Đinh Tiểu Tuyên dần bớt sốt, chỉ là vết thương trên người vẫn hành cô suốt, ban đêm lăn qua lộn lại không ngủ được, chỉ có thể dựa vào thuốc ngủ mà Cổ Hồng cho. Lam Tử Ngưng cực nhọc quan tâm chăm sóc cả ngày cả đêm một tấc cũng không rời, nhưng ánh mắt Đinh Tiểu Tuyên vẫn luôn trống rỗng, mặc kệ Lam Tử Ngưng dỗ dành hãy hung dữ gì cũng hờ hững tất. Lam Tử Ngưng kiềm chế cơn nóng của mình, nàng không muốn rước thêm chuyện phiền lòng trong lúc rối loạn thế này. Ít nhất Đinh Tiểu Tuyên đã tỉnh, thân thể đang dần dần khôi phục, như vậy đã tốt lắm rồi. Đã rất nhiều ngày nàng không có bước ra khỏi phòng ngủ, mãi cho tới khi Minh Huy đến gõ cửa, nói với nàng rằng Vương Mộc Trà đang ở ngoài cửa, nàng mới gắng gượng điều chỉnh lại để bản thân trông không khác lạ, bước ra ngoài. Vương Mộc Trà đang đứng trên hành lang, nhìn thấy Lam Tử Ngưng xuất hiện, lắc đầu cười khổ: "Tử Ngưng, Hoàng Cần thực không thể chờ được nữa, cả ngày quấn quít lấy tôi, muốn tôi thúc em mang nàng đi ra ngoài chơi." Lam Tử Ngưng khinh thường cười nhạo, Hoàng Cần đối với ai cũng đều giả vờ. "Chị cùng nàng ta là thật?" Vương Mộc Trà gật gật đầu: "Như em nói, sau em tôi đã thay đổi." Lam Tử Ngưng làm bộ như không thèm để ý, ra vẻ trêu chọc: "Những lời này, như là nói với tôi rằng chị tình cũ chưa dứt đã tìm niềm vui mới. Tâm thật lớn." "Tâm của em cũng rất lớn, giả tạo nhiều chuyện, còn khá thành thạo nữa." Vương Mộc Trà hiểu rõ Lam Tử Ngưng, tiểu nữ nhân này a, từ trước đến nay đều là ngoài lạnh trong nóng, rõ ràng bản thân đã đau sắp chết, còn cứng rắng chống đỡ. "Được rồi, tôi chẳng có ghét chị, đừng có khen tôi mãi thế." Lam Tử Ngưng hít sâu một hơi, nhướn mày. Vương Mộc Trà lẳng lặng nhìn Lam Tử Ngưng, gằn từng tiếng vô cùng rõ ràng: "Chống đỡ hoài không mệt sao?" Cùng ánh mắt Vương Mộc Trà giao nhau, chỉ là trong nháy mắt đã vội vàng né tránh, nàng không cho phép mặt xấu xí của mình bại lộ, sẽ không cho phép mặt chật vật xuất hiện trước người ngoài. Lam Tử Ngưng quay đầu: "Ngày mai xuất phát, bốn ngày ba đêm đủ không?" Vương Mộc Trà nhẹ nhàng thở dài: "Không sợ tiểu gia hỏa của em chạy mất sao?" "Chạy......" Con ngươi Lam Tử Ngưng chợt lóe một tia bối rối, sau đó lại nhanh chóng bị áp chế, ngẩng đầu: "Chạy cũng có thể lôi về." Vương Mộc Trà đi đến bên cạnh Lam Tử Ngưng, khẽ nhéo nhéo lòng bàn tay hơi lạnh của nàng, kề sát vào vành tai nàng cúi đầu nói một câu: "Có thể. Tiểu Tần không muốn em như vậy." Lam Tử Ngưng mở to hai mắt nhìn Vương Mộc Trà chằm chằm, vừa muốn mở miệng, Vương Mộc Trà đã thản nhiên nở nụ cười rồi quay người bước đi. Tất cả mọi người đều biết nàng đang lừa mình dối người, chỉ có mình nàng vẫn không chịu tin tưởng, cứ như một tên hề vậy. Mãi đến khi bóng dáng Vương Mộc Trà khuất hẳn, vẻ ngụy trang cố giữ nãy giờ liền vỡ tan, Lam Tử Ngưng vô lực tựa vào tường, xoa xoa huyệt thái dương. Minh Huy nhíu