Anh Ấy Cuồng Nhiệt Như Vậy

Chương 30: 30 Bắt Nạt

"Em nghĩ mang chai nước trả cho anh, thì chúng ta tính toán xong sao?"

Thanh âm của nam sinh hơi lạnh_____

"Huống chi, vẫn là em không uống qua?"

"..."

Tần Tình ngơ ngác ngưỡng khuôn mặt nhỏ nhìn nam sinh đứng trước mặt mình đang cúi người xuống, lông mi hơi cong chớp nhẹ, sau đó lại chớp một chút.

Cô cảm thấy nhất định là mình nghe lầm.

Ví như, cô có phải hay không nghe nhiều hơn một chữ không?

_______Hẳn là người này hiểu lầm cô đã uống qua?

Nghĩ như vậy Tần Tình hoàn hồn, cũng đến lúc này, cô mới cảm thấy khoảng cách của hai người thật sự có chút quá thân cận.

Đến nỗi hơi thở nóng rực trên người cậu do vừa mới vận động đều muốn dính lên người cô.

Tần Tình vội nâng tay, đem chai nước chen vào giữa hai người, ngăn cách hơi thở có chút ái muội kia.

"Em không lừa anh, em thật sự không có uống qua."

Đôi mắt rơi xuống bình nước khoáng đang cản trở tầm nhìn của cậu, ánh mắt Văn Dục Phong lành lạnh liếc nhìn chai nước một chút, môi mỏng tiện đà hơi nhếch.

Cậu nâng tay trái lên, chống lên phía sau tường, còn lại tay phải nhẹ nhàng quơ, đem chai nước được xem là chướng ngại vật ở trước mắt mình bỏ qua một bên.

Tầm mắt của hai người lại một lần nữa giao nhau.

Ánh mắt Văn Dục Phong rơi xuống cánh môi hơi khô khốc của cô gái nhỏ.

Đôi mắt nam sinh không khỏi đen hơn.

______

"Vậy em uống một ngụm."

"...Cái gì?"

Tần Tình ngạc nhiên đến mở to mắt hạnh xinh đẹp.

Văn Dục Phong mặt không đổi sắc, lặp lại lần nữa, con ngươi nhìn cô gái nhỏ lại có chút sáng hơi lóe.

"Uống một ngụm, anh liền thả em đi."

"..."

Đôi mắt Tần Tình mở lớn hơn.

Lúc này đây, cô vô cùng chắc chắn mình không có nghe lầm, mà theo cô xâu chuỗi những lời nói lại với nhau, mặc dù cô còn chưa có thể hoàn toàn lý giải tâm tư của Văn Dục Phong, nhưng cô lại cảm giác được mặt mình hơi nóng lên.

Tần Tình hơi bực mình mà nhìn Văn Dục Phong, hình tuyết đẹp tuyệt mĩ nhàn nhạt tinh tế mi cũng nhíu lại.

"Văn Dục Phong...!"

Cô cắn răng nghĩ nói là lời tàn nhẫn những vẫn không thể, cuối cùng cũng chỉ có thể dùng thanh âm mềm mại hô một tiếng.

"Em càng kêu như vậy, anh càng không muốn thả em đi."

Văn Dục Phong lại đè ép xuống dưới một tấc, khoảng cách ở giữa hai người vốn đã rất gần bây giờ lại ngắn thêm một đoạn.

Mấy học sinh vui đùa ầm ĩ từ bên ngoài khu dạy học đi vào từ cửa sau, vài người mắt sắc nhìn thấy chỗ tối bên này có bóng người_____

"Ách, chỗ này trong trường học cũng có thể hẹn hò? Học theo được nha, chỗ này đúng là một nơi khá tốt đó chứ."

"..."

Vốn gương mặt Tần Tình đã ửng đỏ bây giờ càng là nóng bỏng lên, cô muốn từ khoảng trống dưới cách tay của Văn Dục Phong tránh thoát.

Chỉ là cô còn chưa hành động, đã bị nam sinh tựa như sớm cố ý trực tiếp đem cánh tay tinh tế kiềm giữ trên mặt tường.

Đồng thời Văn Dục Phong đứng thẳng người, áp tới trên người cô.

