Âm Dương Luật Sư

Chương 25: Âm binh

Ngũ Chỉ Sơn không phải là một đô thị sầm uất, đêm đến ngoại trừ chợ đêm ra thì mọi nơi khác trên núi khá là yên tĩnh, thời điểm bọn họ đến lại không phải mùa cao điểm về du lịch, vì lẽ đó phố núi lại càng lộ vẻ tĩnh mịch, toàn bộ phố núi được bao trùm bởi màn sương, điểm xuyết chút ánh sáng màu cam mờ nhạt, nhưng lại khiến người ta nhìn không rõ hình dạng. Từ trên cao nhìn xuống, toàn bộ phố núi như ẩn như hiện, càng khiến nó giống như được phủ thêm một tấm khăn che đầy bí ẩn. Hơn mười giờ đêm, đường phố đã trở lạnh, thỉnh thoảng mới nhìn thấy vài người đi đường, hoặc một vài chiếc xe ngang qua.

Trương Khải đứng trên ban công, trên tay cầm một điếu thuốc, dựa vào lan can, thơ thẩn nhìn ánh đèn mờ nhạt tô điểm phố núi, thỉnh thoảng liếc nhìn đồng hồ đeo tay, vẻ mặt hơi nôn nóng, bất an.

Một hồi chuông cửa gấp gáp vang lên, Trương Khải dập tắt điếu thuốc, ra mở cửa, trước cửa là Mễ Xán và Triệu Lượng. Mễ Xán vẻ mặt đầy sốt ruột, thấy cửa mở cũng không cần hỏi Trương Khải có đồng ý hay không, tự mình đi vào trong phòng, "Anh nói xem, sao đến giờ này mà hai người sư phụ còn chưa về? Có khi nào xảy ra chuyện gì hay không?". Hiện tại không chỉ có một mình Mễ Xán lo lắng, không có ai cảm thấy an tâm, bọn họ biết các nàng đi tìm thôn của Lê tộc, bọn họ lo lắng các nàng sẽ xảy ra chuyện, bởi vì bọn họ đều cảm thấy thôn làng của Lê tộc kia lộ ra đầy vẻ thần bí, âm hiểm. Tuy Diệp Hàm là cảnh sát, thế nhưng cả hai người họ đều là nữ, đi ra ngoài cả ngày như vậy, hiện tại trời cũng đã sắp sáng, bọn họ làm sao có thể không lo lắng. Gọi cho các nàng đều ngoài vùng phủ sóng, căn bản cũng không có cách nào để liên lạc với các nàng, bọn họ đã chờ đến mức mất hết kiên nhẫn, trong lòng họ đều rất kích động, vẫn là nên đi tìm các nàng.

 "Tiểu Mễ, em ở lại khách sạn, anh và sếp Triệu đi tìm bọn họ." Tuy rằng bình thường dáng vẻ của Trương Khải đều là hỉ hả, thế nhưng vào đúng lúc này, biểu hiện của anh ta phi thường trầm ổn, tuy rằng trong lòng hận không thể lập tức bay đi tìm các nàng. Nhìn thời gian từng giây từng phút trôi qua, đứng trên ban công nhìn chằm chằm phía dưới, nhưng vẫn không nhìn thấy bóng người anh ta muốn thấy, lòng anh ta theo thời gian từng giây, từng giây nhảy lên, cũng càng ngày càng căng thẳng, anh ta rất hối hận, hối hận tại sao mình không chết sống đi theo Lãnh Dương các nàng, lỡ như có chuyện, bản thân mình là nam, ít nhiều cũng có thể bảo đảm an toàn cho bọn họ, dù sao cũng hơn lúc này ở đây lo lắng mà không làm được gì.

"Em cũng muốn đi." Muộn như vậy mà Lãnh Dương vẫn chưa trở về, tâm Mễ Xán đều loạn cả lên, cô vẫn không ngừng tự nói, nhất định phải bình tĩnh, sẽ không sao, chắc chỉ do bọn họ có chuyện gì trì hoãn. Thế nhưng tự thôi miên bản thân cũng không thể giúp cô an lòng thêm nửa phần, làm sao cô có thể chờ đợi như vậy, cô có cảm giác mình cũng sắp điên rồi, thà rằng cô cũng đi ra ngoài tìm người còn hơn.

