Chương 39: Hologram game
"Hiểu Thần, cậu đang làm gì thế? Sắp muộn làm rồi cậu còn ngây ra đó làm gì?" Một cô gái từ giữa đường xông tới đối diện Thẩm Khinh Vi, nói với cô: "Hiểu Thần, mau đi thôi."
"Hiểu Thần?" Thẩm Khinh Vi ngây ra, bị cô gái kia kéo kên xe buýt, cô có chút hoang mang nhìn tất cả mọi thứ, còn có cảnh vật tứ phía, là một thành phố phồn hoa, xe buýt dường như đang di chuyển trong thành phố ồn ào, khắp nơi đều là người, hoặc là cầm trà sữa hoặc là ăn sáng, nhưng không phải cô đang ở trong khách sạn sao? Nơi đây là nơi nào?
Còn Hiểu Thần? Là tên của ai?
"Hiểu Thần, cậu sao thế?" Cô gái rất nhiệt tình, đánh lên vai Thẩm Khinh Vi, đôi mắt cô gái mở to, tròn xoe, rất đáng yêu, Thẩm Khinh Vi không biết bản thân gặp phải chuyện gì, cô hỏi: "Đây là đâu?"
"Đây là Vụ Trấn mà, cậu sao thế?"
Vụ Trấn? Là nơi nào? Đầu Thẩm Khinh Vi muốn nổ tung, cô muốn lấy điện thoại, nhưng sờ vào túi mấy lần cũng không tìm được, cô hỏi: "Làm cách nào để quay về?"
"Quay về?" Cô gái không hiểu: "Quay về đâu? Hiểu Thần, hôm nay cậu kì lạ quá, đợi lát nữa đi làm không để nói những lời kì quái thế này đâu nhé, ông chủ sẽ tức giận đấy."
"Ông chủ? Đi làm?" Thẩm Khinh Vi thổi tóc tai đang rũ trước trán để đè nén tính khí của bản thân, sư tỷ nói, gặp chuyện gì cũng không được nóng vội, phải bình tĩnh, bình tĩnh.
Thẩm Khinh Vi hít thở sâu, dần dần bình tĩnh lại, cô hỏi cô gái: "Chúng ta đi làm ở đâu?"
"Làm ở chỗ ông chủ Bạch ấy." Cô gái nói xong rồi cười lên: "Suýt nữa thì quên mất, cậu vừa tới, còn không biết nội dung công việc của chúng ta, chúng ta làm bên mảng phục vụ khách hàng, chính là phụ trách nghe điện thoại của khách hàng."
Thẩm Khinh Vi gãi đầu, thêm lần nữa kiềm chế trong lòng. Bình tĩnh! Bình tĩnh!
Cô đi theo cô gái xuống xe, người này dường như rất thích cô, nắm lấy tay cô đi tới trước một sạp hàng nói: "Cho cháu hai chiếc bánh."
Thẩm Khinh Vi nhìn cô gái trả tiền rồi đưa cho mình một chiếc, cô không ăn, đút vào túi, ai biết nơi đây là nơi nào, cô không dám tùy tiện ăn đồ của người khác.
Cô gái kia thấy cô không ăn, cười lên: "Cậu không đói à?"
"Ngon lắm đấy." Cô gái nói: "Không ăn à?"
Rõ ràng không có chút âm khí nào, nhưng Thẩm Khinh Vi vẫn bị ngữ điệu bình thản của người này làm dựng tóc gáy, cô lắc đầu: "Tôi không đói."
"Ờ." Cô gái ăn bánh xong vẫn cười hi hi: "Chắc chắn là cậu đã ăn mảnh ở nhà rồi, mình biết mà."
Thẩm Khinh Vi nghiêng mắt nhìn cô gái, hỏi: "Chúng ta sẽ đi đâu?"
"Tới công ty!" Cô gái có chút tức giận giậm chân, sau đó quay đầu nhìn thấy khuôn mặt Thẩm Khinh Vi lại đè giận hờn xuống, cười híp mắt nói: "Chúng ta tới công ty."
