An Cư Lạc Nghiệp

Chương 34: Ra ngoài lăn lộn, luôn phải trả giá

Ra ngoài lăn lộn, luôn phải trả giá

*Ý nói những người ra ngoài xã hội làm chuyện đồi bại hay trái pháp luật, cuối cùng sẽ bị pháp luật trừng trị hoặc bị kẻ khác hại lại gấp bội.

Hoa Cúc Đen: “Anh nói cậu nghe nói cậu nghe nói cậu nghe ~”

Joke Nam: “?”

Hoa Cúc Đen: “Anh có một người bạn, ừm ~ gọi anh ta là C đi, anh ta và cậu bạn D nhỏ tuổi hơn nhiều… chiên thức ăn, chiên xong D cảm thấy mùi vị không tệ, lưu luyến quên lối về, muốn thường xuyên chiên với C, C nói được thôi, thế hai người vui vẻ hầm rồi nấu…”

Joke Nam: “… Đây là tình tiết nào trong manga nấu ăn vậy?”

Hoa Cúc Đen: “Hê, là cảnh giới tài nghệ mà hai người cùng theo đuổi…” Ở phương diện nào đó mà nói, cũng đúng đấy chứ. “Nhưng mà cậu D kia chẳng biết nhìn sắc mặt người ta gì cả, C tặng quà cho cậu ta, thế mà cậu ta lại bảo người ta nhận về!”

Nghĩ đến chuyện lần trước, An Cúc Nhạc vẫn còn bức xúc, cũng tại chuyện thông gian giữa y và cậu thiếu niên bảo mật kỹ quá, muốn khóc lóc kể lể cũng chẳng biết tìm ai, đành phải login tìm bạn thân, cùng chống lại kẻ địch chung. “Chẳng chừa chút mặt mũi nào cho người ta…”

Đến bây giờ lỗ tai của An Cúc Nhạc vẫn còn ngứa ran, y cứ tưởng da mặt mình dày đến một trình độ nhất định nào đó rồi chứ, ai ngờ vừa nghe cậu thiếu niên từ chối, máu từ gót chân xông thẳng lên não, y vội vàng đứng dậy, lớn giọng hỏi: “Tại sao?!”

Cậu thiếu niên im lặng một hồi, sắc mặt phức tạp: “Em không thích.”

Nếu là lý do này, vậy thì dễ xử thôi. An Cúc Nhạc thả lỏng: “Được rồi, ngày mai tôi mang catalogue tới cho cậu chọn nhé?”

“Không!” Đỗ Ngôn Mạch hiếm khi mới lên giọng như thế, rồi cũng đứng dậy theo. Cậu ấy cao hơn An Cúc Nhạc không chỉ một cái đầu, dưới ánh nghịch sáng, trông cậu hết sức áp bách. Nét mặt của cậu cực kỳ… không vui, hai tay buông thõng bên người nắm chặt thành quyền, như thể gặp phải một loại thương tổn và lăng mạ khó nói thành lời, nhưng cậu vẫn cố gắng không biểu hiện ra ngoài.

“… Đỗ Ngôn Mạch?” An Cúc Nhạc cảm thấy không ổn, đưa tay định sờ thì lại bị né tránh.

Sắc mặt Đỗ Ngôn Mạch rối rắm, chỉ có thể thuận theo bản năng, lặp đi lặp lại: “Em không muốn, em không muốn nhận.”

An Cúc Nhạc trợn to mắt.

Đỗ Ngôn Mạch trầm giọng nặn ra một câu: “Anh như vậy… em rất bối rối.”

……

An Cúc Nhạc phản ứng như thế nào? Y nhớ khi nghe xong lời nói của đối phương, đầu óc y trống rỗng, bị… bị… phũ thẳng mặt chuyển sang tức giận, y đập hộp giày xuống đất, chỉ vào thùng rác cách đó không xa, nói: “Không lấy thì thôi! Thứ mà ông đây đã đem cho, không có chuyện nhận về, nếu không thích thì ném phứt đi!”

