Chương 9: Âm trạch
Thẩm Kinh Vi cùng Ngân Tranh xuống dưới nhà liền thấy dưới nhà bị người quây chặt, phía bệnh viện và cảnh sát đều cử người tới, Triệu Tiểu Viên được chuyển đi, dưới nhà hỗn loạn, cảnh sát muốn lên trên điều tra, Ngân Tranh nói với ông chủ tòa nhà mấy câu, bảo phía cảnh sát sang một bên chờ đợi trước.
Những chủ nhà quanh đó không gọi điện thoại thì là oán thán, tại sao lại chọn nơi đen đủi này! Thật đen đủi! Bọn họ nổi nóng rồi kéo ông chủ toà nhà đi bàn bạc, hiện trường náo loạn, còn có rất nhiều phóng viên nghe tin tìm đến, chen chúc bên trong, ánh đèn flash nháy lên, Thẩm Khinh Vi kéo Ngân Tranh đi về phía gốc cây.
"Tôi cũng không biết." Âm thanh quen thuộc vang lên: "Là thời điểm chúng tôi đi ăn sáng, tôi thật có lỗi với cô gái này!"
Tiếng khóc lóc cất lên, Thẩm Khinh Vi quay đầu, nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của ông Triệu, nghiêng ngả ngồi cạnh bồn hoa, ông đã không còn phấn chấn như lúc sáng, cả người không chút sinh khí: "Có lúc thật sự tôi đã nghĩ, hay là lấy mạng già của tôi đi là được."
"Lão Triệu, ông đừng nói như thế." Bên cạnh có người khuyên nhủ: "Ông cũng là người bị hại, nếu không phải mạng lớn, sớm cũng đi rồi."
"Đúng thế, ông làm sai gì chứ, chỉ trách người vợ kia của ông, lúc sống không được bình thường, chết rồi còn thần kinh hơn."
"Phi phi phi! Đừng nói nữa, theo tôi về nhà!" Người đàn ông nọ kéo một phụ nữ trung niên đi, ông Triệu thờ thẫn ngồi bệt trên đất, Thẩm Khinh Vi nghiêng đầu hỏi Ngân Tranh: "Sao lại có phóng viên tới đây? Chuyện này có thể lên báo à?"
Những tin tức kì lạ thế này, thông thường chính quyền sẽ nghĩ cách đè xuống, giống như mấy chuyện cô từng xử lí trước kia, không có chuyện nào có thể giải thích bằng khoa học, hung trạch này thì ngược lại, có thể dẫn phóng viên tới, còn phỏng vấn, còn có thể lên báo sao?
"Chuyện lạ chăng." Ngân Tranh nói: "Chuyện này rất được chú ý, đợi giải quyết xong sẽ tìm một lí do để ép xuống sẽ tốt hơn."
Thẩm Khinh Vi gật đầu, cô lướt qua vị trí Triệu Tiểu Viên nằm ban nãy, tuy cô và Triệu Tiểu Viên chỉ mới gặp hai lần, cũng không có tình cảm, nhưng một người đang yên đang lành đột nhiên mất mạng, cô im lặng hai giây, Ngân Tranh nói: "Đi thôi, chúng ta đi cho lời khai."
Cảnh sát ở bên cạnh cũng đi tới, dẫn hai người sang bên lấy lời khai, khi nghe thấy nghề nghiệp tự do của hai người liền nhìn nhiều thêm đôi cái, dặn dò: "Ở đây không an toàn, đừng ở đây lâu sẽ tốt hơn đấy."
Thẩm Khinh Vi ngoan ngoãn gật đầu: "Biết rồi ạ."
Đợi sau khi hai người cho lời khai xong, người ở dưới hung trạch đã tản đi gần hết, Hồ Sinh Sinh nhỏ tiếng nói với La Bảo: "Sư phụ, chúng ta cũng về thôi?"
Nữ quỷ bị phong ấn còn có năng lực lớn như thế, tối qua hắn còn đích thân trải nghiệm được cảm giác tắc thở, hắn không muốn ở đây thêm một phút nào nữa.
La Bảo do dự hai giây, nói: "Xem bọn họ nói thế nào đã."
