Anh Ấy Sao Có Thể Thích Tôi

Chương 38

Thích 38. “Đừng biến công ty thành nơi bắt cá của anh.”

Nhận bó hoa này, Mạnh Sơ Vũ mới biết có hai hộp trái cây được gửi tới cùng hoa.

Sau khi tiễn anh shipper Chu về, cô đóng cửa lại rồi nhìn qua tấm card, phát hiện ra trên đó ngoài chữ ký còn có một dòng chữ “Chúc em mau khỏe”.

Lâu Văn Hoằng cũng có lý do biết cô bị bệnh. Vì đặc thù chức vụ, ngày nào cũng có người tìm cô móc nối công việc liên quan đến Chu Tuyển, cô đăng một cái thông báo lên tường nhà giải thích mình bị bệnh nghỉ phép, công việc của cô hai ngày này tạm thời chuyển cho thư ký Dương Lệ Đan.

Sau đó không ít đồng nghiệp đã hỏi thăm, cô thống nhất trả lời dưới phần bình luận một câu “Cảm ơn đã quan tâm, tôi chỉ bị sốt thôi, không có vấn đề gì lớn”.

Lúc ấy không muốn người nhà lo lắng nên bài đăng này đã để ngoại trừ bố mẹ.

Nhưng quả thực cô không nhớ đến Lâu Văn Hoằng, dù sao cũng là người đã định sẽ không liên lạc nữa.

Nhìn hai hộp trái cây và bó hoa ly này, Mạnh Sơ Vũ cảm thấy Lâu Văn Hoằng thật sự không phải kiểu “Bị bắt phải đi xem mắt, hòa bình vạch rõ giới hạn”.

Nhưng người ta lại gửi cho cô quà chuyên để thăm hỏi người bệnh, cũng không làm bất cứ điều gì vượt quá giới hạn.

Đây là điển hình cho kiểu — Nhận ra người kia có ý gì với mình, nhưng người ta không những không nói thẳng mà còn luôn miệng “Tôi chẳng có hứng thú gì với bạn hết”. Vậy thì cô có muốn từ chối cũng không được.

Mạnh Sơ Vũ nhíu mày.

Sao đàn ông bây giờ toàn thích làm mấy chuyện lập lờ ba phải thế nào cũng được vậy.

Cô cân nhắc một hồi, gửi cho Lâu Văn Hoằng một tin nhắn: “Sếp Lâu, tôi đã nhận được hoa và trái cây của anh rồi, không tiện đi lấy nên đồng nghiệp đã giúp tôi mang về nhà. Để anh phải tốn kém rồi, cảm ơn anh, về sau đừng khách sáo như vậy.”

Nói cả một tràng dài, trọng điểm là “không tiện” và “về sau đừng”.

Với khả năng giao tiếp của Lâu Văn Hoằng thì chắc chắn sẽ hiểu cô đang nói gì.

Mong là anh ta đừng vờ như không hiểu.

*

Sáng hôm sau, Mạnh Sơ Vũ đúng giờ tới công ty.

Sáng vừa xuống tầng đã nhìn thấy Chu Tuyển và Nhậm Húc ngồi trong xe đợi cô. Cô vốn không muốn lên cái xe dễ gây ra rắc rối này, nhưng Nhậm Húc chủ động nói sẽ đưa cô đến trạm xe buýt gần công ty, để cô xuống xe trước ở đó, giải quyết lo lắng của cô.

Ngồi ô tô dù sao cũng thoải mới hơn phương tiện giao thông công cộng, Mạnh Sơ Vũ cũng không hành hạ cơ thể mình nữa.

Lúc Mạnh Sơ Vũ đến văn phòng Tổng Giám đốc vẫn chưa đến giờ làm việc, Đường Huyên Huyên vẫn chưa ngồi vào phòng bên cạnh văn phòng Chu Tuyển, đang ngồi ở bàn làm việc nói chuyện phiếm với Phùng Nhất Minh và Dương Đan Lệ.

Vừa thấy Mạnh Sơ Vũ đến, ba đồng thời dừng chuyện trò.

“Chị Sơ Vũ, chị đến rồi, chị đã khỏe chưa ạ?” Đường Huyên Huyên hỏi trước.

Mạnh Sơ Vũ ngồi xuống bàn làm việc, lật tài liệu đang chồng chất trên bàn, cười đáp: “Chị không sao rồi, hôm trước vất vả em tới chăm sóc chị.”

“Việc nên làm mà ạ!” Đường Huyên Huyên chuyển chủ đề, “Chị Sơ Vũ, đúng lúc mọi người nói chuyện liên hoan ngày mai, chị khỏe rồi chắc là cũng tham gia được đúng không ạ?”