"Em chờ ở đây đi, vạn nhất bọn họ trở về thì sao? Hai người bọn anh đi là được rồi, nếu như có chuyện gì bọn anh cũng không thể bảo vệ cho em." Trương Khải nóng ruột, trực tiếp nói, cũng không cần cân nhắc trước khi nói như thường ngày.

"Em cũng không cần anh bảo vệ, chính em sẽ bảo vệ tốt bản thân em." Mễ Xán có chút tức giận, dựa vào cái gì chỉ có bọn họ mới được đi tìm người lại muốn mình ở trong khách sạn chờ. Cô cảm thấy bản thân mình không yếu đuối mong manh đến mức phải cần người bảo vệ, cô thấy cô có thể tự bảo vệ chính mình.

"Em nhìn tình hình chung có được hay không? Vạn nhất đại luật sư Lãnh bọn họ trở về không tìm được chúng ta thì phải làm sao? Em không ở lại chỗ này, đến khi bọn họ trở về, hơn nửa đêm còn phải đi ra ngoài tìm chúng ta hay sao?" Lúc này trong lòng Trương Khải rất sốt ruột, thái độ rõ ràng cũng không tốt, anh ta cảm thấy Mễ Xán đang cố gây thêm phiền toái.

Tuy rằng thái độ của Trương Khải không tốt, nhưng Mễ Xán lại cảm thấy lời Trương Khải nói không hẳn là không có lý, trong lòng khó định.

"Được rồi, Tiểu Mễ, em ở đây chờ bọn anh, bọn anh đi tìm người, tìm thấy sẽ lập tức trở về, nếu như chiều nay mà bọn anh còn chưa trở lại thì em đi báo cảnh sát." Triệu Lượng nói xong thì nhét một tờ giấy vào tay Mễ Xán, "Cái này là địa chỉ, em giữ cẩn thận". Nói xong hướng Trương Khải nói: "Chúng ta đi thôi!"

Mễ Xán nhìn tờ giấy trong tay, lại nhìn bóng lưng của hai người bọn họ, trong lòng cầu khẩn bọn họ đều có thể trở về bình an.

******

Khi Lãnh Dương có tri giác, trong đầu bỗng nhiên ý thức được chính mình bị người khác bỏ thuốc mê, trong lòng thầm hô một tiếng nguy rồi, lập tức mở mắt ra, phát hiện trước mắt đen kịt, không nhìn thấy gì, không biết mình đang ở nơi nào. Lãnh Dương cử động tay chân, phát hiện hoạt động của mình cũng không chịu trở ngại gì, eo hơi dùng sức, bỗng chốc ngồi dậy, trong đầu còn đang đoán nơi này là chỗ nào, liền nghe một giọng nữ truyền vào trong tai: "Cô tỉnh rồi?" Tuy rằng thanh âm bất ngờ truyền đến khiến Lãnh Dương giật mình, thế nhưng nàng rất nhanh nhận ra là giọng của Diệp Hàm, "Chúng ta bị bắt đến nơi nào rồi?" Nghe giọng nói đối phương tỉnh táo lại bình tĩnh, Lãnh Dương cảm thấy Diệp Hàm đã sớm tỉnh lại rồi nên nàng mới hỏi câu này.

"Không biết, có lẽ chúng ta vẫn đang ở trong gian nhà trúc đó." Bởi vì Diệp Hàm chỉ uống ít nước trà nên tác dụng của thuốc đối với cô cũng rất ít, vì lẽ đó cô tỉnh lại sớm hơn lãnh Dương, sau khi tỉnh lại cô liền đi quanh nỗ lực tìm lối thoát, kết quả vẫn để cô tìm ra được, có điều cái cửa trúc khi bị kháo từ bên ngoài, không có cách nào mở ra, bất đắc dĩ chỉ có thể mò đi về, ngồi lại trên giường tìm phương pháp khác.

