Anh Ấy Sao Có Thể Thích Tôi

Chương 15

Mưa rơi xuống ô, tiếng lộp bộp làm rung cả màng nhĩ, tiếng chửi thầm trong lòng Mạnh Sơ Vũ cũng vang như pháo nổ.

Không tăng ca cuối tuần, khó lắm mới bớt được thời gian tụ tập với Trần Hạnh, vẫn còn bị Chu Tuyển gọi đi.

Nói gì mà anh ta cả ngày chưa được chợp mắt, mệt mỏi không lái xe được, nhờ cô đến đón anh ta về khách sạn ngủ một giấc.

Cô đọc tin nhắn thấy có lẽ Nhậm Húc đã mệt lắm rồi, Chu Tuyển dạo này cũng đáng thương, đành phải bỏ mặc bạn yêu của mình đến đây.

Thế mà đến nơi, anh ta mới đi ra từ quán cà phê, nào có tí tẹo dáng vẻ buồn ngủ.

Nói trắng ra, anh ta đang bóc lột không công lao động là cô.

Nên vừa nãy ở cửa quán cà phê, cô không nhịn được chỉ chó mắng mèo nói một câu “Trời mưa to thật”.

Sau đó Chu Tuyển đáp lại: “Cũng không phải lần đầu tiên mưa to thế này.”

Cơn mưa vào lần đầu tiên gặp Chu Tuyển, mở màn cho sự nghiệp “nhục nhã” của Mạnh Sơ Vũ một lần nữa trút xuống đầu cô, bất ngờ đến mức cô không kịp phòng bị.

Mạnh Sơ Vũ ủ rũ, cùng Chu Tuyển băng qua đường, đến bên cạnh xe.

Chu Tuyển cầm ô đưa cô vào ghế lái, chờ cô lên xe rồi vòng ra ghế sau, cụp ô, mở cửa xe.

Cửa xe vừa đóng, tiếng mưa rơi hoàn toàn bị ngăn cách bên ngoài.

Mạnh Sơ Vũ thấy kính chắn gió mờ tịt, bật cần gạt nước và bộ khử sương lên chờ sương mù tan đi, nhìn Chu Tuyển qua kính chiếu hậu: “Sếp, tôi đang ăn tối với bạn thì phải đến đây.”

Động tác phủi nước mưa trên ống tay áo của Chu Tuyển khựng lại: “Nên?”

“Nên tôi hy vọng anh thực sự mệt mỏi, nếu không tôi sẽ cảm thấy sức lao động của mình hoàn toàn mất đi giá trị.”

“Sao có thể, vừa rồi cô không nhìn thấy Giản Thừa à?”

Mạnh Sơ Vũ sửng sốt, lập tức xoay người lại: “Anh ấy cũng đứng ở cửa á?”

“Gái đểu các cô đúng là nhanh quên, cậu ấy ngồi ở ngay cửa sổ.”

“Tôi tới đón anh cơ mà, đương nhiên là chỉ chú ý đến anh…” Mạnh Sơ Vũ trợn trắng mắt trong lòng, “Anh ấy ở đây sao anh còn để tôi đến?”

“Cô là trợ lý của tôi, đến đón tôi không phải chuyện hợp lý à?”

Mạnh Sơ Vũ còn đang suy nghĩ về logic kiểu này, lại nghe Chu Tuyển nói tiếp: “Tôi cũng sẽ không để cô gái tôi thích dầm mưa lái xe.”

“…”

Hóa ra dày vò cô một chuyến thế này là để tỏ thái độ với Giản Thừa: Cô chỉ là nhân viên Chu Tuyển tùy ý gọi đến, không phải cô gái mà anh thích.

Cũng đúng, nếu muốn giải thích, cách làm sáng tỏ quả thực rất tuyệt vời.

Đừng nói là Giản Thừa, đến người trong cuộc như cô còn cảm thấy vô cùng đáng tin nữa là.

