Ái tình chốn thâm cung

#9

Hai ngày sau, Mạn Tô Dương đến cung nàng cầu kiến, nàng đưa y đến uyển đình gấn tẫm cung của nàng. Mạn Tô Dương đầy vẻ thư sinh, khác xa với bộ dạng lúc mang áo giáp. Nàng cho các cung nữ, công công lui xuống, bàn bạc riêng với Mạn ca.

" Nương nương vì sao lại không muốn thần đi cùng? "

Mạn Tô Dương thắc mắc, cùng ngạc nhiên, dường như có vẻ gấp gáp.

" Huynh đừng gọi muội là nương nương, nghe thật xa lạ "

Nàng đưa tay rót trà rồi đem sang chỗ y.

" Muội sợ kẻ địch đang chơi trò dương đông kích tây "

" Ý muội là bọn chúng sẽ tấn công hoàng cung " Y có vẻ căng thẳng.

" Rất có khả năng. Một khi ám sát được hoàng thượng chúng sẽ đưa quân vào hoàng cung chiếm lấy ngai vàng. Vì vậy huynh phải ở lại cùng Lý quốc sư bảo vệ hoàng cung, chỗ hoàng thượng đã có muội rồi "

Ánh mắt Mạn Tô Dương có chút nghi hoặc.

" Nếu như không phải vậy thì làm thế nào? "

" Phòng hơn là không phòng. Hoàng thượng đăng cơ chỉ vài năm không tránh khỏi kẻ khác âm mưu cướp đoạt "

Mạn Tô Dương lúc này mới giãn ra sắc mặt.

" Chỗ hoàng thượng có muội nên huynh cũng phần nào yên tâm. Đến lúc đó huynh sẽ điều động một đội sát thủ bám theo sau để bảo vệ hoàng thượng "

Nàng khẽ nhếch môi cười, nụ cười vẫn đẹp như năm nào.

" Mạn Nguyệt Hạ muội là ai kia chứ? Nếu không có bản lĩnh thì có thể tồn tại đến bây giờ sao? "

Mạn Tô Dương khẽ cười trêu nàng.

" Phải! Nếu là tiểu thư nhà người khác thì đã bỏ mạng trên hoang mạc từ lâu rồi "

Mạn Tô Dương uống một ngụm trà lại nhớ lại chuyện cũ của nàng.

" Nếu kể ra thì muội cũng là có công lớn trong trận chiến với quân Lưỡng Phú "

" Huynh nhắc đến chuyện này làm gì? Muội lúc đó ham chơi nên một mực đòi phụ thân đưa ra chiến trường "

Nói ra nàng lại có chút xấu hổ. Mạn Tô Dương khẽ cười tiếp lời:

" Kết quả phụ thân không đồng ý ngược lại còn mắng muội một trận. Nhưng muội lại không bỏ, giả làm nam nhân trà trộn vào quân lính. Nhưng vẫn bị phụ thân phát hiện, lúc đó muội đã ở biên ải cùng phụ thân rồi. Huynh thật sự khâm phục muội luôn "

Mạn Tô Dương cười vui vẻ khi nhắc đến kỷ niệm cũ cùng nàng. Cả hai cùng hàn huyên rất lâu, chơi cờ rồi lại đối thơ, cho đến khi ý thức được thời gian đã muộn.

Thoáng chốc đã đến ngày vi hành, mọi sự vật sự việc đều hoàn tất. Nàng trong lòng lo lắng, căn thẳng, đến khi nàng nhìn lại thì đã rời khỏi cổng thành. Hắn thấy nàng thẩn thờ thì vấn hỏi:

" Nàng làm sao thế? Từ nãy đến giờ cứ thẩn thờ ra như người mất hồn "

" Không có gì! Thần thiếp chỉ là có chút vui vì được đi du ngoạn như vậy. Có thể nhìn cảnh sắc bên ngoài, cảm giác thật tốt "

Hắn kéo nàng vào lòng, giọng nói đầy mị hoặc, môi nhếch lên thành một đường cong.

" Cảnh sắc tuyệt mĩ đang ở ngay trước mắt nàng mà nàng lại không biết thưởng thức "

Nàng khẽ cười, dựa đầu vào lòng hắn.

" Phải! Thần thiếp nên biết thưởng thức mĩ sắc "

Qua một đoạn đường dài, đến một đường rừng vắng vẻ, xe ngựa bắt đầu đi chậm lại. Nàng ngồi trong xe, tâm trạng không tránh khỏi cảnh giác, ánh mắt có chút đề phòng.

Từ trong những bụi rậm ven đường, một đoàn người đang lặng lẽ quan sát, che mặt cẩn thận, vận bộ hắc y. Một tên trong đám đó đưa tay lên làm hiệu lệnh. Bàn tay vừa quơ nhẹ, tất cả bọn hắc y nhân lao như tên đến bao vây xe ngựa của hắn.

Xe ngựa đột nhiên dừng lại khiến cho hắn và nàng lao về phía trước. Người bên ngoài hô to.

" Công tử! Chúng ra bị bao vây rồi "

Hắn như ngạc nhiên sau đó lại lo lắng, liền ra ngoài xem. Trước mắt là hàng vạn những tên hắc y nhân bao vây quanh đoàn xe ngựa.

" Các ngươi là ai? "

Một vị tướng quân rút kiếm tra hỏi bọn chúng. Một tên đối diện lớn tiếng trả lời.

