Âm Tào Địa Phủ

Quyển 2 - Chương 52

Vì Dực San thành thật thú nhận nên được Nghi Địch giảm cho gánh nặng thu thập phòng, mạnh mẽ trưng dụng phòng của nàng, sau đó đưa Dực San “sung quân” đến chỗ Hành Tư

Lúc lên đèn, Dực San ngồi bên cửa sổ trong phòng Hành Tư đến ngẩn người, không giống dáng vẻ hoạt bát thường ngày

Mới đầu Hành Tư còn tưởng nàng ăn cơm chiều quá no nhưng hồi lâu vẫn thấy nàng ngây ngốc như vậy, nhịn không được, đi qua hỏi ‘San San nghĩ gì vậy?”

Dực San ánh mắt mơ hồ nhìn hắn, sau đó hoàn hồ nói “ah, không có gì?”

Thấy Hành Tư ngồi xuống cạnh nàng, Dực San nghĩ nghĩ, lại hỏi “khi nào thì tìm được bản nhận tội của Mạnh Dung?” trước đó nàng không hề hay biết gì. Không phải là Hành Tư vì lừa gạt Thiên Không Chiến Thần mà làm giả chứ?

“Lúc Nhạc Thác tới Chuyển Sinh điện tìm ngươi, sau khi hắn đến tửu diếu, ta liền nghĩ tới chuyện này nên tìm Mạnh Bà một chuyến, thuận tiện làm luôn việc này, không ngờ lại nhanh như vậy đã phát huy tác dụng”

“Như vây ah”

Dực San gật đầu, nằm úp sấp trên bàn, hồi lâu mới nói “ngươi có cảm thấy ta rất phiền toái không?”

Hành Tư sửng sốt, quay đầu nhìn, thấy Dực San bất an, dùng tay vẽ vòng vòng trên bàn, thanh âm rầu rĩ ‘khi ta vẫn là phàm nhân, tuy vô dụng nhưng ít ra không có nhiều phiền toái khiến ngươi quan tâm như vậy, giờ làm thần nữ thì đủ chuyện phiền toái quấn thân, cục diện rối rắm trước kia cũng chưa thu thập xong”

Có phải thực ra ngươi thích Liễu San San vô ưu vô lo trước kia hơn? Dực San do dự hồi lâu, cuối cùng lại không dám hỏi ra câu này

Hành Tư nhìn nàng thần sắc ảm đạm, nhớ tới lúc ăn cơm chiều, Nghi Địch nhân lúc Dực San đến phòng bếp bưng thức ăn, làm như vô tình, cảm thán ‘nha đầu San San kia bình thường nhìn như thần kinh thô đến độ xe tứ mã cũng có thể chạy qua nhưng thật ra lúc suy nghĩ thì phức tạp hơn ai hết”

Có lẽ vì hôm nay Thiên Không Chiến Thần đến gây sự, làm cho nàng trở nên rối rắm 

Thấy Hành Tư không có phản ứng, nàng lại suy nghĩ miên man, đột nhiên Hành Tư chậm rãi nói ‘San San, thực ra từ rất lâu trước kia, ta đã biết ngươi”

Dực San nghe mà sửng sốt. Hành Tư trầm giọng nói tiếp ‘trước kia theo sư phụ dạo chơi, người hắn thường xuyên nhắc tới nhất là huynh muội các ngươi, hắn còn cho ta xem qua bức họa của các ngươi”

“Thái Thượng Lão Quân vẽ chúng ta?” Dực San ngẩn người. Thái Thượng Lão Quân cả ngày trầm mê luyện đan giảng đạo, khi nào thì có sở thích hội hoạ?

“Nhiều năm như vậy đều nghe sự phụ nhắc tới sự tích huy hoàng của ngươi, tuy ta chưa từng gặp ngươi nhưng vẫn giống như ngươi luôn ở bên cạnh ta. Sư phụ còn nói chờ ta trở về thiên đình sẽ giới thiệu ta với huynh muội các ngươi, để chúng ta kết bạn cùng nhau, không ngờ ta vừa về tới thiên đình đã bị phái tới địa phủ. Nếu họa kỹ của sư phụ không tệ thì lúc trước gặp ngươi ở địa phủ, ta sẽ không tốn nhiều thời gian để tự hỏi, rốt cuộc là ta thích phàm nhân Liễu San San hay là vì tính tình của Liễu San San quá giống Dực San điện hạ”

