Anh Ấy Nói Tôi Là Hắc Liên Hoa

Chương 88: Sờ thật sướng

Hiện tại có nhiều website sao chép đăng lại truyện từ truyen88 trái phép, gây thiệt hại về kinh tế và ảnh hưởng tới tốc độ ra chương mới. Chúng tôi rất mong quý độc giả ủng hộ, đẩy lùi nạn sao chép trái phép bằng cách chỉ đọc truyện trên Truyen88.vip. Xin cảm ơn!

**********

Ôn Niệm Nam theo lực hất của Cố Ngôn Sinh lảo đảo lùi lại mấy bước, cười khổ tự giễu nói: “Đúng vậy, tôi cho rằng mình là ai chứ, sao anh có thể ghen vì tôi được.”

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Ý lạnh trong mắt Cố Ngôn Sinh càng thêm sâu, quay đầu nhìn Tiểu Lý: “Lái xe, tới chỗ Lạc An.”

Tiểu Lý nghe xong hơi ngạc nhiên, khổ sở nói: “Nhưng… buổi chiều không phải ngài còn một dự án cần phải đàm phán sao? Ngài không đi nữa ạ?”

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Cố Ngôn Sinh lạnh lùng nhìn chằm chằm Ôn Niệm Nam, thờ ơ nói: “Đi, tất nhiên là phải đi, đưa Lạc An đi cùng, cũng để giới thiệu với bọn họ ai là Người! Tôi! Yêu!”

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Trong mắt Ôn Niệm Nam thoáng buồn bã, mím chặt bờ môi. Cố Ngôn Sinh đẩy Tiểu Lý ra, mở cửa xe thờ ơ nhìn người đối diện rồi khởi động xe, Tiểu Lý đành vội vàng nhanh nhẹn ngồi vào.

“Đồ cặn bã…” Đường Sóc nghiến răng tức giận muốn đánh người thì bị Ôn Niệm Nam kéo lại.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

“Thôi đi Đường Sóc… Đủ rồi…”

“Nhưng hắn…”

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

“Không có việc gì, tôi không sao, tôi không còn để ý mấy việc này nữa.”

Cố Ngôn Sinh không tiếp tục gây sự đánh nhau với Đường Sóc đã khiến cậu nhẹ nhõm lắm rồi, cậu đã… không giống như trước kia cứ ngây ngốc mà hy vọng xa vời rằng hắn sẽ đáp lại một chút tình cảm, cậu không cần bất cứ cái gì nữa…

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Ôn Niệm Nam cúi đầu nhìn tay mình, thân thể lại đột nhiên cứng đờ, chiếc nhẫn cưới đâu rồi… Sắc mặt cậu tái nhợt vội tìm kiếm xung quanh, phát hiện nó rơi cách đó không xa, vừa định qua nhặt lên thì xe của Cố Ngôn Sinh lăn qua, chiếc nhẫn tròn màu bạc bị bánh xe ô tô chèn phía dưới… Mãi tới khi chiếc xe từ từ đi xa, Ôn Niệm Nam vẫn đứng nguyên ở đó không nhúc nhích.

Cậu bước qua, ngồi xổm xuống nhặt chiếc nhẫn lên nhìn một cái rồi đeo vào tay lần nữa, quay đầu sang phía Đường Sóc, đưa tay sờ lên vết thương trên trán.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

“Vết thương lại đau sao?” Đường Sóc thấy vậy cũng vươn tay muốn chạm tới nhưng Ôn Niệm Nam lùi lại một bước tránh đi.

“Đường Sóc, cậu mau đi đi…” Ôn Niệm Nam cúi đầu, không dám nhìn biểu cảm của Đường Sóc.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

“Được… tôi đi đây… Xin lỗi cậu Niệm Nam, tôi nhất định sẽ bảo vệ cậu, cậu hãy tin vào tôi, chờ tới khi tôi có đủ năng lực sẽ lại tới tìm cậu.”

Trong mắt Đường Sóc tựa hồ như đang tỏa sáng, ánh nhìn đó khiến không ai hiểu thấu anh đang nghĩ gì.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Khi Ôn Niệm Nam trở lại biệt thự liền thấy dì Lam đang dáo dác lo lắng nhìn quanh, trông cậu trở lại mới thở phào một hơi.

“Phu nhân cậu đi đâu vậy?”

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

“Ra ngoài dạo vài vòng thôi ạ.”

“Bên ngoài lạnh lắm, phu nhân mau vào nhà thay quần áo đi.”

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Ôn Niệm Nam quay sang nhìn hạt giống hoa hướng dương vừa được gieo trong mấy cái chậu đất, cắn chặt môi.

