Anh Ấy Sao Có Thể Thích Tôi

Chương 5

Mạnh Sơ Vũ không biết mình tốn bao nhiêu lâu mới có thể vác cái đầu on1 2 3 cuộn chỉ, lũ đăng lại truyện làm gì có liêm sỉg lên vì choáng ngồi xuống đối diện Chu Tuyển một cách đầy máy móc, rồi lại máy móc đưa túi tài liệu trong tay cho anh.

Đến khi cô hoàn hồn, Chu Tuyển đã nhận lấy túi tài liệu, bỏ qua sợi dây1 2 3 cục cức, người biết là tải lại nhưng vẫn đọc làm gì có ý thức rối tung trên nút túi rồi rút tài liệu bên trong ra.

Sau một hồi nghe tiếng lật giấy sột soạt, Mạnh Sơ Vũ mới hơi có cảm giác chân thật về việc… Sếp mới sắp cùng cô ở chung sớm chiều là người từng chứng kiến cô “làm trò hề” hai lần, là bạn thân của người cô từng mập mờ.

TrunÔi chộ ôi bớ làng nước ơi nhụt nhụt nhụt. Mây và toac em bah trong cjiwwuf gió lộng Cuối cùng vẫn là đồ tải lại truyện đúng không? Làm gì không làm lại thích làm kẻ ăn cắp. Mà chị nói với em một điều này nha, chị là cái dòng thứ quỷ yêu em ơi, ăn cắp nào mà chiến bằng chị.g Quốc có hơn một tỷ dân.

Xác suất một trên một tỷ, mà vẫn để cô phải gặp lại.

Vua xổ số biết được cũng phải khen một câu đỉnh chóp.

Hôm nay Ôi chộ ôi bớ làng nước ơi nhụt nhụt nhụt. Cuối cùng vẫn là đồ tải lại truyện đúng không? Làm gì không làm lại thích làm kẻ ăn cắp. Mà chị nói với em một điều này nha, chị là cái dòng thứ quỷ yêu em ơi, ăn cắp nào mà chiến bằng chị.trước khi tới cô còn nghĩ sẽ xuất hiện với hình tượng thế nào nhỉ?

Cái gì mà không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh? 

Bắn phát súng đầu tiên trong kiếp sống nội ứng của cô?

Chả biết ai làm nội ứng mà chưa kịp “nội” đã bị người ta rõ hết gốc gác…

Bàn tay đặt ở đầu gối của Mạnh Sơ Vũ nắm chặt váy, cúi đầu nhắm mắt.

Ngay sau đó.

“Bao lâu mới có thể điều chỉnh xong?” Người đối diện còn chẳng thèm nâng mắt lên nhìn cô, vừa lật tài liệu vừa hỏi.

Mạnh Sơ Vũ theo bản năng nhìn tập tài liệu trong tay anh: “Đây là tài liệu đã được điều chỉnh và kiểm tra đối chiếu…”

“Ý tôi là,” Chu Tuyển nâng mắt nhìn cô một cái: “Cảm xúc của cô.”

Mạnh Sơ Vũ nhìn gương mặt không chút thiện cảm này, mơ hồ nhớ lại phản ứng đầu tiên của anh ta khi nhìn thấy cô hôm nay. 

Khả năng là tên này trước đó đã nghe được ở chỗ Giản Thừa cô đang làm việc ở Vĩnh Di. Hơn nữa, hôm nay, tại thời gian này, cô xuất hiện ở đây, mở miệng thốt ra một chữ “Nhậm”, nên vừa nhìn anh ta đã đoán được thân phận của cô.

Sau đó anh ta thở dài, anh ta lắc đầu, anh ta cạn lời uống một ngụm trà.

“…”

Mạnh Sơ Vũ hít sâu một hơi, nhẹ nhàng vuốt phẳng vải váy vừa bị chính 1 2 3 cục cức, người biết là tải lại nhưng vẫn đọc làm gì có ý thứcmình làm nhăn: “Cảm ơn…” Cô như bị bỏng miệng mà khựng lại một chút, “… sếp đã quan tâm, tôi ổn.”

