Anh Ấy Nói Tôi Là Hắc Liên Hoa

Chương 100: Cố Ngôn Sinh… anh là kẻ không có lương tâm

Kinh tế khó khăn, admin bán thêm máy cạo râu Yandou chính hãng , bạn nào yêu thích website nhớ đặt mua giúp admin, hàng siêu bền siêu rẻ chỉ 79K/1SP (Miễn phí giao hàng Free Extra), tặng bố, chồng, ny thì quá tốt. Thanks cả nhà. Xem ngay

**********

Thẩm Lạc An tiến lên một bước đứng cạnh Cố Ngôn Sinh, vừa cười vừa nói: “Đây là món quà Ngôn Sinh tặng tôi để chúc mừng tôi đạt hạng nhất cuộc thi chơi dương cầm.”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Thân thể Ôn Niệm Nam cứng ngắc, như thể vừa nghe được một câu chuyện cười nào đó, sắc mặt cậu trở nên tái nhợt.

“Tặng cậu? Hóa ra là như vậy… hóa ra vẫn có thể dùng làm quà tặng cho người khác.”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Cố Ngôn Sinh chỉ cảm thấy Ôn Niệm Nam điên rồi, mỗi lời nói ra hắn đều nghe không hiểu, hắn tặng dây chuyền kia cho ai thì liên quan gì tới Ôn Niệm Nam.

“Ôn Niệm Nam cậu điên rồi sao? Ở đây nói năng nhăng cuội cái gì?”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Bạn đang đọc truyện trên Truyện88

Ôn Niệm Nam chuyển dời tầm nhìn từ mặt dây chuyền hình nốt nhạc sang phía hai người trước mặt mình, cậu tuyệt vọng gào lên: “Đúng! Tôi điên rồi! Là các người ép tôi phát điên! Các người từng người một đều ước gì tôi chết đi hoặc bị điên để nhường lại chỗ cho Thẩm Lạc An! Trong mắt các người tôi còn không bằng một con chó!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Cố Ngôn Sinh nghe xong sắc mặt lập tức đen xì, vừa định mở miệng la mắng chợt nhìn vệt máu dưới chân Ôn Niệm Nam, hắn nhíu chặt lông mày.

“Chân cậu đang chảy máu, bị thương nặng như vậy cứ đi bệnh viện với chú Từ trước hẵng, chờ cậu xử lý băng bó vết thương cẩn thận rồi lại về đây nói lung tung tiếp, tránh làm bẩn sàn nhà của tôi!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Chú Từ thấy chân Ôn Niệm Nam thật sự thương tích rất nghiêm trọng, lo lắng nói: “Phu nhân, phu nhân à, chúng ta mau tới bệnh viện thôi, vết thương trên người cậu nặng như vậy phải tranh thủ thời gian đến bệnh viện chữa trị, phu nhân, tôi cầu xin cậu đó…”

Chú Từ đứng rất gần Ôn Niệm Nam, ông nhìn thấy tóc Ôn Niệm Nam bị máu khô làm dính vào nhau, chắc chắn trên đầu cậu cũng bị thương, tay chân có chút khẩn trương, chỉ muốn Ôn Niệm Nam nhanh chóng đi viện băng bó.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Ôn Niệm Nam nhìn quần áo bị nhuốm đỏ và máu thịt bê bết dưới chân, đôi mắt tràn đầy sự đau khổ và tuyệt vọng, cậu ngẩng lên nhìn Cố Ngôn Sinh trước mặt.

“Cố Ngôn Sinh… anh thật sự nghĩ rằng tôi hèn hạ thế sao? Ba năm nay bị anh hờ hững coi thường, hết lần này tới lần khác bị chửi rủa thậm tệ, nếu như không yêu anh, sao tôi lại phải nhẫn nhịn chịu đựng, gọi dạ bảo vâng suốt nhiều năm như vậy?”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Ôn Niệm Nam cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trong tay, chậm rãi quẳng nó xuống đất, chiếc nhẫn rơi kêu ‘đinh’ một tiếng.

“Cố Ngôn Sinh, đây chính là thái độ của anh đối với cuộc hôn nhân của chúng ta, từ lúc bắt đầu, cả cuộc hôn nhân lẫn chiếc nhẫn này, đều là giả.”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Cố Ngôn Sinh liếc chiếc nhẫn trên mặt đất, nhíu chặt lông mày, nghi hoặc hỏi: “Giả? Cái gì giả? Cậu đang nổi điên cái gì?”

