Ám Sát Đối Tượng Là Hồ Ly

Chương 75: - Ta là bá đạo tú bà, cuốn sách chủ nhân thích nhất, độc nhất vô nhị!

Xem như là A Ba bỗng có cảm hứng thử viết những tác phẩm mang phong cách độc lạ, ta được sinh ra đã là một tác phẩm khác với những tác phẩm phong hoa tuyết nguyệt trần tục, nội dung câu chuyện của ta, là về tình yêu của lão bản cường thế nam giả nữ trang với tiểu cô nương bên ngoài ôn nhu nhưng bên trong quật cường ( )mưh hahaha~~~

Ta không được bán chạy mới là lạ.

Đến nay ta vẫn nhớ như in lần gặp gỡ đầu tiên vào ngày hôm đó, chủ nhân chen chúc đám người huyên náo hồng hộc chạy tới, cướp được cuốn sách cuối cùng trên giá là ta với gương mặt mừng rỡ. Qua giờ ngọ nắng sáng, cơn mưa thu dội xuống để lại một tầng mát rượi, mảng đất xanh hãy còn ẩm. Nhưng bàn tay nàng khô ráo mềm mại cầm lấy ta, đôi mắt sáng lên lấp lánh —— vận may để ta có cuộc gặp gỡ tình cờ với nàng không chút báo trước.

Ta giống tiểu nha đầu mới biết yêu trong truyện vậy, trái tim đập rộn ràng. Dù ta chẳng qua chỉ là một cuốn sách.

Đêm đó được mua về, chủ nhân liền mang ta lên giường. Lúc nàng giở ta ra xem, ánh mắt chuyên chú đến thế, vẻ mặt cũng khẩn trương theo từng dòng chữ, cũng có khi lại mềm mại tươi cười. Có lúc sẽ liên tưởng đến chuyện khác, bộ dạng cắn môi ngây ngốc cười ngu ngơ.

Cho đến khi trời sáng.

Mà nay chủ nhân hẳn đọc ta đã đến mức thuộc lòng. Dù vậy, mỗi đêm trước khi ngủ, nàng đều sẽ cưng chìu cầm ta lên, dùng ngón tay thon dài tỉ mỉ vuốt ve trang sách, thấp giọng đọc lên vài câu, thanh âm nghe vào rất dễ chịu.

Cho nên mỗi lần được cất vào ngăn tủ, ta đều sẽ mang theo dấu vết thẹn thùng được yêu thương hưởng thụ vuốt ve nhận được những ánh mắt hâm mộ của những cuốn sách khác. Cho đến một ngày, có một tiểu tiện nhân tên Sự quyến rũ của tiểu thưxuất hiện.

Ha, sự quyến rũ của tiểu thư? Vừa nghe đã biết chính là đồ đê tiện kiểu cách. Còn làm bộ làm tịch, xem mình thanh cao. Ta cười lạnh nhìn nàng, đừng tưởng là sách do A Ba viết thì liền kiêu ngạo, đợi bị đày vào lãnh cung đi!

Bất ngờ thay, mới đầu chủ nhân quả thật không đụng nàng một cái, cất vào ngăn tủ cứ vậy lãng quên nàng. Kỳ quái, mua về lại không xem, không giống tác phong chủ nhân a. Ừm, nhất định nội dung bên trong để người khác quá không vui đi mưh hahaha.

"Ai da, thiệt đáng thương, nếu không phải được A Ba viết ra, không chừng chủ nhân còn chẳng biết có ngươi để mà mua về."

Thỉnh thoảng ta chế giễu nàng. Ai kêu nàng mắng ta đồ diêm dúa đê tiện

( 3 )~~~

Điều khác biệt bất ngờ chính là, qua không lâu sau, chủ nhân lại thay đổi thái độ, cùng mang nàng và ta lên giường! Mà chuyện này lại trở thành thói quen.

Đồ mê sắc! Có ta chưa đủ, lại còn trong chăn đụng vào mấy cuốn sách khác!

Ta trơ mắt nhìn tiểu tiện nhân được cưng chiều, bắt đầu vênh váo nghênh ngang trước mặt ta các loại, còn không biết xấu hổ chiếm đoạt một nửa sủng hạnh dàng riêng cho ta.

Một buổi tối nọ, chủ nhân lật xem tiểu tiện nhân ngay trước mặt ta. Ta tức giận liếc mắt xem, phát hiện cuốn sách nói về hai nữ nhân yêu nhau? Hơn nữa Thủy nhi cuối cùng còn biểu đạt tâm ý với Đại tiểu thư, cả hai sống hạnh phúc vui vẻ bên nhau?

