Ám Sát Đối Tượng Là Hồ Ly

Chương 47: - Sư huynh đã thất lạc nhiều năm

Phía sau vương phủ có bãi cỏ, là nơi thường ngày tiểu vương gia dùng để cưỡi ngựa luyện cung. Chín mẫu đất lớn đều là bãi cỏ, có vài tấm bia luyện tên được thiết lập trên khoảng đất rộng lớn , một cái võ đài và hai cái lương đình, phía cuối xa xa là rừng trúc, phía sau chỉ còn lại bức tường rào cao chót vót. Ta ngồi ôm gối trên bãi cỏ héo mềm cạnh võ đài, ngẩng đầu trông theo xa xa vài con nhạn lớn đang chậm rãi bay qua, tiếng kêu u buồn mà thê lương.

Dời tầm mắt về, chính là hình ảnh một người một chó đang chơi đùa trên bãi cỏ...

"Ê nè, đừng ngồi một chỗ vậy a, mau, tới chơi ném dĩa này."

Lôi Kiều Kiều chạy mệt, ném cái vòng tròn cỏ tới trước mặt ta. Ta đưa tay tiếp lấy, hất cổ tay phát cho nó bay xa ra ngoài.

"Gâu!"

Cẩu Đại Hoa sãi chân đuổi theo, sau đó nhanh nhẹn lắc người nhảy lên, giữa không trung xoay người ngậm lấy rất chi đẹp mắt, lại ngậm nó chạy về phía ta, cái đuôi đầy lông lắc lắc vui sướng.

"Uây! Không có đạo lý a, Hoa nhà ta sao lại thích ngươi như vậy!"

Bị cún yêu mình cưng chiều làm lơ nàng bất mãn.

"Mới cho ngươi trông một ngày, liền miệng chó chỉ biết ngoẹo ra ngoài thế này."

Nó đại khái chê ngươi ném dĩa không đủ xa đi.

Ta cười một tiếng, cầm cái vòng cỏ tròn con chó mập đang ngậm, hất tay phát ném đi, nó phút chốc hóa thành mũi tên rời cung phóng đi, Lôi Kiều Kiều thấy thế chạy theo con chó mập, theo động tác nàng, mái tóc dài sau lưng tung bay, tạo nên độ cong rất đẹp mắt.

"Haha, bên này bên này!"

Ta không khỏi mỉm cười. Nào có quan tiểu thư không để ý lễ nghi chạy chơi vòng vòng với một con chó như vậy, tóc cũng sắp bị gió thổi tứ tung đầy mặt rồi.

Sống chung mới phát hiện vị Lôi tiểu thư này thật ra chính là ham chơi chỉ là thỉnh thoảng có hơi chanh chua tí, ngoài ra thẳng thắn hoạt bát, lòng dạ không sâu, ngược lại lại là một cô nương tốt hiếm thấy. Tiểu vương gia với nàng cũng xem là một đôi xứng đôi vừa lứa.

Có điều... suy nghĩ tương lai tiểu vương gia thèm muốn sắc đẹp Thiện Trung lại vì sợ vợ không dám hạ thủ chỉ có thể thê thảm ẩn nhẫn, tưởng tượng đến cảnh Thiện Trung si tâm mến mộ Đại Phương cũng không dám mở miệng chỉ có thể ở xa xa ngắm nhìn ngày đêm mong nhớ, quả thật là một câu chuyện quanh co rối rắm.

Xuất thần suy nghĩ hồi lâu, ta lắc đầu thở dài, xoa xoa hai tay vào nhau. Hôm nay hình như lạnh hơn hôm qua một chút, gió thổi vào mặt lạnh như băng, giống như sắp kết sương đến nơi. Hà hơi vào lòng bàn tay, lơ đãng nhìn về nơi rừng trúc xa xa, thấp thoáng thấy bóng người cao gầy đứng đó.

Tên nam nhân kia tuy che mặt, nhưng tuyệt đối không phải ám vệ trong phủ.

Ta nhìn chăm chú, mà hắn cũng đang nhìn về hướng ta. Tầm mắt không tránh khỏi giao nhau, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác hết sức quen thuộc, mãnh liệt trước nay chưa từng có. Dù cách hơi xa, nhưng cứ không hiểu chính là cảm thấy, hắn nhất định là người ta quen biết.

