Anh Ấy Sao Có Thể Thích Tôi

Chương 20

Mấy ngày sau đó, Mạnh Sơ Vũ mới nhận ra mình đã cầm phải củ khoai lang nóng bỏng tay thế nào.

Lúc trước thấy tường kính của Chu Tuyển hầu hết thời gian đều mở chế độ nhìn một chiều, cô thỉnh thoảng còn thắc mắc không biết anh làm gì trong văn phòng.

Không ngờ bắt đầu từ hôm đó, Chu Tuyển cứ như quên ấn điều khiển, tường kính kia lúc nào cũng “mở” toang hoang như thế.

Với người ngồi đối diện trong phòng bên cạnh như cô mà nói, mặt tường trong suốt này hoàn toàn vô dụng.

Đúng như Đường Huyên Huyên miêu tả, ngẩng đầu thấy Chu Tuyển, cúi đầu thấy Chu Tuyển, âm hồn không tan 360 độ là Chu Tuyển.

Dù anh có nhìn cô hay không, cô đều cảm thấy là anh đang nhìn cô.

Nhưng Mạnh Sơ Vũ đã bảo Đường Huyên Huyên về chỗ vài ngày cho bình tĩnh, trêu con bé không có tiền đồ.

Bây giờ mà đổi ý, người không có tiền đồ sẽ trở thành chính bản thân cô.

Tuy qua chuyện ở quán bar, cô với Đường Huyên Huyên đã có thể gọi nhau hai tiếng “tỷ muội”, nhưng ở công ty dù sao vẫn là cấp trên cấp dưới, thay đổi nhanh như vậy mất hết cả uy nghiêm, về sau làm sao có thể quản lý được.

Mạnh Sơ Vũ thầm nghĩ cứ vậy đi, chịu đựng một tuần, tuần sau cô đưa củ khoai lang này cho Đường Huyên Huyên.

*

Năm ngày sau, sáng thứ bảy.

Vì còn công việc chồng chất chưa làm xong, Mạnh Sơ Vũ không thể không đến công ty tăng ca.

Nghĩ bụng toàn bộ tầng tám thứ bảy này đều là của cô, cuối cùng cũng có thể yên lặng tập trung làm việc, thế mà vừa đến công ty đã gặp Đàm Tần ở thang máy.

“Trưởng phòng Đàm,” Mạnh Sơ Vũ vào thang máy, vừa lúc chạm mặt, “Cuối tuần anh cũng đến công ty tăng ca ạ.”

“Hả? Không phải.”

Mạnh Sơ Vũ tự cho rằng đây chỉ là một câu vô nghĩa để chào hỏi, không ngờ lại nhận được câu trả lời phủ định.

Đến công ty không phải để tăng ca, thì là để…

“Sếp Chu tăng ca, tôi tới chờ xử lý xong việc thì cùng đi Nam Hoài.”

“…”

“Sếp Chu hôm nay cũng ở công ty ạ?” Mạnh Sơ Vũ bất giác cao giọng.

“À… Đúng thế, sếp ở đây cô không vui à?”

Đàm Tần, nhìn qua không giống những trưởng phòng khác.

Có lẽ bởi khuôn mặt lãng tử, tên cũng lãng tử, đã vậy toàn nói chuyện với giọng điệu cẩu thả… Ít nhất là trước mặt Mạnh Sơ Vũ, nên cô luôn nghĩ anh ấy không phải người đứng đắn.

Mạnh Sơ Vũ vội lắc đầu: “Sao có thể, tôi chỉ hơi bất ngờ vì chưa nghe sếp nói trước thôi, nếu hôm nay tôi không tới thì bên cạnh anh ấy không có ai.”

Mải nói thang máy cũng đã đến tầng tám, Mạnh Sơ Vũ ra hiệu mời Đàm Tần đi trước rồi đi theo ra khỏi thang máy.

