Âm Mưu Em Chồng

Chương 24

Trong phòng vệ sinh, Linh run run hỏi nhỏ:

_ Phải làm sao đây.

Dũng cười cười rút điện thoại trong túi ra, bấm bấm gì đó rồi đi về phía góc phòng.

Bên ngoài cửa, chuông điện thoại của Hạnh reo lên. Không chút chần chừ, cô liền ấn nút nghe.

_ alo, chị đây.

_ Chị à. Chị ra ngoài cổng nhận giúp em bưu phẩm nhé. Chị ra ngay đi nhé, nhân viên người ta chờ em gần 15 phút rồi, họ đang giục gấp quá mà em vẫn chưa về nhà.

_ ừ.. Chị biết rồi.

_ Chị nhớ phải ra ngay nhé. Đừng để người ta đi mất, bưu kiện đó quan trọng lắm, tối nay em phải dùng đến rồi.

_ Được rồi, chị ra ngay

Cúp điện thoại, cô nói vọng vào bên trong.

_ Em xong thì mau ra nhé. Chị ra ngoài trước đây.

Sau khi xác định chắc chắn cô đã rời khỏi, Hạnh vội vàng mở cửa, ngó nghiêng ngang dọc, chắc chắn không có người liền không chút chần chừ, nhanh chóng bước ra.

Phía sau lưng cô, Dũng vẫn bình tĩnh, điềm nhiên sửa sang quần áo đi về phía gương phòng tắm, ngắm nhìn gương mặt điển trai, tuấn tú của mình. Khóe miệng cong lên trong vô cùng quyến rũ.

Bên ngoài phòng khách, Nam đang ngồi trên ghế xem tin tức điện thoại. Vừa thấy Linh ra, cậu vội bỏ điện thoại xuống, ân cần hỏi thăm.

_ Em không sao chứ. Còn đâu bụng không.

_ Em ổn mà. À, chị Hạnh đâu rồi anh.

_ Chị ý ra cổng nhận bưu kiện rồi. Chắc cũng sắp vào rồi.

Nam vừa dứt lời, bóng dáng Hạnh đã thấp thoáng ngoài cửa. Thấy chị tay không trả về, tính tò mò nổi lên, Nam không nhịn đựơc bèn hỏi.

_ Em tưởng chị ra nhận bưu kiện mà. Sao lại về tay không thế.

_ À, người ta về mất rồi. Chắc đợi lâu quá. Để chị gọi báo cho Dũng một tiếng.

Không hiểu sao, tự nhiên nghe thấy tên Dũng mặt Linh liền đỏ ửng lên, hai má nóng mừng trong đầu đột nhiên nghĩ tới cảnh tượng điên cuồng ban nãy trong nhà vệ sinh.

_ Em sốt à. Sao tự nhiên mặt đỏ ửng thế kia

_ Không, chắc do em nóng quá thôi. Em hơi mệt, hay mình xin phép về sớm đi.

Nam nhìn khuôn mặt đỏ ửng đầy mệt mỏi của người yêu, trong lòng đầy xót xa, khẽ gật đầu. Đợi chị gái nói chuyện điện thoại xong, ngồi nói chuyện thêm dăm ba câu nữa, Nam cũng xin phép ra về.

Nhìn đôi bạn trẻ nôn nóng ra về, Hạnh cũng không cố giữ hai người lại nữa, chỉ cười cười tiễn hai đứa ra cổng.

*********

Tối hôm đó tại phòng trọ của Linh, khi Nam vừa rời đi, một bóng đen cao lớn lù lù xuất hiện trước cửa phòng.

Cốc... Cốc

Cánh cửa phòng trọ nhỏ bé mở ra, Linh trong bộ đồ ngủ thiếu vải uốn éo đứng dựa người vào cửa, ánh mắt đầy phong tình nhìn Dũng.

_ Cuối cùng anh cũng đến. Người ta nhớ anh chết mất.

Không ai có thể ngờ, chỉ vài phút ngắn ngủi, người con gái đoan trang, hiền thục, lúc này cũng ăn mặc kín đáo, nói năng nhẹ lại có thể có dáng vẻ nóng bỏng, kích tình, phóng đãng đến vậy.