Vừa suy nghĩ vậy xong thì trong hơi gió thoảng tới chút mùi dã thảo. Ta bỗng cứng người.

—— Là sư huynh?

Từ sau khi sư phụ mất, ta luôn thăm dò tin tức sư huynh của ta nhưng vãn luôn bặt vô âm tín đã nhiều năm, cách đây không lâu biết được từ chỗ tên giấu mặt hắn tới Thuận Thiên thành. Mà giờ phút này thân hình kia, rất giống với sư huynh người thường hay khoanh tay đứng dưới tàn cây xem ta luyện công.

Lúc này, hai ám vệ gần Trúc Thủy Uyển phát hiện thấy khác thường, đã nhanh chóng chạy tới bên này. Người nọ thấy vậy xoay người, nhẹ nhàng vượt qua tường rào. Lòng ta căng thẳng, vội vàng đuổi theo. Giờ phút này ta không còn để ý chuyện gì, nếu thật sự là sư huynh, tuyệt đối không thể lại trơ mắt nhìn hắn biến mất.

Ta dùng mười phần công lực liều mạng đuổi theo. Cũng không biết có phải đối phương cố ý thả chậm tốc độ, sau đó ta không phí nhiều công phu liền đuổi kịp. Nhìn kỹ bóng lưng lướt qua nóc nhà trước mặt, nhịp độ sử dụng khinh công giống ta như đúc.

Ta càng chắc chắn, không nhịn được lớn tiếng gọi.

"Sư huynh!"

Thân hình người nọ run lên, rốt cuộc ngừng lại, dừng trên nóc nhà cạnh một cây đại thụ. Ta siết chặt tay nhảy lên nóc nhà, từng bước tới sau lưng hắn, gắt gao nhìn chằm chằm. Qua rất lâu, hắn mới rốt cuộc giống như tự giễu cười, quay người lại tháo che mặt xuống.

Đen đi rất nhiều, trên trán cũng hình như có thêm vết thẹo bị đánh, mà đôi mắt trở nên càng trầm ổn anh tuấn, không còn là thiếu niên thanh tú ngày nào.

"Muội đều biết là sư huynh."

"Ngươi không nên đuổi theo." Hắn trầm giọng nói.

Ta bỗng có chút nổi giận, mấy bước tiến lên nắm lại tay áo hắn.

"Huynh định cả đời cũng không trở về, không nhận người sư muội này sao? Tại sao nhiều năm vậy rồi, huynh vẫn luôn có lòng ẩn nấp như vậy!"

"Huynh đã không còn là người của Ngạo Thiên Môn."

Hắn hờ hững xoay mặt đi nơi khác.

"Năm đó người nọ đuổi ta đi, còn đoạn tuyệt quan hệ."

"Nhưng sư phụ mất rồi!"

Ta lập tức mù quáng. Không khống chế được âm thanh kinh động mấy con chó dưới sân nhà. Nó bò lồm ngồm dậy sủa chúng ta vài tiếng, nhưng qua hồi lầu không thấy chủ nhân tiến ra, liền lại uể oải nằm xuống tiếp tục lim dim ngủ.

"Ta biết, người không còn." Sư huynh nói.

Ta nén xuống ưu tư, thả nhẹ giọng.

"Sư phụ trước nay luôn miệng thì nói một đằng nhưng lòng lại nghĩ một nẻo, ngoài miệng cứng nhưng lòng dạ lại làm bằng đậu hũ, huynh cũng đâu phải không biết. Sau khi huynh đi, dù hắn ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng luôn mong mỏi huynh trở về, có lúc hắn lại rơi vào mơ hồ, lúc ăn cơm luôn sẽ lấy thêm đôi đũa, còn thường xuyên gọi muội là huynh..."

Nói tới đây đột nhiên ta có chút không nói tiếp được, ta cắn răng, ổn định lại tâm trạng lên xuống. Mà người trước mặt ánh mắt cũng nổi lên tia máu, siết chặt nắm đấm hiện lên gân xanh.

Hít sâu một hơi, mới tiếp tục nói.

"Dù muội không thể tìm được di thể sư phụ, nhưng dù gì cũng phải lập bia mộ sau núi cho sư phụ. Huynh trở về với muội dập đầu mấy cái đi, để cho lão nhân gia có thể nhìn thấy huynh."