“Liên hoan gì đấy? Hai hôm nay chị không bỏ lỡ chuyện vui gì chứ?”

“Chuyện vui của Nhất Minh đấy ạ. Cuối tuần trước Nhất Minh với bạn gái cậu ấy vừa đính hôn, em với chị Dương đang giục cậu ấy đãi khách đấy, phòng mình cũng lâu rồi chưa tụ tập ăn uống!”

“Sao lại là mọi người giục…” Phùng Nhất Minh xoa gáy, “Mọi người không nói tôi cũng sẽ mời mà.”

Cuối tuần trước Mạnh Sơ Vũ không có tâm trạng lướt mạng, bỏ qua tin tức này cũng hơi ngại: “Chúc mừng nhé Nhất Minh, tôi phải tới chứ, cún độc thân chắc chắn sẽ không khách sáo với cậu.”

Nói đến đây, bỗng liếc thân một thân hình cao gầy.

Ngước lên thấy Chu Tuyển đang đi ngang qua văn phòng Tổng Giám đốc, đứng ở hành lang nhìn thoáng qua phía này: “Chúc mừng gì vậy?”

Tuy Chu Tuyển chưa đến mức là kiểu sếp không hòa đồng, nhưng bình thường cũng không tham dự mấy chuyện này, tự nhiên hiền hòa làm người khác thực sự bất ngờ.

Phùng Nhất Minh sợ hãi đứng dậy: “Sếp Chu, cuối tuần trước tôi đính hôn, thứ sáu tuần này định mời mọi người ăn một bữa cơm… Thứ sáu anh có rảnh thì tới nhé ạ?”

“Chắc là có.”

Mạnh Sơ Vũ: “…”

Những lúc thế này, nhân viên chỉ là hỏi theo phép lịch sự, các sếp thường sẽ nói “Tôi không đi đâu, mọi người chơi vui vẻ nhé”.

Chu Tuyển liếc nhìn Mạnh Sơ Vũ đang không nói nên lời, bổ sung thêm một câu: “Nếu không có gì đột xuất.”

*

Rõ ràng, Mạnh Sơ Vũ chính là “đột xuất” không cho phép Chu Tuyển đi.

Nếu Mạnh Sơ Vũ chủ trì, cô đúng thật sẽ không mời Chu Tuyển đi.

Nhưng dù sao đây cũng là chuyện vui của đồng nghiệp, cô ngáng một chân cũng không hay, nên không làm chuyện nhỏ mọn kiểu này.

Chiều tối thứ sáu, nhóm nhân viên văn phòng Tổng Giám đốc đúng giờ tan làm, tới nhà hàng Phùng Nhất Minh đã hẹn trước.

Địa điểm nằm ở ngoại ô, là một nhà hàng gần đây khá nổi tiếng trên mạng, được gọi là thịt nướng lều trại ánh trăng trên sân thượng. 

Lúc đầu Đường Huyên Huyên nghe thấy cái tên này còn thấy xui xẻo. Ánh trăng – nguyệt quang (月光), đang trù lương tháng (月) này tiêu hết sạch (光) còn gì. 

Nhưng đến nơi, phóng tầm mắt nhìn dưới chân là thảm cỏ, bốn phía xung quanh là lều trại, trên đầu là lưới đèn vàng, những ngôi sao trên đèn như là là sao trời chỉ cần đưa tay lên là có thể với tới — Đường Huyên Huyên kéo Mạnh Sơ Vũ cảm thán Phùng Nhất Minh không hổ là tuyển thủ duy nhất thoát FA trong văn phòng, chọn nhà hàng rất có không khí.

Mạnh Sơ Vũ lại cảm thấy bối cảnh nhà hàng này hơi quen mắt, sau khi ngồi xuống lều trại thì lấy điện thoại tìm kiếm.

Lướt tới một bài đăng trên tường nhà Trần Hạnh hồi cuối tuần trước: [chia sẻ liên kết] Một nhà hàng nhất định phải tới cùng người mình thích.

Lúc ấy cô nhìn thấy liên kết này, còn bình luận xuống dưới một câu: “Đẹp! Đi!”

Mạnh Sơ Vũ liếc nhìn chỗ trống cuối cùng trong lều, nâng cốc nước trong tay lên uống một ngụm.

*

Trừ Chu Tuyển, mọi người đều ngồi xe Phùng Nhất Minh đến nhà hàng.

