Nếu phải nhớ, thì ta không còn nhớ được dung mạo phụ mẫu mình ra sao. Chỉ nhớ lúc còn nhỏ vì một trận hỏa hoạn mà ta tan nhà nát cửa, biến thành cô nhi. Chịu đựng khuất nhục sống trong một nơi không có ánh sáng mặt trời, chỉ muốn có ngày vì người thân rửa mối huyết hận thâm thù.
Cơ hội báo thù này, ước chừng ta đã đợi mười năm. Triều đình phái quân binh đến bao vây càn quét, ta nhân cơ hội hỗn loạn trốn khỏi hầm giam, nhặt lưỡi hái dùng hết sức bình sinh đuổi theo tên súc sinh, từng đao từng đao vung xuống, ta chém trong cơn điên cuồng. Máu tươi văng tứ tung, mùi tanh nồng khiến ai ngửi thấy cũng phải ói mửa. Ta ôm tâm trạng liều chết, hoàn toàn không để ý bản thân cũng bị lợi kiếm đâm rách ngực, cắn răng chặt lấy đầu hắn, cuối cùng không chịu được thêm đổ gục xuống vũng máu, nằm thoi thóp. Là đại tướng quân đã cứu ta. Hắn mang ta đi, trị lành thương cho ta, sau đó dạy ta võ công, dạy ta thi thư, để ta gặp gỡ nữ nhân như nữ thần ấy. Nàng là nữ nhi độc nhất của tướng quân, thân phận cao quý, nhận hết vinh sủng. Ta trở thành nô bộc của nàng, theo phía sau. Lúc đó ta vừa tròn mười sáu, cũng đồng trang lứa với nàng. Nàng trong độ tuổi xuân xanh nhất, không hạn chế không gò bó, hào quang rực rỡ muôn dặm, như loài hồng nhạn xòe đôi cánh đón làn gió mới, quan sát cả thiên hạ. Ta luôn đứng sau lưng lẳng lặng phụng bồi, cảm thấy chỉ có vậy đời mới có nghĩa. Đáng tiếc cuộc sống đó trôi qua không được bao lâu. Tháng mười bất ngờ nổi lên gió rét, trong thành đợt tuyết đầu tiên giáng xuống. Rơi tán loạn, phủ đầy một góc trời, mái hiên nhà nhà đều trở thành trắng xóa. Nàng với vẻ ngây thơ hồn nhiên khoác tấm áo choàng đỏ đứng trên tường thành cao, đưa tay đón lấy từng bông tuyết nhỏ. Cái mũ áo đội đầu cũng lây dính những mẫu tuyết nhỏ, cứ như đang tô điểm thêm. "Huynh xem phố xá bên dưới đầy màu đỏ, vui thật a." Nàng nhẹ giọng nói. "Người ở khu này, vui vẻ giống như ăn Tết vậy." Ta ngạc nhiên. Đưa mắt nhìn, đúng là.... họ đang rất vui. Khắp nơi đều là đèn lồng đỏ, trong đêm sáng đèn, chập chờn nối dài nhau, lung linh lung linh. Trong phủ tướng quân cũng dán rất nhiều giấy song hỷ, bọn hạ nhân đều bận rộn trang trí, những mảnh tơ lụa đỏ giũ phành phạch theo gió. Thánh thượng ban hôn, vinh dự bực nào. Ta đứng sau lưng nàng, thấp giọng nói. "Thì ra chính là hỷ sự." "Còn huynh, huynh vui vẻ chứ?" Giọng nàng nhàn nhạt, nhưng cũng như thờ ơ. Câu hỏi thế nhưng đánh tan mọi bình tĩnh trên gương mặt ta. Khổ sở cứ thế tràn ra như đê vỡ bờ, không cầm giữ được. Ta nhấp mím môi không trả lời. Qua một hồi lâu, đầu kia mới vang lên tiếng thở dài. "Huynh từng nói, sẽ luôn luôn bên muội." Nàng xoay người nhìn ta, thanh âm nhẹ đến nỗi như bị gió đánh tan. "Nhưng, huynh lại nuốt lời." Từng lọn tóc bị thổi bay, phất qua gương mặt tái nhợt của nàng. Chiếc nón đội đầu lại trở nên đơn bạc như thế, lảo đảo như muốn bị thổi bay. Ta nhìn trong mắt mà ê ẩm một trận, không dám lại đối mặt nàng thêm. Có vài thứ tình cảm, nhất định không thể nói rõ, mà cũng chẳng có kết quả. Ta im lặng không lên tiếng, nàng liền quật cường nhìn chằm chằm ta. Trận so tài cứ thế kéo dài, nàng bỗng từ trên tường thành, không chút do dự nhảy xuống. "A