Anh Ấy Nói Tôi Là Hắc Liên Hoa

Chương 90: Đừng sợ tôi, tôi sẽ bảo vệ em

Kinh tế khó khăn, admin bán thêm máy cạo râu Yandou chính hãng , bạn nào yêu thích website nhớ đặt mua giúp admin, hàng siêu bền siêu rẻ chỉ 79K/1SP (Miễn phí giao hàng Free Extra), tặng bố, chồng, ny thì quá tốt. Thanks cả nhà. Xem ngay

**********

Cố Ngôn Sinh mở mắt nhìn chăm chú thẳng vào Ôn Niệm Nam, hai mắt hơi nheo lại, tầm nhìn rời rạc dường như không tỉnh táo cho lắm.

Truy cập Truyen88 để đọc truyện nhanh nhất!

“Đừng bỏ rơi tôi nhé? Tại sao lần nào tôi cũng không thấy rõ mặt em? Tôi cầm dây chuyền của em đi thì em sẽ còn trở lại đúng không… quả nhiên em đã về…”

“Tôi buồn ngủ quá, mắt không mở nổi nữa rồi… Em lại giống như lúc đó, nói tôi không được ngủ có được không…”

Truy cập Truyen88 để đọc truyện nhanh nhất!

Ôn Niệm Nam nhìn hắn đang mơ mơ màng màng, nói: “Thả tôi ra… buông tay.”

“Giọng em nghe hay quá, em nói thêm mấy câu với tôi được không?”

Truy cập Truyen88 để đọc truyện nhanh nhất!

Ôn Niệm Nam ngạc nhiên nhìn vẻ mặt dịu dàng của Cố Ngôn Sinh, trong lòng đầy vị đắng chát, mũi nghèn nghẹn, thu lại cảm xúc trong mắt rồi cúi đầu.

Truy cập Truyen88 để đọc truyện nhanh nhất!

Đột nhiên một động tác rất nhẹ nâng cằm cậu lên.

Cố Ngôn Sinh nghi hoặc nhìn đôi mắt hơi ửng đỏ của Ôn Niệm Nam, vỗ nhẹ má cậu, nháy nháy mắt cười nói: “Sao em không trách mắng tôi nữa? Cứ cúi đầu làm gì vậy?”

Truy cập Truyen88 để đọc truyện nhanh nhất!

Nhìn đôi mắt biết cười khiến người khác không thể ngoảnh đi trên mặt Cố Ngôn Sinh, Ôn Niệm Nam nhất thời ngây cả người, nụ cười đó cực kỳ giống với Cố Ngôn Sinh khi còn niên thiếu. Ôn Niệm Nam tuy bị dọa sợ bởi sự động chạm đột ngột của hắn, thế nhưng không thể giãy thoát, ánh mắt né tránh không dám nhìn một Cố Ngôn Sinh dịu dàng ôn nhu như vậy, thân thể hơi phát run.

Cố Ngôn Sinh nắm chặt bàn tay có chiếc nhẫn của Ôn Niệm Nam, một tay khác nhẹ xoa đầu cậu: “Em đang run sao? Đừng sợ, để tôi bảo vệ em được không? Tôi sẽ bảo vệ em cả đời, sẽ không bao giờ để người khác bắt nạt khi dễ em.”

Truy cập Truyen88 để đọc truyện nhanh nhất!

“Ngoan, đừng khóc nữa, em đánh đàn cho tôi nghe nhé?”

Bạn đang đọc truyện trên Truyện 88

Truy cập Truyen88 để đọc truyện nhanh nhất!

Ôn Niệm Nam vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt Cố Ngôn Sinh, cậu sợ hãi… sợ mình sẽ tin vào những lời nói trong lúc say rượu không tỉnh táo của Cố Ngôn Sinh, cậu sợ bản thân sẽ như trước đây mê mải đắm chìm trong đó không dứt ra được, lúng túng muốn rụt tay lại rời đi. Thế nhưng bàn tay đang giữ chặt tay cậu vẫn không lơi lỏng, Ôn Niệm Nam liếc hai chiếc nhẫn có khắc hoa văn giống nhau, cậu hơi xuất thần.

Cố Ngôn Sinh say rồi… anh ấy đang nói mớ… nghĩ rằng bản thân ở trong mơ, sau khi tỉnh lại sẽ không nhớ tới cậu nữa.

