Ái tình chốn thâm cung

#1

Ánh hoàng hôn đỏ rực phía chân trời, nhuộm vàng khắp bầu trời phía tây thành. Nàng ngồi trong sân vườn, khẽ ngước nhìn hoàng hôn kia. Nàng khẽ thở dài một hơi, trong lòng thầm nghĩ ngợi.

"Biệt Tàn Viện" mà hắn nói, hóa ra chỉ là một căn nhà cũ kĩ, bẩn thỉu. Năm đó là hắn không tin ta, nói ta là loại người độc ác, nham hiểm. Lại trừng phạt ta, đày xuống làm thường dân, nhốt tại Biệt Tàn Viện suy niệm lỗi lầm. Những năm qua hắn chưa một lần đến thăm ta. Lúc ta nhiễm lạnh nên lâm bệnh nằm liệt giường. Không đại phu, không một ai chẩn bệnh. May rằng, ta tốt số nên không chết, vài tuần liền rồi khỏi.

Ta ngày nhớ đêm mong, hắn nào hay nào biết. Ta mong hắn đến thăm ta, nhớ hắn đến nhan sắc héo tàn. Hắn ban ngày triều chính bận bịu, đêm đến có tam cung lục viện, nào hay nhớ đến ta. Hắn từng hứa sẽ mãi tin tưởng ta nhưng chỉ vì một hồng nhan mà phủi bay mọi lời hứa. Hóa ra, lời hứa của hắn chỉ nặng như thế, đến mức chỉ một cơn gió liền có thể thổi bay.

Một thị nữ từ bên trong bước ra, y phục trỉnh tề, nhanh nhẹn, làn da trắng hồng, đôi môi nhỏ nhắn, chân tay linh hoạt. Thị nữ đem chiếc áo khoát lông che chắn cho nàng.

" Nương nương! Gần tối rồi, tiết trời lại se lạnh, người mau vào trong sưởi ấm để kẻo bệnh cũ tái phát "

Nàng khẽ cười, nụ cười như hoa nở giữa cảnh xuân, nhan sắc xinh đẹp đến khó tả. Ánh mắt nàng chất chứa đầy tâm sự.

" Ta đã không còn là nương nương của ngươi từ lâu rồi. Ta bây giờ chỉ là một nử tử bình thường mà thôi "

Nàng nói xong đứng dậy bước vào trong nhà. Thị nữ đi theo sau, giọng không to không nhỏ.

" Nương nương! Người đừng nói như vậy. Hoàng thượng nhất định sẽ đón người quay lại cung điện "

" Ta đã không còn mong mỏi điều đó từ lâu rồi. Cuộc sống như vậy đã là tốt lắm rồi. Ngươi lui xuống đi, tối nay ta không muốn ăn gì cả, ta muốn nghĩ ngơi "

Thị nữ như muốn nói gì nhưng lại thôi, nghe lời nhanh chóng lui xuống. Nàng đem chiếc áo khoát lông treo lên ngồi từ từ ngắm nhìn nó. Chiếc áo khoát lông này là cống phẩm, hắn đem tặng ta. Đây là thứ duy nhất mà hắn tặng, ta có thể mang theo bên mình.

Nhớ năm đó, khi chưa vào cung. Nàng là một mỹ nhân tài sắc vẹn toàn. Nhan sắc của nàng phải khiến "chim sa cá lặng", "hoa nhường nguyệt thẹn" là một mỹ nhân vang danh khắp thành, lan rộng đến các nước láng giềng. Con gái của đại tướng quân, Mạn Tô Dực, Mạn Nguyệt Hạ. Không một nam nhân nào là không bị lay động bởi nhan sắc của nàng. Năm đó cha nàng xuất chinh dẹp loạn nơi biên giới rồi bỏ mạng nơi chiến trường. Hắn biết ơn nên đã ban thưởng rồi lập nàng làm Thục phi.

Nàng xinh đẹp, thiện lương nên không hề gây thù chuốc oán với ai. Thế nhưng khó tránh được lòng đố kị của người khác. Sau khi được phong làm phi thì hắn say mê vẻ đẹp của nàng, ngày ngày đêm đêm sủng ái nàng. Lòng đố kị ngày càng tăng, lắm kẻ nhiều mưu, nhiều lần hãm hại nàng nhưng lại bất thành trước trí thông minh của nàng.

Nhưng mọi sự không hề dừng lại ở nơi đó. Đến khi giữa nàng và hắn có sự hiểu lầm, hắn đã không còn sủng ái nàng như trước, hắn không hề trách tội nàng, cứ như vậy mà yên lặng bỏ qua. Thời gian trôi qua, như vô tình hay cố ý mà sự hiểu lầm của hắn đối với nàng ngày càng nhiều, ngày một sâu sắc hơn. Thời gian hắn đến cung của nàng cũng ngày càng thưa dần. Đến khi thiếu vắng bóng hắn, nàng mới nhận ra rằng nàng đã yêu hắn, đã khắc sâu hình bóng của hắn trong tim.

Rồi chuyện gì đến cũng sẽ đến. Thái Úy dâng lên cho hắn một nữ tử có nhan sắc giống hệt với bóng hồng tuổi xuân của hắn. Hắn liền mê mệt, đem nử tử đó ở tẫm cung của mình, tự do ra vào Thượng Thư Phòng, mà hắn không hề biết đó chính là âm mưu của Thái Úy. Nàng biết tin liền ngay lập tức khuyên hắn, nhưng hắn lại cho đó là lòng đố kị của nàng. Nữ tử kia một ngày đẹp trời hẹn cùng đi dạo với nàng, lấy cớ chỉnh lại sợi dây chuyền mà hắn tặng nàng, mượn cớ không có người nàng ta đẩy nàng rồi tự mình nhảy xuống hồ.