Ôi chộ ôi bớ làng nước ơi nhụt nhụt nhụt. Cuối cùng vẫn là đồ tải lại truyện đúng không? Làm gì không làm lại thích làm kẻ ăn cắp. Mà chị nói với em một điều này nha, chị là cái dòng thứ quỷ yêu em ơi, ăn cắp nào mà chiến bằng chị.“Vậy bắt đầu thôi.”

*

Chỉ mới nửa tiếng làm việc về một số hạng mục liên quan đến việc nhận chức, Mạnh Sơ Vũ đã vì căng thẳng quá độ mà mệt như vừa leo mưÔi chộ ôi bớ làng nước ơi nhụt nhụt nhụt. Cuối cùng vẫn là đồ tải lại truyện đúng không? Làm gì không làm lại thích làm kẻ ăn cắp. Mà chị nói với em một điều này nha, chị là cái dòng thứ quỷ yêu em ơi, ăn cắp nào mà chiến bằng chị.ời tầng lầu.

Lúc nói chuyện công việc cô có thể tạm thời đánh lạc hướng bản thân mình, nhưng vừa nói xong, cảm giác như đứng đống lửa, ngồi đống than lại xuất hiện.

Nhất l1 2 3 cuộn chỉ, lũ đăng lại truyện làm gì có liêm sỉà khi phòng trà này được trang hoàng vô cùng giống với nhà hàng đồ Nhật tên là Matsushima ở Nam Hoài, giống đến vô lý.

Để kéo dài bầu không khí làm việc, Mạnh Sơ Vũ hỏi: “Anh còn có thắc mắc gì không ạ?”

Chu Tuyển đang lướt nhanh qua tài liệu, thuận miệng đáp “Không”1 2 3 cục cức, người biết là tải lại nhưng vẫn đọc làm gì có ý thức. Nhưng hai giây sau lại như nghĩ đến điều gì, ngẩng đầu liếc cô một cái: “Khi về gửi cho tôi một bản sơ yếu lý lịch.”

“…”

Anh Ôi chộ ôi bớ làng nước ơi nhụt nhụt nhụt. Cuối cùng vẫn là đồ tải lại truyện đúng không? Làm gì không làm lại thích làm kẻ ăn cắp. Mà chị nói với em một điều này nha, chị là cái dòng thứ quỷ yêu em ơi, ăn cắp nào mà chiến bằng chị.ta không có thắc mắc gì về tài liệu. 

Về cô thì có.

Mạn1 2 3 cục cức, người biết là tải lại nhưng vẫn đọc làm gì có ý thứch Sơ Vũ cứng họng, cố nặn ra một nụ cười: “Vâng, không thành vấn đề.”

Mạnh Sơ Vũ không lắm miệng tự rước lấy nhục nữa, nhưng ngồi đấy thì cũng1 2 3 cuộn chỉ, lũ đăng lại truyện làm gì có liêm sỉ nghẹn đến sợ nên một lát sau tìm cớ đi toilet.

Đến lúc cô đã đi khuất, Nhậm Húc tiễn xong khách quay trở lại đang ngồi bên cạnh mới nhắc nhở Chu Tuyển: “Sếp, tôi đã gửi cho anh sơ yếu lý lịch của trợ lý Mạnh từ trước rồi ạ.”

Nhậm Húc nhớ rất rõ là hơn một tháng trước, bên Vĩnh Di gửi đến sơ yếu1 2 3 cục cức, người biết là tải lại nhưng vẫn đọc làm gì có ý thức lý lịch của ba trợ lý được đề cử, hỏi Chu Tuyển vừa ý ai.

NhưnÔi chộ ôi bớ làng nước ơi nhụt nhụt nhụt. Cuối cùng vẫn là đồ tải lại truyện đúng không? Làm gì không làm lại thích làm kẻ ăn cắp. Mà chị nói với em một điều này nha, chị là cái dòng thứ quỷ yêu em ơi, ăn cắp nào mà chiến bằng chị.g Chu Tuyển bây giờ lại như mất trí nhớ: “Thế à?”