Dực San ngây người một hồi, đầu óc vẫn không linh hoạt. Ý của Hành Tư là người từ đầu hắn thích chính là Thần Tiêu phủ Dực San sao? quanh co lòng vòng như vậy quả thật đúng là phong cách của hắn

Hành Tư nhìn Dực San ngây người, đoán rằng phải một lát nữa nàng mới có phản ứng liền đứng dậy rót hai chén trà, khi quay lại, ánh mắt xuyên qua cửa sổ nhìn về phía phòng của Dực San “thực ra ta muốn nói với ngươi nhưng vì chuyện thu ngươi làm đồ đệ, sư phụ ta vẫn có bất mãn với Nghi Địch Tư Thần, cho nên Nghi Địch Tư Thần cũng là cái tên thường xuyên được sư phụ ta nhắc tới, ta cũng từ lời nói của sư phụ mà biết được rất nhiều chuyện Nghi Địch Tư Thần không muốn cho người khác biết?”

Chuyện không muốn cho người khác biết, Dực San lập tức nổi tính tò mò ‘tỷ như?”

Khôi phục thật mau

“Tỷ như…”Hành Tư đi đến cạnh nàng, nói ‘hắn thích nam nhân”

Dực San phun luôn ngụm trà trong miệng, tính nhiều chuyện đã có lập tức vô sự tự thông, liền hỏi ‘vậy hắn và Ấn Trì ở cùng một phòng, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”

“Ngươi lo lắng cho Ấn Trì?”

“Ách… Không phải…”

Dực San còn chưa nói xong đã bị Hành Tư lôi lên giường

‘Làm gì vậy?”

“Buổi chiều giúp ngươi ăn thử nhiều món, có chút khó tiêu”

‘Thì sao?”

“Cho nên làm chút chuyện gì đó để tiêu thực”

‘Làm gì?”

Người nào đó động thủ bất động khẩu

“Ngươi làm gì đó?”

“Tiêu thực.”

Nghi Địch Tư Thần vừa an ủi Dực Lam bị tổn thương tinh thần quay trở về phòng, lại nhìn thấy Ấn Trì vẻ mặt mất mát nhìn cây san hô ở giữa phòng đến ngẩn người, ngay cả hắn đi vào cũng không phát giác

Nghi Địch đã nghe nói đến lai lịch của cây san hô này, nhíu mày đi qua, vỗ lên vai Ấn Trì ‘ngươi thích đồ đệ ta?”

Tuy lực đạo không lớn nhưng vì Ấn Trì đang nghĩ đến xuất thần nên vẫn giật mình nhảy dựng lên, lại không để ý cái ghế dưới chân, liền ngã chổng vó

Nghi Địch nhíu mày lắc đầu, đưa tay kéo hắn dậy “thần kinh của ngươi cũng quá yếu đi”

Ấn Trì quẫn bách đến mặt mày đỏ bừng, thập giọng nói cảm ơn, trong lòng lại vô cùng ảo não. Hắn không nên để Nghi Địch biết cha hắn là Đông Hải Long Vương, liên tiếp dọa người như vậy, e là Đông Hải long cung đã vì hắn mà mất hết thể diện

Nghi Địch ngồi xuống bên bàn, cao thấp đánh giá cây san hô kia một lát, đột nhiên nói “thật ra ta thích nha đầu và tiểu tử Hành Tư kia, không ngờ nửa đường lại có thêm ngươi, chà chà, nên bắt ngươi làm thế nào mới tốt đây”

Nhìn sắc mặt Ấn Trì ngày càng bi thương, Nghi Địch liền phất tay ‘thôi, không nói chuyện này nữa, ta vừa mới phát hiện nha đầu ủ ít rượu ở tửu diếu, với tửu lượng của ngươi, không thể trông cậy ngươi mượn rượu giải sầu nhưng uống rồi ngủ một giấc, ngày mai tỉnh lại nói không chừng có thể tìm được cách”

Ấn Trì lại hiểu Nghi Địch nói những lời này, rõ ràng cho thấy muốn hợp tác Dực San và Hành Tư, hắn nửa đường chen vào, vẫn nên biến đi. Nghĩ tới đây, hắn càng thấy bi thương, uống rượu cũng nhiều hơn. Vì thế say rồi liền ngủ như chết.