Nói xong, An Cúc Nhạc quay đầu bỏ đi.

Đỗ Ngôn Mạch cầm túi đuổi theo, hai người ở đằng kia tôi đánh cậu chặn mà so chiêu, giống như mấy hiệp khách thời cổ đại. Thấy cảnh tượng này, các ông bà cụ đi ngang qua không khỏi dừng bước: “Gì vậy, đánh thái cực à?”

Đỗ Ngôn Mạch không dám đánh thật, nhưng An Cúc Nhạc lại đánh thẳng tay, kiểu đánh nửa vời này làm An Cúc Nhạc càng giận hơn, y dứt khoát quát to: “Cậu tới nữa đi! Tới nữa tôi la dê xồm bây giờ đó!”

… Độ đê tiện vô liêm sỉ của người trưởng thành là không có hạn cuối, đặc biệt là An Cúc Nhạc, hôm nay cuối cùng Đỗ Ngôn Mạch đã cảm nhận thấu đáo điểm này.

An Cúc Nhạc thở phì phò suốt chặng đường về, bên tai nóng rần, trong lòng đang biên soạn tấu chương vạn chữ để tố cáo với bạn thân, nhưng khi thật sự đăng nhập Skype, trái lại một câu cũng không phun ra được.

Y phát hiện mình không có cách nào trang điểm cho lập trường của bản thân một cách hoàn hảo, nó tàn tạ hệt như vết nám trên mặt người già, dùng kem che khuyết điểm xịn cỡ nào vẫn có thể nhìn thấy dấu vết.

Đối phương không có nghĩa vụ nhất định phải vui vẻ nhận quà của y, nói cảm ơn y.

Bản chất của việc tặng quà nên là niềm vui của người nhận, chứ không phải sự thỏa mãn của người tặng. Đỗ Ngôn Mạch nói đúng, là y muốn tặng, muốn cậu thiếu niên xỏ đôi giày mình mua, muốn yêu thương muốn chiều chuộng, giống như đối xử với cún cưng vậy, mua cho nó một chiếc vòng cổ xinh xắn, chẳng thèm hỏi đã tự tiện cài lên, bị nó cắn ngược một phát, trách được ai?

“Em rất bối rối.” Cậu thiếu niên nói.

An Cúc Nhạc bỗng nhớ đến một cô gái trong ban biên tập, cô nàng không ngừng bị người ta lấy lòng và nịnh hót, tất cả những người xung quanh đều ước ao, thế nhưng cô nàng lại bày tỏ: “Em rất bối rối, nếu là người em thích, cho dù chửi em một câu, em cũng mừng rỡ vì người ấy nói chuyện với mình; còn nếu không phải người em thích, cho dù tặng em siêu xe tiền triệu kim cương chục triệu, em cũng ngại nó vướng tay chướng mắt.”

Mọi người cười mắng cô nàng đừng có làm bộ, nhưng An Cúc Nhạc hiểu, nói thẳng ra, lòng tốt mà mình không thể báo đáp là một loại gánh nặng.

Sau khi cẩn thận suy xét chuyện đêm nay, An Cúc Nhạc cảm thấy mất mặt muốn chết.

Năm đó Lợi Diệu Dương có tiền, chẳng phải thứ gì tốt đều lũ lượt đặt trước mặt y? Giờ chúng ở nơi nao? An Cúc Nhạc thậm chí không nhớ nổi. Những việc bây giờ y làm, liệu có khác gì Lợi Diệu Dương?

Đối mặt với việc An Cúc Nhạc bức xúc thay bạn mình, Kiều Khả Nam chỉ đáp trả một câu: “Ngoại vật bất khả tất.”

Đây là lời Trang Tử dạy, lúc trước An Cúc Nhạc từng Google, ý nói bạn không thể yêu cầu người ngoài có phản ứng như bạn muốn. Nói một cách đơn giản: bạn phải hiểu rằng, thế giới này không chỉ xoay quanh một mình bạn, người khác không có nghĩa vụ nghe lời bạn hoặc cho bạn thứ bạn muốn.