"Huynh vẫn sẽ không về."

"Huynh!"

"Những năm này huynh vẫn khỏe mạnh, Nhục Nhục."

Ta đang muốn trách cứ hắn, hắn đột nhiên đổi đề tài, ôn hòa nhìn ta. Mà cách gọi quen thuộc này khiến ta biến sắc, nhất thời như có gì đó nghẹn lại trong cổ họng.

Những từ chứa đựng biết bao ký ức không thể quên a, hắn lại vẫn luôn nhớ! Có điều vẫn không thay đổi được gì, đây chính là tên viết tắt không biết xấu hổ hắn đã đặt cho ta! Ước chừng là do lúc còn bé ta đã cướp đùi gà của hắn đi!

Haiz, đây cũng tính là vết nhơ trong đời ta, dù bây giờ nghe lại... hốc mắt vẫn có chút lên men.

"Yên tâm đi, muội vẫn tham ăn háu uống, chỉ chưa hoàn thành di nguyện sư phụ thu nhận vài tên đệ tử thôi!"

Ta tức giận nói.

Hắn xì cười, nụ cười cởi mở thoáng mang hình dáng năm đó. Ta trợn mắt nhìn ánh mắt đó, mới hơi dễ chịu được chút. Tùy ý hỏi hắn.

"Huynh bây giờ vẫn nghiên cứu độc thuật?"

"Ừm."

"Vậy hả."

Ta do dự chốc lát, lại thử thăm dò.

"Huynh ưa thích độc thuật, là vì nữ nhi tên Tố Lê đó sao."

Những lời này vừa hỏi xong, ta cảm nhận được bầu không khí liền thay đổi, giống như bầu trời đầy nắng bỗng mây đen ùn ùn kéo tới vậy. Sư huynh từ từ nở nụ cười, khóe miệng máy móc lạnh lẽo.

Xem ra quả thật đúng như ta nghĩ.

Thoáng nhớ lại, năm đó ta vừa lấy được tư cách sát thủ, sư huynh đã là nhân vật xuất sắc trong nghề rồi. Có một lần hắn nhận đơn làm ăn xuống núi, thế nhưng sau khi trở lại không rõ vì sao trở nên không còn bình thường. Bởi vì những ngày tiếp theo, hắn không chỉ không cướp đùi gà với ta, còn phá lệ hào phóng từ ái, hơn nữa cũng không nhận đơn làm ăn, trong mắt thành thật chứa chan ý cười chạy ra ngoài, chỉ có thể dùng từ xuân tâm nhộn nhạo để hình dung.

Ta thực sự tò mò, liền lén đuổi theo, phát hiện thì ra hắn lén với tiểu thư nhà huyện lệnh, còn bồ câu đưa thư với nàng. Khi đó tuổi ta còn nhỏ, với những chuyện không rõ là gì này cảm thấy không hứng thú, cũng không có nhiều chú ý. Về sau, sư huynh cũng không ra ngoài nữa, bỗng nổi lên si mê độc thuật, cả ngày tự giam mình trong phòng luyện bào chế thuốc độc. Luyện đến, ngay cả sư phụ la mắng cũng không quan tâm.

Năm đó xảy ra rất nhiều chuyện không rõ ràng, hiện tại liên hệ lại có chút mơ hồ hiểu được. Sư huynh thay đổi nhất định có liên quan vị tiểu thư đó.

"Ta thích nàng."

Quả nhiên, sư huynh mở miệng, một câu làm người ta không đoán được.

"Nhưng nàng bị người ta hạ độc chết."

"Cái gì..."

Ta khẽ run rẩy. Thật ra sau khi sư huynh rời đi, ta bỗng nảy lên suy nghĩ, cũng đi tìm nữ nhi kia, nhưng không thấy nàng, còn tưởng nàng đã gả ra ngoài. Thì ra là đã...

Nghĩ ra gì đó, bỗng thất kinh.

"Lẽ nào bị trúng chính là loại độc lúc còn bé huynh thường hay nói với muội?"

"Không sai."

Hắn thật thấp nói.

"Nàng là bị vô tội hại chết, trúng độc thay cho người khác."

