Chương 11: Con mẹ nó, tự luyến đến thế là cùng
Chuyển ngữ: Tiểu Vũ 7 ngày du lịch trên thuyền chính thức kết thúc. Chưa tới 7 giờ sáng, Jewel đã đỗ ở bến cảng Ngô Tùng. Nhân viên an ninh sắp xếp hơn 4000 hành khách xuống thuyền một cách trật tự và ngay ngắn. 6 giờ nữa, Jewel lại chào đón một đoàn khách mới ra khơi du lịch. Lúc Trình Tang Tang xuống tàu thì tình cờ gặp được Lâm Sở An mặt mũi sưng vù. Cô có chút ngạc nhiên, sau khi chạm mắt, hắn nhanh chóng né tránh, dường như không quen biết cô vậy, gấp rút mở cửa lên một chiếc xe. Trên du thuyền, đã mấy ngày rồi cô không gặp Lâm Sở An, mặc dù đây là chuyện trong dự đoán, nhưng mà cô cũng chưa từng nghĩ sẽ gặp anh ta trong bộ dạng này. Một cánh tay khoác lên vai Trình Tang Tang, tay còn lại thì rất tự nhiên nhận lấy vali hành lý của cô. "Tiểu yêu tinh, cậu tìm người đánh Lâm Sở An à?" Trình Tang Tang không cần quay đầu lại cũng biết người đang nói là ai, cô nói: "Từ xưa tới nay, tớ không quen dùng nắm đấm giải quyết sự việc." Tống Nhàn cười khanh khách: "Cũng đúng, có thể dùng sắc đẹp để giải quyết thì cần gì đến vũ lực nữa? Đi thôi, tớ đặc biệt dành thời gian tới đón cậu đấy." Tống Nhan một tay khoác tay Trình Tang Tang, một tay kéo chiếc vali size 28 của Trình Tang Tang, đi thẳng tới bãi đỗ xe. Hai người đều có body tỉ lệ vàng, một người ôn nhu dịu dàng, một người quyến rũ diễm lệ, gió biển thổi tới khiến mái tóc hai người bay bay, tựa như hai tiên nữ trên trời vậy, hấp dẫn không biết bao nhiêu đôi mắt trên cảng. Có người đi tới bắt chuyện với Tống Nhàn, hỏi cô có cần giúp đỡ gì không. Tống Nhàn ôm lấy eo của Trình Tang Tang, lạnh lùng nói: "Hành lý của bạn gái tôi không cần bất cứ kẻ nào kéo giúp." Người đàn ông nhìn dáng vẻ thân mật của hai mỹ nữ, thất vọng tràn trề quay lưng bỏ đi. Trình Tang Tang nhìn cô, nói: "Được lắm, lần nào cũng lấy tớ làm là chắn, cậu xem mấy người theo đuổi cậu là cái gì thế?" Đến bãi đỗ xe, Tống Nhàn mở cốp xe, nhét hành lý của Trình Tang Tang vào trong. Vali size 28 trong tay cô dường như chỉ là chú gà con, nhanh chóng xếp gọn rồi đóng cốp lại, cô đảo mắt tới chỗ Trình Tang Tang, cười nói: "Đó cũng chỉ là người theo đuổi tớ mà thôi, làm gì được như cậu, cậu mới là chính chủ." Trình Tang Tang không thèm để ý tới cô. Tống Nhàn ngồi trên ghế lái, xòe tay ra trước mặt Trình Tang Tang. "Bạn gái, quà của tớ đâu?" Trình Tang Tang mở túi xách, lấy ra một chiếc hộp nhung màu xanh lam, lớn chừng một bàn tay. Tống Nhàn vui sướng nhận lấy rồi mở ra xem, bên trong là một đôi khuyên tai kim cương, vừa tinh xảo vừa xinh đẹp, giống như là giọt nước trên biển được ngưng kết lại vậy. Trình Tang Tang nói: "Mua ở cửa hàng đá quý miễn thuế trên thuyền." Tống Nhàn nhìn gương chiếu hậu rồi đeo lên tai, sau khi đeo xong thì tiện tay ném đôi bông lúc