Cất túi vào văn phòng, Mạnh Sơ Vũ nghĩ không biết thì thôi, đã biết Chu Tuyển ở đây, không chào hỏi một câu thì không chấp nhận được, nên mở máy tính rồi đi sang phòng đối diện.

Mạnh Sơ Vũ vừa tới gần đã nghe được rõ ràng tiếng nói chuyện của Đàm Tần…

“Mày không có bạn gái á? Thế sao ông nói chuyện điện thoại với tao cứ bóng gió, hỏi hôm nay mày có dẫn ai qua không, gì mà hồi trước ở bệnh viện chưa tiếp đón được tử tế.”

Mạnh Sơ Vũ như giẫm phải dây điện cao thế, một chân trước một chân sau đứng cạnh cửa.

Trong văn phòng, Chu Tuyển ngước mắt về phía này.

Mạnh Sơ Vũ lập tức thẳng lưng, nhìn vào trong nói: “Sếp, tôi không có việc gì, chỉ vào báo với anh một tiếng là hôm nay tôi cũng ở đây, anh cần gì thì gọi tôi.”

Chu Tuyển gật đầu, nhìn Đàm Tần chỉ Mạnh Sơ Vũ.

Đàm Tần quay đầu nhìn: “À… Không phải bạn gái, mà là trợ lý Mạnh?”

Mạnh Sơ Vũ bây giờ không thể giả vờ không nghe thấy, hắng giọng lại gần, bàn tay đặt phía trước nắm chặt lại: “Ông bà anh hỏi tôi à…”

“Ừ,” Chu Tuyển dường như đã tính trước: “Tôi sẽ nói với họ là cô bận việc không đến được.”

Mạnh Sơ Vũ khẽ xuýt một tiếng: “Nói thế không ổn lắm đâu, Tổng Giám đốc trăm công nghìn việc như anh còn rảnh,  trợ lý như tôi sao lại bận hơn cả anh. Mà tuần trước lúc về chắc anh cũng đã lấy cớ như vậy rồi…”

“Nếu không thì còn lấy cớ gì nữa?”

Đàm Tần nghe một lúc đã hiểu tường tận: “Hầy, trợ lý Mạnh diễn với mày à, hay là nói hai người cãi nhau chia tay rồi đi. Dù sao bệnh tình của ông cũng tạm thời ổn định rồi, không đến nỗi nghe xong ngất xỉu chứ?”

Mạnh Sơ Vũ híp mắt: “Đừng đừng đừng, nhỡ chẳng may!”

Lần trước ông nội Chủ Tuyển phải cấp cứu đã liên quan đến việc cô nghe nhầm điện thoại, thêm một lần nữa, cô sẽ thật sự thành tội nhân.

Chu Tuyển giơ tay ấn ấn giữa lông mày, thoạt nhìn không biết có phải là hơi nhức đầu.

Mạnh Sơ Vũ theo động tác của anh nhìn thấy vết thương còn chưa cắt chỉ ở cổ tay anh, tim như thắt lại.

Dù đến tận bây giờ, cô vẫn chưa rõ mối quan hệ thực sự giữa ông bà và Chu Tuyển là gì, nhưng nhìn thái độ của Chu Tuyển với ông bà, chắc chắn không thua gì máu mủ tình thân.

Chắc hẳn thực sự có ẩn tình sâu sắc nào đó mới khiến Chu Tuyển chiều theo ông bà nói dối chuyện bạn gái thế này.

Mạnh Sơ Vũ nghĩ ngợi rồi thử hỏi: “Hôm nay các anh định bao giờ đi?”

“Chắc là đến Nam Hoài trước giờ cơm tối.” Đàm Tần hất hất cằm với Chu Tuyển, “Phải không Tuyển?”

“Ừ.”

“Chắc lúc ấy tôi cũng xử lý xong công việc, hay là…” Mạnh Sơ Vũ nhìn Chu Tuyển, “Tôi đi với các anh?”