"Thất Miên Tán, độc phát sẽ hôn mê bất tỉnh, mỗi lần hôn mê, thân thể liền sẽ dần yếu đi, tứ chi tê liệt không còn sức lực, suy giảm trí nhớ. Ta lần tìm mấy vị tiền bối trong giang hồ, ngay cả dược vương cốc cũng xông vào, nhưng cũng không tìm được cách phá giải. Chỉ biết trơ mắt nhìn nàng hôn mê hết lần này đến lần khác, thời gian mỗi lúc một kéo dài hơn. Để đến lần hôn mê cuối cùng, nàng không còn mở mắt ra nữa."

"Ta vẫn luôn tìm kiếm kẻ đã hại chết Tố Lê, ha.... trời xanh không phụ lòng người, hôm nay rốt cuộc đã cho ta tìm được. Ta nhất định sẽ cho hắn nếm mùi vị độc phát sống không bằng chết."

Nói tới đây giọng hắn bộc phát trầm thấp, trên người từ từ tản ra lệ khí, mang theo vài phần âm lãnh lệch lạc.

Lúc này ta bừng tỉnh nhớ lại lúc hắn rời sư môn, đáy mắt cuồng lệ đoạn tuyệt, cùng với nét đau buồn thương tiếc trên gương mặt sư phụ.

Sư huynh không tiếc rời bỏ sư môn, buông tha kiếm pháp niềm kiêu ngạo của sư môn để khổ mài độc thuật, thì ra chỉ vì muốn báo thù. Vậy những năm gần đây, hắn luôn sống trong thù hận sao.

"Tại sao phải khổ tâm chế tạo loại độc dược gây thương tổn hại chết người này. Rồi..."

Cổ họng ta chua chát.

"... Huynh không thấy đau khổ sao."

Băng tuyết trong mắt hắn bỗng ngưng trệ, cũng vừa như tan đi một ít. Sau đó liền trầm mặc không nói gì. Lần nữa nâng lên nụ cười ngụy trang, liền tăng thêm vài phần cảm giác tang thương, ta thấy mà khó chịu.

Tình yêu nói đến cùng, lúc nào mà không phải một loại độc dược đả thương người.

Sau một hồi, ta không nhịn được hỏi.

"Có thể nói muội biết, tại sao huynh đến Thuận Thiên thành không? Hơn nữa còn xuất hiện trong vương phủ, là kẻ thù của huynh có liên quan đến Tấn vương phủ, hay vì huynh nhận ủy thác?"

Dù sư huynh sớm đã thoái lui giới sát thủ, mai danh ẩn tích lưu lạc chốn giang hồ, nhưng những năm qua dường như vẫn có nhận một vài ủy thác.

Hắn không trả lời, ta nhất thời có chút khẩn trương.

"Sư huynh, mục tiêu của huynh... lẽ nào là quận chúa Tấn An?"

Dù sao người muốn tính mạng quận chúa thế nhưng không hề ít.

Nhưng nói tới quận chúa, hắn lại phút chốc ngẩng đầu nhìn về ta, ánh mắt trở nên vô cùng xa lạ. Lạnh lùng nói.

"Muội tốt nhất nên cách xa nàng ta chút."

"Lời này của huynh có ý gì?"

Hắn trầm mi không đáp lời, sau đó xoay người muốn rời đi. Ta chặn trước mặt hắn muốn truy hỏi, còn chưa mở miệng người đối diện đã ném tới một cái lọ sứ.

"Chậc, đây là thuốc giải, dùng để bôi tay. Trên người huynh có độc."

Hắn nghiêng đầu, cuối cùng liếc nhìn ta cái, liền vận khinh công nhảy khỏi nóc nhà.

"Sau này muốn tìm huynh cứ tới thành Bắc cách năm dặm." (Sư huynh chỉ đường ít có tâm lắm >.>)

"Sư huynh!"

Ta cau mày gọi, bóng người đã biến mất không thấy đâu.

Thành Bắc cách năm dặm sao... ta nhìn lọ sứ xanh xanh trong lòng bàn tay, cười khổ.

Xem ra sư huynh đúng thật nhắm vào vương phủ, rốt cuộc hắn muốn làm gì, ngay cả ta cũng không chịu tiết lộ một câu... ta thoa thuốc, tiện thể phơi nắng trên nóc nhà một hồi, mới vừa phức tạp suy nghĩ vừa trở về. Nhưng vừa xoay mình phóng qua tường rào, liền bất thình lình gặp quận chúa đang mặt lạnh nguy hiểm đứng đó.

