Chương 50: Âm Dương Môn
Suốt một buổi tối, người chơi đều chờ đợi tại số 1 Vụ Trấn, nếu là lời của Tiểu Hắc và Đại Bạch, có thể mọi người sẽ cảm thấy đây là trò đùa, nhưng Hiểu Thần và những người chơi mất tích khác, không thể nào là trò đùa, tuy cũng có người chơi cảm thấy hoang đường, nhưng mọi người đều trân trọng tính mạng, vào lúc này không ai dám chạy đi làm nhiệm vụ, Ngân Tranh ngồi ở một bên, yên tĩnh nhìn những người chơi kia ồn ào.
Tuy là những đứa trẻ còn ít tuổi, nhưng sau khi trải qua nguy hiểm, suy nghĩ đã thông suốt, thậm chí còn muốn kéo Thẩm Khinh Vi và Ngân Tranh chơi game, Ngân Tranh nhàn nhạt nhìn bọn họ một vòng, cậu trai cầm đầu quắt queo như cà trong sương, lập tức im lặng.
"Chúng ta tự chơi đi." Cô gái đề nghị: "Thật sự không ngờ được, chúng ta sẽ gặp phải những chuyện này, có tính là một loại duyên phận không?"
Duyên phận? Suýt chút nữa đã mất cái mạng nhỏ ở chỗ này, cũng thật là duyên phận đặc biệt.
Những người khác phụ họa: "Chẳng ai nghĩ được trong đây sẽ xuất hiện những chuyện thế này."
"Sau này tôi không dám chơi game nữa!"
"Kinh khủng."
Ngân Tranh nghe bọn họ làu bàu, đột nhiên nhớ tới lời Thẩm Khinh Vi.
"Sư tỷ, sau này chúng này cũng chơi kiểu trò chơi này nhé, rất thú vị, đợi sau này chúng ta dẫn dắt đồ đệ, có rất nhiều thời gian, chúng ta sẽ tìm mấy trò này rồi chơi cùng nhau nhé?"
Nếu làm chuyện hoang đường, Thẩm Khinh Vi số hai, không ai dám nhận thứ nhất.
Sư phụ và sư thúc thường nói, Khinh Vi không giống người của Âm Dương Môn, vốn dĩ nó không nên xuất hiện ở Âm Dương Môn, nhưng Ngân Tranh cảm ơn vì sự xuất hiện của Thẩm Khinh Vi, cảm ơn những tháng ngày, những chuyện nhỏ nhặt có cô bầu bạn, không có Thẩm Khinh Vi, cuộc đời Ngân Tranh sẽ được tiến hành theo tuần tự, sẽ không có bất kì điều đặc biệt nào xảy ra.
Là Thẩm Khinh Vi cho cô ấy cơ hội nhìn thấy sắc màu, cô ấy thích những màu sắc luôn thay đổi ấy.
Giống như thích Thẩm Khinh Vi.
Ngân Tranh im lặng một lúc lâu, "Thẩm Khinh Vi" bên cạnh cũng nghe đám trẻ con ồn ào, đột nhiên nó hỏi một câu: "Bọn họ không nhớ nhà à?"
Một câu nói như tiếng sấm, đánh vào giữa đám vịt ồn ào, đột nhiên không gian trở nên im ắng, tám người chơi mất tích trước đó chớp mắt liền đỏ mắt, những người chơi khác cũng im lặng không nói, đổi vị trí để suy nghĩ, nếu bọn họ mất tích lâu như thế, liệu người thân sẽ sốt ruột thế nào?
"Mẹ! Tôi nhớ mẹ tôi!" Không biết là ai thút thít một câu, dẫn tới phản ứng liên hoàn, những người chơi ban nãy còn ồn ào bỗng khóc lóc với nhau.
"Tôi nhớ bố tôi."
"Tôi cũng nhớ Miên Miên nhà tôi..."
"Tôi còn nghĩ sau này không gặp được bố mẹ nữa, tôi còn rất nhiều điều muốn nói với bọn họ, tôi nhớ bố mẹ quá, oa..."
"Thẩm Khinh Vi" ngồi bên cạnh, ngẩng đầu nhìn ánh trăng, sắc mặt bình tĩnh, ánh mắt nó phiêu du, giống như đang nhìn về một nơi xa xôi, sau đó lẩm nhẩm một mình: "Tôi cũng nhớ."