*

Bốn giờ chiều, Mạnh Sơ Vũ ngồi xe Chu Tuyển đến ngoại ô phía nam Nam Hoài.

Từ nội thành ra ngoại thành, càng tới gần ngoại ô phía nam, nhà ở càng có vẻ cổ xưa. Tới khu ngoại vi đô thị mà bọn họ dừng chân, nhìn ra xa chỉ thấy những nhà vườn riêng biệt lâu đời.

Nắng xuyên hướng tây chiếu vào cổng sân từng hộ gia đình, phản chiếu những vết rỉ sét bong tróc loang lổ trên lan can.

Mạnh Sơ Vũ theo Chu Tuyển và Đàm Tần xuống xe, đi về phía cổng sân ở cuối.

Thấy Đàm Tần đi đầu, Mạnh Sơ Vũ nhìn Chu Tuyển ở bên trái mình: “Tay anh vẫn chưa lành hẳn nên… thôi không nắm nhé?”

“Ừm.” Chu Tuyển nâng khuỷu tay, chừa ra một khoảng trống.

Ánh mắt Mạnh Sơ Vũ hơi khựng lại, quay đầu nhìn về phía trước rồi chậm rãi đưa tay qua khuỷu tay anh, ôm lấy cánh tay anh.

Chu Tuyển thu tay lại, kéo cô tới gần mình.

Hai chân Mạnh Sơ Vũ xoắn vào nhau: “Anh kiềm chế cái tay chút đi…”

“Vậy cô kiềm chế cái chân lại.”

“…”

Mạnh Sơ Vũ thẳng lưng, bình ổn bước chân.

Đàm Tần đằng trước đẩy cổng nhà, hướng vào trong gọi “Bà ơi”.

Hoàng Quế Phân lập tức ra đón: “Ôi! Tiểu Tần Tiểu Tuyển đến rồi hả?”

“Còn có Tiểu Mạnh nữa ạ.” Mạnh Sơ Vũ trước lạ sau quen, cười tủm tỉm chào hỏi.

“Tiểu Mạnh cũng đến rồi, nửa tháng nay bà cứ mong mãi đấy!” Hoàng Quế Phân lau tay ướt lên tạp dề, âu yếm ôm lưng cô, “Đến là tốt rồi, ông mấy đứa vừa khá lên chút đã không chịu ngồi yên, luyện chữ cả buổi trời rồi, hai đứa mau đi bảo ông ấy nghỉ ngơi đi…”

Chu Tuyển dẫn Mạnh Sơ Vũ vào phòng lớn.

Thường Thu Trạch đang đứng bên bàn sách viết chữ, nghe thấy động tĩnh thì gác bút, gỡ kính lão xuống: “Tiểu Tuyển dẫn Tiểu Mạnh tới à?”

“Ông, cháu đây ạ.” Mạnh Sơ Vũ đi ra phía trước: “Ông dạo này có khỏe không ạ?”

Đàm Tần bĩu môi: “Ông, ông bây giờ trọng nữ khinh nam rồi, hóa ra trong mắt ông cháu vô hình ạ?”

“Thế thì cháu đứng ra đằng sau đi.” Thường Thu Trạch xua tay ý bảo Đàm Tần tránh ra một chút, nhìn kỹ Mạnh Sơ Vũ, “Ông khỏe hơn nhiều rồi, cháu với Tiểu Tuyển đến ông còn khỏe hơn!”

“Thế thì cháu sẽ đến thường xuyên hơn…” Mạnh Sơ Vũ không hề do dự nói ngọt, nói xong mới nhận ra mình tự đào hố chôn mình, quay đầu ngại ngùng nhìn Chu Tuyển.

“Ừm, sẽ dẫn em đến thường xuyên.” Chu Tuyển cười vô cùng tự nhiên, nhìn bàn sách cách đó không xa hỏi, “Ông đang viết gì thế ạ?”

“Bệnh một trận mà mất hết cả sức, viết một trang Thiên Tự Văn. Cháu đến đúng lúc, xem xem tay nghề của ông có phải là thụt lùi không?”