Ngân Tranh thuật lại những thứ vừa phát hiện bên trên, những người còn lại muốn bùng nổ!
"Cái gì! Còn có một con nữa? Đó mới là lệ quỷ?"
"Sao có thể? Chúng tôi căn bản không cảm ứng được con còn lại!"
Sắc mặt Ngân Tranh lạnh lẽo, ngưng trệ, mặt mày thanh tú nhíu lại, sống lưng vừa dài vừa thẳng, khí chất trên người toát lên vẻ chính trực, Thẩm Khinh Vi liếc mắt nhìn cô ấy, thấy Ngân Tranh nói: "Việc cấp bách bây giờ là phải biết con quỷ còn lại là ai."
"Không phải là con gái nữ quỷ kia chứ?"
"Có lẽ là con gái nó, sau khi bị phanh thây liền trở thành oán quỷ."
Ngân Tranh gọi chủ nhà tới, mấy người đứng cùng nhau, cô ấy hỏi: "Tính cách bình thường của con gái ông thế nào?"
"Hiểu Thiến à..." Ông Triệu còn chưa nói, nước mắt đã đẫm mặt, ông lau nước mũi nói: "Tính tình Hiểu Thiến rất tốt, không thể là nó, con gái tôi tôi rõ lắm!"
Ánh mắt Ngân Tranh nhìn sang chủ nhà, khóc sưng rồi, mí mắt dưới cũng bị chà tới rách, trong mắt toàn là tia máu, khuôn mặt trắng bệch, hiển nhiên vẫn chưa hoàn hồn khỏi sự việc ban nãy, La Bảo nói: "Đừng ở đây nữa, chúng ta đổi nơi khác đi."
Thẩm Khinh Vi nhìn sang Ngân Tranh, thấy cô ấy gật đầu, cô nói: "Ông Triệu, bây giờ ông ở đâu?"
"Khu nhà phía sau." Ông Triệu nói: "Nhà tôi thuê."
"Chúng ta sang bên đó đi." Ngân Tranh nói xong, những người khác bốn mắt nhìn nhau, cuối cùng chỉ có La Bảo đi theo, bà ta khẽ quát: "Hồ Sinh Sinh, đi!"
Hồ Sinh Sinh không hề muốn tiếp tục tham gia vào chuyện này, những người khác cũng sợ hãi, bọn họ đều lấy lí do phải quay về báo cáo với sư phụ liền chuồn đi, cuối cùng chỉ có La Bảo và Hồ Sinh Sinh đi theo.
La Bảo cũng không muốn, nhưng bà ta làm sao có thể để mất thể diện tông môn chứ? Cho nên miễn cưỡng đi theo sau Thẩm Khinh Vi.
Thẩm Khinh Vi nhìn về phía Hồ Sinh Sinh, hỏi: "Tối qua anh nhìn thấy nữ quỷ chưa?"
Tâm trạng Hồ Sinh Sinh bất an, bị cô nhắc lại chuyện này, khuôn mặt trắng bệch, cơ thể như cây liễu, lắc lư hai cái, hắn miễn cưỡng trấn tĩnh: "Nhìn thấy rồi."
"Con quỷ đó làm gì với anh rồi?"
Hắn... Hồ Sinh Sinh nhắm mắt cũng có thể cảm nhận khuôn mặt toàn máu, đôi mắt đỏ, một màu đỏ tươi, lênh láng trên khuôn mặt trắng bệch, hắn kìm nén nỗi sợ trào khỏi lồng ngực, cơ thể không ngừng run rẩy.
Thẩm Khinh Vi liếc nhìn hắn một cái, đi tới bên Ngân Tranh.
Rất nhanh, bọn họ tới được nơi ở của ông Triệu, cảm giác đầu tiên, rất sạch sẽ, đồ đạc được bày biện gọn gàng, ngay cả hai chiếc điều khiển trên bàn trà cùng được xếp thẳng hàng, trước cửa đặt ba đôi dép, hai đôi dép đôi cùng một đôi riêng lẻ, đôi riêng lẻ kia màu hồng, kích cỡ 36, 37, vừa nhìn là biết con gái đi.