Truy cập Truyen88 để đọc truyện nhanh nhất!

“Cảm ơn em đã cứu tôi… cảm ơn em…”

Nghe người đang say khướt liên tục lặp lại câu cảm ơn, ánh mắt Ôn Niệm Nam lấp lóe, cắn chặt bờ môi, anh ấy vẫn nhớ kỹ, nhớ kỹ người đã cứu anh ấy.

Truy cập Truyen88 để đọc truyện nhanh nhất!

“Cảm ơn em… Lạc… Lạc An…”

Thì ra… là nói Thẩm Lạc An, hóa ra người trong mơ là Thẩm Lạc An…

Truy cập Truyen88 để đọc truyện nhanh nhất!

“Để tôi nhìn em… tại sao cứ không thấy được mặt em?”

Sắc mặt Ôn Niệm Nam lập tức trắng bệch, giọng nói run rẩy: “Anh nhận ra tôi là ai không?”

Truy cập Truyen88 để đọc truyện nhanh nhất!

“Lạc… An?”

“Người cứu anh là ai? Nói cho tôi!”

Truy cập Truyen88 để đọc truyện nhanh nhất!

“… Không nhìn rõ… Không nhìn rõ mặt, tại sao lần nào cũng không thấy rõ mặt…”

Miệng lẩm bẩm vài câu rồi dần không còn nghe thanh âm nào nữa, Cố Ngôn Sinh ngủ thiếp đi, bàn tay đang nắm chặt tay Ôn Niệm Nam cũng dần dần buông ra.

Truy cập Truyen88 để đọc truyện nhanh nhất!

“Vốn dĩ anh không nhớ rõ tôi… chỉ vì lúc tỉnh lại nhìn thấy Thẩm Lạc An liền coi y là ân nhân cứu mạng… còn giật lấy sợi dây chuyền tôi quý trọng nhất…”

“Tôi nghĩ rằng anh yêu y, y cũng thật lòng yêu anh, tôi nhìn các người lúc nào cũng bên nhau như hình với bóng, anh cười vì y, anh ra mặt bảo vệ y khắp nơi, khi đó tôi lại ngu ngốc vì không muốn khiến anh khó chịu nên mới không vạch trần sự thật…”

Truy cập Truyen88 để đọc truyện nhanh nhất!

Ôn Niệm Nam lùi lại mấy bước, dựa vào tủ quần áo trượt xuống đất, cậu bỗng cảm thấy xung quanh cực kỳ yên tĩnh, trước mắt như có làn sương mù mông lung, nghe không rõ, nhìn không thấu.

“Phu nhân? Phu nhân… cậu không sao chứ? Phu nhân.”

Truy cập Truyen88 để đọc truyện nhanh nhất!

Chú Từ bê bát canh giải rượu bước vào, thấy vẻ mặt bàng hoàng nhìn ra ngoài cửa sổ của Ôn Niệm Nam liền bị dọa sợ. Bên tai Ôn Niệm Nam có tiếng chú Từ vọng tới, tầm nhìn từ từ trở lại bình thường, trông rõ mặt mũi người đang lo lắng kia, liếc sang bên cạnh là canh giải rượu, vẻ mặt mơ hồ hỏi lại: “Chú Từ, chú nấu canh giải rượu làm gì thế?”

“Hả? Chẳng phải cậu bảo cậu chủ uống say nên nấu sao?”

Truy cập Truyen88 để đọc truyện nhanh nhất!

“Ah… tôi có nói như vậy.”

“Phu nhân cậu làm sao thế? Đừng dọa tôi nha.”

Truy cập Truyen88 để đọc truyện nhanh nhất!

Bạn đang đọc truyện trên Truyện 88

Mắt Ôn Niệm Nam nhìn bóng đèn trên đầu, thản nhiên nói: “Không sao, có hơi mệt mỏi một chút thôi…”

Truy cập Truyen88 để đọc truyện nhanh nhất!

“Đưa canh giải rượu cho tôi đi.”

Chú Từ đưa bát canh cho Ôn Niệm Nam, lo lắng nhìn cậu, mở miệng nói: “Phu nhân à nếu cậu mệt thì cứ đi nghỉ đi, cậu chủ ở đây cứ để tôi chăm sóc là được rồi.”