" Các người đừng có nhiều lời. Bọn ta là ai thì không đến lượt các ngươi quan tâm. Chịu chết đi! "

Hắn ta dứt lời liền xông về phía này. Quân lính, tướng quân, thị vệ, sát thủ, tất cả đều xông vào bảo vệ hắn và nàng. Nàng rút thanh kiếm trong người ra, nhìn về phía hắn.

" Người cứ ở yên trong xe ngựa, thần thiếp sẽ thay người giải quyết bọn chúng "

Dứt lời nàng đẩy hắn vào trong còn bản thân thì lao vào đánh bọn chúng. Nàng thân thủ cao cường, thân ảnh lướt đi trong gió, sắt bén như kiếm mãnh, mạnh mẽ như dã thú. Hắn ở trong xe ngựa quan sát ra phía ngoài, nhìn nữ tử trước mắt có chút đau lòng. Hắn rút thanh kiếm trong người tên lính liền đến bên chỗ nàng. Hắn làm sao có thể yên vị để nàng hy sinh bảo vệ hắn, dù có chết cũng sẽ không để nàng thương tổn.

Hắc y nhân càng lúc càng đông, hết lớp này đến lớp nọ, liên tục tiếp ứng nhau. Nàng như mãnh thú, điên cuồng cắn xé bọn chúng, từng tên một bị nàng chém phân làm hai mãnh. Ánh mắt nàng đáng sợ đến mức kẻ địch cũng phải khiếp sợ. Hắn cũng không hề thua kém. Tự nghĩ cả vạn quân Lưỡng Phú hắn còn có thể đánh bại thì chút quân cỏn con này có thể làm gì hắn.

Sau một lúc giao chiến nàng và hắn đã bắt được kẻ cầm đầu. Quân địch, quân ta, trùng trùng lớp lớp đều bỏ mạng, nằm la liệt dưới đất.

" Quay lại hoàng cung! "

Hắn lớn tiếng ra lệnh, đoàn ngựa cùng lượng quân thưa thớt quay đầu xe, tiến về Hàn Cấm Thành.

Đến gần cổng hoàng cung, thì trận giao chiến đang hiện ra trước mắt. Bên trong, Mạn Tô Dương đại tướng quân đang yếu ớt chống trả. Đi đầu quân địch là Cung Tứ vương gia, đối đầu với Mạn Tô Dương.

" Tấn công! "

Hắn ở ngoài cổng thành, đem quân tiến vào trong. Tình thế hiện tại dần được thay đổi, quân triều đình cùng những vị tướng quân cũng tiếp ứng. Nàng dùng khinh công đến chỗ Mạn Tô Dương tiếp ứng. Mạn đại tướng quân nhìn thấy nàng liền ngạc nhiên sau đó lại vui mừng. Trong giây lát Cung Tứ vương gia liền bị nàng áp đảo rồi bắt sống.

" Chủ tử của các ngươi đang ở trong tay bổn cung, khôn hồn thì hãy đầu hàng nếu muốn bảo toàn tính mạng "

Nàng lớn giọng đe dọa, bọn chúng đều buông kiếm đầu hàng. Nhưng một trong số chúng lại phát ra tiếng sáo. Từ đằng xa, một đội xạ tiễn bao vây trùng trùng.

" Thục phi nương nương, người đừng tốn công vô ích. Cho dù người có cao siêu đến thế nào cũng không thoát khỏi mũi tên của ta "

Lữ Hoắc Khai nhếch mép cười, ánh mắt đầy tự tin. Nàng tức giận, đè thanh kiếm lên cổ hắn mạnh hơn.

" Câm miệng! Ngươi âm mưu tạo phản, thật uổng công hoàng thượng tin tưởng ngươi. Ngươi không xứng để làm vua, không xứng với sự tin tưởng của hoàng thượng dành cho ngươi "

Lữ Hoắc Khai tức giận, mặt đỏ bừng, lớn giọng.

" Ngươi thì biết cái gì? Hắn cũng tạo phản mới có được ngày hôm nay. Tại sao hắn thì xứng còn ta thì không? Ta chẳng qua chỉ dùng lại cách của hắn mà thôi "

Mạn Tô Dương hô to khẩu lệnh:

" Quân đâu! Mau bảo vệ hoàng thượng và thục phi "

Vạn quân bao vây lấy hắn, giá khiên bao quanh tạo thành lá chắn. Nàng giây phút tức giận, ánh mắt đỏ rực chém đứt đầu Lữ Hoắc Khai. Quân xạ tiễn bắt đầu bắn tên, từng mũi tên bay như mưa về phía hắn và nàng. Nàng cùng Mạn Tô Dương quyết liệt chống trả. Mạn Tô Dương ra lệnh, một đội xạ tiễn khác xuất hiện. Từng tên từng tên của địch ngã xuống dần rồi thưa thớt. Từ ngoài cổng, hàng nghìn quân lính từ đâu xông vào, đấu với quân triều đình. Nàng tự hỏi, rốt cuộc Lữ Hoắc Khai có bao nhiêu quân lính?

Xạ tiễn không còn, hắn cũng xông ra trận. Sau hơn hai canh giờ giao chiến quân triều đình cũng giành thắng lợi. Những quân lính đều được bắt sống, đem nhốt vào đại lao.