Dũng cười cười, tay phải giơ lên một túi đó. Tự nhiên trong lòng cô dâng lên một dự cảm không lành, dù không rõ anh định làm gì nhưng chắc chắn cô không hề thích điều anh sẽ làm sau đó. Quả nhiên không ngoài dự đoán của cô, từ trong chiếc túi nhỏ Dũng lấy ra một cái dương v*t giả, một cái roi da. Linh khẽ rùng mình, cả người cả kinh, lùi lại phía sau.

Mặc dù ban sáng cô đã chấp nhận lời đề nghị của anh nhưng cô chỉ nghĩ anh nói chơi, chứ không nghĩ anh muốn làm thật.

Cô lắp bắp.

_ Anh làm gì vậy. Không phải anh muốn làm thật chứ.. Em...

Chưa để cô nói hết câu, Dũng đã xoay người lại hôn lên môi cô, lưỡi anh quấn lấy lưỡi cô rồi nhanh chóng đẩy thứ gì từ miệng anh sang miệng cô, tay phải giữ lấy ót, tay trái ôm chặt lấy eo khiến nụ hôn càng sâu hơn. Dũng điên cuồng hôn lên môi cô, bàn tay nhàn rỗi cũng nhanh chóng tháo bỏ chướng ngại giữa hai người. Anh hôn như vũ bão xuống từng tấc da, tấc thịt của cô, anh hôn lên môi, lên mắt, lên tai rồi trượt dài xuống vùng cổ, khẽ nhấn nhá, cắn nhẹ lên vùng xương quai xanh. Cả người Linh run rẩy, cô mơ hồ lạc vào vòng trầm luân mà Dũng tạo ra. Cơ thể cô nóng rực lên, cả người trống rỗng vô cùng, cảm giác khao khát muốn đựơc thứ gì đó lấp đầy càng mãnh liệt.

Linh rên rỉ cầu xin, cả ngừơi uấn éo không ngừng quấn lấy Dũng.

_ Dũng.... Em muốn.

Xin anh... Xin anh.... Mau cho em.

Dũng cười, nụ cười nham hiểm vô cùng, chất giọng nhàn nhạt, ánh mắt khẽ hiện lên ý cười tựa hồ hài lòng trước biểu hiện của cô.

_ Em... Muốn gì. Giọng nói đầy dụ hoặc. Anh ghét sát tai cô, hơi thở nóng bỏng phả vào gáy cô, nhiệt độ xung quanh dường như càng tăng cao hơn..

Linh khó chịu,cảm tưởng bản thân như muốn nổ tung ra.

_ Em muốn anh.... Em muốn anh đi vào trong em.

_ Hôm nay anh mệt rồi. Em tự chơi đi.

_Dũng... Giúp em. Ánh mắt cô dại đi.

_ Khó chịu sao.

_ Ừm....

_ Dạng chân ra...

Tay anh khẽ kích thích nơi ẩm ướt phía dưới, nhìn cô dại đi trong cơn khóai cảm, Dũng khẽ cười khinh bỉ một cái, rồi nhanh như cắt, anh nhanh tay lấy cái sextoy bên cạnh thúc thật mạnh vào trong cơ thể cô.

Bất ngờ bị dị vật xâm nhập, Linh hét lớn lên. Dũng dường như không hề bận tâm, nhân lúc cô chưa kịp phản ứng liền lấy thắt lưng trói chặt hay tay cô để lên trên đầu.

Mãi một lúc sau, Linh dường như đã tỉnh cô dãy giụa, lắc lắc đầu nhìn anh. Dũng nào có quan tâm, anh đưa tay ấn nhẹ một nút trên công tắc, tay kia với lấy roi không ngừng quất vào người Linh. Mặc kệ cô đau đớn van xin, mệt mỏi đến ngất đi vì cao trào liên tục, Dũng vẫn điên cuồng tiếp tục trò chơi bệnh hoạn. Mãi cho đến khi trời hửng sáng, anh mới mỉm cười thỏa mãn mà dừng lại.

