Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cố Ngôn Sinh cứ như nghe được chuyện cười, khịt mũi hừ lạnh rồi lớn tiếng: “Vậy mẹ hỏi xem hôm qua cậu ta đứng ngoài cổng gặp ai! Yêu đương vụng trộm còn dẫn đàn ông tới tận nhà khiến con phát tởm lên được! Cái gì gọi là tâm tư đơn thuần trong sáng con mẹ nó toàn là gạt người!” “Con chịu đủ rồi, bị cậu ta lừa cũng đủ rồi, lần này đừng hòng con nghe lời mẹ nữa, nếu mẹ nhất định không đồng ý cho con ly hôn thì con sẽ rời khỏi đây, mặc kệ mọi chuyện, mẹ cứ để Nguyên Phong làm Tổng giám đốc của Cố thị, cho Ôn Niệm Nam làm con ruột của mẹ đi!”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Con dám!” “Vậy mẹ thử xem con có dám hay không, mẹ rốt cuộc muốn Ôn Niệm Nam hay cần đứa con này, khi nào mẹ có thể quyết định thì con sẽ trở lại!”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cố Ngôn Sinh đẩy Chu Nguyên Phong ra bước tới cửa, bên ngoài vang lên tiếng khởi động xe, chốc lát sau đều không còn âm thanh gì nữa. Ôn Niệm Nam vẫn không hề mở miệng cũng không ngẩng đầu, chỉ cúi xuống nhìn vết nứt trên chiếc nhẫn. Lục Vân bị mấy lời của Cố Ngôn Sinh khiến bà vô cùng kinh ngạc, sắc mặt tái xanh nhìn ra cửa. “Mẹ, hôm qua Đường Sóc tới tìm con chào tạm biệt.”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bạn đang đọc truyện trên Truyện 88 Ôn Niệm Nam giương mắt nhìn thẳng về phía Lục Vân: “Là mẹ làm sao?”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ánh mắt Lục Vân tối sầm lại, ngồi xuống, mở miệng đáp: “Đúng, là mẹ.” “Con biết rồi…” Sau đó Ôn Niệm Nam không tiếp tục hỏi thêm gì nữa.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lục Vân thở dài, khẽ nói: “Niệm Niệm, buổi tiệc ngày mai con tham dự cùng Nguyên Phong được không? Mẹ có việc phải về F, bên đó có một dự án cần ký gấp.” Ôn Niệm Nam ngẩng đầu nhìn Lục Vân, giọng nói mang theo sự chua xót: “Được ạ… Cái gì cũng đều nghe theo mẹ hết, mẹ sắp xếp thế nào cũng được…”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ngày hôm sau Chu Nguyên Phong mặc một bộ âu phục màu xám bạc đứng giữa phòng khách chờ người, dì Lam sợ anh buồn chán nên bật tivi lên. Trong tivi đang chiếu một vở kịch rất nổi gần đây, dì Lam nói bà cũng đang theo dõi, đối với mấy cái này Chu Nguyên Phong vốn không cảm thấy hứng thú, chỉ tùy ý liếc qua, nam chính trong vở kịch đeo một chiếc kính gọng vàng. Chu Nguyên Phong nhìn thấy cặp kính mắt kia liền nhớ tới một người cầm chiếc kính bị gãy hỏng mà tức giận, khóe miệng anh vô thức cong lên.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trên cầu thang có tiếng bước chân, Chu Nguyên Phong quay đầu nhìn, chú Từ và Ôn Niệm Nam đang cùng đi xuống, khi nhìn thấy Ôn Niệm Nam anh liền hơi ngẩn người. Ôn Niệm Nam không còn mặc bộ vest màu xanh lam như trước mà thay vào đó là một bộ âu phục trắng, mang lại cảm giác hoàn toàn khác so với ngày thường. Tóc sau gáy hơi dài rủ xuống, mái tóc mềm mại đen bóng hơi được làm xoăn, da mặt vốn trắng nõn càng thêm nổi bật, toàn thân lộ khí chất cao quý và sang trọng nhưng lại nhiều thêm một phần xa cách hơn với mọi ngày. —————Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ôn Niệm Nam đứng trước gương sửa sang cà vạt, nhìn vẻ tiều tụy của mình trong gương có chút sững người. Cậu không hề muốn đi dự bữa tiệc này… Cậu cảm thấy sợ hãi…Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ôn Niệm Nam vẫn chưa thể quên được ánh mắt chế giễu cùng những lời mỉa mai của đám người kia trong buổi tiệc sinh nhật của Cố Ngôn Sinh lần trước cũng như cảm giác dạ dày bị chảy máu, đau tới mức ngất xỉu… Chú Từ cầm vài bộ âu phục trong tay đi tới, mở miệng cười nói: “Phu nhân, cậu muốn mặc bộ nào? Mấy bộ màu xanh này đều là mẫu mới nhất của nhãn hiệu cậu thích mà bà chủ mang từ F về đó.”