Ôn Niệm Nam nhìn hắn vẫn còn vờ không biết, cảm thấy vô cùng buồn cười, đã không muốn đeo cho cậu nhẫn đôi thiết kế riêng thì thôi, sao hắn còn phải đưa một cái nhẫn giả để lừa cậu…

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nhìn thấy ống tay áo Cố Ngôn Sinh được vén lên lộ ra chiếc đồng hồ ở cổ tay, Ôn Niệm Nam thừ người đứng tại chỗ.

Kia là quà cậu đã tặng hắn nhân ngày kỷ niệm ba năm kết hôn, cậu đã hao tổn rất nhiều tâm sức để thiết kế, chính tay cậu tự khắc tên hắn đằng sau mặt đồng hồ, đây là món quà cậu giấu tất cả sự yêu thương của mình dành cho Cố Ngôn Sinh trong đó.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Thế nhưng kết hôn ba năm, cho dù sinh nhật hay ngày kỷ niệm, Cố Ngôn Sinh cũng chưa từng tặng cậu một món quà nào, giờ thì ngay cả chiếc nhẫn cưới duy nhất hắn trao cho cậu… cũng là đồ giả…

Ôn Niệm Nam đau tới mức trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh, một cảm giác choáng váng mãnh liệt dội tới, khiến cậu đứng có chút không vững. Ôn Niệm Nam cố gắng thẳng người, giọng nói run rẩy: “Cố Ngôn Sinh, tôi trả nhẫn lại cho anh, anh đưa lại cho tôi chiếc đồng hồ tôi đã tặng anh được không…”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Cố Ngôn Sinh khẽ giật mình, mắt nhìn xuống đồng hồ trên cổ tay, sắc mặt hắn tái mét, đáp: “Được thôi, trả cho cậu!”

Hắn bất chợt tháo đồng hồ xuống ném mạnh lên mặt đất, phần dây đeo lập tức bị đứt, kim đồng hồ cũng dừng lại ngay khoảnh khắc này…

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Lông mi Ôn Niệm Nam run run nhìn đồng hồ bị vứt xuống đất không thương tiếc, ngây ngẩn nói: “… Vỡ mất rồi… đều vỡ hết rồi…”

Chiếc đồng hồ nứt vỡ giống như sợi rơm cuối cùng đè chết con lạc đà.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Sợi dây chuyền nốt nhạc bị tặng cho người khác… Cuộc gọi bị ngắt…

Bản thân mất tích ba ngày, chồng ở nhà cùng tình nhân uống rượu ăn mừng…

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Những năm nay… mấy ngày này… tất cả tổn thương, sự thống khổ, nỗi đau đớn Ôn Niệm Nam phải chịu đựng, giờ đây dường như đột ngột đều dâng trào.

Sợi dây giữa hai người bị kéo căng rốt cuộc cũng đã đứt…

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Ôn Niệm Nam đưa tay sờ lên vết sẹo trên trán, chậm rãi nói: “Cố Ngôn Sinh… Anh là loài động vật máu lạnh, không có tình cảm, không có lương tâm…”

“Mấy năm gần đây tôi giống như một con chó mỗi ngày đều ngóng trông chờ anh sớm trở về, khúm núm khép nép cẩn thận lấy lòng anh, lúc nào cũng sợ anh sẽ tức giận chỉ để có thể duy trì cuộc hôn nhân tôi mơ ước không dễ gì có được, nhưng đổi lại thì tôi được cái gì? Được cái gì?”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Vành mắt Ôn Niệm Nam đỏ ửng, siết chặt bàn tay, run giọng hét: “Là những nắm đấm và cú đá của anh ngày càng nhiều! Là sự phản bội của anh!”

“Trong hôn lễ, anh đổ rượu vang lên đầu tôi, khiến tôi bị khó xử trước mặt mọi người, bởi vì những tội danh không có căn cứ mà thượng cẳng chân hạ cẳng tay, đánh tôi tới mức phải nhập viện, nhốt tôi xuống hầm, khi tôi bị chảy máu dạ dày nằm trên giường bệnh thì anh đang cùng Thẩm Lạc An ăn mừng sinh nhật, hưởng thụ lời chúc phúc của kẻ khác…”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Anh biết rõ làm thế nào mới khiến tôi tổn thương nhất nên mỗi một dao giơ lên anh đều nhắm thẳng tới nơi đó mà đâm vào, vết thương còn chưa khép lại anh đã rạch nó ra lần nữa, mãi tới tận khi chọc nát thành từng mẩu máu thịt hỗn loạn, không có cách nào có thể lành lại…”

