Anh Ấy Nói Tôi Là Hắc Liên Hoa

Chương 59: Lại muốn bất ngờ đánh lén tôi nữa à?

Hướng dẫn: Để tìm đọc các bộ truyện hot khác, các bạn lên Google Search gõ tên truyện + truyen88 và chọn kết quả đầu tiên . Xin cảm ơn

**********

“Bảo vệ?”

Anh nợ em một câu yêu thương!

Chu Nguyên Phong hừ lạnh một tiếng, cầm máy tính đang đặt bên cạnh lên, lướt mở vài lần rồi xoay màn hình về phía Đường Luân Hiên, bình thản nói: “Đây là bức ảnh bị đăng lên mạng hôm qua, anh có biết vì sự xuất hiện của em trai anh mà cậu ta đã phải chịu rất nhiều đau đớn không? Đường Sóc càng tới gần Ôn Niệm Nam thì chỉ càng có hại cho cậu ta thôi!”

Đường Luân Hiên nhìn bức hình trong máy tính, Đường Sóc trong ảnh đang cười vô cùng rực rỡ, ánh mắt nhìn Ôn Niệm Nam tràn đầy yêu thương, hai người lúc đó hẳn là rất vui vẻ, so với Ôn Niệm Nam mà anh gặp tại buổi tiệc vô cùng khác nhau.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Anh có thể nhận thấy nụ cười của em trai mình là thật tâm, anh rời mắt, phản bác lại: “Đường Sóc chỉ muốn được ở bên cạnh cậu Ôn, không hề cố ý mang tới phiền phức cho cậu ấy, Đường Sóc rất yêu Ôn Niệm Nam, tôi không đành lòng chia rẽ bọn họ.”

“Ồ? Thật là nhìn không ra Tổng giám đốc Đường vậy mà lại là người dễ mềm lòng nha? Tôi cũng chỉ có ý tốt muốn nhắc nhở, còn việc Đường Sóc và anh có nghe hay không là việc của hai người, có điều… tôi và Cố Ngôn Sinh lớn lên cùng nhau, tôi hiểu rõ tính cách của hắn, hắn sẽ không bỏ qua cho Đường Sóc đâu, tốt nhất anh nên nhắc em trai anh một chút.”

Anh nợ em một câu yêu thương!

Chu Nguyên Phong không ngờ Đường Luân Hiên lại cứng đầu bao che cho em mình như vậy, những lời nên nói cũng đã nói, nhiều lời thêm nữa cũng không có tác dụng gì, liền đứng dậy muốn rời khỏi đó. Vừa đi được mấy bước đột nhiên phát hiện sau lưng có người đánh tới, hắn theo phản xạ có điều kiện liền xoay người nắm ngay lấy tay người kia vặn ra sau.

“Shhh, buông… buông tay, đau!”

Anh nợ em một câu yêu thương!

Đường Luân Hiên chỉ cảm thấy trong lời nói của Chu Nguyên Phong có hàm ý khác, có chút bận tâm Cố Ngôn Sinh sẽ đối phó với em trai mình, trong lòng sốt ruột muốn kéo hắn lại hỏi rõ, ai ngờ vừa sờ tới đã bị hắn vặn tay đè lên bàn.

“Chậc chậc, bộ dạng như thư sinh, hào hoa phong nhã sao tính tình lại hấp tấp như vậy? Lại muốn đánh lén tôi lần nữa à? Lần trước bị anh giẫm một phát tôi vẫn còn nhớ kỹ đấy.”

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Tôi không phải định đánh cậu, tôi chỉ định kéo cậu lại hỏi lời vừa rồi của cậu có ý gì thôi.”

Chu Nguyên Phong không những không buông tay mà lại còn dùng thêm lực khiến thân thể người phía dưới càng đau, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, nói: “Sức anh rõ ràng yếu ớt như phụ nữ mà còn muốn đánh lén người khác, anh thế này xem ra chỉ có thể chịu bị đánh nha.”

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Cậu! Đồ lưu manh! Cậu mới giống phụ nữ!” Mặt mũi Đường Luân Hiên vì câu nói của Chu Nguyên Phong mà đỏ bừng xấu hổ, cố gắng giãy giụa cũng không thể thoát, mặt càng ngày càng đỏ, không biết là do ngại ngùng hay là do tức giận.

Thấy người có vẻ thật sự giận rồi, Chu Nguyên Phong mới thả tay ra, xoa nhẹ cánh tay, nhìn Đường Luân Hiên rồi nói: “Tôi đã xem qua tài liệu anh gửi tới, cảm thấy công ty anh đạt đủ điều kiện hợp tác do tập đoàn Cố thị chúng tôi yêu cầu, sau khi Tổng giám đốc Lục trở lại sẽ gặp anh để bàn chi tiết hơn.”

Anh nợ em một câu yêu thương!

Chu Nguyên Phong dứt lời liền muốn ra ngoài, khi tới cửa thì đột ngột dừng bước, quay đầu nhìn người sau lưng đang nắm chặt tay thở gấp: “Còn nữa… Tổng giám đốc Đường, hy vọng rằng sau này hai nhà sẽ không bởi vì nguyên nhân không đáng mà ầm ĩ không vui với nhau,Tổng giám đốc Cố trong giới nổi tiếng là thù dai, tốt nhất ngài nên cẩn thận suy xét, hiểu rõ hậu quả.”

Cho dù Đường Luân Hiên nghe ra sự uy hϊế͙p͙ rõ ràng trong lời nói cũng không thể phản bác lại, chỉ im lặng nhẫn nhịn.

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Chỉ cần quý công ty không chủ động gây khó dễ, hai nhà có thể vui vẻ mà hợp tác, Tổng giám đốc Chu không cần phải bóng gió cảnh cáo.”

“Vậy thì tốt, hợp tác vui vẻ.”

Anh nợ em một câu yêu thương!

Hắn sâu xa liếc Đường Luân Hiên một cái, trong mắt là vẻ khó đoán, mở cửa rồi rời đi. Đường Luân Hiên xoa cổ tay đỏ ửng, tức giận nhìn chằm chằm ra cửa, muốn mắng người nhưng không biết mắng thế nào, tức run cả tay.