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ôn Niệm Nam quay đầu nhìn qua quần áo đặt trên giường, giơ tay khẽ sờ, ánh mắt có tia sáng lấp lóe, sau đó cậu thu tay về. “Tôi muốn mặc bộ màu trắng.”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Màu trắng sao? Tôi không nhớ là cậu có trang phục màu trắng… ah tôi nhớ ra rồi, có… có phải là bộ cậu đã mặc trước khi kết hôn không?” “Ừm, chú Từ giúp tôi lấy lại đây đi.”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Vâng.” Ôn Niệm Nam cài nút áo cuối cùng, thừ người đứng trước gương, nhẹ nhàng vuốt nếp gấp nơi cổ áo. Trên khuôn mặt người trong gương lộ ra một nụ cười nhạt, khóe miệng hơi cong lên, nhưng trước khi ý cười lan tới đáy mắt thì nó đã bị thu lại rồi. Chú Từ nhìn Ôn Niệm Nam mặc bộ âu phục màu trắng, nhất thời sững sờ, hốc mắt ông hơi ửng đỏ: “Phu nhân, cậu mặc bộ này thật là đẹp, vẫn giống như lần đầu tiên tôi gặp cậu mấy năm trước.”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trong mắt Ôn Niệm Nam thoáng chút buồn bã, sự đắng chát trong lòng lan tràn, cậu nhìn chính bản thân mình qua gương, thu lại cảm xúc trong mắt. “Đi thôi, chú Từ.”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
————— Ôn Niệm Nam xuống tầng thì thấy Chu Nguyên Phong đã chờ sẵn trong phòng khách, cậu bước tới.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Xin lỗi Nguyên Phong, để anh chờ lâu rồi.” Chu Nguyên Phong xoay người nhìn cậu một lúc, trong mắt đầy ý cười, nói: “Niệm Nam, cậu rất hợp với màu trắng.”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Cảm ơn, chúng ta đi thôi.” “Ừm, chú Từ, chúng tôi đi đây.”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chú Từ gật nhẹ đầu nói khẽ: “Vâng, trên đường cẩn thận nhé.” Bạn đang đọc truyện trên Truyện 88Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
————— Nhà họ Tưởng dẫu sao cũng là một trong những gia tộc lớn ở thành phố M, lần này trong tiệc sinh nhật của phu nhân chủ tịch Tưởng, tất nhiên những người tham dự đều có thân phận hơn người, Chu Nguyên Phong và Ôn Niệm Nam vừa bước vào đã có người nhận ra anh, đi tới chào hỏi.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Tổng giám đốc Chu, đã lâu không gặp.” “Gần đây Tổng giám đốc Chu khỏe không?”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chu Nguyên Phong không từ chối, theo lễ phép đáp lời, nhận rượu uống vài ngụm lại nói vài câu khách sáo, anh vẫn chú ý tới Ôn Niệm Nam đang đứng sau lưng mình lảng tránh. “Lần sau có thời gian rảnh lại trò chuyện tiếp, tôi tới chào hỏi chủ tịch Tưởng, đành phải rời đi trước, thật có lỗi.”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chu Nguyên Phong đưa Ôn Niệm Nam tới ghế sofa để cậu ngồi xuống, lo lắng hỏi: “Niệm Nam, cậu thấy thế nào?” “Tôi không… không quen mấy chỗ nhiều người như vậy.”