[Alltake] Forget

Chương 48: Genius (1)

Takemichi sắp có kì thi chuyển cấp lên cao trung. Dạo trước vì mải chơi với đám đần hay đến nhà quấy rầy nên điểm số của Takemichi có thấp hơn bình thường một chút... mặc dù ở mức bình thường thì nó cũng không cao cho lắm. Cơ mà điểm số như này không đủ để đỗ vào trường nào gần nhà hết.

Haitani Ran và Haitani Rindou đứng ở cửa phòng nhìn Hanagaki Takemichi vò đầu bứt tai đau khổ trước đống đề toán và anh văn. Chớp nhẹ mắt một cái, dù rất muốn giúp con thỏ nhỏ này, thế nhưng căn bản anh em nhà hắn từ lâu đã không còn đi học, có muốn cứu cũng không biết làm như nào... thôi thì cố tự lực cánh sinh, bé cưng nhé.

Takemichi cắn bút, nhìn những con số trước mắt mình giờ không khác gì mật mã thời cổ đại. Hoàn toàn không hiểu gì hết!!

"Không làm được hả?"

Ran đặt một cốc cacao nóng xuống bàn, bàn tay vẫn là không kiềm nổi phải xoa xoa tấm lưng nhỏ kia một hồi. Đôi mắt màu tím chăm chú vào đống giấy tờ trên bàn cậu, hàng mày cau lại đăm chiêu.

Từ sáng hôm qua ông bà Hanagaki đã rời đi, đồng nghĩa với việc kì nghỉ đông đã kết thúc và Takemichi cũng phải quay trở lại trường. Vì đang trong thời gian gấp rút cho kì thi chuyển cấp quan trọng thế nên lượng bài tập cũng nhiều vô kể.

Con thỏ nhỏ này hôm qua cũng đã thức đêm để làm bài, nói bọn hắn không xót thì sẽ là nói điêu. Nhưng Takemichi không giống anh em Haitani, cậu còn cả một tương lai phía trước, cơ mà...

"Nếu khó quá thì nghỉ đi, anh nuôi em."

Chính là như vậy đó.

Takemichi lườm nguýt cái tên đẹp trai đang đứng bên cạnh mình ăn nói hàm hồ, chán nản đến mức chẳng muốn cãi lại, cậu nằm gục xuống bàn, mắt xanh ướt nước mím mím môi đầy tuyệt vọng.

"Đừng có chọc em nữa, em mà trượt thì mẹ giết em mất. Làm sao bây giờ?"

Ran chớp mắt, hắn đâu có đùa, những gì nói với người này đều là sự thật hết. Bàn tay to lớn len vào mái tóc đen không ngừng xoa xoa an ủi, thế nhưng đối với Takemichi bây giờ không điều gì có thể giúp cậu vượt qua nỗi sợ bị mẹ mắng này. Trong đầu đã vẽ ra cảnh tượng mình bị đá ra khỏi nhà cùng cái vali, hai anh em Haitani thì đứng ở trong nhà cùng mẹ cậu với khuôn mặt đầy giễu cợt và khinh thường.

Takemichi chậc lưỡi, vỗ nhẹ vào mu bàn tay Ran sau đó tiếp tục chìm trong tuyệt vọng. Mấy tên xung quanh cậu hình như không có ai học giỏi hết... chợt trong suy nghĩ hiện lên một bóng hình, Takemichi ngồi phắt dậy, hai mắt sáng rực đầy kích động.

Phải rồi, Kisaki Tetta, cậu bạn thiên tài!

Takemichi cầm lấy điện thoại, tay thoăn thoắt nhắn tin cho đối phương. Người kia sau vài phút thì cũng ngay lập tức hồi âm lại, Kisaki đồng ý giúp cậu học. Takemichi vui vẻ hát một bài, đứng dậy nắm lấy tay Ran còn đang ngơ ngác chưa hiểu gì đi xuống nhà giải lao.

"Sao thế? Em không học nữa à?"

"Có chứ, cơ mà một mình em thì không làm nổi, sắp có người đến giúp rồi."

"Ai cơ?"

Ran thắc mắc, hắn biết tất cả bạn bè của Takemichi, bộ ngũ Mizochu trông không có vẻ sẽ là kiểu học giỏi chăm ngoan, toàn mấy thằng nhóc con đó sẽ dạy hư em bé của hắn thôi, đám kia thì không kể đến nữa. Còn ai nhỉ?

"À, Kisaki ấy. Cái người mà anh gặp hôm giao thừa ở đền, mọi người biết nhau trước rồi mà nhỉ?"

Hai đôi đồng tử màu tím trợn tròn như thể muốn rơi ra ngoài, Takemichi đang bỏ một miếng bánh vào miệng cũng nhíu mày vì thái độ của Ran và Rindou, có gì đâu mà phản ứng thái quá vậy? Takemichi mở tủ lạnh lấy hộp bánh su kem rồi trở ra phòng khách ngồi giữa Ran và Rindou.