Ôn Niệm Nam gục xuống che đi đôi mắt của mình, không muốn để nước mắt chảy ra, nức nở nói: “Cố Ngôn Sinh… Tôi là người… không phải loài súc sinh, tôi biết đau, biết khóc, cũng biết khó chịu… Cho tới tận bây giờ anh chưa từng nghĩ tới cảm nhận của tôi sao? Bây giờ anh lại một lần nữa đẩy tôi xuống dưới vực sâu, dùng những lời nói vô cùng tàn nhẫn kia lần nữa nghiền nát trái tim tôi, bóp tan nó thành từng vụn nhỏ…”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Cố Ngôn Sinh thấy được một giọt nước mắt chảy ra từ đôi mắt đã bị cậu giấu dưới lòng bàn tay, trong lòng hắn bỗng nhiên đau đớn co thắt lại, hắn cúi đầu cắn chặt bờ môi không nói gì.

“… Cố Ngôn Sinh… Chúng ta ly hôn thôi…”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Cố Ngôn Sinh nghe câu nói kia lập tức cứng đờ, chợt ngẩng phắt đầu, trong mắt đầy vẻ bất ngờ: “Cậu… cậu nói cái gì? … Ly hôn? Cậu dám nhắc tới chuyện ly hôn với tôi!”

Hắn không ngờ được đây là những lời chính miệng Ôn Niệm Nam nói ra…

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Ôn Niệm Nam chợt nở một nụ cười ngây dại như đứa trẻ, nhưng vết máu trên mặt khiến nụ cười ấy cực kỳ dị thường.

“Không phải anh vẫn luôn muốn ly hôn sao? Tôi đồng ý, tôi cho anh sự tự do.”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Không phải là anh muốn được tự do à? Không phải anh muốn cưới Thẩm Lạc An sao? Không phải anh cảm thấy dáng vẻ giả tạo của tôi khiến anh chán ghét à? Tôi đồng ý, tôi thua rồi, tôi sẽ rời đi, bàn cờ này tôi đánh không lại anh… Cố Ngôn Sinh… anh vốn dĩ là kẻ không có lương tâm…”

Cố Ngôn Sinh đột nhiên cầm lấy ly rượu trên bàn vứt xuống cạnh chân Ôn Niệm Nam, sắc mặt hắn âm u hung ác, hắn gào lên đầy giận dữ: “Con mẹ nó, cậu nói ly hôn thì phải ly hôn sao? Ai cho cậu cái quyền đó, cậu cho rằng tôi sẽ tin mấy lời xằng bậy của cậu đấy à? Cậu lại muốn bày cái trò gì đây!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Ôn Niệm Nam nhìn miếng thủy tinh vỡ bên chân, quay đầu nói với chú Từ đứng phía sau lưng: “Chú Từ, chú giúp cháu lấy túi tài liệu để trong ngăn kéo thứ hai ở tủ quần áo xuống đây được không?”

Chú Từ sững sờ, liền vội vã gật đầu đáp: “Vâng… phu nhân…”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Chân Ôn Niệm Nam truyền đến từng cơn đau nhức, bởi vì đi bộ cả quãng đường dài như vậy khiến vết thương đã sớm trở nặng, nhưng cậu vẫn quật cường, không muốn trước mặt Cố Ngôn Sinh tỏ ra yếu đuối, mồ hôi lạnh đổ trên trán càng ngày càng nhiều…

Chú Từ bước xuống từ trên lầu, giữ chặt túi tài liệu trong tay, lộ vẻ ngưng trọng.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Phu nhân… Mấy tờ giấy này là…”

Ôn Niệm Nam chằm chằm nhìn thẳng Cố Ngôn Sinh, mở miệng: “Đưa túi tài liệu cho hắn.”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Chú Từ thở dài đưa tập văn kiện trong tay cho Cố Ngôn Sinh, hắn không chút nghi hoặc mở túi lấy ra một xấp giấy tờ, sau khi đọc rõ những gì ghi trên đó, hắn liền cứng đờ.

Bên trong túi tài liệu là giấy thỏa thuận ly hôn và văn kiện chuyển nhượng cổ phần, đồng thời… tất cả đều đã được ký tên.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Cậu… cậu đã sớm…”

Vậy mà cậu ta đã sớm chuẩn bị xong tất thảy, Cố Ngôn Sinh nhìn vẻ kiên quyết của Ôn Niệm Nam, cảm xúc phức tạp thoáng hiện lên trong mắt hắn.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Ôn Niệm Nam tự giễu cười: “Cố Ngôn Sinh, đây chẳng phải là việc anh muốn làm nhất trong ba năm nay sao? Buông tha cho anh cũng là buông tha cho chính tôi… Ký đi…”

Cố Ngôn Sinh cau mày nhìn tờ đơn ly hôn, thật lâu cũng không có phản ứng.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Không được phép ký!”