Sáng sớm hôm sau, Ấn Trì mơ hồ tỉnh lại, nhìn màn giường trên đầu hồi lâu, cảm giác đầu có chút choáng váng liền cố gắng nhớ lại tối qua mình uống rượu thế nào mà uống đến trên giường. Nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy trống rỗng, hắn quyết định từ bỏ, tính đứng lên nhưng vừa khởi động thân mình liền nhìn thấy một cánh tay tuyệt đối không phải là của hắn lại đang đặt trên lưng hắn. Hắn duy trì tư thế cứng ngắc, nhìn theo cánh tay kia, thấy Nghi Địch ngủ bên cạnh hắn. Quần áo xộc xệch, một cánh tay đặt lên lưng hắn, một cánh khác đặt dưới gáy.

Nghi Địch bị tiếng thét chói tai thê lương cùng tiếng vật nặng rơi xuống đánh thức, ngồi dậy lại phát hiện trên giường chỉ có một mình hắn, tò mò đi ra ngoài xem mới phát hiện Ấn Trì cuộn mình dưới giường, xoa xoa thắt lưng, hiển nhiên là bộ dáng vừa rơi xuống giường

Nghi Địch bất đắc dĩ đưa tay muốn kéo Ấn Trì, nào ngờ vừa duỗi tay, quần áo trên người vốn xộc xệch liền tuột hơn phân nửa khiến Ấn Trì vừa nhìn thấy lập tức thay đổi sắc mặt, nâng tay chỉ vào Nghi Địch, run run hồi lâu mới nói “ngươi…tối hôm qua đã làm những gì?”

Nghi Địch cúi đầu nhìn dấu răng và vết cào trên người mình, rồi lại ngẩng đầu, vẻ mặt trêu tức ‘lời này ta nên hỏi ngươi mới đúng”

“…”

“Lần trước ở chỗ ta uống rượu, không phải ngươi mới uống hai chén đã ngủ như chết sao, lần này lại uống rượu vào liền như phát điên, hết kéo quần áo lại tới cắn người, áo khoác của ta đều bị ngươi làm hỏng rồi, mà lần này ta lại không mang theo quần áo để thay ah”

Nghi Địch cằn nhằn liên miên, Ấn Trì nghe xong thì mặt đỏ như tôm luộc, kéo quần áo trên người, bỏ chạy ra ngoài

Nghi Địch nhìn hắn bỏ chạy trối chết, dựa vào đầu giường, buồn bực nói ‘rõ ràng bị chiếm tiện nghi là ta, hắn lại làm như thua thiệt mà bỏ chạy là sao?”

Tư Thần đại nhân tửu lượng hơn người không ngừng cảm khái. Lần trước Ấn Trì uống rượu do hắn tự tay ủ, cũng đủ làm cho Ấn Trì uống vào là ngủ say như chết, mà tối hôm qua bọn họ uống do phàm nhân Liễu San San ủ, chất lượng thua xa rượu do Nghi Địch ủ lại làm cho Ấn Trì uống vào là say khướt.

Mà Ấn Trì cũng không biết bản thân hắn uống rượu nổi điên thì dù là nam nữ, đều gục.

Ấn Trì không thể chấp nhận bản thân uống rượu say lại dọa người như thế, vừa thẹn vừa buồn, chạy như điên trong viện, nhìn thấy bên cạnh giếng có thùng nước vừa múc lên, liền bất chấp tất cả, vùi đầu vào đó.

Lúc này Vô Thân vừa cầm khăn mặt từng trong phòng đi ra, tức giận nói ‘uy, đó là nước ta vừa múc lên để rửa mặt ah, ngươi, tê hỗn đản này”

Hắn vừa mắng vừa chạy tới, thấy Ấn Trì ngẩng đầu lên, liền sửng sốt “sáng sớm tinh mơ mặt lại đỏ như vậy, ngươi uống phải xuân dược sao?”

Ấn Trì im lặng, một lần nữa lại vùi đầu vào thùng nước.

Một buổi sáng vốn bình thản lại bị từng tiếng mở cửa liên tiếp phá vỡ, ngay sau đó đủ loại âm thanh cao thấp quanh quẩn không dứt trong hậu viện Chuyển Sinh điện

“Lão muội ah, ngày thường các ngươi ăn sáng là ăn những gì? sáng nay ta đột nhiên thèm đồ ngọt”

“San San, vậy cho thêm hai muỗng đường vào chén cháo của Dực Lam điện hạ”

“Hành Tư! Tiểu tử ngươi có ý gì?”