đầu vào trong túi, khen Trình Tang Tang: "Ánh mắt của tiểu yêu tinh nhà tớ vẫn tốt như thế, tớ biết cậu vẫn yêu tớ mà, sẽ không vì Nghị ca mà bỏ quên tớ đâu. Này, cho cậu." Một tờ giấy nhăn nhúm được chìa ra. Trình Tang Tang liếc nhìn, ánh mắt lập tức ngưng lại, có chút vui vẻ hiện lên trên nét mặt. "Nhanh thế à?" Tống Nhàn hừ hừ hai tiếng, nói: "Thái Tử của tập đoàn Bích Dương đang theo đuổi tớ, sáng này tớ tìm anh ta xin đấy. À mà, sao Nghị ca bây giờ thảm thế nhỉ? Năm đó bố tớ xem trọng anh ấy cực, vừa trẻ vừa giàu vừa mạo hiểm, đường biển tới Đông Nam Á nguy hiểm như thế mà anh ấy dám nhận một cách dứt khoát, hơn nữa còn hoàn thành mỹ mãn nữa chứ." "Tớ không biết." Tống Nhàn thấy cô cúi đầu mở Wechat, nhập dãy số trên giấy lên ô tìm kiếm. Cô kinh ngạc hỏi: "7 ngày trên tàu mà ngay cả phương thức liên lạc cậu cũng không lấy được á? Tiểu yêu tinh, đây chẳng giống phong cách của cậu tẹo nào." Trình Tang Tang nói: "Loại chuyện này không gấp được." 10 ngón tay di chuyển trên bàn phím, một lời kết bạn nhanh chóng được gửi đi. [Hành khách trên du thuyền, bị rơi mất gì đó.] Tống Nhàn nhìn thấy, cười xùy một tiếng: "Cái cớ này của cậu tệ vl, nếu là tớ thì tớ sẽ không đồng ý kết bạn đâu." Tống Nhàn vừa dứt lời thì Wechat của Trình Tang Tang vang lên một tiếng, là thông báo lời kết bạn được chấp nhận. Tống Nhàn thức thời ngậm miệng, chuyên tâm lái xe, chỉ thỉnh thoảng quay sang liếc nhìn Trình Tang Tang. Trên đường đi, cô nhìn thấy Trình Tang Tang chụp rất nhiều ảnh tự sướng. Cho đến khi Trình Tang Tang bỏ điện thoại xuống, cô mới hỏi: "Trưa nay cùng đi ăn cơm nhé? Ngày kia cậu mới tới bệnh viện đúng không?" Dường như nhớ ra cái gì, Trình Tang Tang nói: "À, tớ giúp chị họ cậu đặt chỗ bên thầy Lý rồi đấy. Ăn trưa thì thôi đi, tớ muốn về nghỉ ngơi, buổi tối còn phải về nhà bố mẹ ăn cơm nữa, ngày mai chúng ta đi ăn sau nhé." . Sau khi khách đã xuống tàu hết, tổ bảo an có 2 giờ nghỉ ngơi ngắn ngủi. Hàn Nghị đang hút thuốc trong khu hút thuốc. Điện thoại vang lên, Hàn Nghị mở ra nhìn, có người gửi lời mời kết bạn Wechat với anh, ảnh đại diện là một đóa hoa nhài. Tiểu Sai cũng liếc mắt sang nhìn, nói: "Ồ, đây chắc không phải là bắt chuyện đâu, lấy hoa nhài làm ảnh đại diện thì chỉ có các bà các mẹ thôi." Cứ sau mỗi một đoàn khách là lại có rất nhiều người gửi kết bạn với Nghị ca, chẳng biết họ lấy thông tin liên lạc của Nghị ca ở chỗ nào nữa. Hàn Nghị nhìn nick Wechat, đôi môi đang ngậm điếu thuốc bật ra tiếng hừ lạnh. Nhưng anh vẫn đồng ý kết bạn. Trong nháy mắt, ảnh đại diện hoa nhài liền biến thành ảnh selfie của Trình Tang Tang. Hàn Nghị tắt Wechat, chỉ một lát sau, điện thoại lại rung lên, anh hút xong điếu thuốc mới mở ra xem. Trình Tang Tang gửi cho anh mấy tấm ảnh selfie. Để mặt mộc đã xinh rồi, nay thêm filter