Thấy Ngân Tranh cúi đầu nhìn, ông Triệu nói: "Xin lỗi, hoảng sợ à? Tôi vẫn nghĩ vợ và con gái mình còn sống, cho nên..."
Thẩm Khinh Vi nhìn tới, căn phòng này dường như được bài trí đôi phần tương tự căn nhà kia, ngoài dép lê ở đây, trước cửa còn có ba chiếc ô, trên bàn trà có ba chiếc cốc, ba chiếc gối, còn cả đồ dùng trong nhà bếp.
Ngân Tranh vào trong, hỏi ông Triệu: "Tôi có thể tham quan không?"
"Đương nhiên có thể." Ông Triệu trả lời cô ấy: "Cô cứ tham quan tự nhiên."
Ngân Tranh khẽ gật đầu, ở đây cũng có hai phòng ngủ một phòng khách, phòng ngủ phụ ở cạnh phòng ngủ chính, điều khác với hung trạch là, ở giữa hai phòng ngủ được ngăn bởi một nhà vệ sinh, Ngân Tranh đẩy một trong hai cửa phòng, chiếc giường bên trong được phủ ga giường màu xám, trên giường bày rất nhiều búp bê, cửa sổ phòng đang mở, ánh sáng chiếu vào, diện tích phòng không lớn, một ánh mắt liền có thể bao quát, Ngân Tranh bước tới bàn sách trước cửa sổ, cúi đầu nhìn hai cuốn album đặt trên bàn.
"Đây là con gái ông à?" Ngân Tranh cầm một trong hai album ảnh lên hỏi, ông Triệu vào phòng, gật đầu: "Vâng, đây là Hiểu Thiến."
Cô gái trong ảnh chừng mười lăm mười sáu tuổi, nụ cười xấu hổ, không nhìn thẳng ống kính, cảm giác rất nhút nhát, một bức ảnh khác là ảnh chụp của cô gái này với một người phụ nữ trưởng thành.
"Đây là vợ ông à?" Ông Triệu nghẹn ngào, vành mắt lại đỏ lên, ông lau mắt, Ngân Tranh cầm bức ảnh khác lên, sắc mặt người phụ nữ hơi trắng, tuy đang cười, nhưng không nhìn thấy bất kì sự vui vẻ nào trong ảnh, Thẩm Khinh Vi đi tới bên Ngân Tranh, nhìn hai bức ảnh này mấy lần, phát hiện ra có điểm rất kì quái.
Hai mẹ con họ đều không nhìn vào ống kính.
Thẩm Khinh Vi hỏi: "Ông Triệu, là ông chụp cho hai người à?"
Cô không giống Ngân Tranh, không quá nghiêm nghị, khí chất trên người Thẩm Khinh Vi là sự tùy hứng, tinh nghịch và trẻ con, đặc biệt là cách ăn mặc, không khác gì sinh viên đại học bình thường, rất dễ khiến người ta buông lỏng ý thức cảnh giác, trong lòng sinh thiện cảm, ông Triệu nói: "Vâng, là tôi chụp cho bọn họ, hôm đó vợ tôi nói muốn ra ngoài đi dạo, tôi liền đi cùng bọn họ."
Thẩm Khinh Vi gật đầu, Ngân Tranh suy tư hai giây, hỏi: "Ông Triệu, tôi nhớ vợ ông mắc bệnh mấy năm, cô ấy uống thuốc gì, có tiện cho tôi xem thử không?"
"Đương nhiên." Ông Triệu về phòng tìm kiếm, Ngân Tranh thấy dáng vẻ bận rộn của ông liền nhíu mày, một lúc lâu sau, ông Triệu mới tìm thấy hộp thuốc, nói với Ngân Tranh: "Chính là cái này."
Ngân Tranh cầm lên nhìn, là lọ thuốc vuông vức, không giống với loại lúc trước cô ấy thấy, cô ấy hỏi: "Chỉ có một loại này thôi à?"
"Vâng, đúng thế." Ông Triệu hỏi: "Có vấn đề gì sao?"
"Không có gì." Ngân Tranh trả lại lọ thuốc cho ông: "Chỉ là tôi muốn hiểu thêm một chút, chuyện liên quan tới con gái ông, có tiện nói không?"