Thấy Chu Tuyển còn chưa tới, Phùng Nhất Minh cũng không để nhân viên phục vụ đốt lửa than, cầm điện thoại chụp ảnh với Dương Lệ Đan và Đường Huyên Huyên.

Mạnh Sơ Vũ cũng công nhận là đèn flash ở nhà hàng này rất đáng tiền, nhưng không muốn chụp ảnh, rảnh rỗi không có việc gì đứng lên vào toilet.

Ra khỏi toilet, đi qua thang máy, đúng lúc gặp Chu Tuyển bước từ trong ra.

Bước chân Mạnh Sơ Vũ theo bản năng khựng lại, một giây sau lại nghĩ tại sao mình phải dừng lại, sau đó vờ như không nhìn thấy Chu Tuyển, đi về phía trước.

Chu Tuyển nhướng đuôi lông mày, đi theo phía sau cô.

Đến gần lều trại lại nghe thấy một tràng tiếng cười, Mạnh Sơ Vũ đến mép cửa đã thấy Phùng Nhất Minh đập bàn: “Chị Sơ Vũ về đúng lúc, không thoát được rồi. Bọn em đang chơi thật hay thách, xoay ba lần liên tiếp lần nào cũng về chỗ chị đấy.”

Chắc là nhân viên phục vụ thấy bọn họ nhàn rỗi chán trường nên mang board game ra.

Mạnh Sơ Vũ nhìn chai rượu thủy tinh ở giữa bàn đang chỉ về chỗ ngồi của cô: “Quá đáng thật đấy, chị không có mặt thì sao tính được?”

“Hai lần đầu tiên đã bỏ qua cho chị rồi mà? Lần này phải tính chứ.”

Mạnh Sơ Vũ về lại chỗ ngồi, ngồi xuống: “Thôi được rồi, chọn thật đi.”

Chu Tuyển sau lưng cũng theo vào: “Đường hơi tắc, đến muộn rồi.”

Phùng Nhất Minh và Đường Huyên Huyên theo phản xạ đứng dậy, tránh đường đến vị trí chủ trì: “Không sao ạ, bọn em chỉ đang chơi thôi ạ.”

Chu Tuyển liếc nhìn vị trí chủ trì: “Nghĩa là tối này tôi làm chủ đãi khách à?”

“Không không, em đã định ngồi chỗ đấy rồi mà…” Phùng Nhất Minh lập tức dời vị trí chủ trì lẻ loi đi, “Nhưng nghĩ anh là sếp.”

“Liên hoan đừng câu nệ, đều là đồng nghiệp cả.” Chu Tuyển đến chỗ Phùng Nhất Minh, ngồi xuống bên cạnh Mạnh Sơ Vũ.

“Vậy bọn em sẽ tự nhiên ạ,” Phùng Nhất Minh ngồi xuống, “Vừa nãy đến đâu rồi nhỉ?”

“Chị Sơ Vũ chọn thật.” Đường Huyên Huyên cách mấy tấm thẻ gần nhất, lật tấm ở trên cùng lên, “Xin hỏi chị Sơ Vũ — Trong những người khác phái đang ngồi đây, có người chị thích hay không?”

Động tác cởi khuy áo vest của Chu Tuyển khựng lại.

Mạnh Sơ Vũ cũng khựng lại rồi cười: “Câu hỏi gì vô nghĩa thế? Ở đây chỉ có hai người, một người còn đính hôn rồi, tất nhiên là không có.”

Chu Tuyển chậm rãi cởi cúc áo, cởi áo vest xoay người vắt lên lưng ghế.

“Đúng đấy, câu hỏi nhảm nhí.” Đường Huyên Huyên để thẻ đã dùng rồi sang một bên: “Chị Sơ Vũ, đến lượt chị xoay đấy.”

Mạnh Sơ Vũ đưa tay xoay chai.

Quay bốn năm vòng, miệng chai lại quay về chỗ cô.

“Chỗ này bị ám rồi đúng không?” Mạnh Sơ Vũ cạn lời chỉ thẻ nói thật: “Tiếp đi.”

Đường Huyên Huyên lại lật lên một tấm thẻ: “Xin hỏi chị Sơ Vũ — Mối tình nào đã khiến cho chị phải hối hận và vì sao?”

“…”

Mạnh Sơ Vũ liếc nhìn mọi người: “Mối tình gần nhất.”

Bàn tay đặt trên đầu gối của Chu Tuyển chậm rãi cuộn lại.

“Câu trả lời của chị chung chung quá, bọn em cũng có biết mối tình gần nhất của chị là khi nào đâu?”

“Câu hỏi cũng có bảo phải nói thời gian cụ thể đâu, toàn là khoa tiếng Trung cả, hù ai vậy?” Mạnh Sơ Vũ giương cằm với Đường Huyên Huyên.