Tin của nữ tử kia bị nàng đẩy xuống hồ rồi không may bị xảy thai lan truyền khắp các cung nhanh đến chóng mặt. Hắn trách tội nàng, mặc nàng giải thích, mặc nàng biện minh nhưng hắn không hề nghe lọt một từ. Hắn nói con người nàng sao lắm gian kế, thâm độc khó đoán, nói rằng thật sai lầm khi sủng ái nàng.

Hôm đó, nàng lòng như quặn thắt, hắn thản nhiên phạt nàng, đày làm dân thường, đến Biệt Tàn Viện phía tây thành ăn năn sám hối. Từ đó, nàng ngày ngày sống trong nhung nhớ, cùng với vô vàng nỗi oan. Nàng một con người thiện lương nay lại mang tiếng xấu, tuy đẹp nhưng lại độc ác, nham hiểm. Chỉ có thị nữ Thanh Liễu và Tiểu Vệ Tử trung thành với nàng, tin tưởng nàng, nguyện hầu hạ bên cạnh nàng.

Đêm đến, nàng hai hàng lệ lăn dài, ngắm nhìn chiếc áo khoác lông, tưởng nhớ người xưa, chuyện cũ. Thanh Liễu vẫn chưa ngủ, đem cho nàng một tách trà gừng.

" Nương nương! Người dùng trà gừng cho ấm bụng, để nô tỳ đốt thêm củi cho lò sưởi "

Nàng khẽ cười, nhận lấy tách trà đang bốc khói nghi ngút. Cảm nhận cái ấm, cảm nhận tình cảm của Thanh Liễu dành cho nàng. Ít ra, ở đây nàng cũng có Thanh Liễu và Tiểu Vệ Tử bầu bạn, ngày ngày kể chuyện vui cho nàng nghe. Nàng lặng lẽ rơi nước mắt, nhìn bóng dáng của Thanh Liễu đang cặm cụi nhóm thêm lửa cho lò sưởi.

Người người trong cung đều đang chuẩn bị áo ấm cho mùa đông sắp tới. Hắn ngồi trong Thượng Thư Phòng, nhìn người hầu đang chuẩn bị lò sưởi, bất giác lại nghĩ đến nàng. Không biết rằng nàng ấy đã ngủ chưa? Đã có đủ áo ấm hay chưa? Đã đủ củi cho lò sưởi hay chưa? Hắn lại giật mình, tự hỏi vì sao lại lo lắng, vì sao lại nghĩ đến nàng ấy.

Ngẫm lại, cũng đã được hơn nữa năm từ khi nàng đến đó. Suy cho cùng nàng cũng là tiểu thư đài các, khó có thể sống ở nơi tồi tệ như vậy. Hắn tự trách, vì sao lúc đó lại thiếu suy nghĩ đến vậy.

Đang mãi suy nghĩ thì một nữ tữ, dáng mình uyển chuyển bước đến.

" Chu Uyển Nhi tham kiến hoàng thượng. Hoàng thượng vạn phúc kim an "

Nghe giọng nói mềm mại của nữ tử kéo hắn về hiện thực. Ngước nhìn mỹ nhân trước mắt, hắn có chút thất vọng vì hắn cứ nghĩ đó là nàng.

" Có chuyện gì mà nàng lại đến đây vào giờ này? "

" Bẫm hoàng thượng! Thần thiếp tự tay may chiếc áo choàng muốn dâng lên cho hoàng thượng. Tuy là tự làm không được đẹp như thợ nhưng thần thiếp dùng tấm lòng của mình để làm ra nó. Mong hoàng thượng đừng chê cười, giữ bên người để phòng gió lạnh khi đông đến "

Hắn nhìn tấm áo thêu hình rồng vô cùng tinh sảo, từng đường kim mũi chỉ vô cùng cẩn thận. Hắn không hề suy nghĩ lâu mà trả lời, ánh mắt nhàn nhạt.

" Được rồi! Nàng mau về nghỉ ngơi đi "

Hắn đột nhiên muốn đi dạo, chỉ mang theo Lý công công bên mình. Hắn cứ đi mãi, đi mãi đến khi dừng lại đã đứng trước cửa Biệt Tàn Viện. Hắn khẽ nhếch mép thành đường cong, như cười như không. Tự hỏi tại sao lại đến đây? Thế mà hắn lại đi vào bên trong. Đến khi nhìn thấy căn nhà nhỏ, cũ kĩ, trông thật tồi tàn, tự đáy lòng mình hắn cảm thấy có lỗi với nàng.

Thanh Liễu từ bên trong bước ra, nhìn thấy hắn liền vui mừng, tựa như không hề tin vào mắt mình, phải mất vài giây mới quỳ xuống hành lễ. Hắn nhanh chóng cho miễn lễ, ra hiệu không được lên tiếng động. Thanh Liễu như hiểu liền im bặc, cúi chào hắn rồi một mặt rời đi.

Hắn chậm rãi đến phòng nàng, như muốn vào nhưng lại ngừng bước, đứng nhìn cánh cửa đang in hình dáng nàng. Hắn cứ đứng đó cho đến khi ánh đèn bên trong vụt tắt rồi mới rời khỏi. Trước khi rời khỏi hắn dặn dò Thanh Liễu không được nói cho nàng hay bất cứ ai biết chuyện này.

Hắn nghĩ rằng nàng ấy nhất định sẽ rất hận hắn, sẽ không bao giờ muốn nhìn thấy mặt hắn nữa. Hắn đem đáy lòng nặng trĩu, buồn bã hồi cung. Cả đêm đó hắn không hề chợp mắt mà cứ mãi nghĩ đến nàng, hồi tưởng lại những ký ức đẹp đẽ giữa hắn và nàng.