Nắng mai vàng nhẹ, chân trời quang đãng, không chút bóng mây. Khí trời mùa hè dần dần tan biến, những ngày qua thời tiết cũng dần bước vào cái mát lạnh của đầu thu. Mà vào buổi sáng sớm ở đây sẽ hơi se lạnh, tẩm điện bên cạnh ngôi vườn Hà Vũ Các, qua giờ Mẹo thị nữ sẽ liền bắt đầu ra vào để làm công việc phục vụ.
Ngôi vườn này bình thường rãnh rỗi quận chúa Tấn An sẽ ra đây vẽ tranh gãy đàn, trong vườn trồng đầy cây đào, bình thường ba bốn tháng sẽ trổ bông một lần từng cụm như những rặng mây màu, cánh hoa rơi rụng như mưa, liền tựa như căn gác nơi quê nhà nên gọi Hà Vũ Các. Vào thời điểm này vườn đào đã được hái hết quả, chỉ còn lại một vườn xanh um chậm rãi chập chờn đung đưa trong gió. Chúng thị nữ cuốn rèm ngoài hiên lên, sau đó cúi đầu yên lặng lui xuống. Trên lầu tĩnh lặng, chỉ có nữ tử đứng một mình trước kệ sách, cả người ăn vận một bộ cung phục màu sắc cỏ hoa, bàn tay trắng nõn nà ẩn hiện dưới lớp vải tơ lụa, tao nhã phiêu dật quả thật rất giống nàng tiên giáng trần. Nàng lấy một bức tranh cuộn mở ra, bên trên hiện lên bút họa tinh xảo. Bức tranh hẳn cũng đã vài năm tuổi, vẽ một người mặc áo xanh cầm kiếm, bên dưới nón trúc mang một gương mặt còn non nớt, hai mắt đang nhìn thẳng, khóe miệng ngậm ý cười. Trữ Thanh Ngưng ngắm nhìn rất lâu, trong đôi mắt phượng thoáng có chút ưu tư, đạm đạm như mây mù, khó thể nhìn ra suy nghĩ. Gió nhẹ từ ngoài cửa thổi vào, gõ lên chuông gió, kêu lên âm thanh thanh thúy. Rất nhanh, nàng liền khôi phục về lại nét rạng rỡ thường ngày, thu hồi bức tranh cuộn. Thị nữ mặc áo vàng tiến vào, cúi đầu đứng sau lưng nàng. "Quận chúa, Hách đại nhận Định vương phủ đã chờ ở điện." "Mang hắn đến đây." Nàng câu khởi khóe môi. "Vâng." ... Cùng lúc đó, trong một khoảng sân khác, cũng có vài người đang bận rộn. Chúng thị nữ mặc y phục trắng đang cặm cụi chuẩn bị xe hành lý để ngày mốt xuất phát. Tất cả từ rương nhỏ đến rương lớn, đều kiểm đầy đủ số lượng bên trong, chưa tới nửa giờ, liền sắp xếp thành từng mục. "Hoa đại nhân, mời ngài xem qua." Tiểu thị nữ đem cuốn sách mỏng tới bên cạnh ta. "Được." Ta buông chung trà, đưa tay nhận lấy. "Nhọc công các muội rồi." Tiểu nha đầu trước mặt có hàng mi cong, đôi mắt to trong veo như nước biết phát sáng, rất là vui mừng. Nàng là tiểu nữ nhi của Hà tổng quản, tên Hà Lan, tính cách lanh lợi cũng thông minh, từ nhỏ đã được cha dạy dỗ, sớm đã biết quản lý định đoạt, thường xuyên giúp đỡ hắn xử lý công vụ. Lần này cũng may có nàng ấy, tiết kiệm được không ít việc. Mỉm cười đáp lại, ta mở danh sách, liếc nhìn những hàng chữ rậm rạp chằng chịt bên trên lại cảm thấy nhức đầu. Lần này đồ đạc cần phải chuẩn bị cũng khá là nhiều, những thứ cung phẩm trà thơm không nói, mấy món nguyên liệu nấu ăn cần cho vài ngày tới