*Trang Tử: là một triết gia và tác gia Đạo giáo. Ông sống vào thời Chiến Quốc, thời kỳ đỉnh cao của các tư tưởng triết học Trung Hoa.

An Cúc Nhạc vẫn luôn hiểu điều đó, vậy mà cứ đụng tới chuyện của cậu thiếu niên, y lại mất chừng mực.

An Cúc Nhạc vừa tức vừa giận, giận thằng nhóc kia không biết lấy lòng người ta… nhưng đồng thời cũng xác nhận mình quả thật thẹn quá thành giận. Cả người An Cúc Nhạc rệu rã, y đứng dậy khỏi máy tính, ngồi phịch xuống sô pha, nhếch miệng cười một tiếng.

Ngoại vật bất khả tất.

Nhưng y xem cậu thiếu niên như nội vật.

“Làm gì đây chứ…” An Cúc Nhạc uể oải lầm bầm, vừa xoay người ngửa đầu lên, y nhìn thấy mặt tường “My happy life” của mình ── trên đó dán đủ loại ảnh chụp hôn nhau, y từng hôn rất nhiều người, có đùa cợt, có vui vẻ, có buồn phiền, có hưng phấn…

Duy chỉ có vẻ mặt và ánh mắt của y vẫn lạnh nhạt thản nhiên như thế.

Y xem tình cảm của những người này như một bản ghi chép, thời thời khắc khắc nhắc nhở chính mình: cuộc sống còn nhiều lựa chọn tốt hơn, không nhất thiết phải treo cổ trên một thân cây, nếu chết thì một là bị người người vây xem, hai là bị người ta nhặt xác, bất luận là cái nào cũng chẳng vẻ vang gì cho cam.

Y đã từng nếm trải, cũng như hiểu quá rõ. Sự thật chứng minh, lý lẽ của y trước nay chưa bao giờ sai.

Nhưng vào giờ phút này, y lại luống cuống không thôi.

Trên tường không có cậu thiếu niên, An Cúc Nhạc quên mất, thậm chí chưa nghĩ tới, sau này cũng không có ý định chụp bổ sung. An Cúc Nhạc bật cười, nếu bây giờ y chụp một tấm với Đỗ Ngôn Mạch rồi dán lên, vẻ mặt của y… chắc chắn không khác gì những người đó.

Y không muốn treo mình lên.

Bỗng nhiên, di động của An Cúc Nhạc reo lên.

Y giật mình, xoay người ngồi dậy, di động nằm ở đằng kia, không người nhận.

Di động reo thêm một lát rồi yên lặng, sau đó lại liên tục reo vang. Lady Gaga hát: Chúng ta chơi trò chơi tình ái đi, chơi trò chơi tình ái đi. Bạn muốn yêu, hay muốn danh vọng? Bạn có tham gia trò chơi này không? Tham gia trò chơi tình ái…

Trò chơi tình ái…

An Cúc Nhạc thở hắt ra, bước đến cầm di động, tên người gọi hiển thị trên màn hình là “Tiểu Forrest”.

Y chưa đặt nhạc chuông riêng biệt cho cậu thiếu niên, tuy rằng làm vậy sẽ tiện hơn nhiều, nhưng bất luận chuyện gì khiến cho người khác trở thành độc nhất vô nhị, y đều không muốn làm.

An Cúc Nhạc nhìn ngắm thật lâu, ngắm đến khi màn hình tắt ngúm, Tiểu Forrest không gọi được, thế là đổi sang gửi tin nhắn. An Cúc Nhạc bấm mở, bên trong chỉ có một câu: “Xin anh nhận điện thoại của em.”

