Sau mười hai giờ, ánh mặt trời trong sân trường càng thêm chói chang.
Làn gió nóng bức thổi qua cành lá của cây tử đằng trên hành lang, phát ra tiếng vang rất nhỏ.
Cuối hành lang, bên phía cột đá màu trắng, cô gái mặc áo khoác sáng màu bị nam sinh nâng sau cổ, cả người tựa vào cột đá, nam sinh cúi người hôn một cách nồng nàn và say đắm.
Mãi đến khi cô gái không chịu được, duỗi tay chống lên lồng ngực và xương quai xanh của nam sinh, gắng sức đẩy người ra.
Nhân lúc người trước mặt với cặp mắt đen tối này thoáng thoái nhượng, cô hoảng loạn nghiêng gò má đỏ rực.
“…… Sao vậy.”
Người nọ vẫn chưa thoả mãn, giọng nói hơi khàn, tiện đà hôn lên vành tai trắng nõn của cô gái trước mắt, cười trầm thấp.
“Không thích…… Như vầy sao.”
“……”
Tô Mạc Mạc bị hôn đến mức cẩn thận trốn ra đằng sau, gò má trắng nõn càng đỏ bừng.
Cô thừa dịp có khe hở xuất hiện mới lén hít một hơi, con ngươi ướt át vô tội nhìn nam sinh, “Chân…… Chân mềm, không đứng được.”
Thương Ngạn ngẩn ra.
Vài giây sau, anh rũ mắt, không nhịn được bật cười.
“Thể lực của em quá kém.”
Vào những lúc này mà còn bị cười nhạo thể lực, cô tức giận, nhỏ giọng lẩm bẩm.
“…… Anh tốt lắm à.”
“Đúng là anh rất tốt.”
Thương Ngạn ghé vào bên tai cô gái cười trầm thấp, không nhịn được hôn hôn vành tai cô một chút rồi mới nghiêng người ngồi xuống bên cạnh cột đá.
Bàn tay đặt bên eo cô nhẹ nhàng kéo cô lại.
“Nhóc con, qua đây.”
Mặt Tô Mạc Mạc đỏ lên, né tránh.
“Anh đừng, ngứa.”
Mắt Thương Ngạn càng tối, dừng lại hai giây mới cười.
“Không phải chân em mềm sao, qua đây ngồi một lát.”
“……”
Lần đầu tiên cô gái trải qua nụ hôn mãnh liệt như sắp bị ăn luôn, lúc này cô không dám nhìn vào mắt anh, nín thở hoảng loạn dời mắt, chần chờ một lát mới ngồi xuống bên cạnh nam sinh.
Nhưng vừa đến giữa không trung, cổ tay cô đột nhiên bị nắm lấy, Một cỗ lực truyền đến, làm cô mất đi trọng tâm, kinh hoảng đỡ lấy tay anh.
Ai đó đã sớm mưu tính từ trước chuẩn xác giữ cô, một tay khác vịn eo cô, nhẹ nhàng ôm người vào lồng ngực.
Chờ Tô Mạc Mạc hồi thần lại, cô đã ngồi lên đùi Thương Ngạn.
Cô chậm nửa nhịp chớp mắt một lần, cuối cùng mới hoàn hồn, mặt đỏ lên: “Anh……”
Cô chưa kịp nói xong, người đó đã rũ mắt dán qua đây, một lần nữa hôn lên môi cô gái.
Cái hôn lần này rất dịu dàng, ôn hòa, như đang trấn an, cũng như đang xin lỗi.
“Anh thề với em, Tô Mạc Mạc. Sai lầm bị người khác lợi dụng thời cơ đó anh chỉ phạm phải một lần, cho dù là vì em, anh cũng sẽ không đụng vào một giọt rượu nữa, được chứ?”
“……”
Cô gái thì thào gì đó, không chờ nghe xem cô đang nói gì, cánh môi lại bị người đó giữ chặt.
Thương Ngạn vẫn quấn lấy cô hôn môi, giữa lúc tạm dừng, anh thấp giọng nói:
“Tất cả những bất mãn của em cứ phát tiết lên anh, đó là do anh sai sót và bất cẩn, chỉ cần em không đau lòng vì chuyện này, anh sẽ để mặc em xử lý.”
Anh than nhẹ giữa môi cô, dường như thỏa mãn, lại dường như không buông tha, thâm trầm nặng nề, hệt như đã lâm vào cơn say tình.
“Tô Mạc Mạc, anh có thể vì em làm tất cả.”