vào thì lại càng xinh hơn. Thân thể Hàn Nghị có chút cứng ngắc. Tiểu Sài buồn bực hỏi: "Nghị ca, anh nhìn cái gì mà nghiêm túc thế?" Tiểu Sài đang muốn thò đầu ra xem thì lại bị Hàn Nghị đẩy ra, vai trái của Tiểu Sài vô cùng đau đớn, hắn nghe thấy Hàn Nghị nói: "Ra chỗ khác." Anh ấn mở mấy tấm ảnh selfie Trình Tang Tang gửi, hai ngón tay phóng to ra, cuối cùng thoát Wechat, tắt điện thoại, hừ một tiếng. Con mẹ nó, tự luyến đến thế là cùng. . Tối nay Trình Tang Tang phải về nhà bố mẹ ăn cơm. Sau khi đi du học trở về, Trình Tang Tang liền không ở chung với bố mẹ nữa. Trình Gia Khang và Liễu Vi Tuyết mua cho Trình Tang Tang một căn hộ nhỏ trong trung tâm thành phố, diện tích 70 mét vuông. Không ở nhà 7 ngày nhưng căn nhà vẫn rất sạch sẽ vì có người giúp việc theo giờ đến dọn thường xuyên, Trình Tang Tang ném vali ra giữa phòng, cởi quần áo rồi đi tắm rửa. Sau khi ra ngoài thì tinh thần sảng khoái hơn hẳn, mặt mũi hồng hào đấy phấn chấn, thế nhưng, cô lại dùng phấn để che giấu điều đó. 6 giờ tối, Trình Tang Tang tới Trình gia. Trong nhà chỉ có một cô giúp việc. Cô giúp việc họ Trần, đã làm việc ở Trình gia mấy chục năm, có thể xem là nửa người Trình gia. Cô Trần đang bày đồ ăn lên bàn, thấy Trình Tang Tang thì chào hỏi: "Đại tiểu thư trở về rồi." Trình Tang Tang hỏi: "Mẹ cháu đâu cô?" "Phu nhân đi đưa canh cho Nhị thiếu gia." "Ừm." Cô Trần bày xong một bàn đồ ăn. Lúc này, Trình Tang Tang nhận được điện thoại của Liễu Vi Tuyết. "Tang Tang, cổ họng em trai con bị đau, mẹ đi đưa canh cho nó, con ăn cơm trước nhé. 1 tiếng nữa mẹ sẽ về." Trình Tang Tang ngoan ngoãn trả lời: "Vâng ạ." Cô bắt đầu ăn cơm tối, thỉnh thoảng còn khen ngợi tay nghề nấu nướng của Liễu Vĩ Tuyết với cô Trần. Liễu Vi Tuyết là người tỉnh G, lúc trẻ tuổi có tham gia cuộc thi hoa hậu, cuối cùng còn giành được cúp quán quân. Lúc lên nhận thưởng thì được Trình Gia Khang chọn trúng, từ đó chim sẻ biến thành phượng hoàng. Làm vợ chồng hơn 20 năm, hai người chưa từng cãi lộn với nhau. Liễu Vĩ Tuyết và Trình Gia Khang đã kết hôn nhiều năm nhưng ngày nào bà cũng xuống bếp nấu nướng chăm sóc cho gia đình, một ngày 3 bữa, không hề nhờ đến giúp việc. 6 giờ sáng hàng ngày bà đều dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho chồng con, bền lòng vững dạ, có thể nói là phu nhân nhà giàu mẫu mực nhất trong giới. Trình Tang Tang vừa ăn cơm xong thì Liễu Vi Tuyết trở về, còn mang theo một chiếc hộp giữ ấm trống không. Bà phàn nàn với Trình Tang Tang: "Em trai con đã lớn tướng rồi mà vẫn chẳng biết chăm sóc bản thân, họng đau mà cũng chẳng chịu đi khám." Nhìn thấy hai mắt sưng đỏ và vẻ mặt nhợt nhạt của Trình Tang Tang, Liễu Vi Tuyết đổi giọng: "Lâm gia đúng là chẳng tốt đẹp gì, con gái của mẹ như hoa như ngọc thế này cơ mà... " Trình Tang Tang nghẹn