*******

Buổi sáng thứ hai, Hạnh đang dọn dẹp nhà cửa với mẹ chồng, điện thoại di động vang lên. Màn hình điện thoại hiện lên người gọi là giám đốc Trần. Trong đầu cô tuy hơn thắc mắc về lý do anh gọi điện cho cô vào giờ này nhưng Hạnh vẫn bắt máy.

_ Alo.

_ Lâu không gặp. Dạo này em khỏe không.

_Em khỏe anh ạ. Cảm ơn anh đã hỏi thăm.

_ Ờm. Anh có chuyện này muốn thông báo với em. Chuyện lần trước em nhờ anh đó, anh đã tra ra đựơc địa chỉ IP của người gửi rồi.

_ Là ai vậy anh. Cô hơi kích động, lớn giọng hỏi.

_ Em phải bình tĩnh nhé. Ờm..người gửi là Huyền, nhân viên của nhóm em.

Hạnh bất ngờ, tay cầm điện thoại run run, sợ bản thân nghe nhầm, cô liền hỏi lại.

_ Anh nói ai cơ. Thanh âm của cô lúc này yếu ớt vô cùng.

_ Là Huyền. Nhân viên của em. Thực ra, anh đã sớm tra ra người gửi là ai nhưng đợt đó em xảy ra chuyện buồn như vậy, anh cũng không tiện nói. Lúc đó em đã đáng thương lắm rồi, anh sợ nếu anh nói ra người hại em là người em tin tưởng nhất sẽ khiến em tổn thương, đau đớn, khiến em gục ngã mà không thể đứng lên đựơc. Anh có nói qua với Vũ, cậu ý bảo đợi em khỏe lại rồi hẵng nói nên hôm nay anh mới gọi điện cho em. Mong em đừng trách.

Giọng nói cứ đều đều vang lên, đầu óc cô lúc này cứ ong ong không còn lọt tai bất cứ lời nào của anh nữa. Hạnh vô thức đáp.

_ Em cúp đây.

Cô đau đớn bất lực, ngồi bệt xuống sàn. Trên miệng nở một nụ cười chế giễu. Nực cười, thật nực cười.

Người cô tin tưởng nhất lại chính là kẻ đâm sau lưng cô.

Người luôn quan tâm, bảo vệ cô trước những lời nói xúc phạm của Minh Anh trước khi cô ra đi lại chính là kẻ khiến cô phải ra đi.

Làm sao có thể chứ, ông trời sao lại trêu ngươi người khác như vậy.

Từng lời, từng lời của Huyền vẫn còn văng vẳng đâu đó trong tâm trí cô.

_ Em luôn ủng hộ chị.

" chị là tuyệt nhất.

Chị dâu cố lên.

Giám sát cô đừng có quá đáng"

Từng mảnh kí ức vỡ vụn, quay cuồng, hỗn loạn từ từ chắp ghép lại. Từng chuyện, từng việc cứ chầm chậm tua qua, tua lại như một giấc mơ.

Hạnh nhớ đến trận cãi vã giữa cô và Minh Anh. Nhớ đến cô gái nhỏ bé, gan dạ, thẳng thắn, không sợ quyền thế vì bảo vệ cô mà hứng trọn một cú tát giáng trời. Lúc đó, dù đau cô bé vẫn mỉm cười vui vẻ, lạc quan trấn an cô. "Dăm ba con muỗi, không nhằm nhò gì đâu chị".

Một giọt nước mắt chảy dài nơi khóe mắt lặng lẽ rơi xuống đất. Nước mắt trong suốt như viên pha lê vỡ tan trên nền gạch trắng tinh. Hạnh mỉm cười chua xót.

Giờ phút này, Hạnh mới chợt cảm nhận đựơc ý nghĩa sâu sắc của lời nói" ma quỷ không đáng sợ, thứ đáng sợ hơn cả đó chính là lòng người"

Lòng dạ con người quả thật thâm sâu khó đoán. Ai có thể ngờ rằng một cô bé đáng yêu, xinh đẹp, thật thà, đựơc mọi người quý trọng lại có thể làm ra cái việc thấp hèn như vậy.

Cố nén cảm giác chua xót vào trong, Hạnh bình tĩnh mở điện thoại soạn một tin nhắn rồi nhấn lúc gửi.

