Anh Ấy Nói Tôi Là Hắc Liên Hoa

Chương 86: Nhẫn cưới lạnh như băng

Hiện tại có nhiều website sao chép đăng lại truyện từ truyen88 trái phép, gây thiệt hại về kinh tế và ảnh hưởng tới tốc độ ra chương mới. Chúng tôi rất mong quý độc giả ủng hộ, đẩy lùi nạn sao chép trái phép bằng cách chỉ đọc truyện trên Truyen88.vip. Xin cảm ơn!

**********

Đêm đã về khuya, cả căn nhà đều yên tĩnh đáng sợ, có một người đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu thẳng lên khuôn mặt người đàn ông đó, biểu cảm dưới gọng kính không ai nhìn thấu.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Đường Luân Hiên cau mày nhìn bức ảnh gia đình treo trên tường, trong lòng anh hiện giờ cảm thấy rất khó chịu, nhớ tới ngày đầu tiên đi học Đường Sóc bị bạn cùng lớp bắt nạt, anh phải giúp Đường Sóc hù dọa mấy đứa nhóc đó.

“Anh ơi… anh sẽ bảo vệ em suốt đời sao?”

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

“Ừ, không chỉ bảo vệ em, anh còn bảo vệ cha mẹ, bảo vệ cả nhà chúng ta…”

Cập nhật chương mới nhanh nhất trên Truyện88.net

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Đường Luân Hiên đưa thay tháo kính xuống, vừa xoa vừa dụi nhẹ đôi mắt đang nhắm.

Thật sự phải tự tay cắt đứt đoạn tình cảm này của Đường Sóc và Ôn Niệm Nam à? Đường Sóc sẽ thế nào đây?

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

‘Cậu dám lấy Khải Duyệt ra đánh cược sao?’

‘Đường Sóc còn tới gần Ôn Niệm Nam thì tôi cũng không dám hứa chắc cậu ta sẽ không xảy ra chuyện gì…’

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Không thể nào… Đường Sóc không được tiếp tục gặp Ôn Niệm Nam nữa, ý cảnh cáo của Lục Vân quá rõ ràng, bà ấy nhìn ra được mình không muốn dùng Đường Sóc để đổi lấy tương lai của Khải Duyệt, vì vậy trọng tâm của cuộc nói chuyện liền chuyển sang Đường Sóc, bà ấy đe dọa tính mạng của em ấy để uy hiếp mình.

Lần nữa mở mắt ra, đeo lại chiếc kính, trong con ngươi Đường Luân Hiên lộ ra cảm xúc phức tạp, anh cầm điện thoại di động bấm một dãy số gọi đi. Điện thoại lập tức được kết nối, bên kia vang lên tiếng của Đường Sóc đang mơ mơ màng màng.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

“A lô? Anh à sao muộn vậy rồi anh còn gọi điện tới?”

“Anh có việc hỏi em, em đánh nhau với Cố Ngôn Sinh đúng không?”

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

“Anh… sao anh lại biết được? Cố Ngôn Sinh chạy tới nói với anh à?”

“Đường Sóc, sao em lại lỗ mãng như thế?”

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

“Chẳng qua lúc đó em ngứa mắt bộ dạng của hắn cùng Thẩm Lạc An ức hiếp Niệm Nam nên mới động thủ, với lại em cũng bị thương mà, tên Cố Ngôn Sinh kia ra tay đánh người cũng thật tàn nhẫn.” Giọng điệu kể lại của Đường Sóc mang theo vài phần tủi thân.

“Em bị thương sao? Có nặng không?”

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

“Không sao, chịu mấy cú đấm vì Niệm Nam cũng không đáng lo, em cũng đánh tên đó mấy phát, coi như không bị thiệt.”

Đường Luân Hiên nghe khẩu khí của em trai mình có vẻ chẳng hề để tâm, khẽ thở dài: “Đường Sóc, ngài mai về nhà đi, cha mẹ mỗi ngày nhớ em đều nhắc suốt, muốn em về nhà ở vài ngày.”

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

“Được, vậy sáng mai em sẽ về liền, cho cha mẹ một sự ngạc nhiên đầy bất ngờ.”

—————

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Cố Ngôn Sinh đứng trước gương thắt cà vạt, tùy ý liếc mắt thấy bộ quần áo ngủ màu xanh biển trong tủ quần áo, tay hơi ngừng lại. Hắn cầm túi tài liệu đi xuống lầu, khi nhìn thấy người đang ngồi uống canh ở bàn ăn thì dừng bước, nhíu mày.

