Anh Ấy Nói Tôi Là Hắc Liên Hoa

Chương 67: Con mẹ nó Ôn Niệm Nam cậu có bệnh đúng không?

Hướng dẫn: Để tìm đọc các bộ truyện hot khác, các bạn lên Google Search gõ tên truyện + truyen88 và chọn kết quả đầu tiên . Xin cảm ơn

**********

Chú Từ từ trên tầng đi xuống, hơi khom người nói với Chu Nguyên Phong: “Cậu Nguyên Phong, phòng ngủ đã chuẩn bị xong, ngài có thể đi nghỉ ngơi rồi.”

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

“Được, chú Từ vất vả rồi.”

Chu Nguyên Phong tắt máy tính, đứng dậy bước qua, lúc đi ngang người Cố Ngôn Sinh thì dừng chân, vỗ vỗ vai hắn, chân thành nói: “Tôi đã nói rồi, thử tìm hiểu cậu ta, cậu ta không phải loại người như cậu nghĩ đâu.”

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Cố Ngôn Sinh quay đầu, mắt nhìn theo bóng lưng Chu Nguyên Phong vừa rời đi, thần sắc trong mắt hắn khiến không ai hiểu rõ. Trong phòng khách chỉ còn lại một mình Cố Ngôn Sinh, lúc lâu sau người ngồi trên sofa mới từ từ đứng dậy bước lên tầng.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Đèn trong hành lang tự động sáng lên, bước chân Cố Ngôn Sinh nhẹ nhàng chậm rãi tới trước cửa phòng thì đứng lại, bàn tay đặt trên tay nắm cửa do dự.

‘Lách cách’ một tiếng, cửa được mở ra từ bên trong, Ôn Niệm Nam vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy Cố Ngôn Sinh.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

“Anh… anh làm gì ở đây?

Cố Ngôn Sinh giương mắt nhìn người trước mặt, không mở miệng trả lời, mặt lạnh đi thẳng vào. Ôn Niệm Nam vịn tường chậm rãi lết về giường ngồi xuống, hơi khó hiểu, rồi lập tức như nghĩ ra cái gì, trong mắt cậu tràn ngập sự kinh ngạc hỏi hắn: “Hôm nay anh… muốn ngủ ở đây à?”

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Mẹ bắt anh ấy tới trông nom mình sao…

“Im mồm!”

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Như thể điều gì đó vừa bị vạch trần, sắc mặt Cố Ngôn Sinh đột nhiên thay đổi, đẩy cửa ban công bước ra ngoài, cánh cửa thủy tinh đóng lại ‘cạch’ một tiếng. Ôn Niệm Nam ngắm nhìn người trên ban công, tự giễu cười thành tiếng.

Mày còn đang hy vọng điều gì xa vời… Làm sao anh ấy có thể chủ động tới phòng ngủ của mày… Ôn Niệm Nam mày còn không rõ vị trí của mình ở đâu sao…

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Sự buồn bã khó chịu trong mắt bị kìm nén, Ôn Niệm Nam vén chăn lên nằm xuống, bật đèn ngủ nhỏ ở đầu giường. Có lẽ là vì đau đầu, lại có lẽ vì hôm nay vừa tỉnh lại, vừa nằm xuống Ôn Niệm Nam đã mê man, chốc lát sau liền ngủ mất.

Trời đã gần sáng, nhiệt độ bên ngoài rất lạnh, Cố Ngôn Sinh bị gió thổi lạnh run cầm cập, cuối cùng không chịu được mở cửa trở vào phòng.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Thấy Ôn Niệm Nam đã ngủ say, trong lòng càng thêm tức giận, hắn đi tới bên giường, suýt nữa thì đánh thức Ôn Niệm Nam, bỗng nhiên người đang ngủ lẩm bẩm gì đó, bàn tay nắm chặt lấy chăn.

Cố Ngôn Sinh sững sờ, vừa rồi Ôn Niệm Nam gọi tên hắn.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Trong mắt hắn hiện lên thần sắc khá phức tạp, trân trân nhìn người trên giường, sau đó xoay người đi vào phòng tắm rửa mặt. Qua một lúc lâu tiếng nước cũng ngừng, Cố Ngôn Sinh bước ra, đi đến bên đầu kia chiếc giường ngồi xuống. Tất cả chuyện phát sinh hôm nay khiến hắn đau cả đầu, vừa nghĩ tới đoạn thời gian tới đây mình phải chăm sóc cho Ôn Niệm Nam, trong lòng hắn càng bực tức, khẽ xoa nhẹ hai bên huyệt thái dương rồi đứng dậy ra ghế sofa.