‘Nha đầu ah, ngươi tìm ít châm tuyến đến cho vi sư”

“Oa, sư phụ, quần áo của ngươi sao te tua như vậy?”

“… Ngươi đi hỏi Ấn Trì.”

“Ấn Trì? Ôi chao? Ấn Trì, sao ngươi lại vùi đầu vào trong thùng nước?”

‘Dực Lam, đừng nóng nảy, trước cùng lão phu đến Chưởng độc tư tìm Tắc Thủ, trở về ngươi lại đánh nhau với Hành Tư”

Tất Trì vừa tỉnh ngủ đi ra, nhìn hậu viện náo nhiệt, có chút cảm khái. Nhớ ngày đó Chuyển Sinh điện lạnh lùng mà thanh nhàn nay lại có xu hướng như đại tạp viện ah.

Dực Lam bị Thái Thượng Lão Quân đưa đến Chưởng độc tư tìm Tắc Thủ, Chuyển Sinh điện liền yên tĩnh hơn hẳn,dù vậy bữa sáng hôm nay ở Chuyển Sinh điện vẫn đủ lượng như cũ, ít nhất đối với Vô Thân, Vô Khâu là thế 

Tỷ như Hành Tư tám chuyện với  Tây Tề mà không để ý tới Dực San

Tỷ như Dực San bị vắng vẻ còn vẻ mặt vui mừng, gắp rau trong đĩa của Hành Tư

Tỷ như Nghi Địch vị người ta làm rách áo khoác, trên người còn có dấu răng và vết cào

Tỷ như Ấn Trì mặ mày đỏ bừng, hận không thể vùi mặt vào trong chén

Vô Thân, Vô Khâu vừa ăn điểm tâm vừa đảo mắt nhìn quanh, sau đó lặng lẽ đến bên cạnh Tất Trì, nói “tối hôm qua hai phòng bọn họ đã xảy ra chuyện gì?”

Tất Trì nhíu mày nhìn ánh mắt tràn ngập tò mò của bọn họ “sao lại hỏi ta?” làm như hắn chuyên nửa đêm đi nhìn lén người ta không bằng

Tiếc là Vô Thân, Vô Khâu đúng là nghĩ như vậy, vẻ mặt khó tin “phòng của ngươi ở cạnh phòng bọn họ, chẳng lẽ tối qua ngươi không nghe được động tĩnh gì?”

Tây Tề và Tập Thư cùng đưa mắt nhìn sang

Hiển nhiên Tất Trì nhiều chuyện nổi tiếng cũng không phải hư danh, lúc này muốn chối bỏ cũng không được, quyết định từ bỏ, nói “không phải ta không muốn nghe mà là nghe không được, tối qua hai phòng bọn họ đột nhiên tăng thêm kết giới dày đặc, động tĩnh gì cũng không nghe được, ai biết bên trong xảy ra chuyện gì” hắn không chút che dấu âm lượng, hiển nhiên là muốn nói cho mấy người kia nghe

Tất Trì vừa dứt lời, Dực San vốn đang nói chuyện với Dực San đột nhiên ngừng lại, mặt còn đỏ hơn cả Ấn Trì, thần sắc trên mặt Hành Tư càng thêm vui mừng, lại gắp thức ăn bỏ vào chén Dực San. Phản ứng rõ ràng như thế, cả đám người nơi đây đầu óc xoay chuyển nhanh hơn chong chóng còn không biết đã xảy ra chuyện gì sao. Có điều Vô Thân, Vô Khâu chưa kịp lên tiếng đã bị Nghi Địch giành trước

“Nha đầu a, ngươi cũng đến tuổi rồi, chuyện nên làm chuyện không nên làm, e là các ngươi đều đã làm. Nếu tiểu bối các ngươi ngượng ngùng lên tiếng thì vi sư có thể thay các ngươi nhắc với Trường Sinh Đại Đế”

Nhìn Dực San như sắp bốc cháy, tâm tình Nghi Địch vô cùng thư sướng, bổ sung “vẫn nên nói sớm với các ngươi, vi sư đột nhiên muốn lại nhìn thấy ngươi và Hành Tư ở bờ sông Nại Hà liếc mắt đưa tình, sau đó không cẩn thận bị Hành Tư đùa giỡn ah”

Cái gì gọi là nhìn người không chuẩn, bái sư vô ý,nàng chính là như vậy đấy.