cũng cần không ít. Hơn nữa lần này còn đặc biệt chọn ra hai đầu bếp phục vụ cho hai mẹ con Thái phi, mặc dù quận chúa không chép kinh văn, nhưng cũng cần đóng cửa tĩnh tâm cầu phúc, phải chuẩn bị vài thứ xông hương định thần với những món ăn thanh đạm cho nàng, vậy mấy ngày đó cũng ăn mặc mộc mạc một chút... Làm sao phải quản nhiều như vậy ah, sao ta giống như bà mẹ đang quan tâm con gái quá vậy! Có điều quận chúa sẽ đóng cửa tụng kinh á... Haiz, nếu có cách nào dụ Đại Phương rời đi sẽ liền dễ dàng cho việc hạ thủ. Hoàn thành nhiệm vụ lần này, có lẽ ta cũng nên tìm đến ngôi miếu thanh tịnh ăn chay niệm Phật một hai tháng, sau đó mới đi du sơn ngoạn thủy tiêu dao một phen... "Đại nhân hình như đang rất vui vẻ?" Tiểu Lan ngồi bên cạnh bưng mặt cười nói. Uầy, ta lại để lộ tâm tư? Ta nhanh chóng thu hồi hưng phấn trên mặt. "Ừm, nghe nói Phong Diệp Tự nơi đó phong cảnh rất đẹp, ta từ sớm đã muốn tới đó xem." Có lẽ nha đầu này thích thân cận người khác, ngồi chung với nàng đôi khi cũng thấy rất thư thái, ta cũng giảm đi khách sáo, sau đó hơi nâng cằm tỏ ý. "Tiểu Lan, giúp ta mang bút lại đây." "Đây ạ." Nàng khéo léo xoay người lấy tới cho ta. "Ngoại trừ những thứ này ra, đến ngày đi đổi hết lại thành bí ngô, khoai lang ngọc, cải bó xôi, trái nho với quả lựu." Ta cầm bút sửa lại trên danh sách, sửa đổi mấy món nguyên liệu rau quả trái cây khi đến núi sẽ đi mua. "Mấy ngày qua trời cũng lạnh dần, ăn những thứ kia dạ dày sẽ không được thoải mái, đổi lại những món làm ấm dạ dày sẽ bổ dưỡng hơn." "Đại nhân ngươi hiểu biết rộng quá, không hổ xuất thân từ con nhà y." Tiểu Lan cười cười xích lại gần, nghĩ tới gì đó, hào hứng vén ống tay áo lên đưa ta xem. "Đúng rồi, loại thuốc tối qua ngươi cho ta có công hiệu lắm, ngươi xem, chỗ bị phỏng cũng không còn để lại dấu, so với thuốc của Trương tiên sinh hữu dụng hơn rất nhiều." "Vậy sao, thế thì tốt." Ta xem qua cánh tay nhỏ bé trắng trẻo trước mặt, thầm nói quả là thủy nộn. Con gái biết yêu mến bảo dưỡng da dẻ như vậy là tốt. Có điều nha đầu này ngược lại mua chuộc rất dễ, một chai thuốc thôi đã khiến nàng có thiện cảm với ta như vậy. "Tiểu Lan a, ngươi giúp ta kiểm danh sách của người đi cùng một chút, ta ra ngoài có chút việc." Vừa vặn nàng có thể giúp đỡ một tay, dĩ nhiên ta phải ra ngoài hóng gió rồi, còn hơn ngồi đây buồn bực. Vì vậy ta nhét cuốn sách nhỏ vào tay nàng, mỉm cười. "Ta sẽ nhanh chóng trở lại." Nha đầu trước mặt đầu tiên là sững sốt, rất nhanh liền gật đầu như gà mổ thóc. "Dạ. Được." Quá biết điều... ta không nhịn được sờ đầu nàng, cười híp mắt một đường rời khỏi viện, ngoặt vào trong vườn. Nơi này tương đối rộng rãi, ngoại trừ gần bên hòn non bộ có một dãy hành lang dài và hai cây tùng ra, cũng chỉ còn lại một thân cây