trong tay áo. Xuyên qua ba con phố, đã đến chợ cá, may mà cảnh sát phía sau đã bị cắt đuôi, Đinh Tiểu Tuyên thả chậm cước bộ, ngực không ngừng phập phồng, cố gắng áp chế quả tim đang đập dữ dội kia, ra sức trấn định đi vào chợ.

Quần jeans dã bị rách mấy chỗ, áo mới thay cũng có nhiều chỗ dơ, hơn nữa thân hình khác xa với vóc người bà thím, không thể không nói có chút khó coi. Đinh Tiểu Tuyên lượn lờ trong chợ, xoay người vào góc khá thưa người.

Một sạp cá đang dọn hàng, cụ ông thả mũ lưỡi trai lên thớt, Đinh Tiểu Tuyên cúi đầu, tiện tay cầm mũ đi, lách vào đám người, nhanh chóng rời khỏi sạp hàng.

Chợ vào giữa trưa khá ít người, Đinh Tiểu Tuyên thừa dịp không ai chú ý lẻn vào một quầy hàng, dựa vào vách tường ngồi xuống.

Cách đó không xa tiếng la mắng của ông cụ dẫn mấy người quản lý chợ tới, trong bộ đàm phát ra tiếng nói nôn nóng: "Các đơn vị chú ý, trung tâm quản lý nhận được tin của cảnh sát, một nữ tù mặc áo màu vàng quần jeans đang chạy trốn tới hướng khu của chúng ta, lúc tuần tra cần chú ý, có tình huống gì lập tức báo cáo."

Lau mồ hôi trên trán, Đinh Tiểu Tuyên cúi đầu nhìn nhìn quần áo mình đang mặc. Tay áo khoác có chút ngắn, lúc cong tay có thể mơ hồ nhìn thấy ống tay áo màu vàng và còng tay bên trong. Đinh Tiểu Tuyên mở nút ở cổ tay áo, để nó mở rộng ra, kéo phéc-mơ-tuya lên cao, thả xõa tóc, lại đội mũ lên, co chân lui vào trong góc.

Cố gắng để bản thân bình tĩnh hơn, phân tích nên đi con đường nào.

Lão nhân không có tin tức, không thể xác định hắn có biết thông tin Tiểu Nghiên mất tích hay không, hẳn là phải mau chóng liên hệ với lão nhân.

Đợi cho quản lý chợ bỏ đi, trong chợ không còn tiếng người nữa, Đinh Tiểu Tuyên mới đứng dậy, cầm túi nhựa màu đen bên cạnh, giả vờ như một cái túi to, chậm rãi bước ra khỏi chợ. Đi tới đầu đường, phía trước là hai cảnh sá tuần tra thường xuyên quan sát xung quanh, Đinh Tiểu Tuyên không dấu vết âm thầm hít sâu, ngẩng đầu, ra vẻ vô vị nhìn lướt qua, ánh mắt chợt dừng trên quầy báo bên đường, không có dừng chân lại. Lúc đi lướt qua bên người, ánh mắt tuần cảnh chỉ dừng trên người Đinh Tiểu Tuyên vài giây, sau tiếp tục đi về phía trước.

Đinh Tiểu Tuyên đợi đến khi tuần cảnh rẽ qua ngã khác, mới chuyển hướng, đi tới buồng điện thoại bên lề đường. Trong người không có xu nào, chỉ có thể bí quá hoá liều gọi điện thoại khẩn cấp.

"Xin chào, trung tâm báo án xin nghe."

"Chuyển máy cho Lý Bân của tổ A khu phòng chống ma túy C, ta có vụ án muốn báo, phải nhanh." Tận lực làm giọng của mình trở nên thật nôn nóng.

Đầu kia điện thoại hình như sửng sốt một hồi, sau liền chuyển tuyến.

"Uy?"

"Lão nhân." Đinh Tiểu Tuyên kéo vành mũ xuống, cô không thể nhiều lời, dựa quan hệ của lão nhân và Đinh Tiểu Tuyên, không thể xác định được bên phía lão nhân có bị theo dõi hay chưa.