“Vâng, lúc ấy anh chọn trợ lý Mạnh, nói chọn người này, tôi còn thấy lạ Ôi chộ ôi bớ làng nước ơi nhụt nhụt nhụt. Cuối cùng vẫn là đồ tải lại truyện đúng không? Làm gì không làm lại thích làm kẻ ăn cắp. Mà chị nói với em một điều này nha, chị là cái dòng thứ quỷ yêu em ơi, ăn cắp nào mà chiến bằng chị.sao anh lại chọn người trẻ tuổi như vậy.”

“Tôi chọn?”

“?” Nhậm Húc chớp chớp mắt: “Vậy — Là tôi chọn?”

“Hóa ra là vậy.”

“…”

Phòng trà yên lặng ba giây.

“Vâng.” Nhậm Húc gật đầu chắc nịch: “Tôi chọn. Mấy việc cỏn con này trước nay anh chưa bao giờ để ý, trước hôm nay không hề quan tâm xem tÔi chộ ôi bớ làng nước ơi nhụt nhụt nhụt. Cuối cùng vẫn là đồ tải lại truyện đúng không? Làm gì không làm lại thích làm kẻ ăn cắp. Mà chị nói với em một điều này nha, chị là cái dòng thứ quỷ yêu em ơi, ăn cắp nào mà chiến bằng chị.rợ lý mới của anh là ai đâu… mà.”

*

Toilet, Mạnh Sơ Vũ đứng trước bồn rửa tay siết chặt điện thoại, hùng hổÔi chộ ôi bớ làng nước ơi nhụt nhụt nhụt. Cuối cùng vẫn là đồ tải lại truyện đúng không? Làm gì không làm lại thích làm kẻ ăn cắp. Mà chị nói với em một điều này nha, chị là cái dòng thứ quỷ yêu em ơi, ăn cắp nào mà chiến bằng chị. gửi một đống tin nhắn cho Trần Hạnh nhưng mãi không nhận được tin trả lời.

Tuy không có hồi âm nhưng gõ được ra cả một màn hình tràn ngập dấu chấm than coi như cũng ph4t tiết được tâm trạng buồn bực mà cô đã nghẹn cả nửa tiếng đồng hồ qua.

Thấy thời gian ở trong toilet đã đủ, Mạnh Sơ Vũ tập cười trước gương, quay lại phòng trà.

Chu Tuyển cũng vừa vặn hoàn thành nét cuối cùng trên cột chữ ký, đóng nắp bút ký.

Mạnh Sơ Vũ lại ngồi xuống trước mặt anh, nhận tài liệu nhanh chóng kiểm tra một lần nữa, không có tâm trạng để thưởng thức nét bút dứt khoát, mạnh mẽ, nét chữ cứng cáp, đẹp đẽ mà tiếp tục hỏi một cách máy móc: “Mạo muội xin hỏi, chữ thứ hai trong tên anh là jun hay juan?”

“Juan.”

“Vâng.”

Mạnh Sơ Vũ như trút được gánh nặng thu lại tài liệu, đang định rời đi thì lại nghe Nhậm Húc bên cạnh hỏi: “Trợ lý Mạnh, chung cư của cô và sếp Chu rất gần nhau đúng không?”

Không chỉ là “rất” gần.

Để thuận tiện cho việc đi lại làm việc, căn hộ mà cô và Chu Tuyển được cấp đều ở Vọng Giang phủ, gần khu công nghiệp Sâm Đại.

Chẳng qua là cô ở chung cư độc thân bên ngoài, còn Chu Tuyển ở chung cư cao cấp bên trong.

Hồi trước, khi chọn nhà cô còn nghĩ, nếu phải theo dõi sát sao thì còn gì bằng chọn “gần quan được ban lộc”.[1]

Vậy thì nhà cô mở cửa sổ ra là có thể nhìn thấy ban công của Chu Tuyển. Tan làm, ra khỏi công ty, cách cửa sổ cùng nhìn nhau uống trà, cũng không phải là không được.