—————

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Cố Ngôn Sinh thật sự tới chỗ của Thẩm Lạc An dẫn y đến khách sạn đã hẹn trước với đối tác từ sớm, hai người vừa tới nơi đã có nhân viên đứng ở cửa dẫn đường.

Quyền quyết định cho dự án mà tất cả công ty đang tranh đoạt lần này nằm trong tay nhà họ Tưởng. Nhà họ Tưởng được xem như một gia tộc lớn tại nước M, vì thế cho nên thế lực của những người tới điểm hẹn ngày hôm nay tất nhiên không thể xem thường.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

“Ngôn Sinh, em tới đây liệu có thích hợp không? Chỗ này là nơi các anh đàm phán dự án, em không nên đến đâu.”

Cập nhật chương mới nhanh nhất trên Truyện88.net

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

“Tại sao không thích hợp? Có anh ở đây, bọn họ sẽ không dám nói lung tung gì hết.”

Nhân viên phục vụ nhẹ nhàng mở cửa, cung kính cúi người chào: “Tổng giám đốc Cố, ngài đến rồi.”

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Cố Ngôn Sinh lạnh mặt bước vào, bên trong đã có mấy người đang ngồi uống rượu vui vẻ cùng nhau, thấy hắn tới cũng không hề ngạc nhiên.

“Aiza? Tổng giám đốc Cố cũng đến sao, sao không thấy mẹ ngài đi cùng?”

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Người đàn ông mặc bộ vest màu xám đứng ngay sát cửa sổ sát đất mở miệng giễu cợt: “Tôi còn tưởng Tổng giám đốc Lục sẽ đại diện tập đoàn Cố thị tới đàm phán, ai ngờ lại là Tổng giám đốc Cố, vậy xem ra mẹ cậu cũng không coi trọng dự án này cho lắm.”

Cố Ngôn Sinh phớt lờ mấy lời nói của bọn họ, ngồi xuống sofa, lúc này những người khác mới để ý tới còn có người theo phía sau hắn.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

“Vị này là?”

Cố Ngôn Sinh dắt tay Thẩm Lạc An kéo y ngồi xuống bên cạnh hắn, nhìn về phía mọi người, lạnh lùng nói: “Thẩm Lạc An.”

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

“Đây là phu nhân của Tổng giám đốc Cố sao?”

Người đàn ông đứng cạnh cửa sổ đi tới, mắt nhìn Thẩm Lạc An, khẽ lắc lắc chiếc cốc trên tay.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

“Phu nhân gì chứ, người ta là tình nhân của Tổng giám đốc Cố nha, ở ngoài nuôi một con mèo hoang nhỏ, ngài Cố đây cũng thật là có diễm phúc, cách đây không lâu tôi vô cùng vinh hạnh xem được đoạn video của ngài cùng cậu tình nhân nhỏ này, Tổng giám đốc Cố thật sự rất ăn ảnh, có thể cân nhắc một chút việc trở thành ngôi sao nha.”

“Thẩm Lạc An? Hình như tôi nghe người làm ở nhà nhắc tới, gọi cái gì mà tiểu vương tử dương cầm, chậc chậc, diễm phúc của Tổng giám đốc Cố đủ lớn.”

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

“Tổng giám đốc Hàn, tôi thấy dáng dấp anh cũng không tồi đâu, hay là anh cũng thử lấn sang showbiz đi làm ngôi sao đi, không phải anh giỏi nhất việc bao dưỡng mấy tiểu thịt tươi bên cạnh sao? Haha.”

Thẩm Lạc An nghe mấy lời trêu chọc, nụ cười vẫn duy trì trên mặt lập tức cứng đờ nhưng y cũng không dám nói gì. Cố Ngôn Sinh cúi đầu, một hơi uống cạn ly rượu trên bàn, liếc mắt nhìn mấy người bên cạnh: “Miễn cưỡng thì cũng có thể.”

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Mấy người thấy Cố Ngôn Sinh thật sự sắp nổi giận tới nơi liền mất hứng không nói gì nữa, quay sang cùng nhau thảo luận về dự án. Bỗng cửa bị đẩy ra, tất cả mọi người trong phòng đều nhao nhao nhìn qua, người đứng đầu nhà họ Tưởng bước vào khiến biểu cảm của họ cũng cung kính thêm mấy phần.

Cố Ngôn Sinh đứng dậy khẽ gật đầu chào: “Chủ tịch Tưởng.”

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Chủ tịch Tưởng liếc mắt nhìn Thẩm Lạc An phía sau hắn, mặt lộ vẻ không vui nhíu mày nhưng không nói gì.

“Để các vị chờ lâu rồi, mọi người ngồi xuống cả đi, chúng ta vừa ăn vừa bàn chuyện.”