Thật kỳ diệu, y có thể cảm nhận được sự hốt hoảng của cậu thiếu niên… hoảng cái gì chứ, cậu có thích tôi đâu, thế nhưng cậu sợ mất đi tôi, bởi vì tôi là miếng gỗ nổi đầu tiên trong cuộc đời cậu, cậu sợ mất tôi rồi, giữa đại dương mênh mông rộng lớn này, sơ sẩy một chút là chết đuối ngay.

An Cúc Nhạc đặt di động xuống, âm báo tin nhắn lại vang lên lần nữa, rõ ràng y không muốn xem, nhưng vẫn mở ra xem.

“Xin lỗi anh.”

Ba chữ treo ở đằng kia, An Cúc Nhạc nhìn, tức mà không biết nói sao.

“Tại sao lại xin lỗi?” Y hồi âm, hỏi một cách sắc bén.

Cậu thiếu niên trả lời rất nhanh: “Anh giận rồi.”

An Cúc Nhạc vừa tức vừa cười, vì lấy lòng mà xin lỗi, vậy tính là gì chứ?

“Cậu không sai, là tôi sai.”

Di động của An Cúc Nhạc lại reo lên, chúng ta chơi trò chơi tình ái đi, chơi trò chơi… “bíp bíp”, còn chưa hát xong, y đã thẳng tay bấm tắt, từ chối không nhận, cậu thiếu niên lại gửi tin nhắn qua: “Xin anh nghe máy đi.”

“Đừng.”

Y hồi âm như thế, sau đó di động im re. Qua đúng một tiếng, cậu thiếu niên không gọi điện thoại nữa, cũng không gửi thêm tin nhắn nào nữa.

An Cúc Nhạc hơi lo lắng, cãi nhau sợ nhất là một bên làm kiêu, kiêu tới kiêu lui, bên còn lại chịu hết nổi, thế là bơ luôn.

Trong lòng An Cúc Nhạc rối bời, ngoài mặt y là người chủ đạo mọi thứ, nhưng trên thực tế y quá hiểu: Đỗ Ngôn Mạch không thích mình, cho nên cậu ấy có thể rút tay bất cứ lúc nào.

Đơn giản thôi, gỗ nổi còn nhiều lắm, rất nhiều nữa là khác, chỉ cần học bơi thật giỏi, cậu thiếu niên khỏi cần sợ chết chìm. Còn miếng gỗ nổi chẳng ai thèm như y sẽ trở thành một mẩu rác lềnh bềnh trên biển, rữa nát theo năm tháng, không còn chút giá trị và công dụng nào.

Không chỉ có cậu thiếu niên tựa vào y, y cũng đang nương nhờ cảm giác được người khác tựa vào.

Không đúng, tất cả đều không đúng.

Bởi vì đối phương còn nhỏ tuổi, y cho rằng cậu ấy không có suy nghĩ dư thừa, không cần nghi ngờ hay phòng bị, thế là y buông thả… buông thả quá mức, dẫn đến hỉ nộ ai nhạc (mừng giận buồn vui) của mình đều bị đối phương nắm trong tay, hệt như lúc trước… lúc trước… Cổ tay trái của An Cúc Nhạc nhói đau, đau đến mức răng va lập cập, nửa người sắp tê liệt.

Đây là một dạng đau chi ma*, người bị cưa cụt thỉnh thoảng sẽ ảo tưởng tứ chi bị mất của mình còn tồn tại: chỉ vì thân thể nhớ rõ cơn đau lăng trì ấy, cho nên đôi lúc sẽ nhớ lại, tựa như một lời báo động. Đã có người đề xuất y đến gặp bác sĩ tâm lý, nhưng y từ chối.

*Đau chi ma (Phantom limb pain): Khi bị cưa mất một phần cơ thể tay hoặc chân, con người vẫn có cảm giác đau nhức và tê buốt tại vị trí đã bị cưa đi. Đọc thêm chi tiết ở đây.

Không ai hiểu rõ y hơn chính mình, y biết mình rất hèn hạ, y cần cơn đau này, cần được nhắc nhở: đừng yêu nữa, không thể yêu nữa.