“Để cháu xem.” Chu Tuyển đi theo Thường Thu Trạch về phía bàn sách.

Mạnh Sơ Vũ thấy hai ông cháu nói chuyện thư pháp bèn ngồi xuống một bên sô pha với Đàm Tần, trò chuyện với Hoàng Quế Phân vừa bưng trà nước tới.

Hàn huyên được vài câu, quay đầu lại đã thấy bên bàn sách, Thường Thu Trạch đưa bút lông sói cho Chu Tuyển: “Lâu rồi chưa viết chữ cho ông, hôm nay vừa hay viết một bức đi.”

“Ông nhắc đến làm cháu phải suy nghĩ,” Chu Tuyển nhận bút rồi nghĩ ngợi, “Nên viết gì cho ông mới hợp hoàn cảnh.”

Mạnh Sơ Vũ lo lắng nhìn sang.

Có lẽ do không muốn ông bà hỏi, trước khi tới Nam Hoài, Chu Tuyển đã cài khuy cổ tay sơ mi, che kín băng gạc.

Nên Thường Thu Trạch chắc hẳn không biết cánh tay Chu Tuyển có vết thương.

Mạnh Sơ Vũ muốn giải vây giúp anh, ra vẻ ngại ngùng nói: “Hay là để cháu viết một bức ạ? Hồi nhỏ cháu cũng từng học viết bút lông, chỉ là đã lâu lắm không luyện…”

“Thế thì tốt quá, Tiểu Mạnh viết đi cháu!”

Chu Tuyển nhìn Mạnh Sơ Vũ đang đi lên, cúi đầu nói nhỏ bên tai cô: “Viết chữ không sao.”

“Ồ,” Nghĩa là vừa nãy Chu Tuyển không phải muốn thoái thác, mà là thật sự chưa biết viết gì, “Thế anh viết đi, tôi viết xấu…”

“Cùng viết đi.” Chu Tuyển đặt bút vào lòng bàn tay cô.

Mạnh Sơ Vũ nhận bút, còn chưa hiểu “Cùng viết” là thế nào, lòng bàn tay Chu Tuyển đã phủ lên mu bàn tay cô, cùng cầm bút.

Anh đứng phía sau cô, tiến sát vào lưng cô.

Tim gan Mạnh Sơ Vũ run lên, chậm rãi chớp chớp mắt.

… Ghê thật, viết bút lông thế nào đây?

Mạnh Sơ Vũ đứng mà nhẹ như mây bay, tim lơ lửng giữa không trung, tay cũng mất khống chế, được Chu Tuyển bao bọc trong lòng bàn tay anh, tùy anh chấm mực, đặt bút, di chuyển.

Đến lúc cô định thần cúi đầu, trên giấy Tuyên Thành đã có một chữ “Tạc” đầy mạnh mẽ, phóng khoáng.

“Định viết gì đấy…” Mạnh Sơ Vũ xoa xoa lòng bàn tay đầy mồ hôi, nhỏ giọng hỏi.

Đỉnh đầu truyền đến tiếng Chu Tuyển đè thấp giọng nói: “Tên em.”

Mạnh Sơ Vũ sửng sốt một lúc mới hiểu, hồn vừa lơ lửng cũng trở lại đúng vị trí, theo Chu Tuyển đặt bút xuống, viết bài “Như Mộng Lệnh” của Lý Thanh Chiếu…

Tạc dạ vũ sơ phong sậu,

nùng thuỵ bất tiêu tàn tửu.

Thí vấn quyển liêm nhân,

khước đạo hải đường y cựu.

Tri phủ?

Tri phủ?

Ứng thị lục phì hồng sấu.

(Dịch nghĩa:

Hôm qua mưa lưa thưa, gió mạnh,

Ngủ say vùi, vẫn không hết cơn say rượu.

