Ám Hương

Chương 2

Bên trong phòng VIP, Trạch Lam vẫn gục mặt nép vào khuôn ngực rắn chắc của ai đó. Mắt nhắm nghiền, dáng đứng lại xiêu vẹo chẳng vững.

Còn Giang Triết Hàn, hắn thấy bản thân mình như bị sốc toàn tập. Khi mà hắn lại có cảm giác rất dễ chịu với cô gái này. Nói đúng hơn, là muid hương toát ra từ cơ thể cô.

Chẳng phải mùi nước hoa cô đang dùng, mà là mùi vị của cơ thể từ bên trong, từ da thịt nóng ấm của cô.

Chính Giang Triết Hàn cũng không thể hiểu nổi, khi tại sao khứu giác mình lại trở nên nhạy cảm với mùi hương này vô cùng. Đánh động đến từng tế bào thần kinh nơi hắn cũng rung chuyển không ngừng.

Giang Triết Hàn hai mắt khép lại, đầu lông mày rậm rạp cứng cáp nhăn nhíu, khẽ chậm rãi hít nhẹ một hơi thật sâu cảm thụ mùi vị trên từng tấc da thịt của cô gái nhỏ.

Trạch Lam lúc này mới mở mắt, cô ngẩng mặt đưa mắt ngáo ngơ nhìn quanh, bất giác ánh nhìn rơi dừng lại ngay nam nhân phía trước.

Dù là đang ngà ngà say, nhưng xem ra vẫn đủ nhận thức rằng, nam nhân đứng trước mặt cô quả thực rất đẹp, rất cuốn hút.

Hàng lông mày rậm, cứng dáng hùng dũng, đôi mắt không quá hẹp cũng không quá tròn đều, tạo cảm giác ma mị khó đoán, mang đến sự áp đảo khủng khiếp chỉ từ ánh nhìn. Còn sống mũi, thẳng tấp cao vút không một chút gồ ghề. Hai cánh môi chẳng mỏng cũng chẳng dày, bạc lạnh nhưng gợi tình đến mê luỵ.

Nói chung, ngũ quan ngự trị trên gương mặt kia nếu ví với hai từ "tuyệt phẩm" thôi cũng không đủ. Nó vượt luôn quá mức định luật của cái đẹp.

Trạch Lam miệng hé cười ngây ngốc, đứng ra xa một chút đưa mắt nhìn từ trên xuống dưới chân của Giang Triết Hàn.

Cánh môi nhỏ nhắn lẩm bẩm "Oa" môt tiếng đủ để người khác nghe thấy.

"Không ngờ mặt đã cực phẩm, mà đến vóc người cũng cực phẩm nốt!" Trạch Lam nghĩ thầm mà cười trong bụng. Cô không nghĩ, mình lại kiếm được một mỹ nam toàn diện hoàn hảo thé này để chỉ chơi một trò chơi.

Cô xoay mặt về phía sau, tính mở miệng bảo với đám đồng nghiệp chống mắt lên xem cô chơi "kiss cam" với trai đẹp. Nhưng rồi nụ cười hớn hở trên môi vụt tắt khi nhận ra cửa phòng đã đóng chặt tự khi nào. Giam lấy cô ở cùng với một nam nhân lạ hoắc trong cùng một căn phòng.

Cô nuốt nước bọt cố bình tĩnh, chầm chậm xoay người về nhìn lấy nam nhân kia thêm một lần thật kỹ.

Rồi hai mắt tròn xoe, đầu óc đang say như tỉnh táo hẳn khi biết người mà cô vừa động đến là ai. Cánh môi anh đào run run va vào nhau mấp mấy.

- Giang....Giang Triết Hàn?

- Phải, là tôi.

Thanh âm thâm trầm bỗng chốc cất lên, phá tan bầu không khí nặng nề ngột ngạt.

Trạch Lam hai chân run rẩy sắp không đứng vững, từng bước lùi về sau. Cô đâu phải không biết con người này là ai, là một kẻ lập dị như thế nào.

Nhưng rõ ràng hắn có bao giờ để phụ nữ đến gần mình, thì sao hôm nay lại cho cô dễ dàng tiếp cận, không xua đuổi còn có ý định nhốt lấy cô ở riêng với mình.