Chẳng biết qua bao lâu, âm báo tin nhắn hoàn toàn lệch tông với bầu không khí hiện giờ vang lên lần nữa: “Ưm a ~ đầy ~ nhét đầy rồi ~~” Lần trước Nhiễm Hiệt Vũ hỏi y còn đê tiện hơn nữa được không? Y suy nghĩ thật lâu, cuối cùng nghĩ ra cái này.

An Cúc Nhạc thản nhiên liếc nhìn di động đặt trên bàn, y đau đến mệt lả, nhưng cuối cùng cũng cầm qua xem, thầm nghĩ nếu là tin nhắn quảng cáo, bố sẽ khiếu nại mày tới chết… Vừa bấm xong, tròng mắt y trợn lớn, vội vã phóng tới bên cửa sổ, “soạt” một tiếng, xốc mở tấm rèm dài chấm đất.

Cậu thiếu niên đứng ở bên đường cái, nhìn y.

Đêm hôm khuya khắt, nhà y có bật đèn, động tĩnh quá rõ ràng, hai người cách bốn tầng lầu nhìn nhau, y không thấy rõ chi tiết trên mặt cậu thiếu niên, nhưng hình như cậu ấy nở nụ cười.

Lồng ngực An Cúc Nhạc siết chặt.

Trên màn hình hiển thị một hàng tin nhắn: Em ở dưới lầu nhà anh.

Mẹ nó… mẹ nó đây là tiểu thuyết kinh dị à!!!!!

An Cúc Nhạc sởn hết gai ốc, hồi âm hỏi: “Sao cậu biết nhà tôi ở đâu?”

Đỗ Ngôn Mạch: “Lúc trước chạy bộ với anh, đúng lúc thấy anh đi vào tòa nhà này.”

An Cúc Nhạc nhếch miệng cười nhạo: “Nhỡ là nhà gian phu của tôi thì sao.”

Đỗ Ngôn Mạch: “Em không biết diễn tả thế nào, nhưng em biết anh không có cùng người khác… chạm vào là biết ngay.”

An Cúc Nhạc nóng mặt, có cảm giác xấu hổ khi bị nhìn thấu. Y đứng trên lầu nhìn chằm chằm cậu thiếu niên hồi lâu, viết: “Về đi, tôi không muốn gặp cậu.”

An Cúc Nhạc nói dứt khoát, thật ra y không còn giận chuyện tặng quà, cũng không có thù dai, thậm chí còn tự kiểm điểm một phen, kiểm điểm ra cảnh giới mới. Cổ tay trái của y đau thật, nhưng nhìn cậu thiếu niên như thế, cơn đau đó lại chuyển hóa thành một cảm giác nhộn nhạo hết sức vi diệu, lan đến đầu quả tim, tê tê dại dại.

Nhất là khi thấy cậu thiếu niên viết: “Em muốn gặp anh.”

An Cúc Nhạc nhắm mắt lại: “Cậu gặp được rồi.”

Bạn đang �

“Em muốn hôn anh, muốn ôm anh.”

An Cúc Nhạc bấu rèm cửa sổ, ngón tay cũng trở nên trắng bệch. “Về đi.”

Đỗ Ngôn Mạch: “Không.”

An Cúc Nhạc: “Tôi báo cảnh sát.”

Đỗ Ngôn Mạch: “Vậy phiền anh.”

Đậu má!

“Thế tùy cậu!” An Cúc Nhạc buông tay ra, kéo rèm cửa sổ lại, xoay người trở vào nhà. Mời thần dễ tiễn thần khó, y cứ tưởng mình đã thể nghiệm rồi chứ, ôn thần, đúng là ôn thần!

An Cúc Nhạc phiền không chịu nổi, rất muốn hút điếu thuốc, nhưng nghĩ đến việc mình đã hứa cai thì lại thấy không nên. Đỗ Ngôn Mạch nắm tâm trí của y trong lòng bàn tay như thế đấy, cứ như bỏ bùa vậy.