Ánh mặt trời ngoài cửa sổ xuyên thấu từng vệt sáng qua cánh cửa sổ bằng thủy tinh mà rọi vào phòng ngủ, tia nắng ấm áp vừa vặn thả rơi lên cơ thể người đang say giấc trên ghế sofa. Lông mi người nọ khẽ động, chớp chớp mấy cái rồi mở mắt ra, bên trong mắt đầy sự khó chịu.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Cố Ngôn Sinh xoa xoa cổ rồi đứng lên, sau khi nhớ ra mình đang ở đâu thì quay sang nhìn người nằm trên giường. Ôn Niệm Nam vẫn còn đang an tĩnh chìm trong giấc ngủ say, tóc hơi cuộn trên gối, vài lọn vểnh ra ngoài, thân thể co tròn trong chăn, nhìn qua vô cùng ngoan ngoãn. Cố Ngôn Sinh bước lại gần ngắm nhìn dáng vẻ khi ngủ khác hẳn lúc bình thường của Ôn Niệm Nam, chợt vô thức vươn tay sờ mấy lọn tóc xoăn xoăn mềm mại của cậu.

“Ưm…”

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Ôn Niệm Nam đột nhiên mở mắt, bốn mắt nhìn nhau, Cố Ngôn Sinh không kịp phản ứng, nhất thời ngây người. Ôn Niệm Nam vừa thức giấc đã thấy một khuôn mặt ngay sát, đang còn hơi mơ màng lập tức tỉnh táo lại, trong mắt ngập tràn sợ hãi vội vàng đẩy mạnh người trước mặt ra.

“Đừng động vào tôi!”

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Cập nhật chương mới nhanh nhất trên Truyện 88

‘Bịch’ một tiếng, người đang ngồi bên mép giường lăn đùng xuống đất.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

“Aiz…”

Cố Ngôn Sinh vô cùng ngạc nhiên, sau khi định thần lại, sắc mặt hắn ngay tức khắc tối sầm, bật người dậy muốn động tay.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

“Ôn Niệm Nam con mẹ nó cậu có bệnh đúng không? Vừa sáng sớm đã nổi điên cái gì!”

Ôn Niệm Nam túm chặt chiếc chăn đang đắp, hoảng hốt nhìn Cố Ngôn Sinh, sau đó cậu cúi gằm, giọng nói nhẹ nhàng: “Tôi… tôi tưởng anh muốn đánh tôi… quên mất là hôm qua anh ở trong phòng.”

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

“Cậu!”

Cốc cốc… Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Cố Ngôn Sinh tức điên chằm chằm nhìn thẳng Ôn Niệm Nam, sau đó quay đầu lạnh lùng quát to: “Ai?”

“Cậu chủ và phu nhân đã tỉnh rồi sao? Bà chủ sai tôi tới mời hai người xuống ăn sáng.”

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Bên trong phòng ngủ không có ai trả lời, chú Từ hơi nghi hoặc, rõ ràng vừa rồi còn nghe thấy tiếng nói, chắc hẳn là đã dậy rồi chứ.

Chú Từ lại giơ tay gõ thêm mấy cái, đột nhiên bên trong vọng ra tiếng quát ầm ĩ.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

“Lăn ngay!”

Chú Từ đang định gõ nữa thì ngừng tay, chẳng hiểu gì quay người rời đi.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Trong phòng, Ôn Niệm Nam làm như không nhìn thấy ánh mắt đáng sợ của Cố Ngôn Sinh, lật chăn đứng dậy xuống giường chậm rãi đi vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân, để lại người đứng bên cạnh ban công đang ôm một bụng lửa giận.

Một lát sau Ôn Niệm Nam đi ra khỏi phòng tắm, tóc lại được vuốt vuốt các thứ trở lại dáng vẻ mọi ngày. Cố Ngôn Sinh cũng sửa sang lại quần áo rồi đi vào, Ôn Niệm Nam quay đầu ngẩn người người cánh cửa bị đóng chặt, sau đó rời mắt mở cửa đi xuống dưới nhà.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Vừa bước xuống lầu đã bị cặp mắt chim ưng của chú Từ bắt được, vội vàng chạy lại đỡ cậu: “Phu nhân, sao cậu lại tự mình xuống đây? Cậu chủ đâu rồi?”