nhíu mày: "Ngưng tỷ, chị xác định muốn dẫn Hoàng Cần đi Thái Lan?" Lam Tử Ngưng cúi đầu phất tay: "Yên tâm đi, Hạo lão sẽ không dễ dàng lộ diện, tất cả hàng của hắn ta đều muốn đến tay." "Trước khi qua lại với Hoàng Cần, luồng tiền của Vương Mộc Trà có vấn đề, mà sau đó, trong tay cô ta bỗng có hơn mấy đơn hàng quốc tế." "Xem ra Hoàng Cần là một đại tài chủ." Nhấn mạnh vào huyệt thái dương đang phát đau, Lam Tử Ngưng ngẩng đầu, giọng nói có chút trầm, kèm theo tiếng thở dốc: "Hai ngày này cậu về Lam gia, coi chừng Tiêu Hàn, đừng để nó gây trở ngại cho ta. Còn có, mấy thủ hạ tin được của nó, đều điều hết lại đây." Lam Tử Ngưng nói xong, tay vịn thượng nắm cửa phòng, hít một hơi sâu, điều chỉnh vẻ mặt, bên khóe miệng kéo lên một nụ cười. Minh Huy thấy Lam Tử Ngưng muốn trở về phòng, vội vàng chen vào nói: "Để bác sĩ Cổ tới khám cho chị đi." Tia âm trầm trong mắt lướt nhẹ qua, Lam Tử Ngưng hướng về phía Minh Huy cười cười: "Không có việc gì, ta sẽ không để bản thân ngã quỵ." Mở cửa phòng ra, ánh mắt Lam Tử Ngưng không tự chủ được nhìn Đinh Tiểu Tuyên cau mày đầu đầy mồ hôi nằm trên giường bệnh. Ánh mắt Lam Tử Ngưng chợt lóe lên nỗi đau kịch liệt, liều mạng đè nó xuống, chậm rãi đi đến bên giường, ngồi xổm xuống, vuốt vuốt mái tóc của cô. "Ngủ không được, ta giúp ngươi gội đầu được không?" Sương mù trong mắt Đinh Tiểu Tuyên thủy chung không hề tiêu tán, nghiêng đầu, né tránh tay Lam Tử Ngưng. Tia đau thương thoáng qua đáy mắt Lam Tử Ngưng, vẫn dùng giọng mềm nhẹ dỗ dành: "Ta muốn rời đi vài ngày, đêm nay phải lau người cho ngươi, bằng không ra nhiều mồ hôi, không tốt cho việc lành vết thương." Đưa lưng về phía Lam Tử Ngưng, Đinh Tiểu Tuyên cắn chặt môi dưới, để tránh nước mắt trong hốc mắt không chịu khống chế mà tràn ra. Mấy ngày nay Lam Tử Ngưng luôn canh giữ bên cạnh. Ban đêm, khi Lam Tử Ngưng ngủ say, Đinh Tiểu Tuyên sẽ không nhịn được mà vươn tay ở không trung vẽ theo vết roi như ẩn như hiện trên đầu vai Lam Tử Ngưng. Lam Tử Ngưng mỏi mệt cùng tự trách, luôn luôn che dấu ở chỗ sâu nhất, đối mặt chính mình, nàng luôn mang dáng vẻ tiếu ý doanh doanh. Dày vò nhau như thế, khi nào mới giải thoát. Cùng lắm thì không nhìn tới sự đau khổ của nàng, không nhìn tới vẻ áy náy và sự tự trách của nàng, không nhìn tới sự thâm tình nàng, chỉ có nàng một bóng lưng tuyệt tình Nước mắt của Lam Tử Ngưng nháy mắt đã rơi xuống mãnh liệt, căn bản không ngăn lại được, dứt khoát đứng dậy, lau nước mắt đi vào phòng tắm. Mở vòi nước mạnh nhất để che dấu tiếng nức nở nhỏ vụn. Nàng vốc nước vỗ lên mặt, sau đó hít một hơi thật sau, một lần nữa nở nụ cười tươi rói với tấm gương. Lam Tử Ngưng bưng một thau nước và chai xà bông gội đầu ra, hốc mắt ửng đỏ không dám để Đinh Tiểu Tuyên phát hiện, nàng nhanh chóng ngồi xổm phía sau Đinh Tiểu Tuyên, để thau nước trên tủ đầu giường, đưa thay thử độ ấm, sau đó ôn nhu nói: "Ta giúp ngươi ngủ ngon hơn một chút." Tay Lam Tử Ngưng vừa mới chạm vào bả vai Đinh Tiểu Tuyên, Đinh Tiểu Tuyên thở hồng hộc, đưa tay khoát lên tay Lam Tử Ngưng, nhàng nhàng nắm, liếm liếm môi khô khốc, Đinh Tiểu Tuyên nằm thẳng nhìn trần nhà, không liếc mắt nhìn Lam Tử Ngưng một cái, sau đó đẩy tay nàng ra: "Chúng ta kết thúc rồi." Tay Lam Tử Ngưng cứng đờ, sắc mặt nháy mắt tái mét. Nửa ngày, nàng cười không nói, tiếp tục động tác trên tay, đỡ Đinh Tiểu Tuyên đang không muốn phối hợp di chuyển tới. Đinh Tiểu Tuyên ngây ngốc nhìn chằm chằm Lam Tử Ngưng, như là không chịu nhích tới, thờ ơ mở miệng: "Ta cam tâm tình nguyện nhẫn nhịn, nhưng đã tan hết từ lúc đó, giờ không còn nữa." Lam Tử Ngưng làm như không nghe thấy, run rẩy múc nước xối lên tóc cô. Giọt nước từ mái tóc Đinh Tiểu Tuyên nhiễu xuống giường, thấm ướt bả vai cũng không để ý, nhắm mắt lại tùy nàng. Đinh Tiểu Tuyên biết bản thân vẫn luôn là đầu sỏ gây nên mọi chuyện. Nếu không phải cố ý tiếp cận, nếu không phải tùy ý lợi dụng, nếu không phải vô tình phản bội, nếu không phải níu giữ thêm một lần, hiện tại, có lẽ Lam Tử Ngưng còn có thể là một Lam Tử Ngưng cao ngạo không ai bì nổi. Nhưng mà lúc này đây khi tất cả yếu ớt của nàng đều chân thật hiện ra ngay trước mắt, Đinh Tiểu Tuyên vẫn chỉ có thể đóng vai một đao phủ tàn nhẫn, tự tay vung từng đao từng đao chặt nát lòng nàng, nát đến không còn đường chấp vá. Chỉ có như vậy, Lam Tử Ngưng mới có thể được giải thoát. Lam Tử Ngưng đưa tay có sẵn xà bông xoa lên tóc Đinh Tiểu Tuyên, nhìn trên cổ trên vai cô có ấn ký thuộc về mình, dùng giọng khàn khàn thì thào: "Đừng như vậy." Lam Tử Ngưng xoa xoa cái mũi hồng hồng, mắt óng ánh nước mỉm cười: "Ba ngày này, ta để Tiểu Nghiên tới đây chăm ngươi." Thấy Đinh Tiểu Tuyên vẫn không nói gì, Lam Tử Ngưng có chút kích động, không để ý bọt xà bông trên tay, run rẩy nâng hai má Đinh Tiểu Tuyên lên, ở bên tai cô thấp giọng nói như cầu xin mà lại như gầm nhẹ: "Còn có, còn có tiểu Bì! Đêm nay ta sai A Bưu mang nó lại đây, nếu ngươi ở trong phòng cảm thấy chán, mang theo tiểu Bì đi ra ngoài phơi nắng." Tiểu Bì...... Lam Tử Ngưng bỗng nhiên bừng tỉnh, đó là thứ duy nhất vẫn còn cho tới bây giờ, thứ tốt đẹp thuần túy duy nhất giữa hai người. Bối rối ôm cô vào ngực: "Lại cho ta thêm chút thời gian, ta có thể xử lý tốt hết, ta sẽ nghĩ cách, nghĩ cách trả nợ cho Lam Tiêu Tần, không cần ngươi trả, bỏ đi được không. Chỉ cần ngươi ở lại bên cạnh ta là được rồi." Thân thể Đinh Tiểu Tuyên suy yếu, mềm nhũn dựa vào trong ngực, Lam Tử Ngưng lại vẫn cảm thấy nắm bắt không được, không thể bắt kịp, bất lực giống như là Đinh Tiểu Tuyên có thể biến mất bất cứ lúc nào vậy. Hôn lên nước mắt của mình trên mặt cô, là vị chua xót. Lam Tử Ngưng biết, nàng không bao giờ để cho Đinh Tiểu Tuyên chảy ra một giọt lệ chua xót nào nữa, tất cả những đau khổ đó nên để nàng gánh