[AllTake] Cơ Hội Thứ Hai

Chương 25

Takemichi bước đi trên đường mà máu từ đầu cậu vẫn không ngừng chảy ra, cậu đi đến đâu thì máu chảy đến đó, bây giờ tàu điện không còn hoạt động nữa nên cậu đành phải đi bộ về nhà, khổ nỗi cậu sắp không còn giữ ý thức được nữa rồi, giờ cậu cảm thấy hối hận khi nãy từ chối sự giúp đỡ của người sĩ quan kia rồi đấy. Takemichi dừng lại trước một công viên mà ôm lấy cái đầu đầy máu ấy, mái tóc đen của cậu cũng đã bết dính lại với nhau vì máu, cậu không còn tỉnh táo nữa mà ngã khụy xuống đất, trước mắt cậu dần mờ đi, cậu nheo mắt lại mà đưa tay lên cắn mạnh vào chỗ bị thương còn đang băng bó để giữ ý thức

“Chết...tiệt...tỉnh táo lên...Takemichi”

Cậu nhăn mặt mà tự nhủ với bản thân mình, cậu cố gắng đứng dậy nhưng lại không được, chân cậu không còn một tí sức lực nào cả, đột nhiên bên tai cậu vang lên một giọng nói quen thuộc

“Takemichi!”

Cậu lờ đờ ngẩng mặt lên nhìn người trước mặt, có hai người lận, hình như là Baji và Chifuyu? Takemichi chính thức không còn tiếp nhận được mọi chuyện xung quanh nữa, mí mắt cậu bắt đầu sụp xuống để màn đêm vây lấy cậu, Chifuyu nhìn thấy cậu gục xuống liền vội vàng chạy tới đỡ lấy, hắn và Baji khi nãy không về nhà vội mà chạy xe đi khắp thành phố, cả hai phóng xe đi cùng nhau đến gần khuya thì cảm thấy đói bụng thế là cả hai quyết định mua peyoung ra công viên ngồi ăn cũng nhau. Trong khi còn đang ngồi ăn và trò chuyện với Baji thì hắn đột nhiên nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang chao đảo bước đi rồi lại đột nhiên gục xuống, hắn không nghĩ nhiều mà liền lao tới, Baji cũng vì hành động ấy của hắn làm cho giật mình mà chạy theo sau. Chifuyu đỡ lấy cậu với gương mặt đầy máu liền trở nên lo lắng, hắn vạch mái tóc cậu ra kiểm tra thì thấy vết khâu hôm trước đã rách ra rồi, không những thế còn xuất hiện một vết thương khác trên đầu cậu nữa, hắn bế xốc cậu lên mà chạy đến xe rồ ga đến bệnh viện, Baji từ nãy giờ vẫn luôn đi cạnh hắn, khi nãy lúc Chifuyu gọi tên cậu thì Baji liền cảm thấy vui hẳn lên bởi đã tìm ra cậu nhưng khi nhìn cậu gục xuống với những vết máu đỏ thẫm ấy thì hắn lại cảm thấy rất lo lắng, hắn không biết bản thân mình bị gì nhưng từ lúc ấy đến khi đến bệnh viện hắn đã luôn cầu nguyện cậu sẽ không sao

Chifuyu bế cậu vào trong bệnh viện mà không khỏi hốt hoảng, những cô y tá kia lại lần nữa thấy cậu bất tỉnh nằm trong vòng tay của Chifuyu liền nhanh chóng bảo hắn đặt cậu lên một chiếc giường rồi đẩy vào cấp cứu. Baji và Chifuyu ngồi trước phòng cấp cứu mà đứng ngồi không yên, cả hai cứ như đang ngồi trên đống lửa vậy, không ai gọi điện cho đám Mikey để báo đã tìm thấy cậu cả mà tên nào cũng thầm cầu mong cậu sẽ không sao. Một tiếng sau, đèn phòng cấp cứu vụt tắt, vị bác sĩ vừa bước ra thì hai tên kia đã nhào tới hỏi tới tấp, bác sĩ ho nhẹ một tiếng rồi từ tốn nói với họ

“Cậu nhóc ấy không sao rồi, do mất máu nhiều quá nên mới bất tỉnh thôi, cậu ấy nghỉ ngơi vài ngày là có thể xuất viện”

Hai tên đó nghe cậu không sao mới có thể gỡ tảng đá kia ra khỏi người mà thở phào nhẹ nhõm, cả hai không vội tới thăm cậu mà lại chạy đi mua gì đó. Takemichi không biết đã tỉnh dậy từ khi nào, cậu ngồi dựa lưng vào thành giường mà nhìn ra cửa sổ với vẻ mặt đăm chiêu, đột nhiên cánh cửa phòng bệnh cậu mở toang ra, ba bốn cô y tá với vẻ mặt tức giận bước vào trong phòng cậu, Takemichi giật mình nhìn sang bọn họ, cậu còn chưa kịp nói gì thì đã bị bọn họ trách mắng

“Em có biết lo cho bản thân mình không vậy hả Takemichi?”