Truy cập Truyen88 để đọc truyện nhanh nhất!

“Không sao, tôi cho anh ấy uống xong sẽ về phòng.”

Chú Từ đỡ Cố Ngôn Sinh ngồi dậy để tiện cho Ôn Niệm Nam đút hắn uống canh, ai ngờ mới uống vài ngụm Cố Ngôn Sinh không cẩn thận khua tay hất đổ bát, một ít canh bị rớt lên quần áo của hắn.

Truy cập Truyen88 để đọc truyện nhanh nhất!

“Ôi trời, phu nhân cậu có sao không?”

“Không việc gì, quần áo anh ấy bẩn mất rồi, để tôi thay.”

Truy cập Truyen88 để đọc truyện nhanh nhất!

—————

Khi Cố Ngôn Sinh tỉnh lại đã là giữa trưa ngày hôm sau, rèm cửa bị kéo, che kín mít căn phòng khiến không gian tối om om, chỉ có một ngọn đèn ngủ nhỏ ở đầu giường đang sáng. Hắn nằm trên giường hơi cử động một chút rồi ngồi dậy, Cố Ngôn Sinh ghé dựa vào đầu giường nhíu chặt lông mày, tay đỡ trán, đầu hắn rất đau, đêm qua lại mơ tới cảnh bị bắt cóc trước đây, trong mơ hình như nghe thấy giọng nói của Ôn Niệm Nam. Hắn ngồi một lúc rồi xuống giường, đi đến cửa sổ vươn tay kéo rèm ra, căn phòng trong nháy mắt sáng bừng lên, Cố Ngôn Sinh quay đầu tránh né ánh nắng chói chang đột ngột chiếu vào, bỗng phát hiện trên giường có quần áo mình mặc tối qua. Hắn cúi đầu nhìn bộ quần áo ngủ đang mặc mà thừ người, Cố Ngôn Sinh vẫn nhớ rõ hôm qua đi đàm phán về dự án mới với chủ tịch Tưởng, sau đó uống say đánh Tần Tề Bách, đoạn sau nữa thì lại hoàn toàn không nhớ gì nữa.

Truy cập Truyen88 để đọc truyện nhanh nhất!

Cố Ngôn Sinh nhìn ngọn đèn đầu giường vẫn đang sáng, ánh mắt chợt tối sầm lại.

Bỗng đầu hắn đau dữ dội ngắt đi dòng suy nghĩ, hôm qua uống rượu thật sự rất say, tới giờ hắn vẫn còn chút choáng váng.

Truy cập Truyen88 để đọc truyện nhanh nhất!

Chú Từ đang lau cầu thang, nghe được tiếng đóng cửa trên tầng vọng tới, sau đó thấy Cố Ngôn Sinh từ trên tầng đi xuống.

“Cậu chủ, cậu thấy sao rồi, đầu còn đau lắm không?”

Truy cập Truyen88 để đọc truyện nhanh nhất!

Cố Ngôn Sinh lướt nhìn xung quanh một lượt, nhíu chặt lông mày, hờ hững hỏi: “Quần áo của tôi là sao? Đêm qua là chú Từ chăm sóc tôi à?”

“Ah? Không phải đâu, tôi cùng phu nhân đỡ ngài lên phòng, sau đó là phu nhân chăm sóc ngài.”

Truy cập Truyen88 để đọc truyện nhanh nhất!

“Không phải chú Từ thay quần áo tôi sao?”

“Phu nhân làm đó, lúc phu nhân giúp ngài uống canh giải rượu bị ngài vung tay hất đổ ra quần áo, sau đó phu nhân thay quần áo cho ngài.”

Truy cập Truyen88 để đọc truyện nhanh nhất!

Cố Ngôn Sinh nghe kể hôm qua Ôn Niệm Nam chăm sóc mình thì có hơi kinh ngạc, chần chừ hỏi lại: “Cậu ta đổi quần áo cho tôi?”

“Ngài… hôm qua tới tận nửa đêm ngài vẫn gặp ác mộng nói nhăng nói cuội, phu nhân vẫn ở bên cạnh trông nom ngài tới quá nửa đêm, sau khi thấy ngài không còn mơ ác mộng nữa thì cậu ấy mới về phòng nghỉ ngơi.”