“……”
“Có phải em quên rồi không, anh đã nói rằng, mạng sống và tất cả mọi thứ của anh đều cho em, em có thể làm bất cứ việc gì với anh, làm đến mức độ nào anh cũng chấp nhận được, nhừng em đừng lấy sai lầm của anh làm khổ bản thân.”
1 “……”
Dưới những cái hôn và lời nói của người đó, Tô Mạc Mạc không tìm được bất kì cơ hội nào để lên tiếng.
Ánh mắt anh nhìn cô đã lắng đọng thành một sự mê luyến như đã nhập ma, khiến Tô Mạc Mạc nhận thấy được một cảm giác nặng nề từ trong xương tủy. Nhưng cô cũng nhớ nhung và quyến luyến tương tự như anh, cô thuyết phục chính mình phải cẩn thận tiếp nhận anh, ngón tay chống trước ngực nam sinh chậm rãi vòng qua sau cổ anh.
Dấu hiệu chấp nhận như thế càng làm nụ hôn đó trở nên cuồng nhiệt.
Đến tận khi ——
Ở một góc xéo qua hai người trên hành lang, Ngô Hoằng Bác chui ra từ một con đường nhỏ giữa những lùm cây cao cao, cậu ta bấm vào số điện thoại trên màn hình, ánh mắt lơ đãng liếc qua.
Bước chân lập tức dừng lại.
Tại điểm cuối trong mắt cậu ta, ở một vị trí trện hành lang, nam sinh mặc áo sơmi trắng đưa lưng về hướng này, một tay đỡ cột hành lang bên cạnh, đang đè xuống cô gái ngồi trong lòng mình để hôn môi.
1 “…… Khụ khụ.”
Ngô Hoằng Bác xấu hổ dời tầm mắt, ho khẽ vài tiếng.
Ở góc đó, cả người cô gái cứng đờ, hoảng loạn mở mắt ra, còn chưa kịp phản ứng đã bị nam sinh trước người mình ngăn lại.
Thương Ngạn ngoái đầu nhìn, trong mắt chứa đầy sự bất ngờ khi bị quấy rầy.
Ngô Hoằng Bác lập tức giơ hai tay lên.
“Cha Ngạn, tôi trong sạch, tôi chỉ chạy đến sau khi thấy tin nhắn của cậu —— tôi không có ý định quấy rầy hai người…… Ờm, tiểu biệt thắng tân hôn?”
Ngô Hoằng Bác thử hỏi, “Hay là tôi đi trước đây?”
Thương Ngạn đỡ cô gái trong lòng và đứng dậy, cúi mắt che giấu sự tối đen trong mắt mình, “Đến đây.”
“……”
Ngô Hoằng Bác đành bất đắc dĩ quay người rồi đi đến cuối hành lang.
Tô Mạc Mạc khó hiểu nhìn Thương Ngạn, dáng vẻ muốn hỏi vì sao lại để Ngô Hoằng Bác qua đây.
Thương Ngạn thấp giọng.
“Anh không muốn trong lòng em có khúc mắc. Chuyện xảy ra vào tối hôm đó thật sự rất lớn, người của hiệp hội máy tính đều biết rõ, Ngô Hoằng Bác có thể nói cho em.”
Thương Ngạn khựng lại.
“Anh qua kia chờ em trước.”
Nói xong, anh không định dừng lại, nhanh chóng đi về phía trước.
Tô Mạc Mạc ngẩn ra, vô thức nhìn qua Ngô Hoằng Bác bên cạnh. Ngô Hoằng Bác càng mơ hồ hơn cô, mù mờ hỏi Tô Mạc Mạc:
“Tiểu Tô, cậu muốn hỏi tôi chuyện gì? Chuyện gì mà tối hôm đó, còn có hiệp hội máy ——”
Ngô Hoằng Bác im bặt, đôi mắt đột nhiên mở to.
“Là chuyện liên hoan của hiệp hội máy tính một năm trước?? Tiểu Tô, cậu biết rồi ư?”
Tô Mạc Mạc chần chờ, gật đầu rồi lại lắc đầu.
“Biết một chút.”
“……”
Ngô Hoằng Bác gãi đầu, bất đắc dĩ nói.
“Thì ra là muốn hỏi chuyện này à. Bởi vì đây là cậu, nên cha Ngạn mới chủ động để tôi đến giải thích với cậu, nếu đổi thành người khác, đừng nói giải thích…… Chuyện này trong hiệp hội máy tính của bọn tôi, làm trò trước mặt cha Ngạn làm gì, mọi người không dám nhắc đến dù chỉ một chữ.”
Tô Mạc Mạc nhíu mày.