“Anh ấy đang rửa mặt, lát nữa xuống sau, cháu hơi đói bụng nên xuống trước.”

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Lục Vân thấy Ôn Niệm Nam đi tới, quay đầu nói với dì Lam: “Chị Lam, bưng canh hầm riêng cho Niệm Niệm lên đi.”

Chu Nguyên Phong đứng lên kéo ghế giúp Ôn Niệm Nam, đẩy bát cháo tới, nhỏ giọng: “Niệm Nam, đầu còn đau không? Thân thể có chỗ nào khác thấy không thoải mái không?”

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

“Đúng vậy, con thấy khá hơn chút nào chưa?” Lục Vân cũng khẩn trương hỏi han.

Ôn Niệm Nam thấy Lục Vân và Chu Nguyên Phong quan tâm tới mình như vậy, mũi nghẹn nghẹn, khóe mắt hơi ướt, cố nén nước mắt trả lời: “Không sao rồi, con thấy khỏe hơn nhiều, đầu cũng không còn đau lắm.”

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Đừng đối xử tốt với con như vậy… con sợ rằng con sẽ không nỡ rời đi…

Ánh mắt Lục Vân lóe lên, hỏi: “Thằng nhóc Cố Ngôn Sinh kia không trêu chọc khiến Niệm Niệm tức giận đấy chứ? Nó có bắt nạt con không?”

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Nghe Lục Vân nói vậy, bàn tay đang múc cháo của Ôn Niệm Nam hơi ngừng lại, đáp: “Không có, Ngôn Sinh anh ấy… rất tốt… rất tốt…”

Đúng vậy… rất tốt… anh ấy đã làm rất tốt…

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

“Niệm Niệm ngoan, uống hết bát canh này đi, đây là canh mẹ dặn chị Lam hầm cho con để bồi bổ cơ thể, nhìn con gầy quá.”

“Cảm ơn mẹ.”

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Chu Nguyên Phong liếc đồng hồ thấy đã không còn sớm, nói vài câu với Lục Vân rồi tới công ty. Lúc sau Cố Ngôn Sinh từ trên lầu đi xuống, kéo ghế ra ngồi, mắt nhìn người đang ngồi ngoan ngoãn bên cạnh ăn cháo, hắn cũng chẳng thèm để ý nữa.

“Nguyên Phong đâu rồi?”

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

“Đến công ty, con cho rằng ai cũng nhàn nhã như con sao? Nếu không phải con làm ra mấy cái việc lộn xộn này thì Nguyên Phong phải mệt mỏi thế này chắc?”

Cố Ngôn Sinh không mở miệng nói gì, cúi đầu ăn cháo trong bát mình. Ôn Niệm Nam uống hết canh dì Lam hầm xong thì đặt bát đũa trong tay xuống, nhìn qua người bên cạnh rồi nói: “Mẹ, hôm nay con muốn ra ngoài một lát có được không?”

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

“Niệm Niệm con muốn đi đâu? Để A Sinh nó đưa con đi.”

“Không… không cần đâu ạ, con chỉ muốn đi dạo một mình chốc lát.”

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

“Vậy cũng được, tự mình đi được thật không? Gió bên ngoài có vẻ lạnh.” Lục Vân vẫn có chút không yên tâm để cậu tự ra ngoài, nhỡ may xảy ra chuyện gì.

“Được mà, con tự mình đi.”

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Đêm qua Ôn Niệm Nam nhận được điện thoại của bác sĩ Lý, hỏi cậu tại sao không tới bệnh viện điều trị, muốn cậu ngày mai phải đến một chuyến. Cậu vốn dĩ muốn đi tìm Lục Vân hỏi xem mai cậu có thể ra ngoài có chút việc được không, vừa mở cửa đã thấy Cố Ngôn Sinh đứng bên ngoài, nhất thời quên béng mất chuyện này.