vác. Nàng chỉ cầu dùng phần đời còn lại để chuộc tội, cầu mong được Đinh Tiểu Tuyên tha thứ. Chỉ là bởi vì không muông buông ra! Không muốn! Lam Tử Ngưng ngồi chồm hỗm xuống dưới, thành kính như một người bái triều. Nếu Đinh Tiểu Tuyên bằng lòng cho nàng thêm chút thời gian, chỉ thêm một chút nữa thôi, tất cả rồi sẽ đâu vào đó, rồi sẽ ổn thỏa thôi. Tiếng nức nở ẩn nhẫn của Lam Tử Ngưng lẩn quẩn trong không gian , mang đến cảm giác nghẹn ngào làm người ta kít thở không thông, thắt chặt lấy trái tim Đinh Tiểu Tuyên, càng ngày càng chặt, lồng ngực cô ngày càng phập phồng dồn dập. Lam Tử Ngưng gắng ổn định cảm xúc của mình, vuốt ve mái tóc dài của Đinh Tiểu Tuyên, cầm khăn lau tóc cho cô, lại dịu dàng dùng máy sấy sấy khô, lẳng lặng làm xong xuôi, rồi hôn nhẹ lên trán cô: "Không cho phép ngươi rời khỏi ta." Lam Tử Ngưng đứng dậy bưng nước đi đổ, rồi bưng một thau nước mới ra, vắt khăn mặt đi ra. Ngồi ở bên giường, quan sát thần sắc của Đinh Tiểu Tuyên, thật cẩn thận xốc chăn lên. Đinh Tiểu Tuyên bất ngờ mở mắt, ánh mắt bình tĩnh xen chút nhẫn tâm nhìn thẳng Lam Tử Ngưng. Lam Tử Ngưng bị nhìn đến có chút hoảng, lo sợ há miệng thở dốc, hoảng hốt an ủi: "Ta giúp ngươi lau mồ hôi, rồi bôi thuốc cho ngươi nữa." Đinh Tiểu Tuyên chống giường ngồi dậy, đẩy Lam Tử Ngưng ra, với tay muốn mở hộc chứa thuốc, chỉ là ngăn kéo có hơi xa, Đinh Tiểu Tuyên phải chống người đưa nửa thân mình ra ngoài. Lam Tử Ngưng vội vàng đỡ cô: "Ngươi muốn lấy cái gì? Nói cho ta biết?" Khóe mắt Lam Tử Ngưng thấy tầng thứ ba ngăn kéo có liều thuốc ngủ Cổ Hồng kê, lắc đầu thương lượng,"Đừng dùng, dùng nhiều không tốt. Ta biết rất khó chịu, ngươi nhịn một chút được không, trò chuyện với ta đi." Động tác duỗi thân như vậy khiến vết thương của Đinh Tiểu Tuyên nứt ra, không để ý Lam Tử Ngưng ngăn cản hay giúp đỡ, cô cắn môi cố chấp muốn với lấy liều thuốc trong ngăn kéo. Lam Tử Ngưng lại duỗi ra tay ngăn cản, không biết làm sao, khản giọng hô lên: "Đừng dùng nó!" Đinh Tiểu Tuyên đi xuống giường hẳn, đưa tay hất cái thau nước trên tủ đầu giường xuống, nước đổ đầy sàn. Lam Tử Ngưng cúi đầu vũng nước từ từ lan ra, nước kia như là trút xuống người nàng vậy, lạnh, lạnh thấu xương. Đây là trừng phạt nàng từng xem nhẹ chân tâm của cô, trừng phạt nàng không quý trọng phần cảm tình mà cô đã trao, tùy ý hoang phí, nước đổ khó hốt. Lam Tử Ngưng khẽ há miệng thở dốc, cổ họng giống như bị cái gì ngăn chận, chỉ còn lại động tác cứng ngắt. Nàng ngồi xổm xuống, đỡ Đinh Tiểu Tuyên trở về giường trước. Sau đó tại sau đó lấy thuốc và kim tiêm thả xuống giường. Xoay người ra phòng, phòng này, rốt cuộc nàng đã không thể ở nữa rồi. Đinh Tiểu Tuyên quay đầu lại, đổ thuốc vào ống tiêm, sau đó bọc kim tiêm lại kỹ càng, bỏ dưới gối. Nằm trên chiếc giường trắng quen thuộc, ngửi mùi hương thuộc về Lam Tử Ngưng, trên mặt tràn đầy nước, chậm rãi nhắm mắt lại.