“Sao,” Chu Tuyển nhìn ánh mắt lãnh đạm của cô, “Hồi chiều thì sốt ruột muốn giải quyết, bây giờ giải quyết xong rồi lại không vui?”

“Sao tôi lại không vui chứ.”

“Vậy biểu cảm thế này là thế nào?”

“Biểu cảm lúc vui của tôi nó thế đấy.”

Mạnh Sơ Vũ gằn từng chữ một, quay người lại nắm lấy vô lăng, khởi động xe rồi nhấn ga.

*

Mạnh Sơ Vũ đưa Chu Tuyển đến Hương Đình, theo chế độ tiêu chuẩn của công ty đặt cho anh phòng tổng thống. Sau đó rảnh rỗi không có việc gì làm, cô đến phòng hội nghị của khách sạn, tiếp tục sàng lọc sơ yếu lý lịch với các đồng nghiệp phòng nhân sự, bận đến tận tối muộn mới về phòng tiêu chuẩn của mình.

Ngày hôm sau, Mạnh Sơ Vũ ở Nam Hoài theo dõi việc tuyển dụng từ các trường Đại học.

Chu Tuyển vì ông nội vẫn còn trong thời kỳ quan sát nên không thể đi được, cũng ở lại Nam Hoài thêm vài ngày.

Chiều tối thứ ba, công việc bên Mạnh Sơ Vũ kết thúc, định về Hàng Châu đợi sắp xếp của Chu Tuyển.

Nghe nói chiều nay ông nội anh vừa qua khỏi thời gian nguy kịch, chuyển về phòng bệnh bình thường, anh định túc trực bên giường một tối rồi mới đi.

Mạnh Sơ Vũ nghĩ chờ mấy tiếng là có thể không phải khổ sở đi tàu điện ngầm, chuyển sang tàu cao tốc rồi lại bắt taxi nên quyết định đi nhờ một chuyến miễn phí nữa.

Khi Chu Tuyển rời khỏi bệnh viện đã là hơn chín giờ tối.

Nhậm Húc lái xe, trên đường, Mạnh Sơ Vũ báo cáo tình hình tuyển dụng cho Chu Tuyển, nhân tiện cùng anh sắp xếp lại công việc của ba ngày còn lại tuần này.

Cả quãng đường bận rộn tới tận ngoại ô Hàng Châu.

Gần mười hai giờ, Nhậm Húc đỗ xe trước tòa nhà căn hộ Mạnh Sơ Vũ, để cô xuống xe trước.

Mạnh Sơ Vũ làm việc trong thời gian dài đã buồn ngủ hết chịu nổi, nghĩ đến ngày mai phải dậy sớm đi làm thì càng uể oải, không có tâm trạng nói ngày mai gặp với Chu Tuyển, xách túi xuống xe, vừa đi vào thang máy vừa ngáp ngắn ngáp dài.

Lên đến tầng bảy, mở cửa khóa vân tay của căn hộ, kéo cửa ra, một mùi chua, hôi thối lập tức xộc thẳng lên mũi.

Mạnh Sơ Vũ lấy làm lạ nhăn mũi, mở đèn huyền quan đi vào bên trong.

Đi qua huyền qua, vừa nghiêng đầu nhìn, bước chân cô lập tức sững lại…

Bức tường màu trắng sạch sẽ của phòng khách giờ đây tung tóe từng mảng lớn chất lỏng màu đỏ sậm, be bét cả tường.

Con người tự nhận mình không nhát gan như Mạnh Sơ Vũ, trong chớp mắt cũng sởn tóc gáy lui về sau một bước.

Nhưng hơn cả những chuyện thần quỷ quái đản, cô nhanh chóng nhận ra điều mình nên lo lắng: Đây không phải là một trò đùa chứ?

Cô rời khỏi nhà năm ngày nên sẽ không về đây.

Thậm chí, một thứ gì đó rất có thể đã được giấu trong căn chung cư này.