Ôn Niệm Nam ngẩng đầu nhìn Cố Ngôn Sinh đang đứng ở đầu cầu thang một cái rồi thu lại ánh mắt, Cố Ngôn Sinh không khỏi cảm thấy tức giận, đi thẳng ra ngoài cửa.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

“Ơ? Cậu chủ đi luôn sao, không ăn bữa sáng đã?” Dì Lam bưng bát cháo từ trong bếp đi ra nói với theo.

Ôn Niệm Nam không hề mở miệng, nghe tiếng ô tô lái đi, trong mắt hơi lóe sáng, sau đó cậu giương mắt về phía trên tầng.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

“Dì Lam, cháu no rồi, cháu lên phòng đây.”

Ôn Niệm Nam không về phòng luôn mà đi tới phòng đàn, cậu đẩy cửa ra tiến vào. Bên trong căn phòng không còn cây dương cầm kia có hơi trống trải, cậu đi tới bên cạnh giá sách liền thấy chiếc hộp màu xanh lam, tay Ôn Niệm Nam hơi run rẩy lấy xuống, chăm chú quan sát chiếc hộp hồi lâu rồi đưa tay nhẹ nhàng mở ra. Thấy sợi dây chuyền của mẹ vẫn y như trong trí nhớ, hốc mắt dần dần ẩm ướt, cậu cẩn thận cầm dây chuyền đặt trong lòng bàn tay.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Ôn Niệm Nam dựa vào vách tường trượt ngồi xuống, khẽ vuốt ve mặt dây chuyền, nức nở nói: “Mẹ ơi… con nhớ mẹ lắm… con thật sự rất nhớ mẹ…”

“Con mệt mỏi quá… bây giờ con không biết mình nên làm gì mới được, con rất ghét bộ dạng này của chính mình, con không rõ hiện tại con vẫn còn yêu Cố Ngôn Sinh hay không, con sợ anh ấy tới gần, có lúc cảm thấy mình không còn yêu anh ấy, thế nhưng khi nhìn thấy anh ấy ở bên cạnh Thẩm Lạc An, trong lòng con không thể khống chế được sự khó chịu.”

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Ôn Niệm Nam nắm mặt dây chuyền trong tay áp lên ngực: “Trước kia rõ ràng quan hệ giữa bọn con không căng thẳng như hiện tại, trong những bữa tiệc xã giao anh ấy vẫn sẽ cười với con, tại sao sau khi kết hôn lại biến thành thế này… là con đã khiến tất cả mọi chuyện rối tung lên…”

Trong đầu bỗng vang lên tiếng nhục mạ xúc phạm của những đứa trẻ khi đè cậu xuống đất bắt nạt ngày còn bé.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

“Ôn Niệm Nam mày là đồ vô dụng, loại phế vật, là một thằng con hoang không ai cần.”

“Cha mẹ mày đều không yêu mày, mày hại chết mẹ mày cho nên cha mày mới không để ý quan tâm mày nữa.”

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

“Ôn Niệm Nam mày là đồ con hoang không ai thương yêu!”

Ôn Niệm Nam bịt chặt tai muốn ngăn tất cả âm thanh lại bên ngoài, ôm đầu co quắp nằm trên mặt đất, một lúc lâu sau tiếng nói dần dần biến mất thì cậu mới bình tĩnh trở lại. Bàn tay cầm dây chuyền lại phát run, Ôn Niệm Nam nhìn nốt nhạc trong tay, trong lòng đầy tràn vị đắng chát.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

“Con… bây giờ ngay cả đàn cây dương cầm mà mẹ thích nhất cũng không thể nữa rồi.”

Lúc này mặt trời ngoài cửa sổ bỗng nhiên rọi sáng căn phòng, ánh sáng ấm áp phủ trên người dường như có thể xua tan tất cả bóng tối lạnh lẽo, Ôn Niệm Nam ngẩng đầu lên ngắm những tia nắng đang nhảy nhót, có hơi thất thần, cậu vươn tay muốn chạm vào ánh mặt trời để sưởi ấm.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Cảm nhận được nhiệt độ ấm áp kia, khóe miệng Ôn Niệm Nam hơi cong lên để lộ một nụ cười: “Là mẹ sao? Mẹ ơi.”

Chiếc nhẫn trên ngón tay lấp lánh chiếu vào mắt, Ôn Niệm Nam khẽ sửng sốt, nhìn chiếc nhẫn kia rồi nhẹ nhàng vuốt ve.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Chiếc nhẫn cưới tượng trưng cho tình yêu được đeo trên tay của hai kẻ không có tình cảm…

Trong lòng cậu luôn có mối nghi hoặc, tại sao Cố Ngôn Sinh căm ghét cậu như vậy lại vẫn luôn đeo nhẫn cưới trên tay, trước kia cậu ngu ngốc nghĩ rằng trong lòng hắn cũng có cậu, bây giờ xem ra chỉ là vì hắn lười tháo ra mà thôi.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Cậu và Cố Ngôn Sinh, từ trước tới nay, không thể làm một đôi chồng chồng chân chính.