Trong giây lát, ánh mắt đau đớn lúc trước liền hóa thành sự phẫn nộ, căm tức, cô cười một nụ cười rùng rợn đến đáng sợ.

********

Tại quán cafe Tading.

Tiếng nhạc du dương, không gian yên tĩnh. Hạnh ngồi lặng lẽ bên một chiếc bàn nhỏ gần cửa sổ tầng hai, cô trầm lặng nhìn ra cảnh vật phía xa, đầu óc vô thức trôi vào một miền hư vô.

_ Chị Hạnh. Tiếng nói trong trẻo cất lên kéo cô về thực tại.

Cố giữ bình tĩnh, Hạnh bình thản đáp.

_ Em đến rồi à.

_ Vâng.

_ Ở công ty dạo này làm việc tốt không.

_ Cũng ổn chị ạ. Lần này đánh giá em đựơc loại A đó.

Hạnh cười, nụ cười mỉa mai chế giễu.

Loại A, đúng rồi mày phản bội tao, hất chân tao ra khỏi công ty, xu nịnh con khốn kia thì chẳng đựơc loại A.

Cơn giận giữ trong người đột nhiên bùng phát, bật cháy dữ dội như ngọn lửa trong đêm. Hạnh tức giận ném điện thoại đang mở sẵn tin nhắn mà giám đốc gửi cho cô cho Huyền xem.

_ Chị, đây là ý gì vậy.

_ Cô đừng diễn kịch nữa. Nghe cô gọi chị chị em em tôi chỉ thấy buồn nôn. Tôi coi cô như em gái mà cô làm vậy với tôi sao.

_ Chị, em không có. Chắc chắn là có hiểu lầm ở đây. Chị, xin chị hãy tin em. Là có người muốn hại em, muốn chia cắt tình cảm của hai chúng ta. Chị, chị hãy tin em đi. Em đâu thể nào hại chị đựơc, chị là chị dâu của anh Dũng mà. Em với anh Dũng lại yêu nhau như vậy, chúng em còn dự định sang năm cưới mà.

Ha..... Ha.. Ha. Hạnh bật cười.

_ Cô biết không, lúc đầu khi sếp gọi thông báo cho tôi, người hại tôi là cô. Tôi cũng không muốn tin đâu, tôi phải cố gắng hỏi lại với hy vọng mình nghe nhầm, nhưng không sự thật mãi mãi là sự thật. Dù tôi có hỏi hàng trăm, hàng nghìn lần thì câu trả lời của sếp vẫn không thay đổi. Cô có biết cảm giác bị người thân thiết phản bội, đâm sau lưng cảm giác ra sao không, tôi đau lắm, trái tim như bị ai đó bóp nghẹn, đau đớn, phẫn uất tột cùng.

_ Chị.... Em. Không để Huyền nói hết câu, Hạnh đứng bật dậy, bàn tay giơ lên cao rồi giáng xuống thật mạnh.

Chát.

Huyền sững sờ, cả người bất động trước cái tát đột ngột của cô. Bên má trái bị tát cũng bắt đầu đỏ ửng và nóng bừng lên.

_ Chị... Em thật sự không có mà.

_ Không phải cô thì là ai 9h tối, làm gì có ai rảnh rỗi đến nhà cô, lấy máy tính cá nhân của cô gửi cho cô ta. Tôi nể tình cô là người yêu Dũng, tôi cũng không muốn làm em ấy tổn thương, chuyện này đến đây thôi, cô nên tự biết mà rút lui, hãy để lại cho nhau những hồi ức đẹp, đừng ép tôi phải ra tay.

_ Đừng mà chị...em không muốn.

_ Cô đã dám làm thì phải dám chịu. Đừng để tôi khinh cô thêm nữa. Tạm biệt, không hẹn gặp lại.

Hạnh nói xong, liền cầm túi xách đi thẳng. Phía sau lưng, Huyền vẫn chưa thoát khỏi cơn bàng hoàng, hoang mang trước những gì vừa xảy ra. Huyền bất lực, ngồi xụp xuống ghế, từng giọt nước mắt như những giọt sương sớm lặng lẽ, lăn dài trên gương mặt thanh tú, xinh đẹp.