An Cúc Nhạc không yên lòng, chẳng biết cậu thiếu niên có còn ở dưới lầu hay không, lại không thể xốc rèm cửa sổ lên xem thử, làm vậy lộ liễu quá… mẹ nó bây giờ đang dằn vặt ai đây?

An Cúc Nhạc nhớ đến hôm cậu thiếu niên yêu cầu kéo dài quan hệ với mình, lúc này cũng hệt như lúc đó, bước sai là xong đời…

Không được.

Tuyệt đối không được.

An Cúc Nhạc đi về phía mặt tường, đập mạnh trán mình vào đó: Đậu má, đau quá.

My happy life. Vui sướng, vui sướng, tôi muốn vui sướng… An Cúc Nhạc nhắm nghiền hai mắt, ai tới nói cho tôi biết đi, như lúc này đây, vui sướng ở nơi đâu?

Cuộc sống chẳng qua chỉ là một cuộc mây mưa.

Y đứng đằng kia đấu tranh tư tưởng, cổ tay trái từ từ hết đau, ngược lại thấy đau đầu.

An Cúc Nhạc vỗ trán, cảm giác năm nay mình làm sai rất nhiều chuyện, mọi việc chệch hướng một cách đáng sợ, có phải y lỡ chân đạp trúng mộ ai không? An Cúc Nhạc nhíu mày suy nghĩ thật lâu, nghĩ đến hạn chín… hạn chín*… đậu má, năm nay y bước sang tuổi hai mươi chín, theo tập tục, số đuôi là 9 đồng nghĩa với năm hạn, y không mê tín dị đoan, cho nên mặc kệ mọi người chúc mình “sinh nhật vui vẻ”, bây giờ làm cho năm nay của y hết vui luôn.

Năm ấy mười chín tuổi, y cắt cổ tay. Năm nay hai mươi chín tuổi, y lại mất mạng.

*Hạn chín: Nguyên văn là “phùng cửu” (逢九), dịch từng chữ nghĩa là ‘mỗi lần tới số 9’ mà để là Hạn chín cho dễ hiểu. “Phùng cửu” ý nói những khi tới độ tuổi có số 9 (chẳng hạn 9, 19, 29, 39, 49, 59, 69 tuổi), con người sẽ gặp rủi ro xui xẻo, mọi việc không thuận lợi, nhẹ thì ốm đau hao tổn tài sản, nặng thì nguy hiểm tính mạng. “Phùng cửu” chia làm “Minh cửu” (9, 19, 29…) và “Ám cửu” (lấy số 9 nhân lên, ví dụ 9, 18, 27, 36…). Những người tuổi “Ám cửu” cần phải cẩn thận hơn nữa.

Làm người không thể quá cố chấp.

An Cúc Nhạc giống như hết hy vọng, nhưng cùng lúc đối mặt với tuyệt vọng, y lại nảy sinh một tia hy vọng.

Y ngồi trở lại trước máy tính, mở Skype lên, sau đó gõ lách cách luôn tay một hồi. Gõ xong, sướng quá, nhìn hồi âm trên màn hình, An Cúc Nhạc mỉm cười, tắt máy tính.

Y nhét tay vào túi áo, đi xuống dưới lầu, đã hai tiếng trôi qua kể từ tin nhắn cuối cùng, Đỗ Ngôn Mạch vẫn đứng ở đằng kia, chưa chịu đi.

Cậu mang đôi giày mà An Cúc Nhạc tặng cho mình, ánh đèn đường soi sáng biểu cảm trên mặt cậu, bình tĩnh như thường, không hề gợn sóng, nhưng khi thấy An Cúc Nhạc xuất hiện, cậu bất chợt rơi nước mắt.

Đêm không tiếng động, nhưng dường như nước mắt có tiếng động.

An Cúc Nhạc nhìn mà xót, không khỏi nghĩ: thiệt tình, tôi còn chưa khóc đây này.