Thẩm Khinh Vi hít thở sâu, đi cùng cô gái vào công ty, lúc vào cửa, cô nghe thấy một tiếng tít, giống như là âm thanh quẹt thẻ, nhưng trên người cô không có thẻ, bên cạnh cô ào ào đột nhiên xuất hiện rất nhiều người, bước chân vội vã, có người còn cầm bữa sáng trên tay, có người uống sữa đậu nành, có còn người chạy bước nhỏ tới bảo đợi chút, đây là cảnh tượng thường thấy ở các công ty giờ đi làm, nhưng lại càng khiến Thẩn Khinh Vi không thoải mái.
Cô gái dẫn Thẩm Khinh Vi lên tầng, tầng bảy, cô gái cầm một chiếc thẻ từ phòng Nhân sự đưa cho Thẩm Khinh Vi, bên trên có số tám, cô nhíu mày: "Cái này có ý gì?"
"Cái này à?" Cô gái nói: "Cậu là nhân viên thứ tám tới đây làm, cho nên là số tám." Cô gái chớp mắt: "Làm cho tốt nhé."
Thẩm Khinh Vi nhíu mày: "Vậy bảy người trước đâu?"
"Bọn họ không nghe lời." Cô gái trả lời cô: "Không thấy đâu nữa."
Thẩm Khinh Vi cúi đầu sờ chiếc thẻ số tám, mặt mày nhíu chặt, cô gái nói: "Mình dẫn cậu tới chỗ làm việc."
Hai người lại vào thang máy, tới tầng mười ba, cửa thang máy mở ra, bên trong có rất nhiều người đang nghe điện thoại, mấy người mặc đồ công sở chạy qua chạy lại, bận như muốn bay lên, cô gái dẫn Thẩm Khinh Vi tới một chiếc ghế trong số đó, Thẩm Khinh Vi nhìn thẻ treo trước mặt, trên đó viết một số tám thật to.
"Bắt đầu từ hôm nay cậu chính là nhân viên phục vụ khách hàng." Cô gái nói: "Số đại diện là số tám, phụ trách nghe điện thoại, xử lí công việc của khách hàng gọi tới."
"A, nhân viên mới tới à?" Người phụ nữ trung niên phía đối diện Thẩm Khinh Vi nói: "Trẻ quá nhỉ, a, mùi trên người cô thơm quá, cô dùng nước hoa gì thế?"
Câu nói của bà ta khiến những người khác lũ lượt nhìn sang cô, Thẩm Khinh Vi cảm thấy kì quái, cô vẫn còn chưa ngồi xuống, bên cạnh đã bị rất nhiều người vây quanh, đều nói trên người cô có mùi thơm, Thẩm Khinh Vi không nhịn được cúi đầu ngửi thử, nhưng không ngửi ra mùi gì hết.
Những người khác còn muốn tới gần, cô gái xua đi: "Không cần làm việc nữa à?"
Thật không nhìn ra ở chỗ này cô gái kia lại có uy như thế, Thẩm Khinh Vi quay đầu nhìn cô gái, khi đối diện với khuôn mặt cô, cô gái thu lại biểu cảm nghiêm túc ban nãy, cười tươi như hoa: "Hiểu Thần phải chăm chỉ làm việc nhé."
Chăm chỉ làm việc? Chăm chỉ làm việc cái búa, hiện tại cô muốn biết rốt cuộc phải làm cách nào để quay về.
Thẩm Khinh Vi ấn chiếc đầu đau đớn, nghi ngờ có phải bản thân xuyên không hay không, hay là sống lại trong cơ thể người khác? Nếu không làm cách nào để giải thích được chuyện li kì thế này.
Những người kia rõ ràng là, không phải ma, cũng không phải quỷ.
Cô gái an ủi cô: "Công việc rất đơn giản nhàn nhã, đừng căng thẳng."
Vừa nói xong, chuông điện thoại ở vị trí của Hiểu Thần vang lên, cô nhìn cô gái, rồi nghe điện thoại trong ánh mắt cổ vũ của người này, đầu bên kia truyền tới âm thanh the thé: "Có ma! Có ma! Cứu tôi! Cứu tôi!"
Thẩm Khinh Vi khô khan: "Cô là ai? Ở đâu?"
"Tôi là... tôi ở... tút tút tút..."