Sau khi đem thân hình cô gái nhỏ che lấp đi, đôi mắt cậu lạnh lùng ngoái đầu nhìn lại.

Ánh mắt lưỡi dao lạnh lẽo, những chỗ quét qua như không khí đều bị bổ ra cái khe

_____

"Cút!"

Không cần thêm lời dư thừa, chỉ một chữ, đám học sinh thấy rõ người đang nghiêng mắt nhìn qua, nhất thời liền dọa đứng tại chỗ.

Qua vài giây, vài người lấy lại tinh thần, cuống quít nói xin lỗi bước nhanh rời đi.

Vì vậy chỗ này bây giờ cũng chỉ còn lại hô hấp của hai người.

Tần Tình giãy giụa không có kết quả, buồn bực ngẩng đầu lên nhìn nam sinh.

"Văn Dục Phong, anh buông em ra."

"...Bây giờ muốn chạy?"

Văn Dục Phong từ từ thu hồi tầm mắt: "Lúc trước khi anh cảnh cáo em, sao em lại không nghe theo?"

Tần Tình nắm lấy ngón tay mảnh khảnh, mắt hạnh trợn to cất giấu đi cảm xúc bất lực: "Khi đó em lại không nhìn thấy..."

Nói đến một nửa, cô lại cắn môi dưới không chịu nói tiếp.

"À, chỉ bởi vì thấy quyển tạp chí kia."

Văn Dục Phong thế cô nói tiếp.

Khóe môi cậu khẽ nâng lên nhẹ nhàng, tuy là đang cười, ngũ quan cũng thanh tuấn phong lưu, nhưng cặp kia đen nhánh con ngươi lại chỉ có lạnh lẽo mà thâm trầm hung lệ.

"Làm sao, bây giờ mới biết anh không phải thứ tốt lành gì à, muốn cách anh càng xa càng tốt sao?"

"..."

Môi dưới của Tần Tình bị cô cắn đến trắng bệch.

...Không phải.

Cô không có nghĩ như vậy.

Cô chỉ là có chút không tiếp nhận được...

Cô chỉ là có chút không tiếp nhận được, nam sinh kia cười đến sạch sẽ thoải mái, làm tâm tình người ta như tắm dưới ánh nắng ấm áp, lại đọc loại tạp chí đó, thậm chí dùng ánh mắt đó...

Lúc này đây, không chờ Tần Tình suy nghĩ xong, đáy mắt nam sinh đã tối tăm cảm xúc cũng không áp chế được.

"Theo em nghĩ thì anh là bộ dạng gì? Hiếu học, cầu tiến, nghe lời, đi học đúng giờ, tuân thủ kỷ luật?"

Môi mỏng cong lên, độ cung có ba phần đường hoàng, ánh sáng trong mắt đen lạnh lùng của cậu càng rạng rỡ ________

"Thật xin lỗi, Tần Tình, anh không phải.

Từ lúc bắt đầu, anh đã không phải."

Thân hình cô gái nhỏ hơi sững lại.

Mắt cô nâng lên, ngơ ngẩn nhìn về nam sinh.

Đây vẫn là lần đầu tiên, cô nghe người này kêu thẳng tên họ mình.

Trong ánh mắt người nọ có một loại cảm xúc gì đó mà cô không dám nhìn thẳng.

"Trốn học, đánh nhau, hút thuốc, tán gái_______ tuy rằng khá đáng tiếc, nhưng cái đó mới là anh."

Văn Dục Phong buông xuống mắt, mặt không biểu tình nhìn Tần Tình: "Từ lần đầu tiên em gặp anh, em nên biết________ nếu đã đến lúc này, em chỉ có thể tiếp nhận người như anh________."

"..."

Mắt của cô gái nhỏ rũ xuống, một lúc lâu sau cô mới mở miệng, nhẹ giọng nói:

"Em không thích."

"...Cái gì?"

Đôi mắt nam sinh nhẹ nhàng mị lên.

Tần Tình chậm rãi ngẩng mặt, con ngươi trắng đen rõ ràng, cảm xúc cũng dần dần ổn định.

"Anh như vậy là không đúng....!không đúng, em không thích, cũng không muốn tiếp nhận."

Thanh âm cô gái nhỏ như cũ mềm mại, nhưng lại mang theo một chút kiên định của bản thân.