Ngô Hoằng Bác: “Chuyện này, cũng rất trùng hợp…… Đúng lúc hôm đó có trận đấu giữa mười ba trường, đại học A của chúng ta đạt giải nhất, nói muốn ra ngoài chúc mừng. —— tất cả bọn tôi đều có thể làm chứng, mấy cuộc liên hoan tự hội gì đó, cha Ngạn chưa từng tham gia, nhưng hôm đó……”
1 Ngô Hoằng Bác do dự nhìn Tô Mạc Mạc, ngượng ngùng giảm âm lượng nói.
“Hôm đó khi về đến trường, vừa đến cổng trường, không biết cha Ngạn thấy cô gái nào, nhận lầm thành cậu —— lúc đó cứ như phát điên lên đi tìm cậu, đã sắp đào hết ba tấc đất ở đám đông đó, cuối cùng mới xác định chỉ là ảo giác…… Dáng vẻ của cậu ấy lúc đó, Tiểu Tô, cậu chưa gặp đâu……”
Ngô Hoằng Bác than một tiếng.
“Cảm giác như từ đầu đến chân, ngay cả một tia tinh thần của người sống cũng chẳng có.…… Trách tôi, lúc đó tôi không nhìn được cậu ấy như thế nên đã kéo cậu ấy cùng đi liên hoan, tôi cho rằng rót cho cậu ấy chút rượu, để cậu ấy ngủ một giấc thì tốt rồi —— ai ngờ đâu lại có người gan to đến vậy!”
Sắc mặt Ngô Hoằng Bác trầm xuống, lầm bầm mắng mỏ.
“Tối hôm đó đạt được giải nhất, ngoại trừ cha Ngạn, những người còn lại của hiệp hội đều rất vui vẻ, gần như đám con trai đều uống đến bất tỉnh, chỉ còn lại tôi và hai nữ sinh của hiệp hội còn tỉnh táo. Đến phút cuối cùng, hội trưởng nôn ra rất nhiều, ngã trong toilet, chỉ có tôi giúp được —— kết quả vừa quay về, cha Ngạn đã bị mang đi!”
Nói nói, Ngô Hoằng Bác cũng nổi giận.
“Tôi mẹ nó phục bọn họ luôn đấy, bình thường chỉ vui đùa ngoài lời còn chưa tính…… Ai ngờ thật sự có lúc phải đề phòng có người dám xuống tay với cha Ngạn? Lúc ấy tôi không còn cách nào nên đã gọi thẳng về nhà cha Ngạn, gia đình cậu ấy cũng rất có hiệu suất, mười phút sau tôi đã đến được khách sạn đó.”
Nói đến đây, Ngô Hoằng Bác nhún vai.
“Nhưng là lúc tôi đến thì đã muộn rồi —— khách sạn đó không lớn, cửa thủy tinh ở bốn phía đã bị cha Ngạn đập vỡ hết ba. Nữ sinh năm tư của hiệp hội đã mang cha Ngạn đi đó, lúc đó đã sợ tới mức khóc lóc, lúc tôi rời đi thì chị ta còn đang ôm đầu trốn trong góc tường đấy.”
“……”
Tô Mạc Mạc cau mày, lo lắng hỏi: “Không làm ai bị thương chứ?”
“Về mặt thân thể thì không có, nhưng tinh thần thì không chắc.” Ngô Hoằng Bác nói.
Tô Mạc Mạc: “?”
“Nữ sinh năm tư đó đó, sau đó tôi nghe nói chị ta sợ không nhẹ, làm thẳng giấy xin tạm nghỉ học luôn rồi.”
Tô Mạc Mạc: “……”
Ngô Hoằng Bác: “Tôi còn đỡ đấy, cậu cũng biết rồi, giải đấu LanF lúc trước đấy, lần đó cha Ngạn còn điên hơn lần này nhiều, nhưng những người còn lại trong hiệp hội thì…… Hơi khó nói. Dù sao từ sau chuyện đó, cha Ngạn vẫn như trước, những hoạt động không phải thi đấu thì chưa từng có mặt, dù vậy cũng không ai dám gọi cậu ấy đi.”
“……”
Cặp mắt Tô Mạc Mạc động động.
Hai người cùng trầm mặc.
Trong bầu không khí chỉ có tiếng xào xạc của lá cây, một giọng nói ôn hòa vang lên.
Tô Mạc Mạc chậm rãi gật đầu, “Tôi biết rồi. Cảm ơn cậu.”
“Không có gì.” Ngô Hoằng Bác vẫy tay, “Tôi đi trước đây?”
“Ừ.”