"Tiểu Ngư ở đâu."

Tiểu Ngư chính là Tiểu Nghiên, điều này chứng tỏ lão nhân đã rõ ràng, nghe tiếng lão nhân có chút ức chế, Đinh Tiểu Tuyên nói ngắn gọn: "Ngươi có manh mối không?"

"Lần xuối cùng xuất hiện là ở phố Trường Nhạc vào hai ngày trước, hai ngày này Tiểu Ngư đi đâu ngươi không biết? Đừng giả bộ, vô luận thế nào ngươi phải nối tuyến cho ta, đừng nghĩ trốn."

Phố Trường Nhạc, hai ngày, nối tuyến.

Đinh Tiểu Tuyên nhíu mày, chắc lão nhân bên kia cũng không thu hoạch được gì: "Ta không thể trở về."

"Người đánh cá đã tung lưới, cá lớn cá nhỏ đều không thoát được."

"Lam Tử Ngưng là muốn ta, tất nhiên phải là ta tự đi tìm."

"Có cái gì cần ngươi cứ việc nói, ta sẽ an bài."

"Ta cần tiền." Không có vũ khí, cho dù có tìm được Lam Tử Ngưng, sẽ chỉ là chui đầu vô lưới, không thể cứu Đinh Tiểu Nghiên còn có thể đẩy mình vào bẫy.

"Hai tiếng sau tại chỗ cũ, ngươi phải xuất hiện cho ta."

"Ta phải đi, cám ơn."

Cúp điện thoại, Đinh Tiểu Tuyên nghĩ nghĩ, ký túc xá của cảnh đội, chỗ ở của Đinh Tiểu Nghiên, phòng thuê khi còn nằm vũng, đều không thể tới. Chỉ có một nơi, một nơi chỉ có Lam Tử Ngưng biết, ngay cả lão nhân cũng không biết. Lúc ấy bất đắc dĩ vì tránh lão nhân theo dõi, đanh phải thuê một phòng bên con phố đối diện căn phòng được cảnh sát an bài. Phòng nằm trong hẻm nhỏ, địa hình phức tạp, trước đó có thể thuận lợi cắt đuôi nhiều tai mắt, hiện tại chỉ có thể đến chỗ đó.

Ra khỏi buồng điện thoại, Đinh Tiểu Tuyên lại tiến vào hẻm nhỏ. Đi chưa được mấy bước, ngẩng đầu quan sát thử có nhà ai phơi đồ bên ngoài không, phía sau liền vang lên một giọng nữ: "Đang làm gì đó, lén lén lút lút."

Giọng điệu không giống của cảnh sát, có lẽ là bảo vệ. Đinh Tiểu Tuyên chậm rãi xoay người, nhìn thất một cô gái trẻ tuổi, mặc váy dài mang cao gót, cùng lắm là người trong khu này. Đinh Tiểu Tuyên buông xuống đề phòng, thuận miệng nói: "Ta tìm khu số 7."

"Khu 7?" Cô gái quan sát một lúc, gật gật đầu, chỉ chỉ phía trước: "À, ta đang muốn đến đó, thuận đường dẫn ngươi qua."

Trước tiên cứ theo ý của cô gái này, hai người làm quen, có thể tránh dẫn tới cảnh sát chú ý lần nữa, đợi tới khu 7 rồi hẵng tính sau. Đinh Tiểu Tuyên thoáng nở nụ cười: "Cám ơn."

"Đi thôi." Cô gái thay đổi sắc mặt nghiêm túc, trên mặt lộ ra nụ cười có chút ôn nhu. Cô nàng dường như có chút nhiệt tình, trực tiếp đi lên khoác tay Đinh Tiểu Tuyên.

Trong lòng Đinh Tiểu Tuyên hồi hộp, thoáng đẩy cô kia ra: "Ta vừa mới té ngã, trên người đều là bùn đất, mắc công làm dơ ngươi."

"Ồ." Cô gái rút tay về, nhún nhún vai: "Ta không chú ý."