Nàng đứng một mình trước rừng trúc, ánh mắt ngậm tức đâm đâm lên người ta.

"Chịu về rồi?"

—— Giống như nương tử đang chất vấn tướng công nhà mình vậy. Vừa đáp đất ta liền xém chút đứng không vững ngã úp mặt xuống.

Kỳ quái, chẳng phải nàng đi cửa hàng sao, trở về nhanh như vậy? Hơn nữa nàng còn đặc biệt chờ ta? Đợi bao lâu rồi?

Theo bản năng lại hỏi.

"Quận chúa ngươi đã đứng đây bao lâu, gió đây lớn lắm, cẩn thận kẻo bị cảm lạnh a."

"Đừng lảng sang chuyện khác!"

Người trước mặt ngược lại bị chọc giận, sắc mặt không khỏi trầm thấp, cười lạnh nói.

"Xem ra vương phủ phòng thủ quá mức lơi lỏng rồi."

Thật sự giận không nhỏ! Dù chẳng hiểu vì sao cứ lần nào nàng phát hiện ta leo tường đều rất nổi giận, nhưng lúc này cũng không nên đổ thêm dầu vào lửa. Vì vậy ta nghiêm túc gật đầu, nương theo nàng trả lời.

"Ừm, đúng là có hơi lỏng lẻo."

Quận chúa hơi kinh ngạc, bộ dạng sững người kia có phần đáng yêu, dù chỉ duy trì trong chốc lát liền khôi phục lại thần sắc. Nàng nheo mắt nhìn ta.

"Vừa rồi ngươi đi đâu?"

"Ta... ta thấy tường rào có người ẩn ẩn núp núp giống kẻ trộm, liền đuổi theo a."

Ta vỗ ống tay áo, trấn định nói đối.

"Không ngờ người nọ chạy nhanh ngược lại không đuổi kịp. Cũng không giống thích khách võ công cao cường."

"Vậy sao."

Quận chúa muốn phát tác, ta vội vàng bồi thêm một câu.

"Ta cũng là sợ người nọ gây bất lợi cho ngươi mới nóng lòng đuổi theo."

Nói xong còn một bộ biết sai cúi đầu, nghĩ thầm thái độ thuận theo như vậy, nàng hẳn sẽ trách mắng đôi ba câu cũng sẽ không truy cứu.

Thế nhưng đợi một hồi cũng không thấy người trước mặt lên tiếng. Vì vậy lén liếc mắt nhìn, phát hiện quận chúa cuối cùng xoay mặt đi, hơn nữa bên tai còn đỏ hồng, có chút kỳ quái.

Hơ, nàng làm sao vậy? Không phải nên khiển trách ta vài câu sao?

"Chuẩn... chuẩn bị đi, hôm nay cùng ta ra ngoài."

Lúc này quận chúa mới liếc nhìn ta, đột nhiên nói, nhưng ngoài ý muốn lại mang theo chút hoảng hốt, giống như... đang xấu hổ vậy?

Ý nghĩ này chọc cho hô hấp ta ngừng lại, khó hiểu đi đôi với mất tự nhiên bỗng trỗi dậy, làm miệng mồm cũng không nhanh lẹ.

"Hở? Đi... đi đâu?"

Không ngờ nàng vừa nghe thấy liền vui vẻ.

"Phụt, ngươi cà lăm cái gì. Lại không kêu ngươi đi đầm rồng hang hổ."

... Thật muốn phản bác quá ah.

Nhưng nụ cười này của quận chúa, cũng đánh tan bầu không khí không giải thích được làm người ta khẩn trương vừa rồi. Tâm tình nàng dường như chuyển biến tốt lên khá nhiều, nhíu mày, nói.

"Trong phủ miết sinh buồn bực, mang ngươi đi ngoại ô du ngoạn."

"Vậy còn Lôi tiểu thư?"

"Sao hả, ngươi lưu ý nàng hơn?"

Người xoay người muốn rời đi bỗng dừng chân, ghé mắt nhìn ta, vốn mi mắt còn mang ý cười thoáng chốc trở nên không vui.