Chỉ cần như trước kia, Cố Ngôn Sinh mỗi ngày đều tới công ty tới tối muộn mới trở về, hai người đều không hề để ý tới đối phương, giống như trước kia…

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Sống trong một cuộc hôn nhân như hai người xa lạ như trước kia thì tốt rồi…

Ôn Niệm Nam đặt sợi dây chuyền trở lại trong hộp rồi cất về chỗ cũ, đứng dậy rời khỏi phòng đàn, quay người nhìn chiếc vòng lần nữa mới khép cửa phòng lại.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

—————

“Anh… nói gì cơ? Anh, anh đang nói cái gì thế?’

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Đường Sóc vừa về tới nhà đã bị anh trai gọi vào phòng làm việc, bộ dáng Đường Luân Hiên đầy vẻ nghiêm túc hù Đường Sóc hết hồn, vừa định hỏi có chuyện gì xảy ra thì dã bị Đường Luân Hiên dọa sợ.

“Từ hôm nay trở đi em không được phép đi gặp Ôn Niệm Nam, về sau cũng không được.”

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

“Anh làm sao thế, anh… sao đột nhiên lại nói ra những lời này?”

Ánh mắt Đường Luân Hiên hơi lóe sáng, chắp tay phía sau nắm chặt lại, lạnh lùng nói: “Cậu Ôn đã kết hôn, em làm như vậy là không đúng, em không nên đi quấy rầy cuộc sống của cậu ấy, phá hoại tình cảm giữa bọn họ, em làm thế có khác gì Thẩm Lạc An sao?”

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

“Không khác gì Thẩm Lạc An? Anh biết rất rõ em thích cậu ấy nhiều bao nhiêu, tại sao anh lại nói ra mấy lời tàn nhẫn như vậy…?

“Đường Sóc, em đã trưởng thành rồi, đừng thô lỗ như trước kia nữa, em có từng nghĩ tới hậu quả chưa? Nếu như Cố Ngôn Sinh ghi thù với em thì sao?”

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Nhất thời Đường Sóc cảm thấy vô cùng tức giận, tiến về phía trước gào lên: “Nói cho cùng hóa ra là anh sợ nhà họ Cố! Anh sợ thế lực của Cố Ngôn Sinh, sợ hắn làm tổn hại tới lợi ích của anh mà thôi!”

‘Chát’…

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Trên mặt Đường Sóc đầy vẻ khó tin quay lại nhìn người vừa mới tát cậu, ngẩn người đứng tại chỗ một lúc lâu không hề có phản ứng.

“Em rốt cuộc có não hay không? Anh vì ai mới làm như vậy? Em tiếp tục sẽ hại cậu ta em có hiểu không? Em không thể không có năng lực bảo vệ cậu ta lại nhất định muốn đến gần cậu ta, luôn miệng nói yêu cậu ta, muốn bảo vệ cậu ta, vậy em có biết bởi vì em mà Ôn Niệm Nam đã chịu biết bao nhiêu tổn thương hay không?”

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

“Em quên đầu cậu ta vì sao lại bị như thế rồi à? Là tại em đó! Đường Sóc, không phải là em đang yêu thương cậu tạ, mà là em đang làm hại Ôn Niệm Nam!”

Đường Sóc sững sờ đứng im nhìn Đường Luân Hiên, giọng nói có chút run rẩy: “Tại em sao? Là lỗi của em sao?”

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Đường Luân Hiên nhìn biểu cảm hồn bay phách lạc của Đường Sóc, đôi mắt dưới cặp mắt kính hiện lên vẻ không đành lòng, anh mím chặt bờ môi.

“Chờ tới khi em có đủ năng lực bảo vệ cậu ta thì hẵng tới làm anh hùng cứu mỹ nhân, đừng như bây giờ chỉ khiến cậu ta càng thêm chật vật!”

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

“Em… em hiểu rồi, em sẽ khiến mình thành người có thể thay cậu ấy cản lại mọi tổn thương, không để ai khi dễ coi thường bắt nạt cậu ấy…”

Thấy cuối cùng Đường Sóc cũng nghe lọt tai lời mình nói, Đường Luân Hiên mới thở dài một hơi: “Em hiểu được là tốt rồi, cha muốn em vào công ty hỗ trợ, em có tới hay không?”