Ánh mắt Văn Dục Phong như bị cái gì chập một chút, nhưng cực nhanh vẻ đau xót từ bên trong chỉ lóe qua rồi mất.

Giây lát sau, cậu bỗng dưng đứng dậy, cười khẽ rồi thối lui một bước.

Tiếng cười mang theo gần như hờ hững lạnh lẽo.

"Em có thích hay không, liên quan gì đến anh?"

"..."

"Em cho rằng là sai, nhưng anh lại không cho là như vậy."

Cậu quay người hướng về thang lầu đi tới, thanh âm bỏ lại sau lưng.

"Nếu em không muốn tiếp nhận, vậy cũng rất tốt.

Từ hôm nay trở đi, chúng ta không liên quan gì nhau nữa________ về sau em thấy anh, cứ xem như không quen biết, đi qua là được.

Anh cũng sẽ làm được."

"..."

Thật lâu sau đó, dưới cầu thang chỉ còn một mảnh trống vắng cùng hô hấp của một người mà thôi.

Tần Tình nắm chặt chai nước trong tay, chậm rãi cúi đầu.

Qua vài giây, cô nhẹ nhàng chớp chớp mắt.

Cảm giác chua xót trong mắt không biết vì sao tới bị cô đuổi xa.

............

Ngày hôm sau, Tần Tình dậy thật sớm.

Bà nội Tần còn ở phòng bếp làm bữa sáng bị chấn kinh không nhẹ.

"Điềm Điềm, hôm nay sao lại dậy sớm như vậy?"

Tần Tình nhìn thoáng qua đồng hồ treo trên tường.

Tính toán thời gian một chút, cô đi vào toilet.

"Bà, sáng nay cháu phải đến trường sớm."

Bà nội Tần lên tiếng, từ trong phòng bếp oán giận:

"Trường học của cháu, làm sao càng ngày càng nghiêm khắc rồi?"

"..."

Tần Tình đã bắt đầu rửa mặt không lên tiếng.

Cô tự nhiên không thể nói, cô vì tránh cùng người nọ đụng nhau, mới muốn ra cửa sớm...

Trước tiên là ăn sáng xong, Tần Tình liền bắt đầu thu dọn đồ vật của bản thân.

Bà nội Tần còn đang ngồi trên bàn ăn, trong phòng cũng an tĩnh.

Tay đang thu dọn đồ vật của Tần Tình hơi ngừng lại, qua vài giây cô rốt cuộc vẫn là nhịn không được mở miệng hỏi một câu.

"Bà nội, bà nói...!có người biết rõ bản thân làm sai, nhưng lại không chịu thừa nhận không?"

Bà nội Tần vốn đang mang kính lão ngồi trên bàn ăn lật tạp chí, nghe xong lời này, trong tay dừng lại, quay đầu cười tủm tỉm.

"Sao lại không có?"

"..."

Tần Tình thân mình quay lại khó hiểu nhìn bà nội Tần.

Bà nội Tần cười lắc lắc đầu.

"Ông nội cháu phúc mỏng, chưa thể nào gặp cháu một lần thì đã đi rồi.

Nên cháu cũng không biết cái tính kia của ông ấy."

Như nhớ tới điều gì rất xa xưa, bà nội Tần trầm mặc trong chốc lát, kính viễn thị phản chiếu qua ánh sáng nhu hoà.

Bà cười lắc đầu, nhẹ giọng mở miệng.

"Có một số người, cháu muốn họ nhận ra sai lầm của bản thân, còn không bằng cháu kêu bọn họ lăn vào chảo dầu....!Không phải tính cách nào, đều sẽ học được cúi đầu."

Suy nghĩ gì đó, bà lại lắc đầu phủ định lời nói mình vừa nói.

"Cũng không phải học không được, chỉ là đối bọn họ, quá khó khăn."

Tần Tình cái hiểu cái không, lại nghe bà nhắc tới ông, cô sợ đụng đến chuyện thương tâm của bà nội, nên cũng không dám hỏi nữa.

Một lát sau, cô đã thu dọn xong, nói một tiếng với bà nội Tần, liền đi ra cửa.

Trong phòng quay về với an tĩnh, một lúc rất lâu sau, bà nội Tần mới thở dài một tiếng.