"Chúng ta không phải đã bàn xong chuyện hợp tác rồi sao? Bà lão ấy cũng đã đồng ý nói cho chúng ta những chuyện mà bà ấy biết, tại sao lại còn giở thủ đoạn như vậy? Cuối cùng bọn họ muốn làm cái gì?" Lãnh Dương không hiểu mục đích bọn họ làm vậy, nhốt các nàng lại đối với họ có lợi ích gì? Nàng cảm thấy hiện tại cũng chỉ có các nàng mới giúp được họ, nếu không những khối ngọc kia không biết phải giữ trong phòng vật chứng ở đồn cảnh sát bao lâu nữa! Vụ án này mà không phá, những vật chứng kia cũng đừng mong dễ dàng mang về.

"Có lẽ họ có biện pháp khác, cũng có thể những bí mật kia thực sự không thể nói cho chúng ta biết." Về phần bọn họ có biện pháp gì để lấy những khối ngọc kia từ đồn cảnh sát ra, cô liền không biết.

"Đợi một chút, cô lắng nghe thử xem đây là tiếng động gì?" Bỗng nhiên nàng nghe được xa xa truyền đến tiếng ầm ầm như tiếng sấm nổ, giống như thiên quan vạn mã ở sa trường đang xuất chinh, tiếng vó ngựa, tiếng reo hò hỗn loạn thành một đoàn, như thác lũ đổ đến phía các nàng. Lãnh Dương cả kinh, chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, tiếng động này ...

"Đây là tiếng gì?" Diệp hàm cũng cả kinh nhảy khỏi giường, giọng nói cũng không còn bình tĩnh như trước.

Lãnh Dương nghe được tiếng động ngày càng gần, trong lòng hiểu rõ đó là tiếng động gì, thoáng chốc cả kinh, mặt cắt không còn giọt máu, nàng hoang mang nhảy từ trên giường xuống, hướng về phía Diệp Hàm ôm cô vào lòng, dọa đến Diệp Hàm hô khẽ một tiếng, Lãnh Dương mau chóng hạ thấp giọng, hốt hoảng nói với Diệp Hàm: "Đừng lên tiếng, chúng ta giả vờ ngủ." Vừa nói, vừa đẩy Diệp Hàm lên giường, sau đó đè lên người cô, "Xuỵt, đừng lên tiếng, là âm binh."

Âm binh? Lần đầu tiên Diệp hàm nghe được việc này, từ ý trên mặt chữ, cô biết lãnh Dương muốn nói đến điều gỉ, chỉ là cô không nghĩ tới trên đời này vậy mà lại có âm binh. Nếu không phải chính tai cô nghe thấy, đúng là đánh chết cô cũng không tin tưởng. nghe được động tĩnh lớn như vậy, coi như lá gan của Diệp Hàm có lớn hơn nữa cũng phải sinh ra sợ hãi, mặc cho Lãnh Dương ôm lấy cô từ sau lưng, hai người không dám cử động, cũng không dám thở mạnh một cái.

Tiếng động đinh tai nhức óc kia vang lên từ bốn phía, bốn phía ngoại trừ tiếng động này cũng không còn âm thanh nào khác, giống như người trong thôn trong một đêm biến mất không thấy hình bóng, toàn bộ thôn chỉ còn lại hai người bọn họ. Các nàng cảm giác được từng cái từng cái mã hồn* xuyên qua bên người các nàng, từng tiếng từng tiếng vó ngựa ở bên người các nàng vang lên, liên miên không dứt, như một đợt sóng ập qua, Lãnh Dương ôm chặt Diệp Hàm, mồ hôi lạnh ứa ra, trong lòng hy vọng các nàng không thành vong hồn dưới đao của đám âm binh này.