Điện thoại bị ngắt, Thẩm Khinh Vi nghi hoặc nhìn sang cô gái, cô gái nói: "Có thể kiểm tra được địa chỉ qua điện thoại bàn."
Thẩm Khinh Vi cúi đầu, quả nhiên bên trên cùng của điện thoại bàn có một dòng địa chỉ, cô gái kia nhắc nhở cô: "Phải thỏa mãn yêu cầu của khách hàng."
Thỏa mãn yêu cầu của khách hàng?
Cứu người đó?
Thẩm Khinh Vi chép lại địa chỉ, hỏi cô gái: "Cô có đi cùng tôi không?"
"Mình còn phải đi làm." Cô gái có chút lưu luyến không nỡ: "Cậu về sớm chút nhé."
Thẩm Khinh Vi nhìn thái độ của cô gái, quả thật vô cùng kì quái, không cách nào nghĩ ra, rời khỏi công ty này trước rồi tính, ra khỏi cửa, cô đứng trên đường, nhìn dòng người đi qua đi lại trước mắt, trên tay còn cầm một tờ giấy nhớ, là địa chỉ kia.
Nhà số 18, Vụ Trấn.
Sau đó cô nghe ngóng nhà số 18 ở đâu, người trên đường chỉ vị trí cho cô, Thẩm Khinh Vi hít thở sâu, quyết định tới đó, mọi thứ xung quanh không khác gì cuộc sống bình thường, đầu đường chó sủa gà bay, tiệm cà phê yên tĩnh thư thái, Thẩm Khinh Vi đi trên đường, ánh mặt trời chiếu lên người, có cảm giác không chân thực nồng đượm.
Sau gần nửa tiếng, cuối cùng cô cũng tới được nhà số 18 Vụ Trấn, Thẩm Khinh Vi thò đâu vào trong, gọi: "Có ai không?"
Không ai trả lời cô, Thẩm Khinh Vi nhíu mày, muốn quay người rời đi, đột nhiên cửa sau lưng két một tiếng tự mở ra, cô cúi đầu nhìn tay nắm cửa trước mặt, đẩy cửa bước vào, là một căn chung cư rất sạch sẽ, vào cửa có một giá để giày, bên trong được ốp gạch lát sàn màu xám nhạt bóng loáng sạch sẽ, Thẩm Khinh Vi không lên tiếng, mà tiếp tục đi vào trong, cửa sau lưng đột nhiên ầm một tiếng đóng lại, tiếng nước tí tách từ nhà vệ sinh truyền tới, Thẩm Khinh Vi quay đầu, nhìn về phía nhà vệ sinh.
Từ chỗ cô tới nhà vệ sinh phải đi qua một hành lang, bên tường hành lang treo đầy tác phẩm nguệch ngoạc, giống như trẻ con vẽ bậy, nhưng cảnh tượng lại hãi hùng tối tăm, không thống nhất với phong cách căn chung cư này, Thẩm Khinh Vi nhìn cảnh tượng này đột nhiên cảm thấy quen thuộc khác thường, cô đi vào trong, khi tới gần nhà vệ sinh liền cúi đầu nhìn tay nắm cửa, tay nắm cửa màu đỏ giống như dùng máu tươi nhuộm đỏ, toát lên vẻ kì dị khó tả.
Thẩm Khinh Vi hỏi: "Có ai không?"
Không có hồi đáp, chỉ có tiếng nước bên trong nhà vệ sinh, tí tách tí tách, cô dứt khoát quyết đoán vặn tay nắm cửa, trực tiếp mở cửa nhà vệ sinh ra, nhà vệ sinh ngược sáng, bên trong không có sửa sổ, hơi tối, sau khi cửa mở ra liền có ánh sáng từ sau lưng chiếu vào, dường như Thẩm Khinh Vi nhìn thấy một bóng người trong nhà tắm, cô nhấc chân bước vào trong, vừa kéo rèm ra, liền bị cảnh tượng trước mắt làm giật mình.
Cô gái trước mặt treo mình trên vòi hoa sen bằng tư thế không thể làm được, hai tay hai chân đặt bằng, treo bên cạnh đầu, nhìn từ xa, giống như một con bướm khổng lồ, đầu cô gái rủ xuống, rõ ràng là đã chết.