"Không thể là con gái tôi." Nhắc tới con gái, ông Triệu lập tức chắc chắn nói: "Con gái tôi từ nhỏ tới lớn đều rất nhát gan, không thể làm ra chuyện thế này."
"Quan hệ của ông và con gái thế nào?"
Ông Triệu khẽ thở dài: "Lúc nó còn nhỏ, tôi không ở nhà, ra ngoài làm việc, cho nên nó được một tay mẹ chăm lo tới lớn, không quá thân thiết với tôi, có chút sợ tôi."
"Có lần tôi đi họp phụ huynh, nghe người khác nói nó là đứa trẻ không cha, lúc đó tôi mới biết thì ra con gái mình bị bắt nạt ở trường."
"Tính cách của con bé giống hệt mẹ nó, không dám cãi nhau với người ta, cho nên có chuyện gì cũng nhẫn nhịn, bị oan ức cũng không nói với chúng tôi."
Ông Triệu lau mắt, trong mắt toàn là tia máu, ông nói: "Đứa trẻ như thế sao có thể hại người chứ? Không thể nào, không phải lúc trước mọi người nói thiên sư kia biến nhà tôi thành cái gì trạch trạch sao? Có phải là quỷ do ông ta thả vào không?"
Ngân Tranh nói: "Tạm thời vẫn chưa thể xác định."
Ông Triệu khóc lóc: "Không thể đổ oan cho con gái tôi, không thể đổ oan cho con gái tôi..."
Ngân Tranh im lặng hai giây, đột nhiên ngoài cửa truyền tới tiếng chuông cửa, cô ấy và Thẩm Khinh Vi nhìn sang, nghe ông Triệu nói: "Tới đây."
Mấy người đàn ông mặc đồ tây đứng ngoài cửa, tìm ông Triệu nói chuyện, La Bảo vào trong nhà, hỏi Ngân Tranh: "Có phát hiện gì không?"
"Không." Thẩm Khinh Vi nói: "La tiên cô phát hiện được gì rồi?"
La Bảo lắc đầu, bà ta hỏi: "Con quỷ còn lại có phải con gái ông ta không?"
Ngân Tranh giải thích: "Phải gặp chính diện mới có thể xác định."
La Bảo không muốn trở lại hung trạch kia, nhưng bà ta cũng không thể mất mặt trước đám tiểu bối này, làm mặt lạnh, không nói gì, yên lặng như thế khiến âm thanh ngoài cửa trở nên vô cùng rõ ràng.
"Ông Triệu, ông suy nghĩ kĩ chưa, giá cả không thành vấn đề, chỉ là tôi rất có hứng thú với căn nhà kia của ông, muốn dùng nó để viết kịch bản."
"Đúng thế ông Triệu, ông suy nghĩ cho kĩ đi, lần trước giám đốc Đổng cũng nói muốn dùng căn nhà của ông để quay phim, ông suy nghĩ xong chưa?"
"Đừng đừng!" Ông Triệu đẩy mấy người đàn ông mặc đồ tây kia ra: "Tôi không cần cái gì hết! Mấy người đừng tới làm phiền tôi nữa!"
"Ôi ôi ôi, ông Triệu!"
Ông Triệu đóng cửa pằng một tiếng, mặt mày tức giận, Hồ Sinh Sinh tiến lên phía trước hai bước an ủi, La Bảo ở bên cạnh không lên tiếng, Thẩm Khinh Vi mở miệng: "Ôi chao, em làm rơi đồ ở bên kia rồi, sư tỷ, chị đi lấy với em không?"
Ngân Tranh nghiêng đầu nhìn cô, nói: "Được."
Ông Triệu không yên tâm để bọn họ qua đó, nói: "Cần tôi đi cùng mọi người qua đó không?"
"Không cần đâu." Thẩm Khinh Vi nói: "Chúng tôi đi xong rồi quay lại."