Sau khi thở dài, bà cũng dần dần hoàn hồn, tầm mắt lơ đãng nhìn về phía sô pha, liền "ai da" một tiếng.

______

"Tối qua còn nói nhiệt độ xuống thấp, buổi sáng lạnh như vậy, sao lại quên đem theo áo khoác thế này?"

............

Không phụ "kì vọng" của bà nội Tần, Tần Tình vừa đến trong phòng học, liền hoài nghi bản thân muốn cảm.

_____Thanh Thành cuối tháng 9, sáng sớm và giữa trưa chênh lệch nhiệt độ trong ngày xưa nay có thể thiếu chút nữa thành hai mùa.

Để bắt kịp nhiệt độ hạ thấp hôm nay, cô đi ra cửa sớm hơn nửa giờ, cô cố đi trong gió lạnh run rẩy tim đập nên khi tới bên ngoài phòng học, Tần Tình cảm thấy đầu mình bắt đầu có chút mê mang.

Buông cặp sách xuống, Tần Tình đi lấy ly nước ấm, trở lại chỗ ngồi liền nằm sấp xuống

Sau buổi đọc sớm, trong suốt nửa số tiết học buổi sáng, cô chỉ mơ mơ màng màng, đến cả người nọ tới phòng học khi nào cô cũng không hay biết.

Sau khi chấm dứt gần hết tiết học buổi sáng, chỉ còn một tiết cuối cùng.

Lúc này cũng đã gần tới giữa trưa, thời tiết cuối hạ nóng bức ở trong phòng không có điều hoà phả ra, quạt ở trên đỉnh đầu của Tần Tình đã bị Phương Hiểu Tịnh mở.

Người bị cảm vốn kỵ lạnh, hơn nữa quạt trên đỉnh đầu lại thổi gió, từ trong ra ngoài lại từ ngoài vào trong cứ liên tục lặp lại ăn mòn đi ý thức của Tần Tình.

Vất vả lắm mới chịu đựng được đến hết tiết ba, Phương Hiểu Tịnh và những học sinh chung quanh đều đi ra ngoài, Tần Tình chống tay dậy đi tắt quạt.

Trên đường đi còn xém đụng phải người, thần trí của Tần Tình không thanh tỉnh lắm xin lỗi, đến cả người nọ trông như thế nào cũng không nhìn, vòng qua đi về chỗ ngồi.

Một hồi đi cô lại nằm sấp xuống, còn phí công cởi áo khoác đồng phục trên người.

Văn Dục Phong "thiếu chút nữa bị đâm" mặt vô biểu tình đứng tại chỗ trong chốc lát, thấy cô gái nhỏ ghé vào chỗ, nằm xuống từ đầu đến cuối không phản ứng với cậu, ngay cả liếc mắt một cái cũng không có, con ngươi liền bỏ qua một bên, thần sắc lạnh lùng đi về vị trí của mình.

Không đợi đi tới chỗ ngồi, biểu tình Văn Dục Phong lại lạnh thêm vài phần.

_______

Cậu khẽ nâng mi mắt, tầm mắt nhìn về hướng cạnh bàn của Lý Hưởng và Triệu Tử Duệ, một nữ sinh cao gầy đang đứng.

Tề Lộ Lộ.

Lúc này tâm tình của Văn Dục Phong đang cực kỳ kém, lời nói cũng lười mở miệng.

Tầm mắt cậu thoáng nhìn, nhìn Lý Hưởng và Triệu Tử Duệ bên cạnh.

Lý Hưởng bên kia đang nói chuyện đến sôi nổi với Tề Lộ Lộ, nhưng vừa thấy Văn Dục Phong, nhất thời càng hứng khởi, làm mặt quỷ với Văn Dục Phong, lại nhìn về phía Tần Tình ra hiệu bằng mắt.

______

Hôm qua cậu thấy Dục ca mang theo biểu tình lạnh băng trở về phòng học, cũng đã đem việc hai người về sau "không liên quan tới nhau" hỏi ra.

Lúc này Tề Lộ Lộ tới phòng học, hiển nhiên không có ý tốt gì.

Chỉ là xác thật lúc này Văn Dục Phong tâm tình đi không có so đo, bước chân cũng chỉ ngừng lại một chút, đến mắt cũng không nâng lên mà trở về vị trí.