- Tôi...tôi nhầm người, xin lỗi. Tôi xin lỗi!

Trạch Lam lúng túng, nói xong cô liền xay lưng mở lấy cửa, nhưng nhận ra cửa đã bị khoá chốt ngay từ bên ngoài, hoàn toàn không thể đá động đến.

Tim cô đập mạnh, hô hấp cũng gấp gáp làm nơi lồng ngực cũng kịch liệt nhấp nhô lên xuống không ngừng.

Tấm lưng mảnh mai một lúc cảm nhận được làn hơi ấm nóng kỳ lạ đang dần nép sát vào. Cô nhắm chặt mắt nhăn nhíu cả mặt mày sợ hãi đến sắp khóc.

Bất chợt, một hơi thở nóng hổi thì thầm lướt nhẹ lên gáy, làm cô giậ bắn người mà đưa tay che lấy.

- Rất dễ chịu!

Trạch Lam đưa ánh nhìn hằn rõ tia kinh sợ nhìn vào nam nhân trước mặt, khoé mi bắt đầu ướt đẫm nặng dần.

- Tứ thiếu....Tôi không có ý trêu đùa anh. Tôi xin lỗi, nhầm lẫn thôi....

Giang Triết Hàn rãnh môi tinh tế chợt cười, nơi đáy mắt tồn đọng gian ý khó lường.

- Nhầm lẫn hay không, không đến lượt cô quyết định. Riêng tôi, tôi chẳng thấy đây là nhầm lẫn một chút nào!

Câu nói vừa chấm dứt, cũng là lúc một cánh tay Trạch Lam bị nam nhân nhanh chóng bắt lấy, kéo mạnh về trước.

Cả thân thể nhỏ bé bị gói gọn trong vòng tay lực lưỡng, càng cựa quậy lại càng bị kiềm hãm siết chặt.

Trạch Lam hốc mắt đỏ hoe nóng rát, đối với cô, người đầu tiên trong đời ôm lấy cô, gần gũi với cô ở khoảng cách này chỉ có mỗi Tần Bách.

Bây giờ khi không lại bị một nam nhân lạ lẫm bủa vây, bài xích thế này một lúc làm thần kinh cô căng ra sắp đứt.

- Tứ...Tứ thiếu, Tôi không cố ý trêu chọc anh....xin anh tự trọng một chút!

Trạch Lam run rẫy cầu khấn, hai tay chắn ngay trước ngực cố giữ lấy một ít khoảng cách cuối cùng còn sót lại.

Giang Triết Hàn dường như vẫn còn đang mê muội hương thơm toát ra từ da thịt của cô. Hắn liên tục hít nhiều hơi thật sâu để cảm thụ từng mùi hương trên cơ thể cô, không muốn bỏ sót dù chỉ là một ít.

Đầu óc dù nghĩ thế nào cũng không thể hiểu, lý do vì sao khứu giác của mình lại đặc biệt mẫn cảm với mùi hương của cô đến kỳ lạ. Lại tạo cho hắn cảm giác rất thoải mái, dễ chịu. Hệt như một thứ ma tuý, càng ngửi lại càng nghiện không tài nào dứt ra được.

Bỗng chốc hắn cảm nhận cô gái trong tay mình bắt đầu vùng vẫy mỗi lúc mỗi mạnh, Giang Triết Hàn nhíu mày đanh mặt nhìn Trạch Lam, đôi mắt sắc sảo đem cái nhìn lạnh giá chẳng khác gì một mặt sông băng ngày đông xoáy sâu vào cô. Bất giác làm cô cũng rùng mình ớn lạnh cả sống lưng.

Trạch Lam sợ đến mồ hôi mẹ mồ hôi con thi nhau tuôn ra trên trán, liền không dám cử động, hai hàm răng vô thức va nhau cành cạch không ngừng.

- Tứ thiếu....tôi...ưm~...

Câu nói chưa kịp hết liền bị chặn ngang bởi một đôi môi lạ lẫm, Giang Triết Hàn thô bạo ghì chặt đầu cô, cưỡng chế dùng toàn bộ sức lực siết lấy thân thể nhỏ bé đang vùng vẫy điên cuồng.