Ướm hỏi người đang cuốn rèm (rằng vườn hoa thế nào),

Thì trả lời rằng hoa hải đường vẫn như cũ.

Biết chăng?

Biết chăng?

Đã đến tiết lá xanh trổ, hoa đỏ tàn héo rồi.

Dịch thơ:

Đêm qua mưa thưa, gió dữ, 

Hơi rượu thơm nồng giấc ngủ. 

Hỏi thử cô cuốn rèm, 

Thưa rằng: “Hải đường như cũ”. 

Thật ư? 

Thật ư? 

Phải là hồng phai xanh thắm.)

Hoàng hôn ngoài cửa nghiêng về phía tây, nắng đỏ vàng từng lớp phủ lên giấy Tuyên Thành làm hai màu đen trắng cũng trở nên rực rỡ.

Thật sự giống như muốn dẫn người ta vào một ảo mộng.

*

Viết xong, Mạnh Sơ Vũ và Chu Tuyển nhanh chóng “phân đôi”.

Thường Thu Trạch hết khen chữ đẹp, lại khen bài thơ chứa tên Mạnh Sơ Vũ rất hợp dịp, vui vẻ nói muốn đóng khung lại treo lên tường phòng khách.

Mạnh Sơ Vũ ngước lên nhìn, mới biết Đàm Tần và Hoàng Quế Phân đã không còn trong phòng.

Bên ngoài truyền đến tiếng Đàm Tần than thở: “Bà ơi, tối nay có món cá hầm cải chua không ạ?”

“Trong lu có một con cá lóc đấy, sao tự nhiên lại muốn ăn cá hầm cải chua?”

“Vì cháu vừa không biết viết thư pháp, vừa không có bạn gái, bây giờ vừa chua (ghen tị) vừa cải (cùi bắp) vừa thừa thãi. Thôi, để cháu đi làm cá.”

“…” Mạnh Sơ Vũ sờ mũi nhìn Chu Tuyển, “Hay tôi cũng đi giúp bà nhé?”

Chu Tuyển gật đầu: “Không mệt thì đi, tôi ở cùng ông một lát.”

Mạnh Sơ Vũ xoay người vào bếp, hỏi Hoàng Quế Phân làm một ít việc đơn giản, đứng trước bồn nước rửa cần tây, nhặt từng ngọn rau.

Hoàng Quế Phân nhìn đôi tay đẹp đẽ của cô, làm việc cũng cẩn thận khéo léo, không có gì lo lắng, nhưng lo cho cái đứa làm cá đang gào thét bên lu nước, nói “Bà ra ngoài xem một chút” rồi ra khỏi bếp.

Mạnh Sơ Vũ bảo bà cứ yên tâm đi, đứng trước bàn bếp tập trung nhặt rau.

Nhặt được một nửa, trước mắt lóe lên, một tấm vải rơi xuống từ trên đầu.

Mạnh Sơ Vũ ngước lên thấy là một chiếc tạp dề.

Cô còn chưa biết là ai, đã có một cánh tay vòng qua eo.

Eo Mạnh Sơ Vũ phút chốc mềm ra như bùn, cách hai lớp áo sơ mi mà nơi da thịt tiếp xúc với nhau cũng run rẩy nóng dần lên.

Không cần quay lại, cô cũng biết ai mang đến cho mình phản ứng s1nh lý như vậy.

Động tác buộc dây tạp dề của người phía sau như bị quay chậm lại, từng tấc từ trước ra sau đều chậm như giày vò người ta.

Mạnh Sơ Vũ thậm chí không còn phân biệt nổi rốt cuộc là anh đang cố ý chậm rãi, hay cảm quan của cô có vấn đề.

Cô nắm chặt cọng rau trên tay, không dám quay đầu lại, hỏi: “Không phải… anh ở cùng ông à?”

Tiếng cười của Chu Tuyển vang lên trên đỉnh đầu: “Nghĩ một lúc, thấy vẫn nên ở cùng bạn gái.”