Truy cập Truyen88 để đọc truyện nhanh nhất!

Trong mắt Cố Ngôn Sinh lóe lên cảm xúc phức tạp, hắn mím môi, vốn hắn cho rằng là chú Từ săn sóc mình, ai ngờ hóa ra là Ôn Niệm Nam, thậm chí còn chăm sóc hắn tới hơn nửa đêm. Thế nhưng trong thoáng chốc hắn nhớ lại cảnh tượng hắn bắt gặp ngoài cổng ngày hôm qua, lửa giận bất ngờ lấn át sự lạ thường trong lòng, hắn chưa từng quên việc đó.

“Ôn Niệm Nam đâu?”

Truy cập Truyen88 để đọc truyện nhanh nhất!

“Phu nhân ra ngoài rồi.”

—————

Truy cập Truyen88 để đọc truyện nhanh nhất!

Bác sĩ Lý khẽ vuốt nếp nhăn trên quần áo rồi ngồi xuống phía đối diện, chăm chú quan sát người trước mặt đang mang vẻ mặt ngẩn ngơ, lo lắng hỏi: “Niệm Nam, gần đây cậu có uống thuốc không?”

“Có.”

Truy cập Truyen88 để đọc truyện nhanh nhất!

“Cậu cảm thấy thế nào? Có thể tâm sự suy nghĩ trong lòng cậu với tôi.”

Bác sĩ Lý dần nhận thấy Ôn Niệm Nam hơi khác ngày thường, anh cũng đoán được nguyên nhân là do vị họ Cố kia.

Truy cập Truyen88 để đọc truyện nhanh nhất!

“Niệm Nam, đừng im lặng như thế, cậu phải nói hết ra thì tôi mới có thể giúp cậu trị liệu, cậu… trong nhà có việc gì rồi? Quan hệ giữa cậu và người kia có dịu xuống chút nào không…”

Ôn Niệm Nam hơi mất tự nhiên, hờ hững nói: “Tại sao lại phải dịu xuống?”

Truy cập Truyen88 để đọc truyện nhanh nhất!

“Sao cơ?”

“Chỉ có thể càng ngày càng căng thẳng, sao có thể hòa hoãn được? Trái tim tôi bị hắn cầm dao đâm nát thành từng mảnh nhỏ, tôi còn không biết nó liệu có thể đập lần nữa vì hắn hay không…”

Truy cập Truyen88 để đọc truyện nhanh nhất!

“Bác sĩ Lý, anh nói xem, nếu tôi buông bỏ đoạn chấp niệm này xuống, liệu có thể ngay lập tức không còn mệt mỏi như vậy nữa không?”

Bác sĩ Lý liếc khuôn mặt khổ sở của người đối diện, dè dặt mở miệng hỏi: “Niệm Nam, cậu… không còn yêu hắn nữa sao?”

Truy cập Truyen88 để đọc truyện nhanh nhất!

“Yêu ư? Cái này quan trọng không? Tình yêu hèn mọn này ép tôi thở không nổi nữa rồi, nếu tôi biến thành kẻ điên có lẽ sẽ không mệt nữa…”

“Sao cậu lại nghĩ như vậy?

Truy cập Truyen88 để đọc truyện nhanh nhất!

“Anh biết không? Đêm qua hắn gặp ác mộng, trong miệng luôn kêu tên Thẩm Lạc An, gọi tên Thẩm Lạc An nhưng tay lại giữ chặt không để tôi đi, trong lòng hắn, Thẩm Lạc An đã trở thành người hắn muốn dựa vào lúc sợ hãi.”

“Khi tôi nghe hắn nói tôi đừng đi, trong lòng tôi cảm thấy thế nào? Tôi chưa từng thấy ánh mắt dịu dàng kia, mà nó cũng mãi mãi không thuộc về tôi, tất cả mọi thứ đều thuộc về Thẩm Lạc An.”

Truy cập Truyen88 để đọc truyện nhanh nhất!

“Tôi chỉ muốn cha tôi được vui vẻ, không muốn mẹ hắn rút vốn đầu tư, tôi muốn những người quan tâm tôi yêu thương tôi không bị tôi làm liên lụy, chỉ cần mọi người đều sống thật tốt… Những chuyện khác tôi sẽ không tiếp tục hy vọng xa vời nữa…”

“Yêu hay không yêu là gì, tôi đã buông tâm rồi… cứ như vậy cũng tốt…”

Truy cập Truyen88 để đọc truyện nhanh nhất!