Biết Văn Dục Phong không chịu phối hợp, Lý Hưởng cũng không nhụt chí, nói chuyện phiếm với Tề Lộ Lộ thanh âm càng cao, tựa hồ hận không thể lấy cái loa mà gào.

______

"...He he, đó là đương nhiên, bây giờ Dục ca chúng ta đang độc thân...!Cái gì? Đem cô gái nhỏ đẩy góc tường? Đó đều là giả, đều là lời đồn đãi được không...!Có cơ hội, đương nhiên là có, ai không có...!Ha ha, đừng lo lắng, mọi người đều là cạnh tranh công bằng..."

"..."

Mắt thấy thanh âm của Lý Hưởng càng ngày càng cao mà trong phòng học lại an tĩnh, đề tài cũng càng ngày càng hướng tới điểm mấu chốt của mình, rốt cuộc thần sắc của Văn Dục Phong không kiên nhẫn được nữa nâng mắt lên.

Chỉ là không đợi cậu mở miệng, phía trước phòng học lại vang lên giọng nữ oán giận________

"Là ai tắt quạt?"

Trở lại phòng học, biểu tình của Phương Hiểu Tịnh khó chịu đi tới công tắc quạt mở lên, đem quạt bật tới số lớn nhất.

Bài thi trên bàn đều bị quạt bay đi.

Tần Tình đang hôn mê nhỏ giọng rên rỉ, khuôn mặt nhỏ ngước lên tới, ánh mắt ảm đạm.

"Xin lỗi...!Tớ hình như có chút cảm mạo, có thể hay không..."

"Cậu bị cảm, sao không biết mặc nhiều một chút?"

Phương Hiểu Tịnh tức giận mà nói.

"Cậu lạnh cậu có thể mặc nhiều, tớ nóng thì làm sao bây giờ, chỉ còn cái áo sơ mi cũng cởi sao?"

"..."

Tuy rằng lời này khẩu khí không tốt, nhưng nói cũng có lý, trong lòng Tần Tình chỉ oán thán bản thân sao lại quên không mang nhiều hơn cái áo khoác, nên liền cười cười xin lỗi, bò trở về.

Thân ảnh mảnh khảnh nhìn quá đáng thương.

Biểu tình của Lý Hưởng hơi do dự liếc mắt một cái________

Nam sinh nằm trên gối màu xám nhạt, thoạt nhìn thờ đối với sự việc xảy ra phía trước.

...Xem ra là thật còn không quan hệ gì.

Lý Hưởng nghĩ như vậy, không biết vì sao, thế nhưng có loại cảm giác thả lỏng như cục đá trong lòng đã rơi xuống đất.

Chỉ tiếc ý tưởng này của cậu ta còn chưa chắc chắn, Văn Dục Phong đứng bên cạnh lưng cứng nhắc rốt cuộc lại nhẫn nại không được.

Cậu bỗng dưng đứng dậy, động tác khiến Tề Lộ Lộ bên cạnh giật nảy mình.

Sau khi phục hồi tinh thần, Tề Lộ Lộ chuyển sang gương mặt tươi cười, sau đó đi theo như muốn dán về phía trước: "Dục ca, anh________"

"...Đừng phiền tôi."

Thanh âm của nam sinh mang theo trầm lãnh áp suất thấp.

Như có một con thú dữ đã nhắm sẵn con mồi đang ẩn giấu trong đôi mắt đen nhánh kia, cậu giương mắt đảo qua, cũng đã đủ khiến biểu tình người ta cứng đờ đứng im tại chỗ.

May mà ánh mắt kia cũng không dừng lại lâu lắm, chỉ giây lát sau, Văn Dục Phong cầm lên áo khoác đồng phục treo ở một bên, chân dài đi tới trước phòng học.

Đi tới bàn thứ nhất, Văn Dục Phong dừng chân lại.

Cậu đi tới bên cạnh Tần Tình, ánh mắt lại lạnh lùng nhìn về phía Phương Hiểu Tịnh đang ngẩng đầu lên________

"Nóng?________ có cần tôi cởi giúp cậu?"