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Sự chú ý của mấy người có mặt vốn dĩ đều không đặt ở rượu hay thức ăn ngon trên bàn, họ đều trò chuyện về chi tiết của từng hạng mục trong dự án, riêng Cố Ngôn Sinh có hơi lơ đễnh, liên tục uống rượu không mở miệng.

Thẩm Lạc An bỗng kéo kéo áo hắn, Cố Ngôn Sinh quay đầu lại hỏi: “Sao vậy?”

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

“Em muốn vào vệ sinh.”

“Ừm, đi đi.”

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Cố Ngôn Sinh lại rót thêm một ly rượu uống tiếp, tay xoa nhẹ lên thành, ngẩn người nhìn chiếc ly. Trong lòng hắn đang vô cùng bực bội, đầu không thể ngừng nghĩ về việc hôm nay, cứ mãi nhớ lại lời nói của Ôn Niệm Nam lúc đó.

‘Cố Ngôn Sinh… anh ghen rồi sao…’

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

‘Anh ghen sao…’

Hắn ngửa đầu uống một ngụm cạn ly rượu trong tay, đầu liền có chút choáng váng.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Chủ tịch Tưởng nghe phương án thực hiện của mấy người khác xong thì khẽ gật đầu, quay sang Cố Ngôn Sinh nhíu mày hỏi: “Tiểu Cố, sao mất tập trung vậy? Có tâm sự gì sao?”

Lúc này Cố Ngôn Sinh mới định thần lại, thu lại cảm xúc trong mắt đáp: “Trên đường tới đây có hơi lạnh, uống ít rượu làm nóng người.”

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

“Rượu này khá nặng đô, mới uống không thấy gì, bốc chậm lắm, uống ít một chút.”

“Vâng.”

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

“Mọi người đều nói xong rồi, cháu cũng trình bày kế hoạch của Cố thị đi.”

Cố Ngôn Sinh đặt ly rượu trong tay xuống, lấy tài liệu bên trong cặp đưa ra.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

—————

Thẩm Lạc An đang đứng ở bồn nước trong phòng vệ sinh rửa tay, trên mặt đầy vẻ ngoan độc u oán.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

“Toàn những kẻ cặn bã, nhân mô cẩu dạng* mà cũng dám giễu cợt tao, chờ tới khi tao trở thành phu nhân của Tổng giám đốc Cố thị xem còn kẻ nào dám sủa một câu.”

*人模狗样 – nhân mô cẩu dạng: mang hình dạng con người nhưng lại hành xử như một con chó.

Bất thình lình cửa phòng vệ sinh mở ra, có người tiến vào, khi nhìn thấy Thẩm Lạc An thì ánh mắt sáng lên, đi về phía y.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

“Bảo bối, em là người mới sao? Chưa từng thấy em ở đây, có muốn cùng ông đây chơi một chút không?”

Người kia đột nhiên ôm chầm lấy Thẩm Lạc An khiến y giật mình, trên mặt gã là nụ cười mờ ám nhìn y, sau đó gã đưa tay bóp lên mông Thẩm Lạc An một cái. Thẩm Lạc An bị dọa sợ vội vàng giãy giụa muốn tránh thoát, chán ghét nói: “Cút đi đồ tâm thần! Ông nhận nhầm người rồi, tôi là khách ở đây, không phải kẻ hầu rượu!”

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

‘Chát’…

Gã đàn ông tức giận giơ tay tát vào mặt Thẩm Lạc An, trong nháy mắt má y đỏ ửng lên.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

“Hầu hạ ông đây chơi một đêm, thế nào? Lại còn oan ức cho cái loại thấp hèn như mày hay sao? Mày có biết tao là ai không?”

Thẩm Lạc An ôm một bên mặt nóng rát, trong ánh mắt y đầy vẻ hung tàn ác độc, quay đầu đá mạnh một cái vào hạ thân gã kia, gã ta lập tức cảm thấy đau đớn khom người xuống.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

“Đ*t mẹ, loại trai bao rẻ tiền như mày cũng dám đánh tao? Mày biết tao là ai không hả? Tao là người của tập đoàn Tần thị, không muốn sống nữa hay sao mà dám động tới tao!”

“Ông dám đánh vào mặt tôi, ông có biết mặt tôi quý giá bao nhiêu không?” Thẩm Lạc An giơ chân đạp thêm một cú, dữ tợn trừng mắt nhìn chằm chằm người trên mặt đất.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Tập đoàn Tần thị? Y nhớ ra rồi, chính là đối thủ không đội trời chung với Lục Vân trước kia. Trong mắt Thẩm Lạc An hiện lên một tia sáng giảo hoạt, ngồi xổm xuống cười nhạo nói: “Vậy ông biết tôi là ai không? Tôi là phu nhân của Tổng giám đốc tập đoàn Cố thị, nhớ cho kỹ.”