* Tui thấy để nguyên hán việt nghe sẽ hay hơn là dịch ra :3

Thời gian một giây trôi qua lâu như một năm, Lãnh Dương xưa nay chưa bao giờ cảm thấy thời gian trôi qua chậm đến vậy, chờ khi mặt trời chuyển sang màu xám trắng, tiếng vang của âm quân như thác lũ thối lui, cuối cùng biến mất như chưa từng tồn tại, chỉ hai ba canh giờ mà Lãnh Dương và Diệp Hàm cảm thấy như đã qua cả đời. Nhất định các nàng cả đời đều khó mà quên đêm đó.

Trong nháy mắt bốn phía yên tĩnh đến dị thường, yên tĩnh đến mức khiến người ta cảm thấy sợ hãi, giống như thế giới này trở nên rất không chân thực.

Lãnh Dương buông hai cánh tay đang ôm chặt Diệp Hàm ra, giống như trái banh da bị xì hơi nằm ở trên giường, thở phào nói, "Rốt cục cũng xong rồi."

"Đến cùng là xảy ra chuyện gì?" Diệp Hàm chuyện biết tối qua đầy ma quái, chỉ là cô không nghĩ tới sẽ kinh động hồn phách như vậy, trước đây cô từng nghe người khác nói qua đôi khi ở một thời điểm nào đó cũng sẽ truyền ra tiếng reo hò vang vọng thung lũng, khoa học giải thích là bởi vì hoàn cảnh xung quanh và khí hậu tạo thành, tỷ như khí hậu đặc thù âm lãnh, hoàn cảnh bốn phía, ngọn núi sẽ giống như một máy ghi âm mà ghi lại tiếng động lúc đó, chờ sau này khi khí hậu như vậy xuất hiện, âm thanh lúc trước thu lại sẽ phát ra, đó chính là tiếng ma quỷ khóc. Trước kia Diệp Hàm rất tin tưởng lời giải thích khoa học như vậy, thế nhưng hiện tại, cô càng tin chuyện ma quái tối qua hơn, bởi vì nếu không phải cô đã từng thấy quỷ, có lẽ lúc này cô còn có thể giải thích tối hôm qua tiếng vang đó là do ngọn núi truyền đến tiếng vang.

"Như cô nghe được, tối qua chúng ta chỉ sợ là đã gặp phải âm binh, cô biết cái gì là âm binh không? Chính là đội quân ma quỷ có kỷ luật, có tổ chức." Lãnh Dương đoán Diệp Hàm có khả năng không biết, vì vậy dùng phương thức tự hỏi đáp nói cho Diệp Hàm biết.

"Xem ra sau này tôi còn phải phổ cập thêm kiến thức về phương diện này." Tuy rằng cô là cảnh sát, không nhất định phải hiểu những điều này, thế nhưng hiện tại cô đụng tới vụ án có thể dính tới phương diện này, không có nghĩa là sau này cũng không gặp lại, hiện tại là vì có Lãnh Dương ở đây, nếu sau này chỉ có mình thì sao? Chẳng phải là không biết điều tra như thế nào sao? Cô không hy vọng chính mình như một cô nhóc vài tuổi làm thí nghiệm khoa học như vậy, không biết bắt đầu từ đâu.

"Cô là cảnh sát." Lãnh Dương quay đầu nhìn Diệp Hàm đang nằm song song mình, trò chuyện, cười, ý tứ là cô là cảnh sát, cũng không cần thiết phải hiểu cái này.

"Cô là luật sư." Diệp Hàm trả lời nàng một câu, ý tứ cũng rất sáng tỏ, cô là luật sư, cô cũng có thể hiểu những điều này, vì sao cảnh sát thì không cần phải hiểu?

Lãnh Dương thấy Diệp Hàm không chịu thua liền cười, tiện đà nhìn lên nóc nhà, trong lòng thầm nghĩ: Tôi cũng là không có cách nào. Bởi vì trời sinh nàng đã gặp được quỷ, sau này lại gặp được sư phụ là hậu nhân của Mao Sơn thuật, nói nàng không muốn biết cũng khó, huống chi nàng còn có một quỷ bằng hữu là Mạnh Thường Quân.