Mạnh Sơ Vũ ôm nỗi hối hận chỉ mình mình biết nói: “Vâng, đúng vậy.”

“Vậy thì tốt quá.” Nhậm Húc cười rộ lên, “Hay bây giờ cô tiện đường đưa sếp Chu sang xem chỗ ở luôn nhé? Tôi có việc đột xuất phải làm, có lẽ là không đi theo được.”

Thế nào gọi là nghệ thuật nói chuyện chốn công sở?

Anh đã nói tiện đường, bây giờ tôi mà không đồng ý thì là tôi không hiểu chuyện rồi còn gì.

Mười lăm phút sau, dưới sự chỉ dẫn của Nhậm Húc, Mạnh Sơ Vũ vào gara ngầm lái lên trên một chiếc Mercedes-Benz S600 màu đen, đỗ trước cửa trà thất đợi Chu Tuyển xuống.

Chưa thấy xuống, điện thoại trong túi cô để trên ghế phó lái đã vang lên thông báo có cuộc gọi WeChat.

Mở ra thấy là Trần Hạnh gọi đến.

Chắc là nghe thấy cô than thở rồi.

Mạnh Sơ Vũ cảnh giác liếc ghế sau, sau đó mới bắt máy, vội nói thầm một câu: “Bây giờ tao đang bận, lát nữa nói chuyện với mày.”

Nói xong không để Trần Hạnh kịp phản ứng mà vội vàng ấn cúp máy.

Sau những động tác liên tiếp như nước chảy mây trôi, cửa xe ghế sau cũng được Chu Tuyển kéo ra.

Mạnh Sơ Vũ làm như không có chuyện gì vứt điện thoại lên bảng điều khiển trung tâm, không rõ Chu Tuyển có nhìn thấy cô vì bóng ma tâm lý ở anh mà phản xạ có điều kiện, làm những hành động ngốc nghếch hay không.

Chờ anh ngồi xuống ghế sau, Mạnh Sơ Vũ sợ anh nói đến mấy chuyện không nên nói nên nhìn kính chiếu hậu, hắng giọng giành nói trước: “Anh đã thắt dây an toàn rồi chứ ạ?”

Chu Tuyển liếc cô một cái, không nói năng gì mà thắt dây an toàn vào.

“Tôi đã lái xe hơn ba năm, kỹ năng lái xe cũng khá ổn, luôn lấy an toàn làm mục tiêu…” Mạnh Sơ Vũ không biết nói gì chỉ đành dùng những câu khô khan để tiếp tục, sau đó khởi động xe và đạp ga.

Mạnh Sơ Vũ học Đại học ở Hàng Châu bốn năm. Năm tư Đại học, cô thực tập gần một năm tại Sâm Đại, sau khi tốt nghiệp muốn trở về quê hương mới được một vị lãnh đạo lúc ấy coi trọng, đẩy đến trụ sở chính ở Nam Hoài.

Giai đoạn đầu đi thực tập, cô thường hay ra ngoài làm thêm một số công việc, khu vực này cô vẫn còn quen thuộc, lái xe cơ bản không cần hướng dẫn. Chỉ là cứ thế này, không gian vốn chật chội bí bách càng thêm yên tĩnh.

Nội thất tối màu cùng với người đàn ông mặc cả cây đen đằng sau tạo nên cảm giác nặng nề, làm hơi lạnh trong xe cũng như ngưng kết thành chất rắn.

Trước đây Mạnh Sơ Vũ đi theo sếp Thái tuổi hơn nửa trăm cũng không thấy bí bách như vậy.

Cô nhìn bảng điều khiển trung tâm, thử hỏi: “Anh có muốn nghe nhạc một lát không ạ?”

“Không.”