"..."

Sao nói trở mặt là liền trở mặt được vậy, với cái gì mà lưu ý với chả lưu ý a...

Ta nói.

"Không đúng không đúng, liền chỉ thấy hơi kỳ quái hôm nay sao ngươi lại không đi chơi với Lôi tiểu thư thôi."

"Kiều nhi có Thanh Sơn bọn họ rồi. Hôm nay ngươi chỉ cần ở với ta."

Quận chúa lần nữa nhếch môi, "ở với ta" ba chữ này được uyển chuyển nhấn mạnh, không che đậy nói rõ mấy phần mập mờ bên trong.

Trong lòng ta bỗng giật nảy, chỉ cảm thấy đầu óc lại bắt đầu hỗn loạn.

Tiêu rồi, tại sao vào đúng lúc này lại nhớ tới đoạn tiểu thư dẫn dụ Thủy nhi trong《 Sự cám dỗ của tiểu thư》chứ? Nàng chính là nâng cằm Thủy nhi lên nói "Hôm nay ngươi liền ở với ta" sau đó liền hôn lên nha! Mà khúc tiếp theo ta vẫn chưa dám xem tiếp!

Quận chúa đột nhiên xích lại gần, có thâm ý khác nói.

"Ngươi đỏ mặt."

Cái gì! Đỏ mặt sao? ! Ta hoảng hốt, vội vàng che mặt chạy đi như bị ma đuổi.

"Ta... ta trở về thu dọn đồ đạc chút!"

"Haha."

Sau lưng truyền tới tiếng cười khanh khách thích thú. Ta hận không thể tìm cái kẽ để chui vào. Quả thật mất mặt lắm rồi!

Nhưng tại sao ta lại đỏ mặt a? !

Cũng... cũng đều tại cuốn sách kia!

---- ---- ----

Tác giả có lời muốn nói:

Quận chúa: (hài hước) Uây, ngươi đỏ mặt kìa~~

Hoa nào đó: o(**)σ Ngươi cũng tự mình mặt đỏ như cái đít khỉ, còn không biết xấu hổ nói ta!

Quận chúa: (nguy hiểm nheo mắt lại) Ngươi nói ta cái gì? Lặp lại lần nữa!

Hoa nào đó: ( - ▔ )... (bỗng ôn nhu nở nụ cười) Môi thơm mặt đỏ hồng, e thẹn làm lòng người say

~d( ̄▽ ̄" )o~~

Quận chúa: (ngượng ngùng cắn môi) Đại Hoa~~

Hoa nào đó: (thâm tình) Quận chúa~~~

Quận chúa:

( ̄ε(#)╰╮( ̄▽ ̄///) *bốp chát* Đừng tưởng ngâm mấy câu thơ là ta cho qua há!

---- ---- ----

Sự cám dỗ: Hắt xì! Ai, là ai nhắc tới ta?

Bá đạo tú bà: (mặt châm biếm) Ha, nhất định là chủ nhân đang mắng ngươi.

Sự cám dỗ: o(" *)o Sao có thể! Chủ nhân thích ta còn không kịp, o(* ̄▽ ̄)σ ngươi đừng bị mất đi sủng ái mà ở đây làm trò khiêu khích ly gián!

Tú bà: Ngươi nói ai bị thất sủng, thất sủng còn có thể được nằm trên giường chủ nhân sao? Hừ, chủ nhân lại đặt ngươi bên người ta đúng là xui xẻo! Nhớ lại cái thời lão nương được chủ nhân mang theo bên người. Thời điểm giường chiếu, ngươi còn chưa có mặt trên cõi đời này đâu, hôm nay nàng chẳng qua chỉ là nhất thời thích thú trước đồ vật mới thôi, () nhưng vậy thì làm sao, còn chưa được xem hết nửa cuốn!

Sự cám dỗ: Tiện nhân ngươi thử nói bậy lần nữa xem!

Tú bà: Ta nói thì làm sao!

Sự cám dỗ: Nhìn ta có xé xác ngươi ra không!

Tú bà: Ngon nhào zô ngon nhào zô!

Đầu giường hai cuốn sách không bị gió thổi bỗng lật tứ tung, các trang sách đánh vào nhau kêu thành tiếng bạch bạch...