Đinh Tiểu Tuyên cười cười không thèm nhắc lại, không dấu vết đi chậm hơn cô ta nửa bước, một đường quan sát bốn phía, lối đi ngày càng hẹp, giờ đã cách đầu hẻm có chút xa, có lẽ đang là thời gian nghỉ trưa, người ở đây không nhiều lắm, cũng không thấy bóng dáng cảnh sát hay là bảo vệ đâu, chỉ có mấy đứa nhỏ đang trêu đùa trên hành lang.

Cô gái đột nhiên dừng lại trước một ngã rẽ nhỏ, chỉ chỉ bên trong: "Đó, tận cùng bên trong chính là khu số 7."

Đinh Tiểu Tuyên ngẩng đầu nhìn một cái, ngõ nhỏ sâu không thấy đáy, đi mấy bước nữa sẽ chỉ đủ cho một người qua. Theo lý thuyết lối vào không có khả năng hẹp như vậy, dừng bước nhìn xung quanh một chút. "Ta qua bên quán nhỏ bên kia mua chút đồ rồi lại vào. Cám ơn ngươi dẫn ta đến đây."

"Ân, không cần khách khí."

Đinh Tiểu Tuyên xoay người bước nhanh rời đi, vai phải chợt bị đập mạnh lên tường, Đinh Tiểu Tuyên ăn đau hô nhỏ một tiếng. Cổ tay trái đột nhiên bị kéo ra sau người, ống tay áo bị cô gái kia kéo lên, còng tay liền lộ ra trước mặt cô ta.

"Đi dạo phố cũng có thể tóm ngươi."

Đinh Tiểu Tuyên cắn răng vặn thân mình, nâng tay phải muốn đánh về phía cô gái kia. Cô ta né một cái, không hề bị đánh trúng, nhưng cổ tay phải Đinh Tiểu Tuyên lại nhiều thêm một cái còng tay. Đinh Tiểu Tuyên bỗng nghiêng người ra trước, muốn tránh khỏi kiềm chế của cô gái kia, lại cảm thấy chỗ cổ tay bị kéo ngược về, cổ tay bị còng tay niết chặt lên khớp xương đau điếng.

"Muốn mang ta đi đâu?" Còng tay đã đem tay Đinh Tiểu Tuyên và cô gái kia khóa chặt với nhau.

Thở dài, lúc này Đinh Tiểu Tuyên mới đứng thẳng người, tỉ mỉ quan sát cô gái trước mặt, vẻ ngoài vốn gần gũi nhã nhặn giờ lại thêm một chút anh khí, cô ta cũng hứng thú dào dạt quan sát Đinh Tiểu Tuyên.

Cô gái chọn mi, cười tươi như hoa, lời nói không nhanh không chậm: "Thật quá may mắn, ngày đầu tiên nghỉ ngơi đã bắt được ngươi!"

Nếu cô ta không vội, vậy đùa giỡn thái cực với cô ta một chút cũng được, tìm cơ hội chạy đi, Đinh Tiểu Tuyên nâng lên xoa xoa bả vai: "Người ở đây ít như vậy, ngươi sẽ không sợ ta giết ngươi diệt khẩu rồi bỏ chạy?"

"Thần tượng của ta nằm vùng sáu năm, một tên bại hoại cũng chưa giết, có thể giết cảnh sát sao?"

Cô gái kia híp đôi mắt hoa đào thẳng ngoắc nhìn cô, Đinh Tiểu Tuyên sửng sốt, nghĩ hẳn là ngay từ lúc đầu gặp đã nhận ra mình rồi, dọc theo đường đi lại làm như không có việc gì thong thả đi phía trước, cố ý khiến mình thả lỏng cảnh giác, thật là kẻ dối trá. Đinh Tiểu Tuyên tự giễu cười cười, đơn giản treo cánh tay phải ngồi bệt xuống đất.

"Ngươi thật là giỏi ngụy trang."

"Ngươi đang tự khen sao?" Cô gái bị kéo có chút khom người, lại quật cường ổn định, ánh mắt không hề chớp nhìn chằm chằm Đinh Tiểu Tuyên, chú ý biến hóa rất nhỏ của cô, cười cười: "Năng lực ngụy trang của ta thế nào? Có tiềm năng làm nằm vùng không?"