Rầm…

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Cửa bị mạnh mẽ đẩy ra, Lục Vân và Chu Nguyên Phong mặt mũi vô cùng kinh hoảng bước vào.

Ôn Niệm Nam gặp Lục Vân ở đây không hề bất ngờ, cậu quay lại nhìn chú Từ. Chú Từ áy náy cúi đầu: “Thật xin lỗi… phu nhân… là tôi đã gọi điện…”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Chu Nguyên Phong thấy chú Từ gọi điện báo Ôn Niệm Nam đã trở về, rốt cuộc cũng thở phào một hơi, vội vã cùng Lục Vân chạy từ công ty về nhà.

Nhưng khi anh nghe kể Ôn Niệm Nam máu me khắp người trở lại, anh liền hiểu rõ, một việc nằm ngoài tầm kiểm soát chắc chắn sẽ phát sinh trong đêm nay…

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Lục Vân nhìn Ôn Niệm Nam cả người đầy máu, bà bị dọa sợ, đưa tay lên miệng: “Niệm Niệm, con… sao lại chảy nhiều máu như vậy? Mấy ngày nay con đã đi đâu? Tại sao con lại bị thương nặng thế này…”

Lục Vân đưa tay lau mồ hôi lạnh đầy trán Ôn Niệm Nam, lại thấy đầu cậu nóng rực, Ôn Niệm Nam đang phát sốt…

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Niệm Niệm con có đau không? Chân bị thương nghiêm trọng như vậy đừng đứng nữa, mẹ đưa con tới bệnh viện tìm bác sĩ giỏi nhất giúp con chữa trị được không, đi, chúng ta mau tới bệnh viện…”

Ôn Niệm Nam né tránh cánh tay của Lục Vân, mặt không biến sắc, nói: “… Tôi không đến bệnh viện… Tôi muốn ly hôn…”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Niệm Niệm ngoan, hiện giờ con không được tỉnh táo, đang nói mê sảng, có phải con phát sốt tới mức mơ hồ rồi không? Đừng nói mấy cái này nữa, mẹ đưa con đi bệnh viện được không?”

Ôn Niệm Nam tránh khỏi Lục Vân, lùi lại vài bước, giọng nói run run: “Tôi không tới bệnh viện, tôi không bị điên, tôi đang rất tỉnh táo, tôi nói tôi muốn ly hôn!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Sắc mặt Lục Vân lập tức thay đổi, lạnh lùng nói: “Mẹ nói không cho phép! Không được phép ly hôn! Con dám ly hôn mẹ sẽ rút hết mọi sự hỗ trợ đối với nhà họ Ôn, để công ty của cha con bị hủy hoại ngay lập tức!”

Ôn Niệm Nam cười khổ nhìn Lục Vân: “Ngài chỉ vì bản thân mình thôi, nào có cái gì là vì tôi, luôn miệng nói bảo vệ tôi yêu thương tôi, nhưng từ trước đến nay có bao giờ nghĩ cho cảm nhận của tôi đâu, cả nhà các người ai cũng giống nhau, tôi hận các người…”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Bất thình lình trong tay Ôn Niệm Nam có tia sáng lóe lên, không biết cậu lấy con dao kia từ chỗ nào, đột ngột gí lên cổ mình, sắc mặt nhợt nhạt nhìn những người trước mắt.

Bạn đang đọc truyện trên Truyện88

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“… Tôi muốn ly hôn.”

Ánh mắt Lục Vân lộ ra cảm xúc phức tạp: “Niệm Niệm, con mau bỏ dao xuống!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Cố Ngôn Sinh nhìn thấy con dao sắc bén kề bên chiếc cổ trắng như tuyết, hắn bất chợt mất bình tĩnh muốn xông lên cướp dao, cảm giác khác thường ở ngực càng trở nên rõ ràng.

“Ôn Niệm Nam! Bỏ dao xuống!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

——————–

Tác giả có lời muốn nói:

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Dây chuyền nốt nhạc tạm thời không thể trả về, bởi vì sau này có nhiều việc cần dùng đến nó, phải để đấy để Cố tra kiểm chứng một số điều.

Cơ mà không cần phải lo lắng, sẽ tới lúc Cố tra quỳ xuống dâng dây chuyền lên cho Niệm Niệm.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Sắp mở ra phụ bản ngược cặn bã công, hành bạch liên hoa~~~