Lời này nói đến ái muội, nhưng vô luận là ngữ điệu hay là ánh mắt, đều chỉ khiến Phương Hiểu Tịnh cảm thấy xương cốt phát lạnh, hận không thể lập tức súc thành một đống đem bản thân nhét vào khe đất.

Sau khi cô ta cứng đờ vài giây, rốt cuộc lấy lại tinh thần, vội đứng lên bước nhanh đến công tắc quạt.

Lúc này Tần Tình đang nằm trên bàn cũng mơ hồ nghe được một giọng nói quen thuộc.

Ngữ điệu lạnh buốt y như hôm qua khi nói muốn phân rõ giới hạn với cô xen lẫn vào nhau, làm tâm trí cô rối loạn.

Chua xót của ngày hôm qua đã bị áp xuống nay lên trồi lên, Tần Tình chậm chạp ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, mắt hạnh ảm đạm hơi phiếm hồng.

"..."

Bị ánh mắt bất mãn mang theo chút uỷ khuất nhìn như vậy, Văn Dục Phong cảm thấy tâm lý đã xây dựng của mình hoàn toàn sụp đổ, đã nghĩ tốt lời nói dưới lầu cũng đều quên sạch sẽ.

Ngừng hai giây, cậu rũ mắt, đem áo khoác đồng phục trong tay tới trước mặt cô gái nhỏ.

"Mặc vào!"

Giọng nam khàn khàn thâm trầm.

"..."

Hung dữ.

Tần Tình ý thức mơ hồ, nhăn khuôn mặt nhỏ ủy khuất nghĩ.

...Cô bị bệnh, người này còn hung như vậy.

Hung dữ giống như hôm qua.

Nghĩ như vậy, bởi đang bệnh nên tâm lý yếu ớt trên người Tần Tình liền phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.

Cô lắc đầu, mở miệng lại là thanh âm mềm mại, mang theo chút suy yếu vì bị bệnh, khóc nức nở.

"Ngày hôm qua anh nói...!em không quen anh."

Cô rụt rụt thân thể lạnh lẽo, cắn cánh môi: "Em không quen biết anh, em không mặc quần áo của người mình không biết."

"......"

Văn Dục Phong nhìn bộ dạng cô gái nhỏ ốm yếu, trong lòng đã sớm nắm thành một cục.

Nhiều thêm một giây cậu đều nhịn không được.

Cậu rốt cuộc có chút không quan tâm nữa.

Vì thế tất cả mọi người hàng phía trước, phía sau trong- ngoài lớp, đều tận mắt thấy, đại ca Văn đang đứng ở phía trước, bỗng dưng khom lưng xuống, ôm cô gái nhỏ đang ngồi trên ghế.

Hơi xoay người trên không trung rồi nhẹ nhàng đặt cô trên bàn học.

Động tác biểu tình đều rất cẩn thận đến nỗi khiến bọn họ thấy có chút xa lạ.

Sau đó Văn Dục Phong đem đồng phục vung ra trong không trung, choàng lên người cô gái nhỏ.

Cô gái nhỏ phục hồi lại tinh thần liền uể oải giương mắt, không có khí lực gì mà đẩy một chút, cũng bị cậu trực tiếp ấn tay xuống_______

"...Anh sai rồi."

Thanh âm của nam sinh trầm thấp, mang theo bất đắc dĩ, nhưng nhiều hơn cả là đau lòng.

Cậu rũ mắt lấy áo khoác đồng phục của mình phủ lên người cô gái nhỏ, sau đó đem cánh tay tinh tế đã ngừng giãy giụa của cô xỏ vào tay áo, mặc vào một bên lại tiếp tục mặc vào một bên khác.

Cuối cùng khép áo, đem từng cái nút áo cài lại từ trên xuống dưới.

Từ đầu tới cuối, động tác cẩn thận như đang nâng niu bảo bối mà khi chạm vào liền vỡ vụn đầu quả tim.

"Anh sai rồi."

Sau khi sửa sang lại quần áo, cậu giương mắt nhìn cô gái nhỏ, ngây người lặp lại một lần.

Cô gái nhỏ hơi giật mình giương mắt nhìn, thấy đôi mắt đen láy thoáng lấp lánh, như ôm trọn cả dải ngân hà.

..........

♡✧。 (⋈◍>◡<◍)。✧♡ ♡✧。 (⋈◍>◡<◍)。✧♡