“Em tính để bản thân mình bị thương như vậy mãi hay sao?”

“Cái thằng nhóc này, em không thương mình thì cũng phải thương tụi chị chứ, cứ để tụi chị lo lắng hoài hay sao?”

Takemichi trước những lời trách móc ấy chỉ biết cười trừ rồi tiếp tục ngồi lắng nghe, cậu ngoan ngoãn ngồi yên đó một lúc liền lia mắt đến một bóng người quen thuộc ở cửa, cậu nheo mắt lại nhìn một hồi rồi hỏi những cô y tá kia

“Xí, mình nghỉ giải lao xíu được không ạ? Cho em hỏi ai đang đứng ở kia thế ạ?”

Những cô y tá nghe cậu nói vậy liền hướng mắt về phía  cửa, một trong những cô y tá nhận ra được người ấy là ai liền vui vẻ bước tới cửa mà nắm tay người đó bước vào, chỉ có điều cậu vừa nhìn thấy gương mặt người đó liền to mắt, người đó cũng như cậu mà bất ngờ nhìn về phía cậu, cô y tá kia kéo người ấy lại bên cạnh cậu rồi nói

“Giới thiệu với em, đây là Kenji, người yêu chị”

Takemichi như không tin vào tai mình mà mắt chữ O mồm chữ A nhìn Kenji, anh cũng chẳng khác gì cậu mà nhìn chăm chăm vào cậu, cậu bỏ đi cả nguyên ngày đến tận khuya vẫn chưa về và anh cũng không hề có số liên lạc của cậu nên anh cũng có chút lo lắng, khi nãy anh tính đem một ít đồ ăn khuya đến cho cô người yêu của mình rồi sẵn tìm cậu nhưng ai dè lại gặp cậu ở đây. Anh còn đang định hỏi cậu đã đi đâu cả nguyên ngày nay nhưng cậu lại bày ra một vẻ mặt kì thị mà chỉ về phía anh rồi hỏi cô y tá đang nắm tay anh

“Vậy lần trước chị bảo chị nhờ người yêu chị chỉ em vài thế võ là nói ổng á hả?”

“Ừ đúng rồi, thấy người yêu chị nhỏ người thế thôi chứ đánh đấm cũng được lắm đấy”

Takemichi nghe vậy liền phụt cười một tiếng, Kenji ở bên cạnh thì xấu hổ mà đỏ hết cả mặt, phải chi lần đầu gặp cậu anh không bị đám kia hội đồng thì có thể tạo được chút niềm tin cho cậu. Takemichi cố gắng nhịn cười mà nhìn sang Kenji với một ánh mắt giễu cợt. Kenji còn đang định đi đến đánh vào đầu cậu thì lại bắt gặp cậu quấn một vải băng trắng trên đầu, anh khẽ nheo mắt định hỏi thăm cậu thì lại bị tiếng gõ cửa làm cho giật mình, tất cả những người trong phòng nhìn về phía cửa thì thấy hai người tay cầm một hộp cháo và một vài chai nước liền nghĩ là bạn cậu đến thăm liền quay sang tạm biệt cậu rồi rời đi, Takemichi nhìn thấy bọn họ vậy liền không khỏi tò mò, Kenji cũng bóp nhẹ vai cậu mà cảnh cáo nhẹ một câu rồi xoay người nắm tay cô người yêu mình mà bước đi, đến khi bọn họ đi hết rồi thì Baji và Chifuyu mới tiến vào, cậu vừa nhìn thấy hai người họ liền trở nên tối mặt, cậu thầm hỏi đã mắc nợ gì bọn họ hay sao khi cậu đã cố tránh mặt nhưng cứ gặp họ mãi thế này? Cậu đã  cố không dính líu tới bọn họ nữa rồi mà? Cậu đã cố...buông bỏ rồi mà...?

_____________________

Thấy mn bảo Hakkai lừa dối Takemichi nma hong có đâu nhaaa, tôi cam đoan Hakkai khum hề lừa dối Take nhaa