Cố Ngôn Sinh ngồi bên cạnh không nói nửa câu, ăn sáng xong liền đứng dậy đi thẳng lên lầu. Hắn đứng cạnh cửa sổ nhìn chằm chằm chiếc xe từ từ được lái ra khỏi sân, ánh mắt nghi ngờ, vì sao Ôn Niệm Nam đột nhiên muốn ra ngoài…

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Ôn Niệm Nam để nguyên băng gạc trên trán đến gặp bác sĩ Lý, dọa bác sĩ Lý giật cả mình.

“Cậu sao thế? Sao lại hành bản thân thành cái bộ dạng này?”

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

“Tôi muốn anh kê cho tôi vài đơn thuốc, tôi thật sự có chút không khống chế nổi cảm xúc của mình.”

Ôn Niệm Nam mở cửa xe, đặt thuốc sang ghế lái phụ bên cạnh, chứng đau đầu của cậu ngày càng nặng, mấy năm nay tới tới lui lui bệnh viện khiến cậu chán ghét mùi thuốc khử trùng trong đó, cậu gục đầu xuống tay lái một lúc lâu không hề nhúc nhích.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Một hồi sau cơn đau đầu dịu đi, Ôn Niệm Nam mới khởi động xe nhanh chóng rời khỏi bệnh viện.

Lúc xe đi ngang qua đường Nhạc Tình, Ôn Niệm Nam vô thức dừng xe lại, đảo mắt nhìn sang phòng làm việc dễ thấy bên kia, trong mắt cậu thoáng hiện lên vẻ buồn bã, nhưng cuối cùng cũng không bước xuống xe.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

“Haha đúng vậy không, em cũng cảm thấy như thế, anh, anh có thích không?”

Phía sau bỗng truyền đến tiếng cười quen thuộc, thân thể Ôn Niệm Nam cứng ngắc không dám quay đầu lại, bối rối muốn nổ máy lái xe rời khỏi chỗ này.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Sau khi Đường Sóc bày biện hoàn chỉnh lô nhạc cụ vừa mới mua, lại sửa chữa thay đổi lại phòng làm việc lần nữa, đòi anh trai giúp mình tới nhìn xem thế nào. Mấy lần Đường Sóc đã muốn Đường Luân Hiên tới ngó một chút nhưng anh đều vì bận công việc không dứt ra được, vừa hay hôm nay đi đàm phán hợp đồng ngang qua đường Nhạc Tình mới bị Đường Sóc kéo tới khoe phòng làm việc mới thiết kế sửa sang xong.

Đường Luân Hiên tùy ý liếc mắt nhìn qua vài cái đã phát hiện ra manh mối, bất đắc dĩ cười cười, đưa tay nâng gọng kính, nói: “Phong cách trang trí này, rốt cuộc là em thích hay vị kia thích đây?”

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

“Haha vậy… vậy sao? Thật ra em thích kiểu này mà.”

Xem qua một vòng, Đường Luân Hiên sốt ruột muốn trở lại công ty, Đường Sóc tiễn anh trai tới cửa, gãi gãi đầu: “Anh, anh thấy thế nào nha?”

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Đường Luân Hiên nhíu mày một cái, trả lời: “Không giống phong cách mọi khi của em, cảm thấy chút thay đổi này so với trước kia nhã nhặn yên tĩnh hơn rất nhiều.”

Cập nhật chương mới nhanh nhất trên Truyện 88

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

“Hê hê em cũng thấy vậy nha, vậy anh có thích không?”

Đường Sóc còn định nói thêm gì nữa, ánh mắt tùy ý liếc lung tung, bỗng nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc đang đỗ phía xa xa. Hai mắt Đường Sóc có chút ngạc nhiên, sau đó vô cùng kinh ngạc mở to.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Kia là… xe của Niệm Nam… là Niệm Nam…

“Anh thấy…” Đường Luân Hiên vừa mở miệng còn chưa nói hết câu đã thấy sắc mặt Đường Sóc hoảng hốt, đột ngột ù té chạy ra ngoài.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

“Đường Sóc! Đường Sóc em chạy đi đâu vậy?” Đường Luân Hiên cũng nghi hoặc theo sau.

Ôn Niệm Nam vừa định lái xe rời đi, bất thình lình phía trước xe có người xông tới chắn giữa đường, dọa cậu hết hồn giẫm mạnh chân phanh, đưa mắt lên nhìn người kia… là Đường Sóc…

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

——————–

Tác giả có lời muốn nói:

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Spoil chương sau: Đường Sóc tâm sự với Niệm Niệm về lần đầu tiên gặp gỡ.