Rindou lắp bắp hỏi lại: "Kisaki Tetta á?"

Takemichi gật đầu một cái chắc nịch, bên miệng còn dính một miếng kem trắng mềm mềm: "Em chỉ biết một Kisaki thôi."

Ran không tỏ thái độ, ngược lại còn rất hòa nhã, thế nhưng đáy mắt thì đã tối sầm lại. Dùng ngón tay quệt đi vết kem trên miệng con thỏ nhỏ rồi liếm sạch, hắn nhẹ giọng:

"Vậy là hôm nay nhà có khách quý hả? Chết thật, chưa kịp chuẩn bị gì hết."

Takemichi nhíu mày xua tay: "Không cần bày vẽ gì đâu, bọn em là bạn thân mà."

Thân sao? Xung quanh hai em Haitani tràn ngập sát khí, thề với thần linh rằng bọn hắn sẽ giết chết cái thằng khốn thiên tài đó vào một ngày không xa. Chắc chắn là vậy!

.

Takemichi nghe tiếng chuông cửa liền nhảy chân sáo ra tiếp khách, bộ dạng trông cực kì vui vẻ, đôi mắt xanh sáng ngời ngay khi mở cửa như thể đã tìm thấy tự dưng nhặt được báu vật.

"Chào buổi sáng."

"Ừm, chào buổi sáng. Mau vào nhà đi, trời lạnh lắm đúng không?"

Kisaki gật nhẹ đầu, bước vào bên trong, để gọn giày vào một góc sau đó nghe người kia liến thoắng về mấy bài kiểm tra dạo gần đâu. Vừa rồi khi nhận được tin nhắn là khi hắn đang đi tìm tung tích của Hanma, thế nhưng so với Takemichi thì Hanma có cũng được, không có thì cũng không ảnh hưởng gì đến dự tính của hắn hết.

Khi đi qua phòng khách gặp hai anh em Haitani, Kisaki hơi cúi đầu chào cho phải phép một chút, nhìn gương mặt tức giận tối sầm của hai tên đó thì trong lòng như nở hoa. Khóe môi Kisaki nhếch lên đầy kiêu ngạo, từ dòng thời gian trước hắn đã chẳng vừa mắt Haitani Ran và Haitani Rindou rồi, suốt ngày bám lấy Takemichi đầy phiền phức.

"Phòng tao ở trên tầng, mày lên đó ngồi đợi tao một chút nhé. Tao làm cacao nóng cho mày."

Kisaki ừ một tiếng, sau đó nghe theo lời người kia mà vào phòng. Ngó nghiêng xung quanh một lượt, tất cả mọi chỗ đều là mùi hương của người này, hai tai của hắn đỏ ửng lên, Kisaki lắc đầu, cố gạt đi mấy suy nghĩ đồi bại trong đầu.

Không được, hắn đã thề với trời đất rằng sẽ không có ý định tiến xa hơn với người đó mà.

"Kisaki? Sao thế?"

Kisaki giật mình thon thót, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cảm giác giống hệt lúc hắn làm việc xấu mà bị phát hiện vậy. Hắn mấp máy môi, lắp bắp không biết giải thích ra làm sao cho đến khi đối phương kéo hắn ngồi xuống ghế.

"Xin lỗi nhé, Ran với Rindou thường có thái độ như vậy mỗi khi thấy tao thân với ai đó. Cơ mà họ không có ý gì đâu, mày đừng để ý."

Kisaki chớp mắt, không đâu mày, mấy thằng đó định giết tao luôn chứ ý gì.

Thế nhưng mấy lời này có nói ra thì Takemichi cũng sẽ không tin, Kisaki nuốt nước bọt, gượng gạo gật đầu đồng ý. Nhìn đống bài tập trên bàn đối phương đầy gạch xóa, hẳn người này cũng đã rất cố gắng. Kisaki bắt đầu với môn toán, mấy câu này đối với hắn cũng chỉ như mấy phép tính cơ bản, cẩn thận viết từng công thức dễ hiểu nhất ra giấy rồi chậm chạp giải thích cho đến khi người này. Đôi mắt xanh chăm chú, thi thoảng bừng sáng lên đầy vui vẻ khiến Kisaki mềm nhũn tim gan, cuối cùng vẫn là thua cuộc trước vẻ đáng yêu của đối phương, bàn tay luồn vào mái tóc đen ngắn xoa xoa.

Ấy thế mà vẫn có người phá đám cho bằng được. Rindou đặt một đĩa hoa quả xuống bàn, gượng cười một nụ cười thân thiện giống anh trai mình nhưng đầy méo mó. Hất mạnh tay Kisaki ra khỏi người con thỏ nhỏ, hắn gằn giọng:

"Phải biết đâu là đồ ăn được chứ, thiên tài-chan."