Y bước đến xoa nhẹ gương mặt ươn ướt của cậu thiếu niên, hỏi: “Khóc cái gì?”

“……” Đỗ Ngôn Mạch không lên tiếng, chỉ lo ôm chặt An Cúc Nhạc, ôm đến nỗi đầu ngón chân người ta sắp tách khỏi mặt đất.

An Cúc Nhạc đau hông… ngực càng đau hơn, bao gồm cả đau đầu, nhưng y không nói tiếng nào, chỉ đưa tay xoa đầu cậu thiếu niên, khẽ thở dài một hơi, cảm nhận xúc cảm thô cứng từ mái tóc của cậu ấy giữa ngón tay và lòng bàn tay.

“… Không phải tôi không cần cậu.” An Cúc Nhạc nói. Y không cần chính mình thì đúng hơn.

An Cúc Nhạc đơn phương xưng tội với Kiều Khả Nam, nửa đường Kiều Khả Nam trả lời thế nào, y chưa đọc kỹ, chỉ biết cuối cùng Kiều Khả Nam gửi sang một câu, giống như câu khẩu quyết: “Vui vẻ làm, cam nguyện chịu.”

Hoa Cúc Đen: “Anh vẫn luôn vui vẻ làm, cam nguyện nằm dưới mà ~”

Đối phương gửi sang một chuỗi ba chấm.

Joke Nam: “Anh biết ý em không phải như thế.”

Hoa Cúc Đen: “Nếu anh chết thì sao?”

Đầu bên kia im lặng một lát.

Joke Nam: “Em nhặt xác cho anh, lo hậu sự cho anh luôn.”

An Cúc Nhạc nở nụ cười.

Đúng rồi, dù gì lúc này cũng khác lúc đó, mình có gì phải sợ?

Mình góp nhặt tích cóp nhiều năm như thế, nỗ lực yêu thương bản thân, mỗi ngày sung sướng mỗi ngày vui vẻ mỗi ngày lăn giường, cũng tới lúc nên trả dần rồi.

Hoa Cúc Đen: “Ra ngoài lăn lộn, luôn phải trả giá.”

Joke Nam: “Anh biết là tốt rồi.”

Đậu má.

Hoa Cúc Đen: “Cậu đúng là vô lương tâm, an ủi vài câu không được à?”

Joke Nam: “Anh chỉ đang yêu đương thôi mà, ờ thì… đối phương hơi nhỏ tuổi một chút. Nếu thật sự gặp chuyện không may, Lục Hành Chi tài giỏi sẽ biện hộ cho anh, đảm bảo đen cũng có thể tẩy thành trắng, cho dù phải bóc lịch, cũng có thể giúp anh đứng vững trong đó, em chẳng thấy việc này thiệt thòi chỗ nào cả…”

Hoa Cúc Đen: “Cậu nói đúng.”

Thế là An Cúc Nhạc vui mừng hớn hở xuống dưới tìm cậu thiếu niên.

……

Cậu thiếu niên ôm y, nghẹn ngào hồi lâu, hệt như chú cún suýt bị bỏ rơi, trải qua trăm nghìn nẻo đường, cuối cùng cũng trở lại bên người chủ nhân.

An Cúc Nhạc xoa đầu cậu thiếu niên, nghiêng đầu tựa vào vai cậu ấy, trong lòng vừa chua vừa ngọt, mềm mềm mại mại. Kiều Khả Nam nói không sai, nhưng chỉ sai một điểm duy nhất: y không dự định yêu đương với cậu thiếu niên.

Trước đây không, bây giờ không, sau này cũng không.

Y không cần cậu thiếu niên yêu, y yêu là được rồi. Đem những thứ có thể cho và muốn cho, trao hết cho cậu ấy. Lúc trước là đứng trên cao bố thí, bây giờ là nằm rạp bên chân cậu ấy dâng lên, hy vọng cậu ấy thanh xuân tươi đẹp, một đường bằng phẳng, một đời bình an ──

Hạnh phúc vẹn toàn.