ngào nói: "Mẹ, đừng nói nữa." "Được được được, không nói nữa, sẽ có người tốt hơn chờ con. Đừng lo lắng." Trình Tang Tang đỏ mắt gật đầu. Liễu Vi Tuyết còn nói: "Lần trước mẹ có nhắc tới con trai của tập đoàn Đằng Tân Nhật Hóa, mẹ cho con xem ảnh nhé." "Mẹ, sắp tới con không muốn đi xem mắt." Liễu Vi Tuyết đang định nói gì đó thì nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ của con gái, bà cố nuốt trở về, gật đầu nói: "Được rồi, không xem mắt thì không xem mắt, con gái Trình gia chúng ta có đến trăm người cầu, đương nhiên phải tìm người tốt nhất thích hợp nhất, không vội không vội." Trình Tang Tang cố nở một nụ cười. Sau khi Trình Tang Tang rời đi, cô Trần nói với Liễu Vi Tuyết: "Đại tiểu thư có vẻ tiều tụy hơn trước rất nhiều." Liễu Vi Tuyết nói: "Thật sao?" Cẩn thận hồi tưởng lại thì đúng là thế thật, bà nói: "Ngày mai phải hầm canh gà nhân sâm cho con bé bồi bổ thân thể mới được. Cô con gái này của tôi vừa ngoan ngoãn vừa xinh đẹp, mấy cô con gái của nhà khác sao có thể so sánh nổi. Phương phu nhân lần trước tới nhà chúng ta đánh bài ấy, con gái bà ấy là chuyện cười công khai trong cái giới này, tuổi tác xấp xỉ Tang Tang nhưng đến bây giờ vẫn chưa qua được thời kỳ phản nghịch, cứ nhất quyết đòi cười anh chàng bảo vệ trong công ty, náo ầm lên khiến Phương phu nhân tức muốn chết." Liễu Vi Tuyết cười cười. Phương phu nhân đúng là không biết dạy con. Đứa bé nào chẳng có thời kỳ phản nghịch, nhưng được bố mẹ dạy dỗ thì sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra hết. Năm lớp 12, khi Trình Tang Tang điền nguyện vọng thi đại học, Trình gia vô cùng xem trọng. Mặc dù sự nghiệp của Trình gia rất lớn, về sau chỉ cần tới công ty làm là được rồi, nhưng chuyện thêm gấm thêm hoa thì Liễu Vi Tuyết cũng chẳng muốn buông tha, bà chọn cho con gái mấy trường đại học top đầu trong nước. Thành tích của con gái rất tốt, chuyện vào đại học danh tiếng chỉ là chuyện trong lòng bàn tay, hơn nữa, con gái cũng rất hiểu chuyện, tự mình lựa chọn khoa Y của trường đại học A. Liễu Vi Tuyết vẫn luôn rất yên tâm. Chỉ là không ngờ được, con gái lại len lén sửa nguyện vọng vào phút chót, ghi danh vào khoa quản lý nghiệp vụ vận tại đường thủy quốc tế của đại học N. . Cô Trần nói: "Đại tiểu thư không trải qua thời kỳ phản nghịch một ngày nào cả, phu nhân dạy con thật tốt." Liễu Vi Tuyết nói: "Giúp chồng dạy con luôn là điều mà tôi theo đuổi trong cuộc sống." Con gái mà bà dạy dỗ sao có thể trải qua thời kỳ phản nghịch? Cho dù có, cũng phải dứt khoát bóp chết. Tác giả có lời muốn nói: Hàn thúc thúc vẫn mạnh miệng quá đi ~ ~ ~ Các tiểu tỷ tỷ đừng mắng nữ chính mà, trước mắt thì Tang Tang đúng là tùy hứng thật, nhưng mà tiếp theo thì sẽ không thế đâu, mọi người sẽ thích cô ấy lắm đấy! Bây giờ mới được hơn 3 vạn chữ thôi mà ~