Ngân Tranh quay mắt nhìn nó, liếc thấy sắc mặt cô đơn của nó, Thẩm Khinh Vi thật rất ít khi lộ ra biểu cảm như thế, thật sự nhìn không quen.
Đột nhiên, cô ấy cũng rất nhớ Thẩm Khinh Vi, cho dù Thẩm Khinh Vi gần ngay trước mặt.
Một đêm kết thúc trong tiếng ma khóc sói hú của những người chơi, sáng sớm hôm sau bọn họ có thể thoát khỏi trò chơi, Ngân Tranh nhìn về phía những đứa trẻ mất tích, bọn họ gật đầu: "Được rồi, được rồi."
Trong giọng điệu ngập tràn vui vẻ, giống như lập tức có thể gặp được bố mẹ, Ngân Tranh nhàn nhạt nói: "Quay về đi."
Những người chơi khác lần lượt biến mất trước mặt hai người, Ngân Tranh nhìn sang "Thẩm Khinh Vi", nói: "Chúng ta cũng đi thôi."
Đợi tới khi toàn bộ người chơi biến mất, hai người cũng thoát khỏi trò chơi, vừa về tới nhà nghỉ liền nghe được âm thanh của bạn học Hiểu Thần từ phòng bên cạnh truyền tới, ồn ào, không bao lâu, có người gõ cửa phòng của "Thẩm Khinh Vi" và Ngân Tranh, nhưng chậm chạp không có người phản ứng.
Hiểu Thần khó hiểu: "Không có ai à?"
Cậu kéo bạn học đi hỏi ông chủ, mới biết vừa sáng sớm "Thẩm Khinh Vi" và Ngân Tranh đã rời đi, Hiểu Thần làm phiền ông chủ mở cửa, nhìn vào căn phòng trống rỗng, đột nhiên khẽ nói: "Cảm ơn."
Lời cảm ơn không diễn tả thành lời, cậu nói xong liền lập tức cùng bạn học tố cáo phó bản kia với nhà phát hành, đương nhiên sẽ không nói là vì nguyên nhân không bình thường, nhưng vẫn có thể đào bới ra những lí do khác.
Cả buổi sáng, điện thoại tố cáo trò chơi nổ tung, thậm chí ồn ào lên mạng, vô số người chơi đều nói phó bản Vụ Trấn kia có vấn đề lớn, vốn dĩ nhà phát hành game đã có tính toán, lần này trực tiếp tuyên bố khóa phó bản, tuy cũng có người kiến nghị, nhưng phần đông vẫn là ủng hộ.
Cũng có rất đông người chơi không hiểu chuyện gì, chỉ nghe đồn bên trong có ma quỷ, tuy tin đồn này có vẻ giống như tin tức xấu, nhưng thực tế là tăng thêm độ nổi tiếng cho trò chơi, thu hút càng nhiều người tham gia.
Ngân Tranh hiếm thấy lên mạng đọc tin tức một lúc, "Thẩm Khinh Vi" ở cạnh cô ấy không nói một lời, sau khi thoát khỏi trò chơi kia, nó liền không lên tiếng, Ngân Tranh cũng không phải là người nói nhiều, cho nên hai người ngồi trên xe rất im lặng.
Trên xe buýt, dòng người đông đúc, vừa tới trạm, có một cặp mẹ con lên xe, cô gái nhỏ ngẩng đầu nói muốn mua gì đó với người phụ nữ, người phụ nữ không đồng ý, cô bé ôm lấy chân người phụ nữ cất tiếng khóc, tiếng khóc kinh thiên động địa, mọi người trên xe đều nhìn sang, người phụ nữ đỏ mắt, kéo cô bé ra: "Còn khóc nữa thì mẹ không cần con đâu!"
Cô bé nghẹn ngào, ngồi xuống cùng mẹ, giống như bị câu nói kia làm chấn động.
"Thẩm Khinh Vi" nhìn đứa trẻ chăm chú, ánh mắt thắm thiết, khi Ngân Tranh và nó xuống xe, "Thẩm Khinh Vi" nói: "Có thể tới một nơi trước không?"
Ngân Tranh quay đầu, nhàn nhạt nói: "Được."
Cô ấy đưa "Thẩm Khinh Vi" tới một siêu thị nhỏ, đang là giữa trưa, trong siêu thị chật ních người, sắc mặt "Thẩm Khinh Vi" tái nhợt, mồ hôi túa ra, đang giữa trưa, dương khí thịnh, còn có nhiều người như thế, nó không cách nào đối kháng, bên cạnh có một cánh tay tìm kiếm bùa trong túi, dán sau lưng "Thẩm Khinh Vi", dùng áo che đi, không ai nhìn thấy.