Anh!" Trái tim ta ngừng đập, bất ngờ đạp thành phi thân nhảy theo, khó khăn lắm mới nâng được nàng cùng nhau rơi xuống trong mưa tuyết. Những đợt tuyết trắng rơi xuống như sóng lớn, bầu trời thả những đợt tuyết loạn xạ chẳng mấy chốc phủ đầy chúng ta. "Không muốn sống nữa sao!" Ta ôm nàng ngồi dưới đất mà lòng vẫn chưa hết sợ hãi, tay run rẩy lợi hại. "Tại sao lại làm vậy, lỡ ta trễ một nhịp thì sao." "Muội không sợ huynh trễ một nhịp, muội chỉ sợ huynh không dám nhảy theo." Nàng ỷ vào lòng ta, thở ra từng trận khói. "Mang muội rời khỏi đây đi, A Trúc." Trong lòng ta chấn động. Giờ phút này ta nghĩ chỉ cần liều mạng dẫn nàng đi... nhưng ta không làm được. Đào hôn tội khi quân, là trọng tội, sẽ rước họa cho cả gia tộc. Ta không thể a. "Tướng quân chắc đang lo lắng, ta dẫn muội về." "Thật sự, muốn dẫn muội về sao. Giao muội cho người khác?" Nàng mù quáng, nói ra mỗi chữ đều như lưỡi dao cùn cứa vào lòng ta, liên lụy lục phũ ngũ tạng cũng đau đớn. Ta siết chặt nắm đấm, móng tay cũng sắp phá nát da thịt. Cuối cùng vẫn lắc đầu. "Trở về thôi." Nàng trấn định nhìn ta, buồn bã cười một tiếng. "Huynh sẽ hối hận." Trận gió tuyết rốt cuộc cũng ngừng lại. Pháo tre nổ đì đùng khắp thành không ngừng, đốt ra những làn khói trắng. Ta nhìn từ xa nàng ngồi lên kiệu hoa, cứ vậy một mảnh mây mù rời khỏi phủ tướng quân, rời khỏi thành, nhìn cho đến khi không còn nhìn thấy. Dân chúng cười vui vẻ, quả là một đôi trai tài gái sắc, ông trời tác hợp. Sau đó dân gian tiếp tục truyền đi những câu chuyện hòa thuận, cầm sắc hài hoà của đôi phu phụ Tấn vương. Vương phi hạ sinh một nữ, thánh thượng sắc phong quận chúa, vương gia xem như có được một hạt ngọc minh châu. Vương gia một lòng chung thủy với vương phi, không nạp thê thiếp... Tốt quá rồi. Nàng yên tâm làm vương phi, còn ta cũng trả xong nợ tình, làm một giang hồ lãng khách. Đoạn quá khứ bẩn thỉu không thể chịu được kia, cùng với đoạn thời gian tốt đẹp sau khi gặp mặt nàng, ta liền chôn cất chúng xuống đáy lòng. Thả mình theo cơn gió, từ đó lưu lạc khắp chốn. Rồi ta định cư trong núi, thu nạp hai đứa đồ đệ, cùng chúng sống cuộc sống qua ngày. Xuân đi thu về, hoa nở rồi hoa lại tàn, cứ vậy chớp mắt đã trôi qua rất nhiều năm. Đại đồ đệ rời nhà, học trò nhỏ cũng từ từ lớn lên, thuận lợi trở thành sát thủ, nhưng lại trêu chọc người không nên trêu chọc. Thiếu nữ đường hoàng xuất hiện đầu giường kia có dung mạo vô cùng giống A Anh, lần đầu gặp ta liền có thể mơ hồ đoán ra thân phận. "Đây là cái gì?" Ta chỉ hộp châu báu trên bàn, tận lực ổn định âm giọng. "Quà sính lễ." Nàng ghé mắt nhìn về phía cái tên uống trộm rượu của ta xong thì lăn đùng ra ngủ, cong môi. "Nàng thuộc về ta." Liệt đồ không nên thân, đúng là nha đầu cuồng vọng! Ta chắp tay sau lưng, lời mắng còn chưa kịp rời miệng, tâm trạng lại bị câu kế tiếp của nàng một câu đánh tan. "Những thứ này vốn đều là của mẹ ta, là thứ nàng yêu thích nhất, ắt hẳn ngươi cũng sẽ thích." "Ý ngươi là gì?" Ta kinh hãi, lẽ nào nàng cũng... "Ha." Hài tử khẽ cười một tiếng, thần sắc âm trầm trên gương mặt hoàn toàn không phù hợp với lứa tuổi của nàng, thản nhiên đứng dậy ra ngoài. "Tình cảm giữa bọn họ, cũng không phải tình