Nhìn thấy Đại Hoa cuối cùng cũng biết làm ấm giường, dỗ dành quận chúa vui vẻ, ta mới thấy yên lòng. Cả hai đã trải qua biết bao chuyện, đến cuối cùng mới tu thành chính quả, để ta cũng có thể dỡ xuống gánh nặng trên vai, yên tâm đi xử lý chuyện cửa hàng.
Lại thêm một ngày yên bình trôi qua, túi uyên ương cuối cùng cũng được thêu xong, người phụ trách các cửa hàng cũng nộp sổ sách đã chỉnh sửa xong cho quận chúa, thị vệ cũng thuộc nằm lòng nội quy trong phủ, cũng chẳng còn lý do nào để trừng phạt bọn họ. Hách thị vệ đã lâu không có tin tức lúc này lại đột nhiên gửi thư cho ta. Ta giao con bồ câu đưa thư cho vú Trương phòng bếp. Mở lá thư ra, đập vào mắt là những dòng chữ vẫn tròn trịa như ngày nào, như được một khuê nữ viết ra. Bên trên nói về tình hình gần đây của hắn, tái bút còn kèm theo một bài thơ nhỏ. Ừm... đại khái chính là muốn biểu đạt tâm tình mất mác trông mong không gì có thể diễn tả gì đó của hắn. Kỳ quái, tại sao lại gửi cho ta bài thơ như vậy? Hơn nữa quan hệ của hắn với Tiểu vương gia tốt thế, tại sao không gửi cho Tiểu vương gia? Đúng rồi, nhất định là do chuyện Định vương phủ hãm hại lúc trước, khiến hắn băn khoăn tự trách, mới không dám có liên lạc. Nhưng hắn rời đi, vương gia mấy ngày qua rất nhớ hắn. Có lần vương gia dự tiệc về uống say khướt, còn rất mất mặt gục đầu xuống bàn gọi tên hắn năm mươi ba lần. Tình nghĩa huynh đệ sâu như vậy, nếu lúc này lại sinh hiềm khích quả thật quá đáng tiếc. Vì vậy ta vì để vương gia có thể phấn khởi trở lại tránh để quận chúa lo lắng, liền giao bức thư Hách thị vệ cho hắn. Sau khi hắn nhìn thấy quả thật trở nên mừng rỡ như điên, lúc này liền lấy giấy bút ra, nhưng suy tư nửa buổi cũng không nặn ra được nửa chữ nào. Vẻ mặt vừa tựa như thống khổ dị thường, vừa như mang rất nhiều u oán. -- Mỗi khi Tiểu vương gia muốn làm thơ đều sẽ như vậy. "Đại, Đại Phương..." Tịt ngòi đến không thể nào tịt được hơn, ngón tay cầm bút của hắn cũng trở nên trắng bệch, thê lương nhìn ta. Viết một bài thơ hữu nghị nhằm xóa bỏ khoảng cách khó khăn như vậy? Ta hận không thể rèn sắt thành thép nói. "Đừng hỏi ta, ngài tự viết đi." "Nhưng mà, viết không ra phải làm sao a." Hắn phiền não làm nhăn một góc giấy. "Không được, ngươi hãy nhanh suy nghĩ giúp ta, câu từ nhất định phải thâm tình triền miên da diết khôn xiết khiến người xem không thể ngừng đọc!" Một bài thơ hữu nghị xóa bỏ khoảng cách cần phải thâm tình triền miên da diết khôn xiết khiến người xem không thể ngừng đọc? "Ta lực bất tòng tâm." Ta xoay người rời đi. Dù sao hôm nay cũng không có chuyện gì làm, không bằng ra ngoài dạo chơi một chuyến. Nhân lúc tuyết đã ngưng, mà tiết trời hình như còn ấm lên một chút, rất thích hợp để ra ngoài giải sầu. Lúc đi ngang vườn hoa, từ xa ta nhìn thấy Đại Hoa bưng đồ ăn bước ra từ bếp, sau đó gương mặt ngốc nghếch chạy về hướng lương đình. Còn quận chúa liền cong môi ngồi ngay ngắn ở đó chờ nàng, bộ dạng mong đợi vui vẻ không khác gì một hài tử. Lúc này Đại Hoa đang cầm một dĩa thức ăn màu sắc rất khác lạ, còn tỏa ra hơi nóng. Ta nhìn món ăn bốc lên khói trắng rồi tản đi trong không khí, mà thấy ấm áp dị thường. Hai người lưỡng tình tương