Lúc Mạnh Sơ Vũ đi làm ở Nam Hoài vẫn luôn sống cùng với bố mẹ, không có nhiều kinh nghiệm sống một mình.

Nhưng ở công ty đã nghe được không ít chuyện đáng sợ từ những cô gái đi thuê nhà.

Bấy giờ cô lại nhìn về phía phòng ngủ, phòng tắm, ban công được bao phủ trong bóng tối, dường như mọi nơi đều có thể đang ẩn giấu một đôi mắt.

Tim Mạnh Sơ Vũ đập loạn xạ, lập tức nhấc bước chạy ra ngoài, đóng sập cửa chung cư, ra thang mấy ấn nút xuống tầng một, run rẩy thò tay vào túi tìm điện thoại, mất vài lần mới lấy được điện thoại ra.

Cô cuống cuồng mở khóa điện thoại, chưa kịp bấm máy thì thang máy đã đến tầng một.

Cửa thang máy mở ra, Mạnh Sơ Vũ liếc một cái đã có thể thấy chiếc xe vẫn còn sáng đèn của Chu Tuyển đỗ dưới tòa nhà. Không kịp thắc mắc xem tại sao anh vẫn chưa đi, cô chạy đến vội vàng gõ cửa sổ xe.

Cửa kính hạ xuống, Mạnh Sơ Vũ như nhìn thấy cứu tinh thở phào nhẹ nhõm, vịn lấy bệ cửa thở hồng hộc rồi nói: “Chu Tuyển, nhà tôi, nhà tôi hình như…”

Chu Tuyển cởi dây an toàn rồi xuống xe: “Làm sao thế?”

Mạnh Sơ Vũ rối rắm nói lại chuyện xảy ra trong nhà.

Nhậm Húc ở ghế lái cũng xuống theo: “Trợ lý Mạnh dạo này có đắc tội với ai không?”

“Tôi, tôi không biết, chắc là không…”

Chu Tuyển cau mày nhìn Nhậm Húc nâng cằm: “Lên xem thế nào.”

“Đừng đi!” Mạnh Sơ Vũ nhìn Chu Tuyển lắc đầu, “Chẳng may còn có gì ở trong, hay là báo cảnh sát…”

Nhậm Húc: “Không đâu. Nếu có thì cô đã không xuống được…”

Mạnh Sơ Vũ rùng mình một cái.

Chu Tuyển quay đầu liếc Nhậm Húc.

Ý thức được câu nói của mình đã dọa Mạnh Sơ Vũ sợ, Nhậm Húc vội vàng sửa lại: “Ý tôi là tôi đàn ông con trai chắc chắn không sao, cô nói cho tôi mật khẩu đi.”

“Mật khẩu…” Bình thường Mạnh Sơ Vũ toàn mở khóa bằng vân tay, không quen dùng mật khẩu, chứ đừng nói đến lúc đầu óc trống rỗng như bây giờ, ậm ừ mãi không nói được.

“Không phải vội, bình tĩnh, có tôi…” Chu Tuyển khựng lại, “Và trợ lý Nhậm ở đây, cô sợ cái gì.”

Mạnh Sơ Vũ gật đầu, nhìn sắc mặt bình tĩnh của Chu Tuyển, nhịp tim cũng bình ổn theo, báo với Nhậm Húc một dãy số.

Nhậm Húc ghi nhớ rồi lên tầng.

Cả không gian yên tĩnh.

Mạnh Sơ Vũ thẫn thờ cầm điện thoại, nhìn về phía thang máy, hít từng ngụm khí sống sót qua hoạn nạn.

Đêm đầu thu, giờ này đã có chút lạnh lẽo.

Chu Tuyển nhìn mồ hôi trên trán cô, kéo cửa ghế sau: “Lên xe trước đã.”