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cậu không biết từ khi nào cậu lại sợ hãi mấy chốn đông người thế này, luôn luôn cảm giác có người đang soi mói cười nhạo cậu. “Không sao đâu, tôi ở đây với cậu.”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chu Nguyên Phong đứng dậy lấy đồ uống đưa cho Ôn Niệm Nam sau đó cũng ngồi lại trên ghế. Chủ tịch Tưởng và vợ ông từ trên lầu đi xuống, rất nhiều người thấy được liền tiến lên chào hỏi và chúc mừng. Ôn Niệm Nam nhìn hai người kia bị vây xung quanh cách đó không xa, chủ tịch Tưởng ôn nhu cưng chiều ôm vợ mình trong lòng cười vô cùng dịu dàng, cậu lại nhớ đến cha mẹ mình.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Người trong thành phố M đều hai năm rõ mười chủ tịch Tưởng yêu chiều vợ mình thế nào, trước khi thân thể bà Tưởng rất yếu thường phải đi bệnh viện, chủ tịch Tưởng lập tức chuyển văn phòng công ty về nhà riêng để tiện chăm sóc vợ. Ôn Niệm Nam cầm chặt chiếc cốc trong tay, nhấp một ngụm, trong mắt lại hiển lộ sự buồn tủi.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chủ tịch Tưởng giơ ly rượu lên khẽ gật đầu, giương mắt thoáng liếc qua hai người đang ngồi trên sofa đằng sau, tùy tiện khách khí nói vài câu với mọi người rồi tránh đám đông ra bước tới. “Nguyên Phong.”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chu Nguyên Phong thấy chủ tịch Tưởng lại đây thì vội vàng đứng dậy, gật đầu chào lại, cung kính nói: “Chào chủ tịch Tưởng, phu nhân.” Chủ tịch Tưởng mở miệng cười đáp: “Ừ, vị này chính là vợ của tiểu Cố đúng không?”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ôn Niệm Nam cũng đứng lên bước tới, khẽ trả lời: “Xin chào chủ tịch Tưởng, cháu là Ôn Niệm Nam.” Chủ tịch Tưởng nhẹ gật gật đầu, nói với người vợ ông vẫn đang ôm trong ngực: “Ngưng Ngưng, đây chính là đứa trẻ nhà họ Ôn mà em vẫn hay nhắc với anh đúng không?”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bà Tưởng đến gần một bước chăm chú quan sát Ôn Niệm Nam lúc lâu, thấy mặt cậu hơi đỏ lên, bỗng cười: “Da mặt mỏng quá nha, bộ dáng giống hệt như Diệp Nhàn, đều thẹn thùng đáng yêu.” Bạn đang đọc truyện trên Truyện 88 Ôn Niệm Nam nghe bà nhắc tới mẹ mình thì hơi kinh ngạc, nghi hoặc hỏi: “Ngài… biết mẹ cháu sao?”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Hầu như không ai trong các gia đình quyền quý trong thành phố không biết tới mẹ của con, cô ấy từ nhỏ đã tài hoa hơn người, là người xuất sắc nhất trong số chúng ta, khi đó cô ấy đột ngột tuyên bố muốn gả cho cha con khiến tất cả chúng ta cực kỳ bất ngờ, dựa vào tài năng lẫn dung mạo của mình, Diệp Nhàn hoàn toàn có thể tìm được cuộc hôn nhân tốt hơn, nhưng cô ấy bảo nhất định phải là cha con, có lẽ là hai người đã thích nhau từ nhỏ.” Ôn Niệm Nam siết chiếc cốc trong tay, ánh mắt lấp lánh nói: “Trước kia sức khỏe của mẹ con có phải rất tốt không? Sau khi sinh con ra, mẹ con trở nên rất yếu, có phải tại con nên mẹ mới…”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Phu nhân Tưởng ngắt lời cậu, chậm rãi nói: “Đứa trẻ này, thân thể cô ấy yếu ớt không phải tại con, là bởi vì khi thi đấu bị người khác tính kế.” “Khi đó cô ấy đã mang thai con hơn bốn tháng nhưng nhất định đòi đi tham gia cuộc thi dương cầm kia, vì đó là cuộc thi đấu cuối cùng cô ấy có thể tham dự, cô ấy muốn lui giới, tương lai chỉ ở cạnh chăm sóc làm bạn với con.”