Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hai người tiến tới nhưng không thấy ai ở chỗ cầu thang, Cố Ngôn Sinh bước xuống, bỗng liếc thấy quần áo lộ ra trong góc phòng, hắn khẽ giật mình, lại gần thì thấy Ôn Niệm Nam đã ngất xỉu nằm trêи đất.Chu Nguyên Phong cũng phát hiện ra, vội vã bước tới ngồi xuống xem xét, thấy người chỉ là vì sợ hãi quá mức mới rơi vào hôn mê liền thở dài một hơi. Anh ngẩng đầu nhìn Cố Ngôn Sinh vẫn còn đang đứng bên cạnh ngẩn ngơ, nói: “Còn không mau lại đây bế cậu ấy về phòng đi, đứng ngu người ở đó làm gì?”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Tôi bế? Tại sao?”“Cậu không bế chẳng lẽ muốn tôi bế? Ha, tôi không dám đâu, nhỡ lại có ảnh chụp với video từ đâu nhảy ra nói tôi với cậu ấy không trong sáng, chẳng phải cậu lại muốn đánh tôi nữa sao?”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nghe từng câu chữ đầy ý mỉa mai của Chu Nguyên Phong, Cố Ngôn Sinh biết anh đang nhắc đến vụ ảnh chụp của Đường Sóc và Ôn Niệm Nam trêи mạng, trừng mắt với Chu Nguyên Phong rồi lại gần ôm người dưới đất lên.Thân thể người trong lòng không ngờ lại nhẹ như vậy, Cố Ngôn Sinh có chút ngạc nhiên nhìn Ôn Niệm Nam gầy yếu nằm trong vòng tay hắn, rõ ràng mọi ngày dì Lam nấu món gì cậu đều ăn cả, lại được chăm sóc kĩ càng, vậy mà thân thể vẫn cứ yếu ớt.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thấy hắn bế Ôn Niệm Nam lên lại đứng im tại chỗ, Chu Nguyên Phong sốt ruột mở miệng thúc giục: “Cố Ngôn Sinh cậu ngơ cái gì? Còn không nhanh đưa cậu ấy ra ngoài đi.”Hắn bế Ôn Niệm Nam từ từ ra khỏi tầng hầm, chú Từ và dì Lam đang lo lắng đứng ở cửa ngó vào, thấy Cố Ngôn Sinh ôm người ra thì kinh ngạc.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Ôi trời ơi! Phu nhân bị làm sao vậy? Để tôi gọi 120.” Dì Lam bị sắc mặt xanh xao không sức sống của người đang im lìm trong lồng ngực Cố Ngôn Sinh dọa sợ, vội vã muốn nhấc điện thoại gọi cấp cứu. “Không cần, vẫn chưa chết, cậu ta chỉ bị sợ hãi mà ngất đi thôi, tôi đưa cậu ta lên phòng nghỉ ngơi là được.”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cố Ngôn Sinh lạnh nhạt dặn dò mấy câu rồi đi lên lầu. Chú Từ lo lắng nhìn bóng lưng Cố Ngôn Sinh, hỏi: “Ngài Nguyên Phong, cậu chủ muốn làm gì vậy?”“Đừng gấp thế, tôi cũng lên xem một chút, Tổng giám đốc Lục đã biết tin, ngày mai bà ấy sẽ trở về, mấy chuyện sau đó cứ để tôi lo.” Chu Nguyên Phong thở dài, thằng nhóc này sao cứ hết lần này tới lần khác gây khó dễ cho Ôn Niệm Nam…Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cố Ngôn Sinh đá văng cánh cửa phòng ngủ rồi đặt Ôn Niệm Nam lên giường, hờ hững nhìn người đang bất tỉnh, trong mắt lẫn lộn nhiều cảm xúc.“Còn không đắp nổi hộ cậu ấy cái chăn sao?” Chu Nguyên Phong lạnh giọng, vẻ mặt vô cảm bước vào, với tay kéo chiếc chăn bông qua đắp cho Ôn Niệm Nam, bỗng phát hiện vệt máu từ vết thương trêи trán cậu. Tay Chu Nguyên Phong cứng đờ, tức giận quay đầu quát lớn: “Cậu lại đánh cậu ấy? Cậu có khuynh hướng bạo lực sao Cố Ngôn Sinh? Thân thể cậu ấy đã suy yếu tới mức đó mà cậu còn đối xử với cậu ấy như thế? Nếu muốn cậu ấy chết thì cứ nói thẳng ra!”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Ôn Niệm Nam cắm sừng lên đầu tôi cậu còn bênh sao? Ảnh chụp bằng chứng rõ ràng, chính cậu ta cũng đã thừa nhận, không phải là tôi nghĩ oan cho cậu ta, lúc ấy tôi đang trong cơn giận dữ nên xuống tay đúng là có hơi nặng một chút.”“Ôn Niệm Nam không phải loại người như vậy, chuyện này nhất định là có hiểu lầm, mặc kệ cậu tức giận thế nào cũng không nên nhốt cậu ấy dưới tầng hầm, cậu rõ ràng biết Niệm Nam có chứng sợ bóng tối lại lợi dụng điểm yếu đó để đối phó cậu ấy, cậu không thấy bản thân mình làm như vậy quá hèn hạ à?”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sắc mặt Cố Ngôn Sinh u ám, cáu kỉnh đứng một bên, đã đến mức này mà Chu Nguyên Phong vẫn còn nói giúp cho Ôn Niệm Nam.“Chu Nguyên Phong! Đừng có quên hiện tại cậu đang là nhân viên làm việc cho Cố thị, tôi là cấp trêи của cậu, cậu xem lại cái giọng điệu nói chuyện của mình đi!”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chu Nguyên Phong bước tới nhìn thẳng vào mắt Cố Ngôn Sinh, ngữ khí lạnh lùng: “Sao cơ? Cố Ngôn Sinh cậu đang lôi cái danh Tổng giám đốc Cố thị ra hù tôi đấy à? Trêи đường tới đây tôi đã gọi điện báo cho mẹ cậu, ngày kia Tổng giám đốc Lục sẽ về tới, chuyện này tôi không muốn tiếp tục giấu giếm giúp cậu nữa, nếu không sẽ có một ngày Ôn Niệm Nam bị cậu hành hạ đến chết, cậu tự cầu phúc đi.”