Dực San tạm thời được giải thoát khỏi nỗi xấu hổ tối qua bị Hành Tư ăn đến một mảnh không còn, liếc mắt nhìn Nghi Địch và Ấn Trì, ngoài cười nhưng trong không cười, nói “thực ra đồ nhi cũng đột nhiên rất muốn nhìn thấy sư phụ và Ấn Trì ở bờ sông liếc mắt đưa tình, sau đó không cẩn thận bị ác quỷ tha xuống sông ah”

Nghi Địch sớm đã quen nghe Dực San nói chuyện không có tôn ti trật tự, cười tủm tỉm, không có chút tức giận. Mà Ấn Trì vẫn cố gắng khiến mình vô hình đột nhiên bị kéo vào, ai oán liếc nhìn Dực San, lại không dám nhìn Nghi Địch, đành phải vùi đầu vào trong chén

Quần chúng nhìn hai người bọn họ người tới ta đi mà ngây người, Hành Tư cũng có chút ngoài ý muốn, nghiêng đầu nói nhỏ với Dực San “San San, không ngờ công phu miệng lưỡi của ngươi lợi hại như thế, lại chưa bao giờ dùng với ta, ta thực sự là may mắn ah”

Nào dám dùng với ngươi, chán sống sao? Dực San oán thầm trong lòng, trạng thái xấu hổ liền bùng cháy, liền bất động thanh sắc đi đến gần Tây Tề, cố ý tạo khoảng cách với Hành Tư

Tây Tề nhìn ra ý đồ của nàng, vội đẩy nàng lại “San San, ngươi đừng có hại ta”

Ăn xong bữa sáng, Dực San cảm thấy mình đã chín một tầng da, tiếc là đầu sỏ gây chuyện lại còn không chịu buông tha nàng

Hành Tư giao công vụ của Chuyển Sinh điện giao cho Tất Trì, đưa Dực San ra ngoài

“Thời gian này nhiều chuyện ép buộc quá, cũng nên xử lý những chuyện quan trọng trước”

Vọng Thai đài  bên bờ Nại Hà

Dực San vốn định đến nói lời cảm tạ với Mạnh Bà nhưng thời gian này xảy ra nhiều chuyện, vẫn chưa có thời gian đến bái phỏng Mạnh Bà nhưng lần này Hành Tư cũng không định đưa nàng đến gặp Mạnh Bà tán gẫu

Hàn huyên vài câu, Hành Tư nói với Dực San “tuy ngày đó Mạnh Dung đã nhận tội nhưng xử trí thế nào, nàng tự mình quyết định đi”

Dực San nghĩ nghĩ, hỏi Mạnh Bà ‘Mạnh Dung hiện đang ở đâu?”

“Tạm thời bị giam trong đại ngục. Nàng sai càng thêm sai, vốn không nên giữ nàng lại, chẳng qua muốn giữ lại nhân chứng cho ngươi” Mạnh bà nói xong, vỗ vỗ tay Dực San, thần sắc áy náy ‘dù là vào tử kim hồng hồ lô hay là rớt xuống Nại Hạ cũng đều muốn đẩy ngươi vào chỗ chết, cũng do ta quản giáo không nghiêm khiến ngươi phải chịu khổ. Mạnh Dung tuy bị sai khiến nhưng tội cũng không thể tha, may mà cả hai lần ngươi đều được cứu, nếu không ta đã phụ sự nhờ cậy của mẫu thân ngươi”

Dực San vội lắc đầu ‘Mạnh Bà nương nói gì vậy, ta ở trong lục đạo ít nhiều gì cũng nhờ ngài chiếu ứng khắp nơi, nếu không cũng không biết bao lâu nữa mới có thể trở về thiên đình, hai trăm năm qua đã gây không ít phiền toái cho ngài, ta nên nói lời cảm tạ ngài mới phải”

Mạnh Bà cười đến vui mừng “đã trưởng thành rồi ah, không phải là tiểu nha đầu thích càn quấy trước kia”

Dực San cũng ngượng ngùng cười, nghĩ nghĩ nói ‘nếu muốn lưu lại chứng cớ, trước cứ giữ Mạnh Dung lại chờ chuyện ta và Phù Tuyên giải quyết xong sẽ ấn theo quy củ mà xử trí”