duyệt, ý đẹp cảnh vui biết bao. Đương nhiên, cũng rất chướng mắt. Ta không hiểu vì sao có chút xấu hổ không thể lý giải. Bước khỏi ngôi vườn, lại khó hiểu nghĩ đến Thốn Tuyết người này. Bây giờ dù nàng đã buông tha ý niệm hãm hại quận chúa, nhưng vẫn ôm địch ý rất lớn cũng đã biến thành định kiến, còn cần phải kiên nhẫn từ từ dạy dỗ khuyên bảo giáo hóa thêm mới được. Quả thật không biết nàng ấy lấy đâu ra chấp niệm như vậy, có thể nói là hồ đồ ngu xuẩn. "Bởi vì Trữ Thanh Ngưng đã đoạt đi danh hiệu đệ nhất mỹ nữ Đại Việt của ta!" Ngày hôm đó, rốt cuộc nàng cũng đã nói ra nguyên nhân mối hận thù. "Đệ nhất mỹ nữ?" Ta cau mày. "Đây đúng là nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí*. Mỗi người đều có sở thích và tiêu chuẩn đánh giá khác nhau, xem như tranh được vị trí đệ nhất, chưa chắc ai cũng đều cảm thấy quận chúa là mỹ nhân." (*cùng một vấn đề nhưng mỗi người sẽ có một cách nhìn nhận khác nhau) "Vậy ngươi cảm thấy sao, giữa ta và Trữ Thanh Ngưng, ai xinh đẹp hơn?" Ánh mắt nàng bỗng nhìn ta nóng bỏng. Ta cơ bản không cần do dự. "Quận chúa là một nữ tử có dung mạo đoan trang mỹ miều tư chất minh diễm làm động lòng người nhất thế gian!" "Ngươi ngay cả nghĩ cũng không cần nghĩ! Uổng công ta xem ngươi là bằng hữu!" Nàng đập bàn, lại không cam tâm nói. "Cho ngươi thêm một lần cơ hội, nếu ta với Trữ Thanh Ngưng cùng rớt xuống nước, ngươi sẽ cứu ai trước?" "Cứu quận chúa, đây là chức trách của ta." "Vậy nếu Trữ Thanh Ngưng muốn ngươi giết ta, ngươi cũng sẽ vì chức trách mà hạ thủ không chút do dự? !" "Đừng lấy bụng dạ tiểu nhân so lòng quân tử. Quận chúa trước giờ đều quang minh lỗi lạc, rộng rãi, lời nói đáng ngàn vàng, đã nói không so đo với ngươi, tức sẽ không nuốt lời muốn tính mạng ngươi." "Đi chết đi, ta không muốn lại nhìn thấy bản mặt ngươi!" "Ta có mang canh gà ác tới cho ngươi nè." Trong lúc nàng tức giận muốn rời đi, ta lấy hộp thức ăn đựng canh gà nhân sâm để lên bàn cho nàng, rót một chén đẩy qua. Sắc mặt nàng hơi chuyển biến tốt, lần nữa ngồi xuống. "Hừ, đừng tưởng như vậy là ta sẽ tha thứ cho ngươi." Nếm thử một miếng, liền biến thành vui vẻ nhướng mi. "Mùi vị rất thơm." Khó khăn lắm mới thỏa mãn được nàng. Ta không nhịn được cong môi, lại lấy ra thêm vài món ăn vặt, chống cằm nhìn nàng ăn. Không biết lần tỷ võ trước mấy vết bầm gây ra trên người nàng đã khỏi hẳn chưa. Ngày mai ta có cần lại hầm móng heo với nấm mèo mang tới cho nàng? Ừm... thật phiền phức, vẫn là trực tiếp nhờ vú Trương mang vài thang thuốc bổ tới đi, người này gần đây hình như đã gầy đi. "Làm gì nhìn ta như vậy?" Vào lúc này nàng phát giác thấy ánh mắt ta, có chút ngượng ngùng nói. "Cảm thấy ngươi gầy." Ta đưa tay vén mái tóc bên má nàng qua mang tai, nói không chút suy nghĩ. "Ta muốn nuôi ngươi mập lên một chút." "Hả?" Nàng bỗng ngơ ngác. Hai mắt trợn to, sau đó đỏ mặt. Còn ta cũng kịp phản ứng, cũng ngơ ngác giống nàng. Muốn nuôi nàng mập lên sao... ta vừa hiểu ra lời mình, đáy lòng bỗng nảy nở một loại ý niệm không tên. "A..." Hồi lâu, ta cười lắc đầu, hình như liền lập tức hiểu ra. Móc cái túi thơm thật vất vả mới thêu xong ra, ta đưa tới. "Cái này, ta tặng ngươi."