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Lần đó cô ấy đạt hạng nhất, lúc lên bục nhận thưởng bị người khác đẩy ngã khỏi bậc thang bị thương, cho nên sau khi hạ sinh con thân thể mới trở nên yếu như vậy.” “Thật ra trong mấy năm đó, cô ấy bị người ta tìm cách hãm hại mấy lần, may mà cô ấy luôn đề phòng những kể xấu đó khiến bọn chúng không thành công.”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ôn Niệm Nam không thể tin được người mẹ dịu dàng trong trí nhớ của cậu đã phải trải qua những chuyện như vậy. “Có phải cuộc sống của mẹ con trôi qua cũng không mấy vui vẻ không? Con nghĩ rằng khi bà ấy tham gia thi đấu mới là thời điểm bà hạnh phúc nhất.”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Cô ấy yêu dương cầm tới mức coi nó là sinh mạng của mình mà quý trọng, nhưng sau khi càng ngày càng nổi tiếng, cô ấy mới nhận ra rằng thực lực không đại diện cho tất cả.” “Ta có tới bệnh viện thăm mẹ con khi nàng đang hồi phục sức khỏe, cô ấy nói với ta rằng mình cảm thấy mệt mỏi với những thủ đoạn trong sáng ngoài tối kia, cô ấy muốn sinh con, sau đó sẽ ở nhà dưỡng dục con tới khi con trưởng thành, muốn dạy con chơi dương cầm, muốn con bình an vui vẻ mà sống hết đời, không để con gặp bất kỳ cực khổ nào, an yên hạnh phúc mà sống, cô ấy không muốn con giống như cô ấy luôn phải đề phòng người khác hãm hại.”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bây giờ Ôn Niệm Nam mới hiểu ra vì sao mẹ mình thường xuyên ngồi trước dương cầm thở dài, thì ra mẹ cậu có nhiều ký ức không đẹp như vậy. “Nhưng cuối cùng con vẫn không trở thành người mẹ con mong muốn.”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Ta đã nghe kể việc Cố Ngôn Sinh đã làm, nhưng vì là người ngoài nên ta không tiện can thiệp vào, có điều việc hắn làm rất quá đáng, sao con có thể nhẫn nhịn chịu đựng như vậy? Nếu để mẹ con thấy được cô ấy sẽ đau lòng biết bao…” “Con… con vẫn luôn làm không tốt, nhưng con muốn dùng khả năng duy nhất của con để bảo vệ những người con muốn bảo vệ, con không muốn khiến những người yêu thương con xảy ra chuyện gì vì con…”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Xảy ra chuyện gì là sao? Lục Vân đe dọa con?” Bạn đang đọc truyện trên Truyện 88 Chủ tịch Tưởng thấy ánh mắt né tránh không muốn trả lời của Ôn Niệm Nam, vỗ nhẹ bờ vai vợ mình, lắc đầu, xoay người nói: “Được rồi, đừng lo lắng, anh sẽ giúp em che chở cho cậu ấy, sẽ không có ai dám bắt nạt cậu ấy đâu, được không?”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Phu nhân Tưởng cau mày bất đắc dĩ nhìn Ôn Niệm Nam, trong mắt đầy lo lắng và đau lòng. Ngoài sảnh chính, khách khứa đến càng ngày càng nhiều, liên tục có người tới tìm phu nhân Tưởng để nói lời chúc mừng, chủ tịch Tưởng thấy mấy người quen cũng đang tới, quay lại nói với vợ mấy câu rồi đứng dậy rời đi. Trước khi đi bà bỗng mở miệng: “Nguyên Phong, đứa nhỏ này có vẻ không thích mấy tiệc xã giao thế này, cậu dẫn thằng bé lên tầng hai đi, trên đó ít người yên tĩnh hơn, cũng có thể nhìn thấy dưới tầng.”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Vâng, phu nhân Tưởng.” Ôn Niệm Nam nhìn bóng lưng hai vợ chồng chủ tịch Tưởng rời khỏi, mãi vẫn chưa hết thẫn thờ. Cậu biết phu nhân Tưởng lo lắng cho cậu, nhưng bây giờ cậu như đang bị kẹt trong một ngõ cụt, cậu không thể làm liên lụy tới những người yêu thương cậu…Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”