Hít một hơi thật sâu, Đinh Tiểu Tuyên ngẩng đầu nhìn cô ta: "Làm cho tốt nghề cảnh sát của ngươi đi."

Cô gái như có chút đăm chiêu gật đầu, trong mắt lóe ra hưng phấn sáng rọi: "Ta thật hoài nghi giờ phút này ngươi vẫn còn đang nằm vùng."

Đinh Tiểu Tuyên híp mắt, hiển lộ ý cười sâu xa: "Đúng đó, vậy ngươi thả ta ra, hoàn thành nhiệm vụ thì ta sẽ thay ngươi xin một giấy công nhận."

Cô gái liều mạng gật đầu, lại híp ánh mắt, ngoắc ngón tay: "Xem năng lực của ngươi."

Đinh Tiểu Tuyên dùng sức kéo một cái, cô gái vẫn đứng khom người vững như bàn thạch không chút lay động, chỉ có túi xách bên người cô ta đang lắc lư. Đinh Tiểu Tuyên lập tức đưa tay phải túm lấy, cô gái đứng thẳng dậy, lúc này đến phiên Đinh Tiểu Tuyên bị kéo ngược lên.

"Khí lực ghê gớm thật."

Đinh Tiểu Tuyên cố sức đạp một cái, đạp về phía chân mang cao gót của cô gái kia, bây giờ thì cô ta đã hơi lắc lư đứng không vững. Đinh Tiểu Tuyên ôm lấy túi xách của cô ta kéo về phía mình. Túi xách từ trên vai cô ta trượt xuống, cô gái nhíu mày xoay người, mặt đối mặt tranh túi. Đinh Tiểu Tuyên chuyển tú xách qua tay trái, tái cắn răng ra sức xoay người, lúc cô gái nghiêng người cố sức đè cô ta lên tường. Tay trái của cô gái bị vặn sau người, Đinh Tiểu Tuyên dùng bả vai đè lên người cô ta, đầu gối đè lên khớp gối của cô ta.

"Giơ cao đánh khẽ."

"Ta đây sẽ dùng chân." Cô gái dùng chân trái không bị khống chế, gót giày đập mạnh lên bắp chân của Đinh Tiểu Tuyên. Đinh Tiểu Tuyên đau đến hít ngụm khí, nhưng vẫn gắt gao chặn cô ta, dùng răng kéo túi của cô ta ra, tìm kiếm chìa khóa bên trong.

Khóe mắt thoáng nhìn thấy động tác Đinh Tiểu Tuyên, cô gái đá thêm một cái nữa. Đinh Tiểu Tuyên né qua bên phải, cô ta thừa cơ xoay người, một tay đánh xuống. Đinh Tiểu Tuyên cầm chìa khóa rồi lại cầm váy của cô ta ngồi bệt xuống.

"Trước công chúng ta không muốn tuột váy của ngươi đâu."

Mặt cô gái phút chốc đỏ bừng. Ngay lúc cô ta do dự, Đinh Tiểu Tuyên đá ra trước một cái, hai người đều ngã xuống. Đinh Tiểu Tuyên chợt kéo váy cô nàng kia lên phủ mặt cô ta, sau đó thừa dịp loạn đứng dậy. Còng tay khóa hai người lại không biết đã được mở ra từ lúc nào. Đinh Tiểu Tuyên thuận tay cầm theo túi xách của cô gái chạy ra đầu hẻm.

"Không tuột, nhưng ta có thể vén."

Cô gái đứng lên ké váy lại, nhìn túi xách đã bị Đinh Tiểu Tuyên ném qua một bên, hô to với Đinh Tiểu Tuyên đã chạy xa tít: "Uy! Ta tên là Phương Ảnh!"

-------

Editor có lời muốn nói: nhân vật mới xuất hiện~~ Tuy không nhớ rõ tình tiết thế nào, nhưng mình nhớ cảm giác không thích cô gái này cho lắm~~