Mạnh Sơ Vũ lắc đầu: “Tôi ở ngoài hít thở không khí một lát, cái mùi kia thật sự…”

Chu Tuyển mở cửa ghế sau lấy áo vest đưa cho cô: “Vậy cô mặc vào.”

Mạnh Sơ Vũ nhìn anh, “Ừm” một tiếng rồi giũ áo, khoác lên vai.

Áo khoác còn lưu lại hơi ấm, mồ hôi lạnh trên người Mạnh Sơ Vũ được hơi ấm quấn lấy cũng dần khô lại. Cô hoàn hồn, lúc này mới hỏi: “Lâu như vậy rồi sao anh vẫn còn ở dưới này?”

Chu Tuyển ngẩng đầu nhìn lên tầng bảy: “Nhậm Húc nói đèn phòng khách nhà cô vẫn chưa sáng, không yên tâm, chờ đèn sáng rồi mới đi.”

Mạnh Sơ Vũ ngượng ngùng sờ mũi: “Trợ lý Nhậm tốt thật, may là cậu ấy để ý, không thì chắc lúc này tôi không biết phải làm thế nào.”

“Cũng tạm.”

“?”

“Cũng chỉ là làm tài xế lâu thành bệnh nghề nghiệp, tố chất cơ bản thôi.”

“À,” Mạnh Sơ Vũ có thể nhận ra được chút ý phê bình từ hai từ “Cơ bản” và “Mà thôi”, “Tôi đúng là không làm tốt được như cậu ấy, sau này tôi làm tài xế sẽ chú ý hơn.”

“…”

Tiếng rung cắt ngang cuộc đối thoại dần đi vào ngõ cụt.

Chu Tuyển cầm điện thoại mở tin nhắn ra.

Nhậm Húc: “Sếp, tình hình trong nhà tôi không xác định được rõ lắm, hay là anh lên xem một chút nhé ạ?”

Nhậm Húc: “Ý tôi là, thật ra không có chuyện gì hết, nhưng không biết anh có cần nhà trợ lý Mạnh có chuyện gì không?”

Chu Tuyển từ tốn nghiêng đầu nhìn Mạnh Sơ Vũ.

“Tra được là gì chưa?” Mạnh Sơ Vũ nhìn với vẻ dò hỏi.

Chu Tuyển tắt màn hình: “Vẫn chưa, tôi lên xem một chút.”

“Ui…” Mạnh Sơ Vũ kéo áo sơ mi anh, ngước lên nhìn anh, “Tôi ở đây một mình…”

Chu Tuyển cụp mắt nhìn cô một lát, lấy điện thoại trả lời tin nhắn: “Không lên được, cậu xem rồi làm đi.”

*

Mười lăm phút sau, Nhậm Húc hoảng loạn chạy ra.

“Sếp Chu, trợ lý Mạnh, chuyện này quái lạ thật.” Nhậm Húc vội vã chạy đến trước mặt hai người: “Làm tôi cũng sợ muốn chết!”

“Thật mà,” Mạnh Sơ Vũ đồng cảm, “Màu hơi giống máu, nhưng lại không phải mùi máu. Cả đời tôi chưa ngửi thấy mùi nào ghê tởm như thế.”

Nhậm Húc gật đầu: “Tôi tìm khắp ngóc ngách rồi, trong nhà không có giấu thứ gì hết, có thể yên tâm, nhưng thứ trên tường tôi thấy không đơn giản.”

“Vậy hay là báo cảnh sát, hoặc tìm quản lý tòa nhà?”

“Biết mấy giờ rồi không?” Chu Tuyển liếc nhìn cô, “Ngày mai không phải đi làm à?”

Mạnh Sơ Vũ liếc nhìn điện thoại.

Đúng là sắp một giờ rồi.

Gọi cảnh sát thì mất cả đêm, không ngủ được nữa.

Chu Tuyển: “Tôi cho cô mượn một phòng cho khách trước đã, ngày mai tìm thời gian xử lý.”