già cỗi cao lớn rậm rạp dựa vào bức tường phía xa xa. Không sai, ở đây chính là một góc vương phủ lúc ban đầu ta tính lẻn vào, dù bây giờ đã tăng thêm ám vệ, nhưng so với những khu viện còn lại vẫn là nơi lỏng lẻo nhất, bởi vì cấu tạo bố trí nơi này sẽ để cho những kẻ muốn từ bên ngoài leo vào trở thành cá trong chậu, cơ bản không thể vô sự rời khỏi cửa viện để ẩn nấp vào sân trong. Suy nghĩ một lúc mà ta thấy sợ, còn may lúc đó ta không tiến vào từ hướng này. Còn ngôi viện này dù là một cạm bẫy, nhưng cũng đã để ta bắt được khe hở. Bên kia bức tường cao là một con hẻm thưa thớt người qua lại, là một nơi rất khuất mắt, thực hiện những cuộc giao dịch ngầm ở đây là thích hợp nhất, ví dụ như, mua bán tin tức. Ta đang muốn tới chỗ cái cây già cỗi, lúc xoay người lại thì thấy cách chỗ cửa Nguyệt Lượng không xa có một bóng người, hình như là bước ra từ vườn đào, hơn nữa còn một đường không vững, liền tiến về hướng sân bên này. Đợi đến gần hơn, ta mới nhìn rõ, là một cô gái thân cao khá gầy mặc một bộ hộ hệ màu xanh lá cây. Cô nương thật tuấn tú! Ta không nhịn được buông tiếng cảm thán. Ngũ quan cô nương quả là xinh xắn, vóc người thon thả cao ráo, nhìn qua còn cao hơn ta một cái đầu... ai da, nhưng mà ngực lại cũng quá thái bình đi. Di chuyển đường nhìn, ta nhất thời liền ngây ngẩn. Mưh hahaha ngực cô nương kia tại sao lại có thể bình lặng như vậy ah! Cơ mà không hiểu sao ta lại có một loại hảo cảm với nàng ta vậy ta. Bất quá nhìn nàng rất lạ mặt, nhìn thêm thì trang phục của nàng cũng không phải người trong vương phủ. Vậy nàng là ai? Làm sao lại xuất hiện ở đây? Ta thấy bộ dạng nàng lúc này đang nghi ngờ nhìn dáo dác xung quanh, tám phần là lạc đường, vì vậy chủ động tiến tới, cố ý hỏi. "Cô nương, ngươi đang tìm thứ gì sao?" Nàng phát hiện thấy ta đầu tiên là sững sốt, sau đó gương mặt tươi cười liền nhanh chóng chuyển thành đỏ ửng, khoát tay nói. "Không phải vậy... ta..." Thanh âm so với nữ tử thì có phần trầm hơn, không ngờ cô nương này còn rất xấu hổ thẹn thùng. Ta không đợi nàng nói hết tiếp tục nói. "Ngươi không phải người vương phủ đúng không, tại sao lại ở đây." "Nga, tại hạ Hách Thiện Trung, là thân vệ Định vương." Nàng lại giơ tay làm động tác chào với ta, lúc này ta mới phát hiện người này có anh khí của người biết võ. "Phủ Định vương..." À -- nghe nói lúc trước phủ Định vương có phái người tiếp ứng, hôm nay sẽ liền tới, thì ra chính là nàng a. Ta không khỏi cười nói. "Thì ra Hách đại nhân, hôm qua nghe thấy cái tên ta còn tưởng là một nam nhi khí khái, không ngờ lại là một cô nương tuấn tú như vậy." Ta nói xong người trước mặt chỉ càng đỏ bừng mặt hơn, lật đật khoát tay, tựa như không biết làm sao. "Cô nương hiểu lầm ta rồi, thật ra ta là nam nhi." Oác? Ta ngạc