Anh Ấy Ôn Nhu Đến Nhường Nào

Chương 46: 46 Thân Mật Như Vậy

Phương Tiểu Nhu còn chưa bắt đầu chạy, cô cùng đội viên khác đang làm nóng người, cảm giác càng làm càng khẩn trương.

Không thấy được Cố Dịch An cô càng khẩn trương, nhưng cô lại cảm thấy cậu không xuất hiện cũng tốt, tốt nhất là khỏi xem cô thi đấu.

Hiện tại cô khẩn trương đến cẳng chân đều phát run, các cô thoạt nhìn đều rất lợi hại, phỏng chừng đến lúc đó cô sẽ rất khó coi.

Cô vẫn hy vọng được cậu nhìn thấy bộ dạng đẹp nhất của cô, chứ đừng nhìn thấy cảnh cô chật vật.

Đội phát thanh đã đổi người, hắn chỉ đọc vài câu rồi không nói gì tiếp.

Nghe không được thanh âm của cậu Phương Tiểu Nhu liền hít sâu một ngụm.

Cô cảm giác sắp đến lượt các cô.

Lúc này bỗng nhiên nghe nữ sinh bên cạnh nói thầm một câu, “Nhìn kìa, kia không phải là Cố Dịch An sao?”

Thanh âm hưng phấn lập tức làm Phương Tiểu Nhu xao nhãng, cô lập tức ngẩng đầu khắp nơi đi tìm người mà các cô nói, kết quả quay đầu một cái liền thấy cậu đứng ở bên ngoài đường băng plastic.

Nơi đó đã có một vòng người vây quanh, mà cậu lại đứng ở đằng trước, ở trong một đám người lại thấy rất rõ cậu.

Mặt đẹp vóc dáng lại cao, đứng ở nơi đó giống cây bạch dương nhỏ, luôn làm người khác nhịn không được muốn ngắm nhiều hơn.

Cậu đứng ở nơi đó làm cho mọi người đều dời lực chú ý lên người cậu, cho dù cậu không nói lời nào thì khí chất an tĩnh mát lạnh của cậu cũng làm tâm tình người khác vui mừng.

Đương nhiên, đối với Phương Tiểu Nhu thì đôi mắt của cậu đều là ôn nhu, là người ôn nhu nhất trên thế giới.

Người khác nói cậu lễ phép lại lãnh đạm cô cũng không có cảm giác gì, cô cảm thấy Tiểu Mã ca ca của cô rõ ràng ôn nhu như vậy.

Khi Phương Tiểu Nhu nhìn về phía cậu mới phát hiện Cố Dịch An vẫn luôn đang nhìn cô, trên mặt mang theo tươi cười nhợt nhạt, ánh mắt mỗi khắc đều dính chặt vào cô.

Lúc tầm mắt hai người chạm vào nhau cậu mới cười với cô một chút, cái loại tươi cười mang đầy ý cổ vũ.

Cũng không biết cậu đến đây lúc nào, ở nơi đó nhìn cô đã bao lâu.

Phương Tiểu Nhu nhìn cậu hồi lâu, sau đó lại có chút ngượng ngùng dời tầm mắt đi, làm bộ trấn định.

Được cậu chú ý lỗ tai cô liền đỏ, trong lòng càng ngọt ngào.

Những nữ sinh khác cũng thấy Cố Dịch An cười với Phương Tiểu Nhu.

Hai nữ sinh bên cạnh Phương Tiểu Nhu trực tiếp hưng phấn đi lên.

“Oa, vừa rồi anh ấy đang nhìn chúng ta bên này kìa.”

“Đúng vậy đúng vậy, tớ cũng thấy được, hẳn là chúng ta bên này.

Không biết là đang nhìn ai vậy ta.”

“Tớ cảm thấy anh ấy đang nhìn tớ.”

“Cậu đúng là tự mình đa tình, người ta đều không quen biết cậu sao có thể nhìn cậu.”

Các cô đang tranh luận Phương Tiểu Nhu liền trộm vui vẻ, giống như trong lòng có bí mật không muốn người khác biết , vừa nhớ tới cô liền lặng lẽ ngọt ngào.

Người phía trước chạy xong đã trở lại, Phương Tiểu Nhu và các bạn chung đội phải chuẩn bị lên sân khấu, cô khẩn trương đến nỗi hô hấp đều thả chậm.

Một tiếng súng vang, Phương Tiểu Nhu bị dọa run lên, sau đó lập tức lấy đà chạy về trước.

Lúc này cô cái gì cũng không biết, đầu óc cũng không có biện pháp nghĩ đến thứ gì, chỉ muốn nỗ lực chạy nhanh một chút, không thể xếp cuối.

Cố Dịch An còn đang nhìn cô, cô không thể làm cho quá khó coi.

Mới vừa chạy ra Phương Tiểu Nhu liền nghe được âm thanh rất lớn, “Phương Tiểu Nhu, cố lên!”

“Phương Tiểu Nhu, cố lên!”

Trong số đó thanh âm Lâm Phàm là lớn nhất, còn có âm thanh hỗn tạp của các bạn học ban bọn họ xen lẫn cô cũng nghe không rõ ai là ai, nhưng là nơi đó không có thanh âm của cậu.

Nghĩ đến cũng rất bình thường, cậu mới không phải cái loại người sẽ hô to cố lên, chỉ biết yên lặng đứng ở nơi đó nhìn cô.

Phương Tiểu Nhu cắn răng tiếp tục chạy về phía trước, khi đi qua bên người Lâm Phàm còn nhìn cô một cái, cười với cô.