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

“Anh, em muốn gặp cậu ấy một lần cuối cùng, có được không anh? Em sẽ chú ý cẩn thận.”

Hai hốc mắt của Đường Sóc đỏ đến phát sợ, Đường Luân Hiên biết cậu đang cố kìm nén không khóc trước mặt anh, nhất thời mềm lòng, anh biết mình không nên đồng ý nhưng vẫn không thể từ chối.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

“Em đã muốn thì cứ đi đi, xem như chào tạm biệt, nhất định phải cẩn thận.”

“Cảm ơn, anh.”

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Một lần cuối cùng này thôi… tôi sẽ không tới quấy rầy cậu nữa… chờ tới lúc tôi có khả năng bảo vệ cậu tôi sẽ quay lại…

—————

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Chú Từ mua về rất nhiều hạt giống hoa hướng dương, định trồng trong mấy cái chậu hoa, thấy Ôn Niệm Nam đang đọc sách trong phòng khách liền tới gần.

“Phu nhân, tôi mua hạt giống hoa hướng dương về nè, chúng ta cùng nhau đi trồng được không?”

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

“Hoa hướng dương? Được ạ.” Ôn Niệm Nam thừ người ra, khẽ gật đầu, đặt quyển sách trong tay xuống bước ra ngoài cửa.

Cậu dùng một cái xẻng đào xới đất cho tơi lên, cẩn thận lấy hạt giống đặt vào rồi nhẹ tay vùi lại, cầm lấy bình nước bên cạnh tưới lên. Cậu gieo từng hạt từng hạt xuống rồi tưới nước một cách thành thạo, khuôn mặt đầy vẻ nghiêm túc làm từng bước một, tới khi hạt giống trong tay được trồng hết mới đứng lên.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Nghĩ tới việc sau này ở đây sẽ nở đầy hoa hướng dương, trong lòng cậu như có thêm một nơi gửi gắm hy vọng, khóe miệng liền lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng. Chú Từ rốt cuộc cũng thấy tâm tình Ôn Niệm Nam khá hơn, cười cười đi tới, đưa bình nước trong tay mình cho cậu.

“Hôm nay bà chủ và cậu Nguyên Phong bay về F, ngay mai mới trở lại, phu nhân muốn ăn gì để tôi nhắn chị Lam chuẩn bị.”

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

“Nguyên Phong cũng rời đi sao?”

“Vâng, bà chủ nói cậu Nguyên Phong từ sau khi về nước M luôn đi theo cậu chủ, bên F còn vài dự án công việc chưa đàm phán ổn thỏa, cho nên bà chủ muốn cậu Nguyên Phong cũng bay qua xử lý một chút.”

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Ôn Niệm Nam ngồi trên bậc thang xoa xoa cổ tay, khẽ đáp: “Có hơi thèm món cá rán của dì Lam, rất lâu rồi không ăn.”

“Quả nhiên phu nhân vẫn thích nhất món cá rán sở trường của chị Lam, được được, phu nhân muốn ăn, tôi lập tức nói chị Lam làm liền.”

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Chú Từ cười đứng dậy vào nhà, chỉ chốc lát lại cầm chìa khóa xe đi ra.

“Ở nhà không có cá, tôi đi mua một lát rồi về, một mình phu nhân trồng nốt chỗ hạt giống có được không?”

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

“Được, chú Từ lái xe chậm một chút.”

“Vâng.”

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Ôn Niệm Nam xoay người đi tới bên cạnh vườn hoa tiếp tục gieo hạt giống hoa hướng dương xuống đất.

Ding… Điện thoại bỗng vang lên…

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Ôn Niệm Nam lấy di động ra, cúi đầu nhìn một cái, thân thể trong nháy mắt bỗng cứng đờ.

Cập nhật chương mới nhanh nhất trên Truyện88.net

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

——————–

Tác giả có lời muốn nói:

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Cố Ngôn Sinh *nhíu mày*: Tác giả, bà ra đây, tại sao tôi đường đường là Tổng giám đốc bá đạo mà IQ lại là số âm? Bị tình yêu làm mù mắt biến thành thằng ngu rồi?

Tác giả: Huhu Thẩm sen trắng hối lộ tôi, lấy trí thông minh của cậu đi, sau khi ly hôn sẽ trả lại mà.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Đường tiểu thiếu gia muốn bắt đầu sự nghiệp của mình, cậu ấy yêu nhất là âm nhạc nha.

Cá rán cá rán! (Sáng mắt luôn!) Tự nhiên thấy đói vãi.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.