Ông Triệu chỉ đành dặn dò đôi câu, Thẩm Khinh Vi kéo Ngân Tranh vào thang máy, mấy người mặc đồ tây trong thang máy chính là mấy người ban nãy, tư thế đứng của Thẩm Khinh Vi tùy tiện, cô hất tóc, trong không khí đột nhiên phảng phất một mùi hương nhàn nhạt, mấy người đàn ông không hẹn mà nhìn sang, khi bọn họ nhìn thấy khuôn mặt của Thẩm Khinh Vi và Ngân Tranh đều ngẩn ra.
Khi xuống thang máy, một người đàn ông đưa danh thiếp tới: "Hai quý cô đây, có hứng thú đóng phim không?"
Thẩm Khinh Vi cầm danh thiếp, ngón tay thon dài, đốt tay rõ ràng, cô nhìn danh thiếp, đọc tên công ty bên trên, nghi hoặc nói: "Các anh không phải lừa đảo đấy chứ?"'
"Sao có thể chứ?" Người đàn ông kia nói: "Khí chất của hai quý cô đây tốt thế này, dáng vẻ lại xinh đẹp như thế, rất thích hợp với giới chúng tôi."
Hơn nữa còn là khí chất bất đồng, Ngân Tranh lạnh lùng, mang theo nét đẹp lạnh lẽo, Thẩm Khinh Vi thì giống yêu tinh mê hoặc người, vẻ mặt lại non nớt đơn thuần, quá đặc biệt!
Thẩm Khinh Vi dựa vào người Ngân Tranh, nói: "Chúng tôi quay về suy nghĩ đã, đúng rồi, các anh tới đây làm gì thế?"
"À, từng nghe tới hung trạch chưa?" Âm thanh của người đàn ông kia đè thấp, thần thần bí bí, gương mặt Thẩm Khinh Vi ngạc nhiên: "Hung trạch à?"
"Mọi người muốn tới đó sao?"
"Chúng tôi nào dám đi." Người đàn ông kia nói: "Ông chủ công ty chúng tôi, nghe tới chuyện hung trạch, nhất định muốn quay phim ở đó."
Đúng là không sợ chết, đáy lòng Thẩm Khinh Vi cười lạnh, gương mặt vẫn giả vờ hiếu kì: "Vậy chủ nhà người ta có đồng ý không?"
"Nói chuyện thêm vài lần nữa, còn có cuộc làm ăn nào mà tiền không thể giải quyết sao?" Anh ta sâu xa nhìn Thẩm Khinh Vi, người đàn ông bên cạnh nghe máy: "Cái gì, gặp nhau lúc nào? Tôi biết rồi."
Anh ta cúp điện thoại rồi nói nhỏ bên tai người đàn ông kia: "Ông Triệu và giám đốc Phó từng đi ăn cùng nhau rồi."
Lỗ tai Thẩm Khinh Vi động đậy, nói: "Vậy mọi người làm việc đi, có duyên gặp lại."
Người đàn ông trước mặt anh ta làm tư thế gọi điện thoại, nói: "Đợi điện thoại của cô."
Thẩm Khinh Vi cười cười, nhìn theo mấy người rời đi, cô quay đầu nhìn sang Ngân Tranh đang nhìn mình, ánh mắt sáng rực, cô chớp mắt, làm nũng: "Sư tỷ..."
Ngân Tranh nói: "Thích đóng phim à?"
"Không thích." Thẩm Khinh Vi tủi thân: "Là vì sư tỷ nên em mới nói chuyện với mấy người đó, sư tỷ phải bồi thường cho em."
Ngân Tranh nghiêng đầu, nhìn cô gái trước mặt, từ nhỏ đã thông minh nghịch ngợm, hiện tại còn dữ dội hơn, đôi mắt tràn ngập vẻ ngây thơ cùng quyến rũ, chẳng trách người đàn ông ban nãy nói cô đặc biệt, Thẩm Khinh Vi kéo tay áo Ngân Tranh: "Sư tỷ."
Ngân Tranh hết cách: "Bồi thường cái gì?"
Ánh nắng xuyên qua kẽ lá nhảy nhót trên người Thẩm Khinh Vi, tia nắng lốm đốm, đôi mắt kia như bầu trời đầy sao, sáng chói, Thẩm Khinh Vi dang tay ra, ánh mắt vô cùng chờ đợi nói: "Sư tỷ, ôm em."