yêu." "Nếu không nằm ngoài suy đoán, đợi phụ vương bắc chinh trở về, hai người họ sẽ li thân trong hòa bình." Li thân? ! Đầu ta như có sấm rền, đứng bất động hồi lâu vẫn không thể phục hồi tinh thần. Tại sao, chẳng phải bây giờ nàng đang sống rất hạnh phúc sao, tại sao còn muốn buông tay tất cả... Không nên như vậy! Ta tâm loạn ý cũng loạn, khó thể trấn định, dưới tình thế cấp bách cuối cùng cũng làm ra chuyện hoang đường, lừa đối tất cả, chật vật rời khỏi Ngạo Thiên môn. Thế nhưng cuối cùng vẫn bị nàng tìm được. "Huynh cho rằng giả chết, là có thể ruồng bỏ tất cả để rời đi?" Nàng phất tay áo tiến vào sân nhỏ, cười nhạt nhìn ta, ánh mắt giống như một tấm lưới, trùng trùng điệp điệp giam giữ ta bên trong. "Cứ vậy muốn thoát khỏi muội?" Dung mạo tiếng nói cũng không thay đổi quá nhiều. Đã trôi qua nhiều năm, vậy mà hình dáng đó. Ta liều mạng áp chế, mới không để bản thân lộ ra một tia run rẩy. "Làm vương phi không tốt sao, tại sao còn muốn tìm tới... ngốc nghếch như vậy." Không đáng a. "Muội tới là cho huynh cơ hội." Nàng từng bước ép sát, ngừng trước mặt ta. "Huynh đã từ bỏ một lần, có phải cũng muốn từ bỏ lần thứ hai?" "A Anh..." "Muội biết, huynh chê bai muội đúng không. Muội đã không còn là Trì Anh của năm đó, đã làm nương tử người ta." "Không, không phải vậy!" "Vậy tại sao huynh không chịu tiếp nhận?" Trong mắt nàng lộ ra thê oán. "Lưu Trúc, muội luôn một mực chờ đợi huynh, huynh có hiểu không. Muội chờ đợi huynh đã quá lâu rồi." "Hôm nay muội chỉ cầu xin huynh hãy trả lời, nếu huynh vẫn lựa chọn đẩy muội ra, muội liền tuyệt vọng, kể từ đây huynh muội ân đoạn nghĩa tuyệt, muội lưu lạc tha hương cũng sẽ không muốn gặp lại huynh, liền mang theo oán hận huynh sống suốt quãng đời còn lại!" Ta như nghẹn thở, bị lời đoạn tuyệt của nàng làm cho cả kinh không nói được câu nào. Cứ vậy kinh ngạc mặt đối mặt, nước mắt giàn giụa chảy xuống gò má, sột soạt, trong lòng dường như có gì đó bị cắt ra trong phút chốc. Ta rốt cuộc mới tiến lên một bước, dùng hết sức ôm nàng vào lòng. "Còn trốn nữa không?" Thân thể căng cứng của nàng đột nhiên thả lỏng, nhắm mắt, hận hận nói. "Còn muốn tránh mặt muội nữa không?" Ta nghẹn ngào lắc đầu. Không trốn được cũng trốn không nổi. Cứ vậy bị muội bắt làm tù nhân, hơn nữa còn là tù nhân được ăn mật. ---- ---- ---- Tác giả có lời muốn nói: Đại Hoa: (╯#‵ * ′ )╯︵┻━┻ Lừa gạt nước mắt ta tiền quan tài của ta còn cả tiền rượu của ta! Sư phụ: (* ̄ * ̄*) Ngươi cho rằng thầy dễ chịu lắm sao, mỗi lần trở về thấy ngươi khóc lóc trước mộ bia "Sư phụ người chết thật thê thảm" là ta xấu hổ muốn chết đi được! Đại Hoa: (っ #‵*′) っ Ta mặc kệ, ta còn kể rất nhiều bí mật khó mở miệng trước mộ cho ngươi nghe! Sư phụ: (* ̄△ ̄*) Chẳng phải ngươi thích vị nữ vị thành niên hư hỏng nọ sao! Quận chúa: Cái gì! Thích nữ vị thành niên? ! Sư phụ: (* ̄△ ̄*) Đúng vậy, còn thèm thuồng đối với tiểu thư sinh ở khách điếm Ti Trù. Đai Hoa: (>///<) Không, Thanh Ngưng nàng nghe ta giải thích! Quận chúa: (cười nhạt) xem ra mộ bia cần thêm một cái rồi~ ---- ---- ---- Ê đích tờ: Đã đi làm lại, thông báo một chút là tiến độ sẽ thưa ra nha, nhưng mình sẽ cố gắng chăm chỉ nhất có thể để hoàn, dù sao cũng sắp hết rồi.