"Thẩm Khinh Vi" cảm nhận được hơi lạnh, đột nhiên không đau đớn tới vậy nữa, nó quay đầu nhìn Ngân Tranh, im lặng giây lát.
Hai người tiếp tục đi vào trong, lúc đi qua một tiệm chuông gió, "Thẩm Khinh Vi" dừng lại, nó đi vào trong, nhiều năm như thế, chiếc chuông gió nó mua lúc trước sớm đã không còn, nhưng có kiểu dáng tương tự, chủ hàng giới thiệu: "Thích kiểu này à? Kiểu này sắp hết hàng rồi, thích thì mau mua đi."
"Thẩm Khinh Vi" nhìn sang Ngân Tranh, cô ấy hiểu ý, trả tiền mua đồ cho nó.
"Cảm ơn." Âm thanh bên cạnh không lớn nhưng rất an bình, trời sinh mang theo sự dịu dàng bao dung tất cả, Ngân Tranh nhớ tới những chuyện nó gặp phải, vành mắt ửng đỏ, "Thẩm Khinh Vi" nói: "Từ nhỏ tới lớn, tôi chưa từng nhìn thấy cô ấy, chưa từng ở chung với cô ấy lấy một ngày, cũng không biết cô ấy thích gì."
"Cô cứ tặng chiếc chuông gió này cho cô ấy, để sau này cô ấy nhớ về tôi, cũng không hoàn toàn là tệ hại."
Ngân Tranh nhận lấy chuông gió, cẩn thận ôm trong lòng, cô ấy hỏi: "Cô muốn biết chuyện lúc nhỏ của em ấy không?"
"Tôi..." Người trước mặt do dự hai giây, ngữ điệu của Ngân Tranh thong thả: "Em ấy rất nghịch, lại hay làm loạn, từ nhỏ đã luôn chân luôn tay, sư phụ nói em ấy giống như một con nhóc điên..."
Không thể phủ nhận, sự xuất hiện của Thẩm Khinh Vi, khiến Âm Dương Môn được tô điểm thêm sức sống trước giờ chưa từng có, sư phụ thường nói, cực dương là ngọn lửa bừng bừng, nhưng Ngân Tranh luôn cảm thấy, Thẩm Khinh Vi mới là ngọn lửa bừng bừng, ngọn lửa đủ để thiêu đốt tất cả tăm tối.
Thẩm Khinh Vi đốt cháy Âm Dương Môn, khiến bọn họ nhìn thấy màu sắc đẹp đẽ.
Ngân Tranh hiếm khi nói nhiều như thế trong một lần, nói xong có chút khô miệng, khi cô ấy quay người mua nước, liền lấy thêm một que kem, đưa cho "Thẩm Khinh Vi", "Thẩm Khinh Vi" ngạc nhiên, Ngân Tranh nói: "Đây là thứ em ấy thích ăn nhất, cô cũng ăn thử đi."
"Thẩm Khinh Vi" nhận lấy, nhưng chậm chạp không bóc vỏ, kem tan chảy, tỏa ra hương thơm ngọt ngào, trong không khí cũng lan tràn vị ngọt.
Ngân Tranh uống một ngụm nước, nghe thấy người bên cạnh nói: "Tôi nên đi rồi."
Cách đó không xa là trại giam, Ngân Tranh chỉ có thể tiễn nó tới đây, hai người nhìn nhau hai giây, đột nhiên "Thẩm Khinh Vi" nói: "Cảm ơn."
Ngân Tranh nắm chặt chai nước, nhàn nhạt lắc đầu.
"Thẩm Khinh Vi" đi về phía trước, Ngân Tranh đứng phía sau nhìn nó, khi "Thẩm Khinh Vi" đi tới gốc cây, cơ thể đột nhiên loạng choạng, tay phải chống lên cây, cô ngẩng đầu nhìn về phía trước, một làn khói đen biến mất, bay vào trong trại giam, Thẩm Khinh Vi vừa tỉnh lại, sắc mặt trắng bệch, lồng ngực đau nhói.
Thậm chí, cô còn chưa kịp nói một câu.
Khi Ngân Tranh đi tới bên Thẩm Khinh Vi, phát hiện mắt cô đỏ ửng, cô ấy gọi: "Khinh Vi."
Thẩm Khinh Vi nghẹn ngào: "Sư tỷ."