Thẩm Khinh Vi vừa định tìm điện thoại, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, cô đi ra ngoài, ở một căn phòng cạnh phòng tắm tuyền tới những âm thanh xoẹt xoẹt, giống như là tiếng điện, cùng với tiếng điện đó, là âm khí bắt đầu lan tràn trong không trung.
Âm khí như làn sương đen, dần dần trùm lên cả căn phòng, Thẩm Khinh Vi đứng trước cửa căn phòng có tiếng động, cửa đột nhiên tự mở ra, cùng với đó là tiếng két mở cửa, rất giống hiệu ứng xuất hiện trong phim kinh dị.
Cô không chút sợ hãi, bình tĩnh đi tới đó, đập vào mắt cô là một chiếc máy tính cũ kĩ, màn hình máy tính không lớn, bên trong toàn là bông tuyết, sau khi Thẩm Khinh vào trong, bông tuyết lấp lánh dần ghép thành một con số.
Mười, chín, tám, bảy...
Thời gian đếm ngược.
Cùng với thời gian đếm ngược, quanh con số bắt đầu xuất hiện vết máu, vết máu tươi tràn từ màn hình máy tính rơi lên bàn, không bao lâu mặt bàn đã bị nhuộm đỏ, mà con số vẫn đang dần dần giảm đi.
Thẩm Khinh Vi không động đậy, đứng ở đó nhìn chằm chằm máy tính.
Một.
Vừa đếm tới số cuối cùng, màn hình tối đen, Thẩm Khinh Vi muốn đi về phía trước, đột nhiên nhìn thấy màn hình máy tính lại sáng lên, Thẩm Khinh Vi nhận ra, trên màn hình chính là cảnh tượng trong nhà vệ sinh ban nãy, cô gái vẫn còn bị treo, hai tay hai chân bị nhấc lên cao, cả người lơ lửng phía dưới vòi hoa sen, Thẩm Khinh Vi nhìn chằm chằm màn hình, nghe thấy sau lưng có động tĩnh, đồng thời cô gái trong màn hình đột nhiên mở mắt, tứ chi cử động, dùng tư thế kì dị bò khỏi nhà vệ sinh.
Cảnh tượng trong màn hình và trong nhà vệ sinh dần dần trùng khít, Thẩm Khinh Vi lùi về sau hai bước, khi cô gái trong màn hình bò tới cửa, cô lật tay mở cửa ra, thân hình cô gái kia như ma quỷ, bò vào trong phòng, hai tay chống lên nhìn Thẩm Khinh Vi.
Hai người giao đấu vô hình, vì chút âm khí nhiễm trên người cô gái kia, Thẩm Khinh Vi hỏi: "Đây là đâu?"
Từ khi được người kia dẫn đường tới hiện tại, cô nhịn cả bụng vấn đề lẫn một bụng tức, không tiện trút ra với con người, nhưng không thể khách sáo với ma quỷ, hiện tại Thẩm Khinh Vi đứng trước mặt cô gái, khi cô gái kia bay lên muốn nhào lên người cô, cô đưa chân đá ra, cô gái kia kiên trì không lui, vừa rơi xuống đất lại tiếp tục nhào tới. Thẩm Khinh Vi đột nhiên nắm lấy cổ áo sau của cô gái, cô gái giãy giụa, nhưng không thoát được, cô gái lặp lại động tác nhào về phía trước giống như một cái máy, Thẩm Khinh Vi cứ giữ lấy cổ áo sau của cô gái ấy như thế.
Ba phút sau, bên tai Thẩm Khinh Vi đột nhiên xuất hiện tiếng tít tít, cùng với âm thanh này, còn có một giọng nữ máy móc: Trò chơi xuất hiện sự cố, hiện tại kết thúc trò chơi, mời người chơi đăng xuất.
Trò chơi xuất hiện sự cố, hiện tại kết thúc trò chơi, mời người chơi đăng xuất.
Sau ba lần, cơ thể Thẩm Khinh Vi lắc lư, đột nhiên phát hiện bản thân xách túi và hành lí trong tay, đang đứng trước cửa một căn phòng.