An Cư Lạc Nghiệp

Chương 7: Today isn’t my day

Today isn’t my day.

An Cúc Nhạc ngất lên ngất xuống, cách xác chết chỉ một bước ngắn, trước mắt lắc lư quay cuồng, phảng phất như trông thấy ruộng hoa.

Cậu thanh niên vừa tắm xong, còn vô cùng săn sóc ôm lấy y, chẳng qua bây giờ cậu ấy rất biết điều, ngoại trừ hôn hôn ôm ôm vừa sờ vừa dụi thì không còn đập chậu bứt hoa nữa, a di đà phật.

Thông thường đến lúc này, An Cúc Nhạc sẽ mặc quần áo bỏ đi, mọi người dứt khoát ai về nhà nấy, mười phân vẹn mười, đáng tiếc… y đi đứng hết nổi, huyệt nhỏ còn trong trạng thái nhức mỏi, kể cả ngón chân cũng co rút.

Dưới sự trợ giúp của đối phương, An Cúc Nhạc mặc quần áo vào, y liếc mắt ngắm một cái. “Cậu xác định cậu mới làm lần đầu tiên?”

“Hả?”

Đỗ Ngôn Mạch dường như không hiểu nguyên nhân tại sao y lại hỏi như vậy, cả người cậu trần truồng, toàn thân bốc hơi nước do vừa tắm rửa xong, ban nãy An Cúc Nhạc nói cho cậu biết công tắc bật nước nóng ở đâu, thân thể của cậu rất nóng, mùi xà bông rẻ tiền cũng có thể phả ra hương vị sạch sẽ tinh khiết.

“Vậy sao cậu lại biết cái thứ ở trong mông.” Hình như nói vậy không rõ ràng cho lắm, An Cúc Nhạc quyết định nói trắng ra: “Tuyến tiền liệt.”

“À, em Google đó.”

An Cúc Nhạc: “……”

“Chỉ là thử thôi, không nghĩ là có thật.” Nhớ tới chỗ vừa rồi An Cúc Nhạc bị đâm vào và phản ứng sung sướng đến cực điểm của y, cậu thanh niên thoáng thấy ngượng ngùng, cảm giác trống rỗng sảng khoái ở bụng dưới cũng trở nên rõ rệt.

Làm cả buổi, thì ra cậu này có chuẩn bị mà đến.

Đúng là thâm tàng bất lộ, vua kỹ thuật trên phương diện tinh thần. Nhưng mà cũng coi như cậu ấy may mắn, mèo mù vớ cá rán. An Cúc Nhạc thân kinh bách chiến, đối với nơi mẫn cảm của bản thân, y nắm rõ vô cùng, nếu đổi thành người không quen với thân thể của mình, dựa theo cách làm mang tính thử nghiệm nhưng lại rất bướng bỉnh của cậu thanh niên, không chọc người ta nổi nóng đá bay xuống giường mới là lạ.

Sự phù hợp về chuyện giường chiếu, không phải chỉ xem kỹ thuật cá nhân thôi đâu, giống như đoàn đội đánh trận hoặc khiêu vũ vậy, không phải chỉ cần học thuộc đường đi nước bước của mình là được, còn phải ăn khớp với nhịp điệu của người ta nữa, hai bên cũng phải đủ tin tưởng và cởi mở với nhau.

Tóm lại độ phù hợp của y và cậu thanh niên không tệ, An Cúc Nhạc hết sức hài lòng với lần tổ đội này, cũng mặc cho cậu thanh niên ôm ấp quấn lấy mình, nghỉ ngơi bốn tiếng, vẫn còn dư một tiếng, tùy cậu ta trêu đùa tiếp đi.

Đỗ Ngôn Mạch không có mặc quần áo, cậu siết chặt An Cúc Nhạc ở trần trong ngực, cằm chống trên vai y, môi thỉnh thoảng hôn hôn chạm chạm, mái tóc hơi ướt mới khô phân nửa của cậu cạ cạ lên mặt An Cúc Nhạc, khiến cho An Cúc Nhạc cảm thấy phiền vô cùng, y đang nghĩ có nên đạp hai chân cậu ấy, cho cậu ấy lăn xuống giường hay không.

Nhưng thứ nhất, hoa cúc rất đau; thứ hai… bộ dạng này của cậu thanh niên rõ ràng là thiếu thốn cảm giác an toàn, làm cho y chẳng mấy khi mẫu tính tràn lan, nổi lòng bao dung. Rốt cuộc chỉ là chim non mới ra đời, cần tình yêu và sự khẳng định, cái trước An Cúc Nhạc cho không nổi cũng sẽ không cho, còn cái sau… y vỗ vỗ vai cậu thanh niên, nghĩ xem lúc này có nên chêm một câu: “Cố gắng lên, tôi thấy cậu được lắm đó” hay không?