Đùa gì vậy, đó là hai nữ nhân a, ngay cả ta một cuốn sách còn cảm thấy hoang đường! A Ba hắn hư hỏng như vậy, viết ra cuốn sách phản bội lại đạo viết trước nay, mỹ nam tử với tiểu nha đầu mới là chân ái!

Thật sự không cam tâm. Nhưng ta càng kinh ngạc hơn trên mặt chủ nhân lại xuất hiện thần sắc trước nay ta chưa bao giờ nhìn thấy. Cõ lòng đầy mơ ước, cũng rất mê muội kèm theo do dự. Giống như con bướm xuyên qua lớp sương mù, bị cảnh đẹp trước mắt làm cho thông suốt, nhưng lại chần chừ, không dám bay xuống để đậu lên đóa hoa kia.

Là một cuốn sách nói về câu chuyện tình yêu, ta sao sẽ không hiểu, chỉ sợ nàng đã rơi vào cõi tình, với một người mà chúng ta cũng không biết.

"Chủ nhân đúng là đã biết yêu."

Tiểu thư quyến rũ con tiện nhân kia đắc ý khoe khoang nói.

"Chính là vị nữ nhân xinh đẹp đã lấy ta đi đêm đó. Ta biết rất rõ mọi chuyện xảy ra."

Ta cười lạnh một tiếng.

"Đúng là buồn cười, mỗi lần chủ nhân thấy trạng nguyên lang tuấn tú ra sân đều sẽ phát si phát mê lên, làm sao sẽ có hứng thú với nữ nhân chứ."

"Ha, đó là trước kia, hôm nay ở đâu sẽ còn phát si phát mê với trạng nguyên lang, nàng nhìn cũng lười nhìn, nhận thức rõ thực tế đi."

"Sách nên nhận thức rõ thực tế là ngươi mới đúng."

Ta cố ra vẻ khinh thường, kéo dài âm điệu nói.

"Chủ nhân đối xử ta sủng ái không hề giảm theo thời gian, đối với ngươi chỉ là có mới mà thôi, đến chừng đó vứt ngươi qua một bên rồi, đừng có lén khóc nha."

"Đồ diêm dúa ngươi nói bậy lần nữa thử xem."

Ta mới lười để ý nàng. Bây giờ một khắc ta cũng không muốn ở chung với nàng, thế mà cứ cố ý chủ nhân đều đặt chung hai chúng ta bên gối!

Nằm chung chăn gối với một cuốn sách nữ nhân yêu nữ nhân, đúng là xui xẻo.

Sau đó, chủ nhân hình như gặp phải chuyện gì. Nàng vội vàng bỏ chúng ta vào túi mang đi, bao gồm cả mấy cuốn thỏ khác. Trải qua một thời gian rất dài, chúng ta mới trở lại ngăn tủ ấm áp này. Hết thảy đều trở lại như thường lệ, chỉ là chủ nhân rất ít đến xem chúng ta.

Một ngày nọ nắng vàng rực rỡ, chiếu qua khung cửa sáng loáng cả căn phòng, chủ nhân đã lâu không gặp rốt cuộc xuất hiện. Nàng kéo ngăn tủ, nhưng còn chưa kịp lấy chúng ta ra, thì một nữ nhân tuyệt sắc liền từ ngoài cửa tiến vào.

Nữ nhân này chính là tên đầu sỏ theo như miệng tiểu tiện nhân kia, cũng từng cho ta một cái liếc nhẹ hơi kinh sợ. Hôm nay gặp, vẫn chói mắt như cũ.

"Sao nàng lại tới đây."

Chủ nhân ngay cả ngăn tủ chưa kịp đóng liền vội xoay người nghênh đón, kéo lấy tay nàng, hơi nhíu mi.

"Cũng không biết mặc thêm áo, cảm lạnh thì sao."

Ta nghe có chút khiếp sợ. Trách móc mà ngọt ngào như vậy, lẽ nào thật sự...

"Đến tìm nàng."

Không cho ta kịp tự tranh cãi bản thân, nữ nhân kia đã thân mật ôm lấy eo chủ nhân, đầu gối lên vai nàng, giọng vốn mang âm sắc lạnh lùng cũng mềm mại đi làm người ta phải hồ đồ.

"Tỉnh lại không thấy nàng đâu."

"Còn nhõng nhẽo, thiệt dính người."

"Hửm? Nàng lặp lại lần nữa."

"Ầy... ta chính là thích nàng như vậy."

Chủ nhân nói xong liền cúi đầu hôn môi cô gái. Nàng nằm trong ngực chủ nhân ngửa cằm lên nghênh hợp, khóe miệng nhàn nhạt cong lên.