nhiên. Tỉnh như không liếc nhìn nàng, bả vai, hông, chỗ kia của đối phương... A! Nhìn kỹ đúng thật là nam tử a! Dáng dấp đẹp như vậy quả là không có thiên lý, còn may lúc trước có sư phụ là một tấm gương nên lúc này ta không đến nỗi quá đỗi kinh ngạc. Nhắc tới thì sư phụ cũng là một dạng mỹ nam tử nha, nhưng tính cách lại quá mức phiền toái không có cô nương nào thích cả, lẽ nào hắn cũng giống sư phụ... Mỹ nam trước mặt bị nhìn có chút lúng túng, vội vàng đổi đề tài. "A đúng rồi, ta hồi báo công việc cho quận chúa xong lui ra, muốn đi tìm Phương đại nhân, nhưng đã lâu không tới đây, nên đi một hồi liền lạc tới nơi đây." "Tìm Đại Phương?" Ta nhìn tay hắn xách theo túi nhỏ. Là lễ vật? Lễ vật tặng Đại Phương? Thì ra quan hệ bọn họ rất tốt? Hừ hừ, cứ thấy có chút mờ ám nha~ Đợi đã, bây giờ Đại Phương chẳng phải đang ở bên cạnh quận chúa sao? Mắt ta sáng lên, thật khó có được ah, vậy ta có phải nên nhân cơ hội qua đó xem một chút hay không? "Thiện Trung~~" Bỗng một giọng nam truyền tới làm cắt đứt dòng hưng phấn của ta. So với giọng ta vừa nghe thì giọng này thô tục hơn nhiều, là âm sắc đàn ông hơn, nhưng không biết cảm giác ta có lầm hay không, một tiếng vừa rồi giống như mang theo chút rạo rực. Chúng ta đồng loạt quay đầu, chỉ thấy một tên nam tử trẻ tuổi tiến vào cửa Nguyệt Lượng. Hắn chính là em trai Trữ Thanh Ngưng, Trữ Thanh Sơn, năm rồi vừa lên được chiếc ghế quận vương, cũng tức mới từ Nam cương trở về không lâu. Lão vương gia vừa mất, thì quân đội cũng bị biên chế, phân nửa binh quyền trở về trong tay hoàng thất, nửa còn lại nằm trong tay hắn, trên thực tế là do tỷ tỷ hắn quận chúa Tấn An chưởng quản. Cho nên vị tiểu vương gia hôm nay liền rơi vào cảnh giàu sang an nhàn. Nhưng theo ta quan sát, hắn đang vui vẻ tự tại lắm nha. "Thiện Trung, ta tìm ngươi hết nửa buổi, sao lại chạy tới đây." Gương mặt tiểu vương gia tươi cười chạy tới, lúc nhìn thấy ta ở phía sau mỹ nam tử, biểu tình trên gương mặt tuấn tú liền chuyển biến, nồng đậm nhíu mày chỉ vào ta. "Đại Hoa, tỷ ta tìm ngươi." Thái độ khác biệt quá lớn, hơn nữa lúc nói những lời này là ánh mắt hâm mộ ghen tỵ có cần rõ ràng đến thế hay không! Ta bĩu môi, thực tế, từ sau khi tên nam nhân này biết đến sự tồn tại của ta, liền ít có cho ta sắc mặt lắm, dù chẳng qua chỉ bày ra bộ mặt thối hay sẽ trợn mắt, nhưng cũng đủ làm người ta mệt mỏi, giống như mấy phi tử ác độc chốn hậu cung trong truyện ghi hận những phi tần mới vậy. Nhưng nguyên nhân cuối cùng, còn không phải vì hắn cảm thấy ta chiếm đoạt tỷ tỷ nhà hắn, làm giảm đi thời gian hắn ở bên chị mình. Ha, đùa sao, người chân chính chiếm đoạt tỷ ngươi chính là Đại Phương có được hay không, có bản lĩnh thì hướng Đại Phương trợn mắt đi a! Bám váy tỷ tỷ này nọ, đúng là ghét nhất.