An Cúc Nhạc vuốt ve tóc cậu thanh niên, cậu chàng ngẩng mặt lên, cặp mắt đen nhánh nhìn y chằm chằm mà không chớp.

“?”

An Cúc Nhạc không rõ lý do tại sao, nhưng y không thể phủ nhận, mặt mũi của cậu nhóc này thật sự rất đẹp, đôi mắt đen như mực, con ngươi thon dài sâu hoắm, lông mi rậm dày, nghe đâu Ấn Độ giáo có một vị thần cất giấu vũ trụ trong miệng, cậu thanh niên cũng thế, đáy mắt cậu ấy như có cả thế giới.

Sở hữu cặp mắt như vậy, cho dù không giỏi nói năng cũng không thành vấn đề. Con ngươi đen lóng lánh của cậu ấy nhìn bạn, giống như bạn là thứ duy nhất của cậu ấy, chứa đầy bịn rịn quyến luyến, ánh mắt này quá níu người, làm cho tim y đập loạn, thịch thịch thịch, thịch thịch thịch…

Bỗng nhiên, vành mắt của cậu thanh niên tràn ra một giọt lệ.

An Cúc Nhạc nhất thời đứng hình.

Cái này cái này cái này… là cái gì? Bộ cảm động dữ vậy sao?????

Ban nãy An Cúc Nhạc cũng vừa khóc… đương nhiên nguyên nhân khác nhau. Y không cười nhạo cậu thanh niên, chỉ rút giấy vệ sinh chẳng còn bao nhiêu trên tủ đầu giường, lau nước mắt cho cậu ấy.

Cậu thanh niên để yên cho y làm, An Cúc Nhạc nhìn rồi nghĩ thầm, bị khai bao luôn đi kèm với âu sầu, giống như phần tinh khiết nhất trong linh hồn đã mất đi, nhất là đối với đồng tính, bước này thật sự đại diện cho việc bạn đã hoàn toàn đi chệch hướng so với cái “bình thường” mà người ta hay nói.

Mặc dù sau này lại quay về quỹ đạo, nhưng nó vẫn là một phần ký ức trong thân thể của bạn.

Bái bai nhé, ngây thơ ~

An Cúc Nhạc đang cảm thán, không ngờ cậu thanh niên đột nhiên mở miệng, phun ra một câu: “Em thích một người.”

“……” An Cúc Nhạc còn chưa thả bàn tay say bye bye xuống thì nghe thấy câu này. Mẹ nó mẹ nó, đậu má đậu má, An Cúc Nhạc thiếu chút nữa bóp chết cậu thanh niên, đồ trai tân chết tiệt, lên giường xong lại nói cái này, cậu có tình nghĩa không vậy?

Lẽ nào mặt y trời sinh giống mấy bà chị tri âm? Hả?!

Đỗ Ngôn Mạch: “Sao vậy?”

An Cúc Nhạc thở ra một hơi, đáy lòng mắng thầm, thôi quên đi.

Y đáp lời, cuối cùng nhịn không được châm điếu thuốc, tư thế nhả khói hệt như mấy tú bà hút thuốc phiện trong Di Hồng viện thời cổ đại.

Y liếc xéo cậu thanh niên, hỏi: “Nam à?”

Y thích hàng của cậu ấy, xem như dịch vụ sau khi mua bán vậy.

Y biết mình hỏi lời thừa, chẳng qua đối với người đang thổ lộ tâm sự, bọn họ chỉ cần nghe mấy lời thừa thãi vô nghĩa, cổ vũ bọn họ nói tiếp ── An Cúc Nhạc luôn am hiểu cách này.

Quả nhiên, cậu thanh niên vốn ít nói từ từ thả lỏng, cậu ấy gật đầu, thản nhiên nói: “Em cứ tưởng em chỉ thích đàn ông, nhưng mà… có lẽ em chỉ thích anh ấy.”

Sau khi lên giường với người khác thì càng có thể nhận rõ sự khác biệt, giả sử nếu đây là người trong lòng cậu ấy, các kiểu làm thế nào mới tốt, vừa rồi nhất định đã cảm nhận được sự chênh lệch giữa tưởng tượng và hiện thực, vậy nên mới khóc. Ôi tuổi thanh xuân ~

An Cúc Nhạc cảm thán trong lòng, mình cũng sắp 30 rồi, loại phiền não đơn thuần như vậy quả thật chẳng khác gì chuyện đời trước, y dập tắt điếu thuốc, nét mặt nhịn không được trở nên hiền lành.

“Tốt thôi, theo đuổi đi.” Dù sao chết đạo hữu không chết bần đạo (nó chết đỡ hơn tôi chết), nói mấy lời chẳng cần chịu trách nhiệm là thích nhất, cậu trai trẻ à, làm pháo hôi đi.