“Nhưng cậu… thật sự buông xuống được sao?”

Bác sĩ Lý không thể tin nhìn cậu, khẽ mở miệng, anh không ngờ tới Ôn Niệm Nam lại có thể nói ra những lời này. Từ khi Ôn Niệm Nam mười bảy tuổi anh đã biết cậu, tận mắt chứng kiến sự trưởng thành của một đứa trẻ yếu ớt mẫn cảm từ từ trở lại bình thường, thấy cậu trong lễ đính hôn mừng rỡ như điên, sau khi kết hôn lại phải cẩn thận khắp nơi, hèn mọn tự ti lại nhạy cảm, còn phải chú ý đủ thứ.

Truy cập Truyen88 để đọc truyện nhanh nhất!

Hiện tại… trong mắt của đứa trẻ luôn tươi cười với người khác lại không còn ánh sáng, trở nên khác tới mức chính anh cũng không nhận ra.

—————

Truy cập Truyen88 để đọc truyện nhanh nhất!

Khi Ôn Niệm Nam rời khỏi bệnh viện, cậu vẫn ngẩn người đứng trước cổng. Nắng trên đỉnh đầu bị che khuất, cậu cúi xuống nhìn bóng của mình đổ trên mặt đất, cất bước đi tới chỗ có ánh nắng trước mặt. Cậu thừ ra nhìn lọ thuốc trong tay, không chú ý tới một nhóm người đang cười cười nói nói đi tới, bất chợt bị đụng trúng ngã ngồi trên mặt đất, lọ thuốc cũng bị văng ra.

“Mẹ kiếp, mù sao? Đồ thần kinh!”

Truy cập Truyen88 để đọc truyện nhanh nhất!

Ôn Niệm Nam ngẩng đầu nhìn đám người kia đã đi xa rồi vẫn không mở miệng, đứng dậy phủi phủi bụi đất bám trên quần áo, nhặt lọ thuốc lăn bên cạnh lên. Đột nhiên thân thể Ôn Niệm Nam cứng đờ bàng hoàng, nhìn ngón tay bên phải trống trơn, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt.

Chiếc nhẫn…

Truy cập Truyen88 để đọc truyện nhanh nhất!

Ôn Niệm Nam cuống quýt vội cúi xuống tựa như phát điên ở ven đường tìm đi tìm lại vẫn không thấy gì, ngay lúc cậu tuyệt vọng cho rằng không thể tìm lại được chiếc nhẫn thì chợt phát hiện dưới tảng đá trước mặt có gì đó lấp lánh dưới ánh mặt trời. Cậu khẽ giật mình, vội vàng đi tới, rốt cuộc tìm thấy nhẫn liền thở phào một cái, nhưng tới lúc nhặt lên lại nhận ra có gì đó không đúng, giây lát sau ánh mặt đầy kinh ngạc.

Nhẫn… Nứt rồi…

Truy cập Truyen88 để đọc truyện nhanh nhất!

Chiếc nhẫn vốn dĩ sáng bóng hoàn hảo lại xuất hiện một vết rạn ở giữa, từ đó nứt ra…

Bạn đang đọc truyện trên Truyện 88

Truy cập Truyen88 để đọc truyện nhanh nhất!

——————–

Tác giả có lời muốn nói:

Truy cập Truyen88 để đọc truyện nhanh nhất!

Khó quá đi mất! Gần đây suy nghĩ hơi loạn, tóc bị bứt sạch rồi (Tóc của tôi ơi!!!)

Đây là màn cuối cùng rồi! Sức mạnh đang được dồn nén để tung ra chiêu cuối! Tiểu Tần chính là bước ngoặt cho việc ly hôn, có thể sẽ có vài tình tiết ngược nho nhỏ, nhưng các bạn vẫn sẽ chịu đựng được, phải tin tôi!

Truy cập Truyen88 để đọc truyện nhanh nhất!

Tần Tề Bách: Ông đây chính là công cụ hình người? (Edior: đúng, là một trò hề)

Niệm Niệm phải tỏa sáng, phải bước từ trong bóng tối ra ngoài nha, W.E thuộc về ánh sáng.