“Được rồi, vậy tại sao ạ?”

“Còn sao nữa, thích sai người thôi.” Mạnh Sơ Vũ cười, nâng cốc nước bên cạnh uống.

Chu Tuyển im lặng, cũng cầm cốc thủy tinh bên cạnh, ngửa đầu uống hết nửa cốc.

Mạnh Sơ Vũ uống nước xong thì quay chai: “Nếu còn đến chị nữa, chị sẽ phải đo lại độ bằng phẳng của cái bàn này.”

Chai quay bốn năm vòng, lần này cuối cùng cũng đổi người, chỉ về phía Chu Tuyển.

Chu Tuyển dứt khoát lật một thẻ nói thật.

“Sao hai anh chị may thế, toàn mấy câu hỏi chẳng xi nhê gì, vừa rồi em còn bốc phải câu hỏi nụ hôn đầu tiên là lúc nào!” Phùng Nhất Minh huyên thuyên, “Xin hỏi sếp Chu — Nếu có cỗ máy thời gian, anh có muốn trở lại thời điểm nào hay không, tại sao?”

Đường Huyên Huyên giành nói: “Đấy, lại là một câu hỏi vô nghĩa, người thành công chắc chắn sẽ thích tận hưởng hiện tại.”

Nhưng Chu Tuyển suy nghĩ rồi nói: “Chắc là có.”

“Giữa tháng tám năm nay, muốn gặp lại một người.”

Mạnh Sơ Vũ cúi đầu chớp chớp mắt.

Mọi người ở đây cũng không ngờ câu hỏi nhàm chán như vậy lại có thể moi được chuyện, bất ngờ rồi hóng hớt: “Giữa tháng tám năm nay á, là trước khi anh tới Sâm Đại, ai vậy ai vậy ạ?”

Chu Tuyển nâng tay: “Câu hỏi thứ hai.”

“Ơ sếp, đã nói đến đây rồi, không nói nốt thì có quá đáng không, anh có học khoa tiếng Trung đâu, cũng khôn khéo vậy ạ?”

Chu Tuyển cười: “Khoa Tài chính tất nhiên còn khôn khéo hơn cả khoa tiếng Trung.”

“Vậy ít nhiều gì cũng nói gặp lại để làm gì chứ ạ?”

Chu Tuyển nhìn mọi người trước mặt, cười: “Còn làm gì nữa, đương nhiên là theo đuổi cô ấy.”

“Wow —” Mạnh Sơ Vũ nhận ra cũng lâu rồi mình chưa lên tiếng, tranh thủ theo mọi người phát ra một tiếng cảm thán đầy ngạc nhiên.

Nhân viên phục vụ xách hai chậu than vào, cắt ngang cuộc trò chuyện của mọi người, dùng kẹp chống bỏng đặt chậu than lên bàn.

Đối mặt với hơi nóng đánh úp về phía mình, Mạnh Sơ Vũ theo bản năng định tránh về phía sau, nhưng cô còn chưa kịp nhúc nhích, đã thấy một bàn tay che trước mặt cô, ngăn cách giữa cô và lửa than.

Tầm mắt của cô hoàn toàn bị mu bàn tay Chu Tuyển chắn lại, Mạnh Sơ Vũ gượng gạo quay đầu liếc nhìn anh.

Ba người còn lại cũng nhìn về phía này, nhìn Chu Tuyển, rồi lại nhìn Mạnh Sơ Vũ.

Nhân viên phục vụ đặt chậu than trước mặt Mạnh Sơ Vũ lại đặt chậu thân bên trong.

Chu Tuyển thu tay phải lại, chậm rãi giơ tay trái, che cho Phùng Nhất Minh bên kia.

*

Sau bữa thịt nướng này, nếu hỏi Đường Huyên Huyên có cảm nhận thế nào, thì là lại tổn thọ thêm một lần.

Vì thịt hôm nay cô ấy ăn toàn là của Chu Tuyển nướng.

Ban đầu mọi người đều thay phiên nhau nướng thịt, nướng được một vòng lại phát hiện kỹ năng nướng thịt của Chu Tuyển là đỉnh nhất, những người còn lại không nướng sống thì lại nướng cháy.

Sau đó Chu Tuyển nói một câu “Tự nhiên đi”, bọn họ chẳng dám động vào nữa.

Dù sao nướng không đạt làm Chu Tuyển ăn đau bụng cũng là tội.

Hơn nữa dạ dày Mạnh Sơ Vũ vừa khỏe lại chưa bao lâu, chắc chắn không chịu được dày vò.