Dầu gì đâu có chết được, ai mà chẳng thành nên hình dạng bây giờ từ từng hạt tro bụi gom góp lại chứ?

An Cúc Nhạc ngẫm nghĩ, chợt thấy cậu thanh niên nhìn thẳng vào mình, cách nhìn như vậy, khiến y lại… hự hự. �

Quá thuần khiết.

Ánh mắt sạch trơn giống như chưa bị thói đời đục ngầu vấy bẩn, An Cúc Nhạc ngẩn ra, không kềm được mà nghĩ: Cậu ấy mấy tuổi rồi?

Trực giác nói cho y biết cậu ấy chưa tới hai mươi, nhưng… chắc không phải là… vị…

Ha ha, không thể nào?

Lòng An Cúc Nhạc rối bời, y không khỏi dời đường nhìn. “À thì, trước tiên cậu có thể thử thăm dò xem người ta có phải đồng tính hay không, hoặc là lưỡng tính. Nếu không phải, tôi khuyên cậu nên suy nghĩ lại, giống như tôi không có hứng thú với mấy em gái eo thon ngực khủng mông cong, đây là vấn đề bản tính trời sinh, không phải là kiểu có chí thì nên, cậu không thể vọng tưởng thay đổi khẩu vị và bản chất của một người, đối phương cũng không có nghĩa vụ đó. Tóm lại, nếu bẻ cong được đã không gọi là trai thẳng, mà nên gọi là trai không xương…”

Còn là trym không xương nữa. An Cúc Nhạc nói bậy nói bạ, tùy tiện phân tích một phen, chỉ sợ mình thật sự không cẩn thận làm sai chuyện, nhưng bây giờ hình như đã làm tới bến rồi… cái ấy cũng cắm vào, còn bắn tới ba lần, bằng chứng đầy phòng, muốn chối cũng chối không nổi.

“Cẩn thận tàu chạy được vạn năm, đụng vỡ núi băng mọi người thảm…” Nói xong, An Cúc Nhạc cũng không biết mình đang nói cái gì, nhưng lời còn chưa dứt, cằm y đã bị người nắm lấy, xoay mặt qua… bị hôn.

Hơi thở nóng ấm mềm mại phả lên mặt, không mang theo nửa điểm dục vọng, trái lại giống như một chú chó nhỏ đang ngọt ngào lấy lòng chủ nhân.

An Cúc Nhạc trợn mắt, ngơ ngác nhìn gương mặt vô cùng khôi ngô của cậu thanh niên.

Cậu ấy dùng cặp mắt đen nhánh trong veo của mình nhìn An Cúc Nhạc, ôm y nói: “Em biết.”

An Cúc Nhạc: “……”

“Em biết cả mà.” Cậu ấy lại nói lần nữa, dường như đang run nhè nhẹ.

Ngay sau đó, cậu thanh niên ổn định tâm tình, nhìn An Cúc Nhạc, nói: “Cảm ơn anh.”

Ba chữ đơn giản đơn, ngập tràn năng lượng, hết sức chân thành.

An Cúc Nhạc nhất thời nghẹn họng, lồng ngực chẳng biết bị vật gì đánh trúng mà rung lắc một trận.

Rắc rắc rắc, chỉ có tâm hồn đủ tĩnh lặng mới có thể nghe thấy.

Nói xong, Đỗ Ngôn Mạch ỷ lại mà tựa vào người An Cúc Nhạc, trọng lượng… rất nặng, An Cúc Nhạc không đẩy cậu ra, y đờ đẫn một hồi, cuối cùng cố lấy can đảm hỏi: “Được rồi, cậu… mấy tuổi?”

Cậu thanh niên ngước lên, chớp chớp mắt, không đáp.

Thôi xong.

An Cúc Nhạc nghĩ thầm tiêu rồi, tiêu thật rồi. “Hai mươi?” Y không ấp ủ hy vọng gì, nhưng lại hơi kỳ vọng hỏi.

Cậu thanh niên lắc đầu.

“Mười tám?”

Cậu thanh niên lại lắc đầu.

Lắc em gái cậu, đừng có lắc!

“Trở lên?” Cậu thanh niên lắc đầu. “Vậy… trở xuống?” Cậu thanh niên gật đầu.

“Mười… mười bảy?” An Cúc Nhạc xanh mặt. Nếu xuống nữa, y thật sự không dám đoán tiếp.

Đỗ Ngôn Mạch liếc y một lúc lâu, cuối cùng nói ra con số mà đời này An Cúc Nhạc nghe thấy nhất định sẽ phát điên hét vỡ xóm. “Mười lăm.”

“… Cái gì?”

“Mười lăm tuổi.” Đỗ Ngôn Mạch nói. “Năm nay lớp 8.”

Đệt… đệt đệt đệt!!!!!

Today isn’t my day.

Y thế mà lại quên béng câu mở đầu cẩu huyết này!!!!!