Gã đàn ông nằm trên đất đang đau đớn che lấy bộ phận trọng yếu của mình: “Tập đoàn Cố thị? Mẹ nó, thật đúng là oan gia ngõ hẹp, thế là lại đụng phải người của nhà họ Cố các người.”

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

“Đúng vậy nha, oan gia ngõ hẹp.”

Thẩm Lạc An quay lại bồn rửa tay, liếc mắt nhìn người co quắp dưới đất rồi rời đi. Lúc vừa tới cửa phòng, y cố tình lôi kéo khiến quần áo lộn xộn một chút, tỏ vẻ hốt hoảng chấn kinh lao vào.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Sau khi Cố Ngôn Sinh trình bày xong phương án của mình liền im lặng không tiếp tục mở miệng nữa, tư tưởng không tập trung mà ngồi một bên uống rượu hết ly này tới ly khác, ánh mắt hắn dần có chút rời rạc do men say ngấm lên.

“Ngôn Sinh! Ngôn Sinh cứu em với…”

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Thẩm Lạc An bất chợt hoảng loạn chạy vào, Cố Ngôn Sinh thấy quần áo y xốc xếch, biểu cảm lập tức thay đổi: “Là ai đánh?”

“Gã nói mình là người của tập đoàn Tần thị, gã xé quần áo của em… còn sờ vào người em nữa… em sợ lắm…”

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

“Hử? Là Tần Tề Bách sao? Suýt nữa thì quên mất, không phải mục đích của hắn tới đây để tranh cướp dự án này à? Nói nhất định phải giành được, sao lại chạy vào phòng vệ sinh rồi?”

Cố Ngôn Sinh đột nhiên đứng dậy định lao ra cửa, Thẩm Lạc An vội kéo hắn lại: “Đừng… anh đừng đi… em sợ…”

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

“Tiểu Cố, cậu ta sẽ tới ngay thôi, chờ cậu ta đến đây rồi nói, biết đâu là có hiểu lầm gì đó.”

Cố Ngôn Sinh vừa định nói thêm thì ngoài cửa vang lên giọng Tần Tề Bách hùng hùng hổ hổ xông tới.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

“Đ*t mẹ nó, mau đi tìm xem, tao muốn xem thằng chó đẻ kia có thể chạy đi đâu!”

Cửa phòng bị đẩy ra, Tần Tề Bách bước vào, ánh mắt Cố Ngôn Sinh lạnh cực điểm nhìn chằm chằm vào gã, sắc mặt hắn âm trầm phát sợ.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

“Đây chẳng phải là Tổng giám đốc Cố sao? Xem ra tập đoàn Cố thị cũng muốn cùng Tần thị tranh đoạt bằng được dự án này.”

Một người bên cạnh thấy trên trán gã có vết máu, chọc ghẹo nói: “Tiểu Tần tổng, trán cậu làm sao vậy?”

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

“Mẹ kiếp, bị một thằng giẻ rách đánh, để tôi bắt được thằng chó đó nhất định phải đánh lại nó đến chết!”

Tần Tề Bách tùy ý liếc mấy người trước mặt, đột nhiên ánh mắt sa sầm: “Là mày! Loại hàng thấp hèn bỉ ổi như mày cũng dám đánh ông, lôi nó lại đây!”

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

“Cậu thử xem!” Cố Ngôn Sinh mặt lạnh đi thẳng tới trước mặt Tần Tề Bách.

“Sao vậy? Mặt hàng rẻ tiền thế này mà Tổng giám đốc Cố cũng chơi, chậc chậc, có điều đúng thật xúc cảm không tệ nha, vừa rồi sờ vào rất…”

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

‘Rầm’…

Cố Ngôn Sinh bất chợt tiến lên giơ chân đạp một cước về phía Tần Tề Bách khiến gã ngã văng lên bàn trà phía sau, tất cả những người có mặt ở đó đều sửng sốt nhưng không ai nhúng tay can thiệp.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Cập nhật chương mới nhanh nhất trên Truyện88.net

——————–

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Tác giả có lời muốn nói:

Vị tiểu Tần tổng của nhà họ Tần lên sàn, chúc mừng Thẩm Lạc An có thêm kẻ thù.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Khi Lục Vân đưa Cố Ngôn Sinh ra nước ngoài, xử lý mấy mối nguy hiểm trong đó có cả nhà họ Tần, có điều năm đó chưa bắt được điểm yếu để đối phó với Tần gia, mấy năm gần đây hai nhà vẫn liên tục minh tranh ám đấu trên thương trường.