Tiếng cố lên của Lâm Phàm thật sự rất lớn.

Phương Tiểu Nhu vừa cảm động vừa có chút xấu hổ, tiếng cổ vũ cố lên lớn như vậy làm người khác đều cho rằng cô chạy rất lợi hại, kết quả cô miễn cưỡng nằm giữa trong bảng xếp hạng, chỉ còn chút nữa là cuối bảng.

Toàn bộ mặt cô đều đỏ, cái trán cũng đều là mồ hôi, cảm giác hô hấp khó khăn.

Vừa định há mồm hô hấp, bỗng nhiên nhớ tới lời của Cố Dịch An, há mồm hô hấp giọng nói sẽ khó chịu.

Cô liền kiên trì ngậm miệng, lúc đi qua bên cạnh Cố Dịch An, Phương Tiểu Nhu nhìn cậu, nhìn cậu đang nhìn cô không chớp mắt, ánh mắt vẫn là trước sau như một ôn nhu, cười với cô.

Cậu không kêu cố lên, nhưng khi cô chạy qua cậu, cậu đều vỗ tay cho cô.

Sau đó những người chung quanh đó cũng đều vỗ tay, tuy rằng bọn họ cũng không biết Cố Dịch An là đang vì ai vỗ tay cố lên.

Những người có quen biết Phương Tiểu Nhu đang nhỏ giọng nghị luận.

Bất quá đều nghe không thấy, hiện tại giọng nói cô đau đến sắp chết rồi, muốn gục ngã nhưng khi thấy nụ cười của cậu thì cô liền có động lực đi tiếp.

Phương Tiểu Nhu cảm giác cổ họng sắp ra máu, bắp đùi bất động, hiện tại đầu óc cô cũng trống rỗng.

Khi nào mới có thể đến đích, khi nào mới có thể kết thúc, cô cảm giác chính mình thật sự sắp chết rồi.

Khi chạy đến vòng thứ 2, trong đầu Phương Tiểu Nhu toàn là Cố Dịch An, cô vẫn thầm đọc tên của cậu.

Nhớ tới cậu còn ở nơi đó chờ cô nhìn cô, dường như cậu luôn là điểm tựa vững chắc cho cô.

Chạy tiếp thì nghe Lâm Phàm vẫn kêu vang tên cô, cổ vũ cho cô, Phương Tiểu Nhu chỉ có thể đáp lại bằng một nụ cười mệt mỏi.

Bây giờ đến cười cô cũng làm không nổi, tuy rằng cô rất muốn chạy nhanh một chút nhưng thật sự là không có cách nào làm được, bắp đùi đau nhức bất động như muốn gục cô ngã xuống đất.

Mắt thấy một đám đều chạy phía trước, bên tai còn có âm thanh cố lên của Lâm Phàm, Cố Dịch An đang chờ cô ở phía trước.

Phương Tiểu Nhu hiện tại đã hoàn toàn dựa vào ba chữ Cố Dịch An này để chống đỡ chính mình, chạy đến bên người cậu.

Cô không biết chính mình xếp hạng mấy, nhưng phía sau còn có mấy người, cũng coi như không đứng cuối bảng.

Cô đã tận lực, quá mệt mỏi.

Phương Tiểu Nhu ngẩng đầu nhìn về phía vạch đích, đã gần như vậy, mà niềm hy vọng của cô đang đứng ở đó chờ cô.

Cô thấy ánh sáng trong mắt cậu, ẩn chứa trong đó là nỗi xót xa, đôi mắt cậu gắt gao nhìn chằm chằm cô, một khắc đều không rời đi.

Cậu đứng ở nơi đó dùng ánh mắt cổ vũ nhìn cô, chờ cô chạy về bên cậu.

Phương Tiểu Nhu không nghe được gì, cũng có lẽ cậu không có nói gì, nhưng cô thấy khẩu hình cậu là “Cố lên”, còn có tên cô.

Cô nhắm mắt, cắn môi dưới, dùng sức chạy, cuối cùng đâm vào trong lòng ngực cậu.

Cố Dịch An lập tức đỡ lấy cô, làm trò như vậy khiến nhiều người nhìn, cậu cũng không có chút nào kiêng dè, ôm lấy cô vọt vào trong lòng ngực cậu.

Cậu đau lòng đỡ lấy thân mình của cô, trong mắt cũng chỉ có một người duy nhất là cô.

Lâm Phàm cũng nhanh chóng chạy đến bọn họ.

Phương Tiểu Nhu muốn ngồi xuống, nhưng Cố Dịch An đỡ bả vai cô, không cho cô ngồi.

“Mới vừa chạy xong không thể ngồi xuống, chúng ta đi trước đi.”, Cậu đỡ cánh tay của cô cơ hồ là tư thế nửa ôm.

Phương Tiểu Nhu không có sức lực cự tuyệt.

Lâm Phàm cũng nhanh chóng lại đây hỗ trợ đỡ cô.

Bất quá vẫn có nữ sinh ở sau lưng bàn tán về bọn họ, đều là ngữ khí hâm mộ.

“Ôi trời, Cố Dịch An thế nhưng đỡ nữ sinh kia!”

“Thân mật như vậy, có phải đang yêu đương hay không? Đại học bá yêu sớm mà thầy cô vẫn mặc kệ sao?”

“Chỉ cần không có người mách thầy cô thì sao mà biết.”

Phương Tiểu Nhu hiện tại không có tâm tư nghe các cô nói chuyện, để Cố Dịch An cùng Lâm Phàm đỡ đi..