Mạnh1 2 3 cuộn chỉ, lũ đăng lại truyện làm gì có liêm sỉ Sơ Vũ chớp chớp mắt: “Vậy anh có phiền nếu tôi mở ứng dụng dẫn đường không ạ?”

“Phiền.”

“… Vâng.” Mạnh Sơ Vũ gật đầu cười, bỏ cuộc.

May là Chu Tuyển thoạt nhìn không định “ôn chuyện” với cô, chắc là thấy cô lái xe êm quá nên một lát sau đã nhắm mắt nghỉ ngơi.

Mạnh Sơ Vũ lúc này mới nhận ra một nửa cảm giác bí bách trong xe đều đến1 2 3 cục cức, người biết là tải lại nhưng vẫn đọc làm gì có ý thức từ cặp mắt thâm trầm của anh ta.

Thấy hình như anh đã ngủ, Mạnh Sơ Vũ cựa cái lưng cứng đờ, bàn tay nắm chặt tay lái cũng thả lỏng ra một chút.

Tận khi gần tới nơi, trong chiếc xe đang im lặng đến mức có thể nghe tiếnÔi chộ ôi bớ làng nước ơi nhụt nhụt nhụt. Cuối cùng vẫn là đồ tải lại truyện đúng không? Làm gì không làm lại thích làm kẻ ăn cắp. Mà chị nói với em một điều này nha, chị là cái dòng thứ quỷ yêu em ơi, ăn cắp nào mà chiến bằng chị.g kim rơi mới bất chợt vang lên một tràng âm thanh.

Mạnh Sơ Vũ giật mình nghiêng đầu nhìn về phía bảng điều khiển trung tâm, liếc qua thấy thông báo cuộc gọi đến “Giản Thừa” thì quên cả nhấn chân ga.

Chu Tu1 2 3 cục cức, người biết là tải lại nhưng vẫn đọc làm gì có ý thứcyển ở ghế sau như bị đánh thức, mở mắt nhìn về chỗ phát ra tiếng động.

Mạnh Sơ Vũ lập tức đưa một tay ra ấn tắt máy.

Trong xe nháy mắt đã yên tĩnh trở lại.

Mạnh Sơ Vũ khẽ nuốt nước bọt, đang nghĩ ngồi xa thế chắc không nhìn thấy được thông báo cuộc gọi thì lại nghe được một âm thanh quen 1 2 3 cuộn chỉ, lũ đăng lại truyện làm gì có liêm sỉthuộc, âm thanh khiến cô đến tận bây giờ còn vương vấn sợ hãi – tiếng cười hừ từ xoang mũi.

“…”

Cô từ từ ngước mắt lên, qua kính chiếu hậu chạm phải ánh mắt không có thiện ý của Chu Tuyển.

Chu TÔi chộ ôi bớ làng nước ơi nhụt nhụt nhụt. Cuối cùng vẫn là đồ tải lại truyện đúng không? Làm gì không làm lại thích làm kẻ ăn cắp. Mà chị nói với em một điều này nha, chị là cái dòng thứ quỷ yêu em ơi, ăn cắp nào mà chiến bằng chị.uyển nhướng mày: “Gái đểu… có nguyên tắc?”

Mạnh Sơ Vũ cứng người: “Tôi không liên lạc với anh ấy… Tôi cũng không biết tại sao tự nhiên anh ấy lại gọi cho tôi.”

“Cô tự quyết.”

Nghe giọng điệu không tin tưởng của anh, Mạnh Sơ Vũ nhíu mày: “Sau khiÔi chộ ôi bớ làng nước ơi nhụt nhụt nhụt. Cuối cùng vẫn là đồ tải lại truyện đúng không? Làm gì không làm lại thích làm kẻ ăn cắp. Mà chị nói với em một điều này nha, chị là cái dòng thứ quỷ yêu em ơi, ăn cắp nào mà chiến bằng chị. nói chuyện với anh hôm thứ sáu tuần trước, ngay sáng hôm sau tôi đã nói chuyện rõ ràng với anh ấy rồi, còn chuyển khoản tiền giặt ủi cho anh còn gì…”

“Nhìn đường.” Chu Tuyển nhìn ngã tư phía trước, hất hất cằm.