Đột nhiên cô xông vào lòng Ngân Tranh, khóc như lệ nhân: "Sư tỷ, em khó chịu quá, sư tỷ, sư tỷ..."
Ngân Tranh thương yêu ôm lấy cô, vỗ lưng cho cô, lẩm nhẩm: "Không sao rồi, không sao rồi."
Cảm xúc của Thẩm Khinh Vi dần dần ổn định lại trong cái ôm của Ngân Tranh, cơn đau giày xéo tim phát tác, không thể đứng thẳng người, Ngân Tranh ôm cô đi tới bồn hoa bên cạnh, Thẩm Khinh Vi vừa thở dốc vừa nói: "Em nhìn thấy cô ấy vào trong rồi."
Ngân Tranh nhỏ tiếng ừ một tiếng, vẫn kiên nhẫn vỗ vai Thẩm Khinh Vi, đợi sau khi cô ổn định hô hấp, mới móc một chiếc hộp trong túi ra, nói: "Mở ra xem đi."
Thẩm Khinh Vi không hiểu, quay đầu nhìn cô ấy, ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá nhảy nhót trên cơ thể hai người, tăng một một lớp mơ màng, Ngân Tranh khẽ gật đầu, Thẩm Khinh Vi mở ra, chỉ thấy bên trong có một chiếc chuông gió.
"Đây là..."
Ngân Tranh nói: "Đây là quà sinh nhật của cô ấy tặng em."
Thẩm Khinh Vi im lặng mấy giây, đột nhiên vành mắt nóng lên, giống như có cảm ứng, cô ôm lấy chuông gió ngắm nghía mấy phút, đột nhiên khóc lên, càng khóc tiếng càng lớn, trái tim đột nhiên đau đớn vô cùng, đau đớn hơn cả nỗi đau giày xéo tim khiến người ta không chịu nổi ban nãy, Thẩm Khinh Vi nắm chặt lấy áo trước ngực, đau tới nỗi muốn ngất đi.
Ngân Tranh không lên tiếng, chỉ ôm lấy cô, để Thẩm Khinh Vi trút ra.
Hoàng hôn buông xuống, kéo dài chiếc bóng của cả hai, Ngân Tranh nhận được tin nhắn của sư thúc, hỏi sao hai người vẫn chưa về, Ngân Tranh không thể không gọi: "Khinh Vi, chúng ta phải đi rồi."
Thẩm Khinh Vi lưu luyến không nỡ nhìn về phía trước, cắn răng đứng dậy, nói với Ngân Tranh: "Đi thôi."
Một phen biến cố, Thẩm Khinh Vi chín chắn hơn rất nhiều.
Ngân Tranh đi sau lưng cô, hai người lên xe cùng nhau quay về, trên xe không có ai, thân xe chòng chành, Ngân Tranh liên tục nhìn về phía cửa sổ, qua lớp kính của cửa sổ, nhìn thấy Thẩm Khinh Vi vẫn trầm ngâm, cô ấy quay đầu, đột nhiên Thẩm Khinh Vi hỏi: "Sư tỷ, cô ấy còn nói gì không?"
Ngữ điệu Ngân Tranh bình tĩnh lặp lại, đem tất cả những lời người kia nói lại nguyên bản cho Thẩm Khinh Vi.
Thẩm Khinh Vi cực kì yên lặng, từ nhỏ tới lớn, lần đầu tiên Ngân Tranh nhìn thấy cô yên lặng như thế, Ngân Tranh nói xong, đột nhiên rút một sợi dây đỏ trong túi ra, chiếc chuông nhỏ màu bạc rủ xuống từ sợi dây đỏ, xinh xắn đáng yêu, cô ấy nói với Thẩm Khinh Vi: "Đưa tay ra đây."
Thẩm Khinh Vi đưa tay tới, Ngân Tranh cúi đầu, nghiêm túc buộc lên cho cô.
Chiếc chuông phát ra những tiếng ting tang khẽ khàng lại trong trẻo, Thẩm Khinh Vi hỏi: "Cái này cũng là cô ấy tặng à?"
Ngân Tranh giơ tay, trên cổ tay phải cũng buộc một sợi dây đỏ giống hệt, nghe thấy Thẩm Khinh Vi lên tiếng, cô ấy im lặng mấy giây, gật đầu: "Ừm, đây cũng là của cô ấy tặng."
Nói xong câu này, vành tai dưới những lọn tóc của Ngân Tranh đã đỏ ửng.