Chu Tuyển cứ như vậy lần lượt nướng thịt chia cho mọi người.

Đường Huyên Huyên thấy Chu Tuyển hình như cũng chưa ăn được mấy miếng.

Vốn dĩ tình huống như thế này, Đường Huyên Huyên sẽ cảm thán một câu “Sếp tốt thật đấy”, nhưng nghĩ đến việc mấy hôm trước Chu Tuyển đưa cô đến nhà Mạnh Sơ Vũ, còn dọn rác cho Mạnh Sơ Vũ, cứ cảm thấy Chu Tuyển không phải “người tốt” như thế.

Giống như, anh muốn che than cho một người, nên cũng che cho một người khác, muốn nướng thịt cho một người, nên nướng thịt cho mọi người.

*

Đến cuối bữa, mọi người bắt đầu sắp xếp hành trình.

Phùng Nhất Minh rất sẵn lòng lái xe đưa ba cô gái về giống như lúc đến, nhưng Chu Tuyển và Mạnh Sơ Vũ ở cùng một khu dân cư, không đi cùng nhau thì cũng hơi lạ.

Thế nên, trước khi Chu Tuyển đề nghị đưa cô về, Mạnh Sơ Vũ đã nói trước để tránh bị nghi ngờ: “Vậy ba người một xe, tôi đưa sếp Chu về.”

Ba người còn lại đi theo bọn họ xuống tầng, đứng dưới chân tòa nhà tiễn họ lên xe.

Mạnh Sơ Vũ ngồi ở ghế lái, chờ Chu Tuyển lên ghế sau rồi vẫy tay với ba người ngoài cửa đang nhìn theo, bảo họ đi về cẩn thận, sau đó khởi động xe.

Cửa sổ xe kéo lên, trong xe yên lặng chỉ còn hai tiếng hít thở.

Mạnh Sơ Vũ nhìn Chu Tuyển qua kính chiếu hậu, thấy anh không định nói gì, nghĩ vừa hay yên tĩnh, tập trung lái xe.

Không ngờ sau khi đi qua một ngã tư, Chu Tuyển đột nhiên nghĩ đến điều gì đó rồi bảo: “Dừng lại ở ngã tư phía trước đi.”

“Làm gì?” Mạnh Sơ Vũ chậm rãi dẫm phanh ở điểm tạm đỗ của ngã tư, nghi hoặc hỏi.

“Xuống xe đi.” 

Mạnh Sơ Vũ khó hiểu tháo dây an toàn xuống xe.

Chu Tuyển cũng xuống xe, giữ cửa xe ghế sau, nâng cằm ý bảo cô ngồi lên: “Thực hiện mộng tưởng cho em.”

Mạnh Sơ Vũ sửng sốt, hồi tưởng.

Trước đây, khi Chu Tuyển mới đến Sâm Đại, có một tối bọn họ tăng ca xong chuẩn bị về nhà.

Cô đứng dưới tầng hầm mở cửa ghế sau, định mời anh lên xe nhưng anh hiểu lầm là cô muốn ngồi ghế sau, coi anh là tài xế.

Lúc đó Chu Tuyển nói gì nhỉ?

À, anh nói với cô bằng giọng điệu trào phúng — Tương lai của trợ lý Mạnh rất xán lạn đấy, có mộng tưởng cũng tốt.

Mạnh Sơ Vũ ngồi xuống vị trí ghế sau rộng rãi nhất, an toàn nhất với tâm trạng phức tạp.

Không biết có phải do vị trí ông chủ cô đang ngồi hay không, mà cảm nhận được cải thiện rất nhiều, có cảm giác đầy quyền lực.

Mạnh Sơ Vũ không kiềm chế được bắt chéo chân, đan tay lại nhìn về phía trước. Giờ cô thậm chí còn không muốn gọi sếp Chu, cũng không muốn gọi Chu Tuyển, mà hơi hơi muốn gọi một tiếng Tiểu Chu.

“Tối nay anh lấy việc công làm việc tư cũng khá được đấy.” Mạnh Sơ Vũ liếc Chu Tuyển.

Chu Tuyển đánh tay lái, qua kính chiếu hậu nhìn cô một cái, chờ cô nói tiếp.

Y như rằng, Mạnh Sơ Vũ khẽ chậc một tiếng, trả lại cho anh câu nói hồi trước anh nói với mình: “Nhưng mà, tôi đề nghị sếp Chu duy trì tác phong làm việc chuyên nghiệp, đừng biến công ty thành nơi bắt cá của anh.”

- -----oOo------