Ngô Hoằng Bác xoay người, mới đi được hai bước đã dừng lại.
Lúc này, cậu ta không quay đầu lại, đứng đó im lặng mấy giây mới nói nhỏ:
“Tiểu Tô, tin tưởng cậu ấy đi. Thật đó.”
Tô Mạc Mạc ngẩn ra, quay đầu lại.
Ngô Hoằng Bác buông tiếng thở dài.
“Cha Ngạn là dạng người gì, trên người có bao nhiêu vàng hào quang gây chú ý, cậu đã theo tổ của chúng ta lâu như vậy, chắc là cậu cũng biết rõ.”
Cậu ta cúi mặt ngoái đầu, không hoàn toàn quay lại, chỉ có giọng nói vọng qua.
“Mấy năm nay, nếu cậu ấy có 0.1 giây bỏ cuộc hoặc bị dao động thì cậu ấy đã sớm không có quan hệ gì với cậu.”
“Trước khi cậu xuất hiện, không có ai nói cho cậu ấy phải đợi một năm, hai năm, hay là 5 năm, mười năm…… Nhưng cậu ấy đã chờ đợi đến bây giờ, chưa từng dao động dù chỉ 0.1 giây.”
Tô Mạc Mạc ngơ ngẩn, con ngươi run rẩy.
Ngô Hoằng Bác ủ rũ cười.
“Con người của tôi, rất tục tằng, tôi không tin tưởng những chuyện tình yêu này. Hơn nữa đám sinh vật đàn ông này, dù là dưa vẹo hay táo nứt —— phần lớn đều là động vật nửa người dưới, chỉ cần cho chúng điều kiện ‘phạm sai lầm’, vậy chắc chắn trái tim sẽ không kiểm soát được quả thận……”
Cậu ta tạm dừng.
“Nhưng cha Ngạn không bình thường.”
“Cậu ấy quan tâm cậu đến mức nào, không cho mình phạm phải sai lầm nhỏ nhoi nào…… Trước kia tôi không nhận ra, nhưng mấy năm cậu rời đi này —— tôi, lão Loan, chúng tôi đã nhìn tận mắt trong suốt hai năm.”
Cậu ta quay đầu, dưới ánh nắng sáng chói, cậu ta nhe răng cười chẳng khác gì một thằng ngốc.
“Nếu tôi là con gái thì tôi cũng sẽ phải lòng cậu ấy.”
“Vậy nên, Tiểu Tô, đừng không tin cậu ấy —— trước giờ cậu ấy không có lỗi với cậu.”
“……”
Chờ Ngô Hoằng Bác rời đi, Tô Mạc Mạc hồi thần, chậm rãi quay về bên cạnh Thương Ngạn.
Thấy sắc mặt khó diễn tả của cô gái, Thương Ngạn hơi nhíu mày.
“Cậu ta không có nói mấy lời dư thừa với em chứ?”
Khóe mắt Tô Mạc Mạc cong xuống, ngẩng đầu.
“Sao thế, anh có chuyện gì chột dạ nên sợ cậu ấy mách lẻo?”
Thấy cô gái tươi cười, Thương Ngạn cũng thả lỏng.
Anh cong môi, cúi người qua, cầm lấy đầu ngón tay cô gái rồi đặt vào lòng bàn tay mình để thường thức.
“Không phải.”
“Vậy anh lo lắng chuyện gì?”
“Anh cho rằng cậu ta oán trách em.”
“……”
Thấy cô gái đột nhiên trầm mặc, Thương Ngạn cứng người, nhíu mày ngẩng đầu.
“Cậu ta đã nói gì với em?”
“…… Không có.”
Tô Mạc Mạc mỉm cười.
“Hơn nữa cho dù có nói gì đó thì cũng là thay anh bênh vực kẻ yếu, biểu cảm muốn tìm người tính sổ của anh là như thế nào?”
Thương Ngạn hừ khẽ.
Anh nhéo đầu ngón tay cô gái, đặt lên môi mình, như có như không hôn lên.
“Nhóc con nhà anh, anh còn không nỡ…… Cậu ta dám.”
“……”
Tô Mạc Mạc chớp mắt, đè nén cảm xúc nảy lên dưới đáy lòng, dịch chuyển tầm mắt.
“Nhưng mà cậu ấy có nói một câu.”
“Hả?”
Tô Mạc Mạc vui đùa, thì thầm.
“Cậu ấy nói nếu cậu ấy là con gái thì nhất định sẽ gả cho anh.”
“……”
Mặt mày Thương Ngạn sầm xuống.
“Kêu cậu ta cút đi.”
+ Hết chương 79