Một màn này đẹp đến kinh người, bảo sao chúng ta có thể dời đi tầm mắt.

"A, chủ nhân cũng không kéo ngăn tủ nhiều thêm tí, ngăn cản tầm nhìn mất, nhìn không có rõ."

Thỏ bắt đầu than phiền vị trí của mình không được thuận lợi.

Vị trí tốt nhất thuộc về ta nhưng tâm tình ta lại phức tạp khi xem toàn bộ quá trình, không muốn thừa nhận hình ảnh hai nữ nhân thân mật lại câu người đến vậy. Sau đó các nàng nói thêm vài câu, liền nắm tay dắt nhau ra ngoài, ánh nắng chiếu lên hàng mi cười của cả hai, hạnh phúc liền giống như cảnh tượng Thủy nhi và tiểu thư trong truyện ôm nhau dưới tàng cây lê nỉ non nhau sẽ bạc đầu giai lão....

Không, ta mới không có nghiêm túc xem quyển sách kia hơn nữa còn rất ấn tượng sâu sắc với nội dung bên trong! Ta... ta chẳng qua chỉ vô tình liếc qua nhờ có thiên tư thông minh gặp qua liền nhớ nên mới không quên được thôi!

"Sao hả, nếu thấy buồn chán, ta không ngại cho ngươi đọc một chút, tránh cho cả ngày một bộ thâm khuê tịch mịch, đáng thương như vậy."

Hai ngày yên tĩnh, bên cạnh liền vang lên âm thanh đáng ghét, vẫn cao ngạo như thường lệ.

"Ta biết ngươi có mấy phần thèm thuồng ta."

Phi, ngươi mới thâm khuê tịch mịch. Ta đáp trả nàng nụ cười nhạt.

"Lão nương thèm thuồng một cuốn dâm thơ cũng sẽ không có hứng thú đối với ngươi."

"Tình cảm các ngươi tốt thật ha."

Thỏ một bên bỗng thở dài nói.

Ta ngẩn ra, tức giận.

"Đừng nói những lời ác tâm vậy chứ!"

"Haha ta không nói."

Thỏ cười cười ngậm miệng, tiểu đê tiện nào đó cũng tạc mao giống mọi ngày kêu lên.

"Ngươi có ý gì!"

"Ngươi... ngươi cứ vậy ghét ta sao? Thà chọn cuốn dâm thơ?"

Nàng rất bất mãn, ngay sau đó liền đột nhiên ý thức được chuyện gì, khôi phục thần sắc, bày ra tư thế kiêu ngạo.

"Nhưng ngươi cũng đừng tự mình đa tình cho rằng ta sẽ thích ngươi, ta chẳng qua chỉ thương hại ngươi thôi."

"Vậy thì giữ lại tấm lòng thương hại đó của ngươi đi!"

"Hừ!"

Cuộc sống không ai đụng vào ai không đốp chát nhau không một tiếng động. Quả thật... cũng không dễ chịu gì cho lắm?

Mà lần gặp lại chủ nhân, lại là rất nhiều ngày sau đó.

Thật oan ức, có tình nhân liền quên sách, đồ nữ nhân bạc tình bạc nghĩa. Nàng hình như cũng không phải muốn xem chúng ta, mà lấy chúng ta ra, dùng vải nhung tỉ mỉ lau sạch qua một lần, sau đó tìm một cái hộp gấm, cẩn thận bỏ chúng ta vào.

Uây, đây chẳng phải đổi chỗ cho chúng ta sao?

Ta vui mừng nằm vào hộp gấm. Bên trong thật sự rất chi thoải mái, so với tấm ván ngăn tủ tốt hơn nhiều... Cơ mà đợi đã! ! Tại sao cũng đặt tiểu tiện nhân kia vào vậy? ! Rõ ràng có rất nhiều cái hộp khác mà!

Ta không dám tin nhìn chủ nhân cầm tiểu tiện nhân kia, mặt đầy thành kính đặt lên ta, miệng còn lẩm bẩm "hai cuốn sách thích nhất hahaha" gì đó...

Lý nào lại vậy, cái gì mà hai cuốn sách thích nhất, chỉ có thể chọn một thôi! Thích nhất chỉ có thể là tú bà bá đạo!

Hơn nữa nàng lại thật lòng bỏ ta và tiểu tiện nhân kia đợn độc cùng nhau!

Không! Lão nương mới không muốn nhìn thấy nàng ta! Nhanh lấy nàng ta đi đi!

Chí ít đừng đặt nàng ta đè lên người ta chứ! Ê nè! !