Cánh môi mỏng mang theo hơi lạnh len lỏi như đóng băng cả tế bào thần kinh nơi cô, lẫn chút men rượu thượng hạng nhàn nhạt xộc thẳng lên khứu giác làm cô thoáng chốc cũng muốn say xẩm mặt mày.

Đầu lưỡi ẩm nóng của nam nhân mạnh mẽ tiến công, xâm nhập vào trong khoang miệng của cô, tham lam hút sạch vị ngọt cùng nước bọt nơi đó.

Trạch Lam trợn mắt trắng dã, biểu diện kinh hãi đến tột đô. Không phải là cô chưa từng hôn, dù gì cô cũng đã 24 tuổi, cũng đã có bạn trai được gần một năm.

Nhưng Tần Bách chưa bao giờ hôn cô ngấu nghiến và cuồng nhiệt hoang dại như thế này. Quá lắm cũng chỉ là hai chiếc lưỡi vừa chạm vào nhau, ngay lập tức rụt về yên vị.

Còn đằng này, nam nhân cao ngạo, thô lỗ kia hoàn toàn bài xích mọi động tác trên cơ thể cô.

Chiếc lưỡi non nớt của cô chẳng thể nào chạy thoát mà bị quấn chặt, khiến dưỡng khí nơi cô càng lúc càng bị hút cạn dần.

Bất chợt Giang Triết Hàn rời môi cô một khắc, mặt kề mặt thì thầm vài chữ to nhỏ đầy mị hoặc.

- Quả nhiên, cô chính là thứ tôi cần!

Trạch Lam còn chưa kịp né tránh hay vùng vẫy, liền bị một lực đạo khá mạnh ép lấy cơ thể tiếp tục siết chặt cô hơn. Cánh môi lành lạnh nơi nam nhân không ngừng nếm trọn mật hoa lẫn mùi vị kỳ lạ cứ không ngừng khiến đầu óc anh mơ hồ vô định.

Trạch Lam thở hổn hễn, cố gắng dùng tay đẩy lấy thân ảnh to lớn ra khỏi người nhưng bất lực khi sự áp đảo của người này quả thực rất kinh khủng. Nhịp thở của cô bị con người này dồn nén đến cùng cực không tài nào kháng cự.

Giang Triết Hàn đầu óc như bị mê hoặc bởi hương vị nơi cô gái nhỏ, vị ngọt nơi cánh môi cô hoà quyện với hương thơm phát ra từ da thịt cô quấy nhiễu tâm trí hắn đến điên loạn.

Chính bản thân mình cũng chẳng hiểu rõ, tại sao hắn lại hành động như thế này, hắn dường như hoàn toàn không thể cưỡng lại được sức hút kỳ lạ của một cô gái lạ mặt.

Giang Triết Hàn hôn cô thật sâu, mang mọi cảm xúc mãnh liệt nhất áp chế lên cánh môi anh đào nhỏ nhắn. Càng hôn hắn lại càng thấy một thứ xúc cảm không thể nào tả được chạy dọc cả thân thể.

Tất cả những gì thuộc về cô gái này đều khiến hắn cảm thấy dễ chịu, thoải mái nhất. Mang đến cho hắn sự hài lòng mà hắn chưa bao giờ có được.

Bất chợt đôi lông mày rậm cứng cáp của Giang Triết Hàn khẽ nhíu lại, một mùi vị tanh mặn lấp đầy trong khoang miệng, xộc thẳng lên khứu giác khiến hắn vội buông bỏ cô gái trước mặt.

Trạch Lam trừng trừng nhìn hắn, nơi đáy mắt như muốn hằn lên vệt lửa căm giận vô cùng.

- Đê tiện!

Giang Triết Hàn nghiến răng, tay đưa lên lau đi vết máu nơi cánh môi dưới, rồi cao ngạo phun ra một ngụm nước bọt hoà lẫn ít sắc đỏ.

Lúc này, khi hắn đang tính di chuyển bước chân đến gần Trạch Lam lần nữa. Thì một loạt tiếng đập cửa "Ầm ầm" vang lên. Tiếp sau đó, cánh cửa phòng bị mở tung. Bên ngoài, là Giang Triết Mỹ hớt hả lao vào không ngừng gào lên.