Mạnh Sơ Vũ cụp mắt rồi nắm chặt tay lái, lòng bực bội đến mức cả tim và1 2 3 cuộn chỉ, lũ đăng lại truyện làm gì có liêm sỉ gan đều đau nhói.

Chưa đầy một phút sau, bảng điều khiển trung tâm lại rung lên.

Vẫn làÔi chộ ôi bớ làng nước ơi nhụt nhụt nhụt. Cuối cùng vẫn là đồ tải lại truyện đúng không? Làm gì không làm lại thích làm kẻ ăn cắp. Mà chị nói với em một điều này nha, chị là cái dòng thứ quỷ yêu em ơi, ăn cắp nào mà chiến bằng chị. thông báo cuộc gọi đến của Giản Thừa.

Mạnh Sơ Vũ thở ra, định cúp máy lần nữa thì Chu Tuyển lên tiếng trước: “Tấp vào lề đi.”

Thấy anh có ý cho cô thời gian để giải quyết chuyện riêng, Mạnh Sơ VũÔi chộ ôi bớ làng nước ơi nhụt nhụt nhụt. Cuối cùng vẫn là đồ tải lại truyện đúng không? Làm gì không làm lại thích làm kẻ ăn cắp. Mà chị nói với em một điều này nha, chị là cái dòng thứ quỷ yêu em ơi, ăn cắp nào mà chiến bằng chị. hơi chần chừ nhưng cũng đỗ xe vào lề đường rồi trả lời điện thoại: “Alo.”

Bên kia yên lặng vài giây, sau đó một giọng nam lè nhè truyền đến: “Sơ Vũ, em… chịu nghe máy rồi…”

Mạnh Sơ Vũ sửng sốt, ngập ngừng hỏi: “Giản Thừa? Anh uống rượu à?”

Giản Thừa không đáp, chỉ mải nói chuyện một mình: “Sơ Vũ, mấy ngày em đ1 2 3 cục cức, người biết là tải lại nhưng vẫn đọc làm gì có ý thứci, anh đã suy nghĩ, suy nghĩ rất nhiều… Anh không muốn cứ như vậy mà từ bỏ em… Nếu bây giờ em vẫn chưa có người mình thích, anh chắc hẳn sẽ có quyền cố gắng…”

“Giản Thừa, anh say rồi.” Mạnh Sơ Vũ xấu hổ ngắt lời Giản Thừa, liếc nhìn Chu Tuyển qua kính chiếu hậu, không biết anh đã nghe được bao nhiêu. “Anh đang ở đâu, có bạn bè ở cạnh không?”

“Sơ Vũ, ngày mai em có… thời gian không? Anh mua vé tàu cao tốc đến Hàng Châu…”

Mạnh Sơ Vũ đau đầu che trán, đang suy nghĩ không biết nên nói thế nàÔi chộ ôi bớ làng nước ơi nhụt nhụt nhụt. Cuối cùng vẫn là đồ tải lại truyện đúng không? Làm gì không làm lại thích làm kẻ ăn cắp. Mà chị nói với em một điều này nha, chị là cái dòng thứ quỷ yêu em ơi, ăn cắp nào mà chiến bằng chị.o Giản Thừa mới chịu hiểu, ghế sau chợt phát ra tiếng “cạch” mở khóa dây an toàn. Ngay sau đó, một hơi thở nam tính với sức chiếm hữu mạnh mẽ đến gần…

“Bảo bối, khuya rồi ai gọi vậy?”

[1]  Theo bản gốc là “cận thủy lâu đài”. Ý nghĩa của câu thành ngữ này là chỉ những lâu đài gần nước sẽ nhìn thấy ánh trăng trước tiên. Ví với việc có quan hệ gần gũi với một người, hoặc là có các mặt như chức vụ, hoàn cảnh thuận lợi thì sẽ sớm có được lợi ích hoặc thuận lợi.