- Trạch Lam, chị...chị sao rồi!?

- Mỹ Mỹ!?

Trạch Lam vẻ mặt vẫn còn thoảng rõ nét hoảng sợ, bàn tay cô vẫn cứ vô thức run lẩy bẩy không ngừng.

Tôn Nghị tinh ý nhìn thấy nơi miệng của Giang Triết Hàn bị rách một ít, vẫn còn một chút máu đỏ tươi đọng lại trên đó. Anh liền sững sốt mà vội đi đến.

- Triết Hàn, anh....

Tình hình bây giờ căng thẳng chẳng khác gì sắp diễn ra một cuộc chiến bùng nổ ngay tại căn phòng này. Giang Triết Hàn bắt đầu thở gấp dần, vầng trán đột ngột hằn rõ từng đường gân ngang dọc, mồ hôi thoáng chốc tuôn ra lấm tấm ngự trên biểu diện dần tăm tối.

Tôn Nghị nhận biết chuyện gì xảy đến, liền muốn đưa tay vào trong túi áo lấy ra thứ gì đó. Nhưng liền bị Giang Triết Hàn ngăn cản, khiến anh vừa khó hiểu vừa hoang mang vô cùng.

- Cô...

Giang Triết Hàn bất chợt di chuyển nhanh về phía Trạch Lam, ngay cả cô cũng phải hoảng sợ tột độ khi biểu diện của hắn dường như thay đổi hoàn toàn. Đôi mắt u tối như muốn bùng lên hai ngọn lửa, xung quanh đôi đồng tử ấy còn long lên những đường gân máu chi chít đáng sợ.

Lập tức không đợi nam nhân đang cuồng nộ như dã thú kia lao đến, Trạch Lam đã lập tức co chân mà chạy đi nhanh như tên bay khỏi đó.

Ngay khi bóng lưng của cô gái nhỏ khuất hẳn, Giang Triết Hàn chỉ kịp thấy nơi lồng ngực mình như bị ai đó dùng lực đấm đến vỡ toang. Hắn nhắm mắt, hàng lông mày cũng nhíu chặt. Tâm trán cau có thấm đẫm mồ hôi, một chân nhanh chóng ngã khuỵ hẳn xuống đất.

- Triết Hàn!

Tôn Nghị kêu lên, chạy đến đỡ lấy hắn. Trước mặt, Giang Triết Mỹ đứng như trời trồng khi bất thình lình phải chứng kiến cảnh tượng này.

Khi không vừa rồi nam nhân này vẫn còn rất khoẻ mạnh, mọi thứ vẫn ổn chẳng có gì xảy ra. Nhưng tại sao, hiện tại trông hắn lại vô cùng đau đớn, thống khổ lẫn đáng sợ thế này!

- Anh...

- Đi...

Tiếng gọi chỉ mới vừa hé môi của Giang Triết Mỹ liền bị một giọng nói cắt ngang. Thanh âm khàn đặc, nặng nề rất lạ. Cô còn tròn mắt ngạc nhiên, thì Giang Triết Hàn vẫn cúi gầm mặt mà gào lên giận dữ.

- Đi...Biến khỏi đây!

Giang Triết Mỹ giật mình, cô bị doạ cho sợ đến hai hốc mắt đỏ hoe sắp khóc. Cô nuốt nước bọt đưa ánh nhìn hoảng loạn sang Tôn Nghị, cả anh cũng vậy. Khí sắc anh trông khó coi vô cùng, rồi một lúc hất mặt ra hiệu bảo cô mau chóng rời khỏi.

Cắn chặt răng, Giang Triết Mỹ đành quay lưng đi thẳng một mạch khuất dạng sau cánh cửa. Mang theo một mớ suy nghĩ ngổn ngang chất đầy trong đầu óc.

Lúc này, đám bạn tổng tài của Giang Triết Hàn cũng bị đuổi cổ khỏi đây với một vẻ mặt ngờ nghệch chẳng hiểu chuyện quái quỷ gì đang diễn ra.

Cánh cửa phòng VIP được Tôn Nghị khoá chặt, anh nhanh chóng lấy ra từ trong túi áo một kim tiêm cùng một lọ thuỷ tinh nhỏ bằng ngón tay cái. Bên trong chứa một chất lỏng màu đỏ sẫm.

Tôn Nghị thuần thục bơm lấy chất lỏng ấy đầy trong ống tiêm. Rồi ngồi xuống bên cạnh Giang Triết Hàn, dứt khoát cắm mũi kim ngay vào cánh tay trái của hắn.

Chỉ vài giây sau, nhịp thở của Giang Triết Hàn dần dần ổn định trở lại. Hắn ngồi ngã lưng dựa vào cạnh bàn, yết hầu trượt dài đôi ba lần. Tuy vậy, tâm trán vẫn còn đọng lấy vài nếp gấp. Hai mắt khép đờ đẫn mệt mỏi vô cùng.

- Triết Hàn, anh sao rồi?

Tôn Nghị ngồi cạnh lo lắng hỏi, Giang Triết Hàn bây giờ mới chầm chậm mở mắt, tay đưa lên day day giữa trán một lúc rồi mới lên giọng.

- Không sao!

Chăm chú quan sát hắn, Tôn Nghị nhíu mày thắc mắc.

- Anh có thể nói cho tôi biết, vì sao lần này anh lại cầm cự lâu đến vậy? Rõ ràng là đã muốn bộc phát rồi kia mà!?

Câu hỏi đó thoáng làm Giang Triết Hàn dường như cũng như muốn tự hỏi chính mình. Nét mặt khó hiểu, lẫn tò mò nơi hắn phần nào là câu trả lời cho câu hỏi đó của Tôn Nghị.

Tôn Nghị đành im lặng, lúc này tốt nhất vẫn là không nên hỏi hay nói thêm bất cứ điều gì. Đột nhiên, Giang Triết Hàn vô thức thốt lên một câu mơ hồ.

- Là do cô ấy...!

Không đợi Tôn Nghị thắc mắc hỏi lấy, hắn lại tiếp tục.

- Ngay khi cô gái đó đi khỏi, tôi hoàn toàn mất kiểm soát!

- Ý anh là...

- Cô gái lúc nãy, có gì đó rất lạ! Tôi cũng không hiểu là tại sao? Chỉ biết, khoảnh khắc ngay khi cô ta lao vào người tôi, thì bao nhiêu sự khó chịu, đau đớn đang tồn tại trong người một lúc được xoa dịu... Tôi cũng không biết tôi có có ấu trĩ hay không khi tôi vừa rồi còn nghĩ, có khi nào cô ta là "thuốc giải" thật sự khi mà chính mùi hương toát ra từ cơ thể cô ta làm tôi dễ chịu vô cùng!

- Mùi hương?!

Tôn Nghị nhíu mày nhăn mặt đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Bao nhiêu việc đồng loạt diễn ra làm thần kinh anh cũng muốn chồng chéo lên nhau làm rối loạn cả đại não.

Giang Triết Hàn mắt nhìn vô định trong không gian trước mặt, đôi nhãn khí sắc lãnh, hẹp dài liên tục nhíu lại với những cái rung nhẹ nơi tâm mi. Không gian trong phòng bây giờ như lắng xuống vài phần, chỉ tồn tại lại hơi thở vẫn còn khá mệt nhọc của hắn vẫn đang từng nhịp vang lên đều đặn.

Bất chợt, bàn tay của Giang Triết Hàn vô tình chạm phải một thứ gì đó dưới đất. Cầm lên đưa ngang tầm mắt, ra là một tấm thẻ nhân viên.

Nơi đáy mắt lạnh tanh bỗng loé lên vài tia sáng hỗn độn khi nhận ra, bức ảnh nhỏ trên tấm thẻ đó là ai. Rãnh môi Giang Triết Hàn bỗng cười, biểu diện ẩn ý, lẫn chút tạp niệm khó đoán vô cùng.

Tay cầm tấm thẻ nhân viên đong đưa qua lại trước mặt, đôi đồng tử dễ dàng thu lấy gương mặt cô gái trong bức ảnh gói gọn trong trong tầm mắt. Lạnh nhạt buông giọng trầm ổn.

- Tôi muốn biết mọi thông tin từ Lưu Trạch Lam. Một chút... cũng không được bỏ sót!

[...]