Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn

Chương 1588: NUÔNG CHIỀU MỘT CHÚT CŨNG KHÔNG SAO

Hạ Diệp Chi nghe thấy sự kinh ngạc trong giọng nói Mạc Đình Kiên nên hơi chột dạ, nhưng vẫn giả vờ lơ đãng: “Ừ.”

“Không hiểu.” Mạc Đình Kiên lại muốn đưa tay cầm cuốn sách.

Hạ Diệp Chi nhìn ra ý định của anh nên cầm sách giấu ở sau lưng.

Mạc Đình Kiên đưa tay ra sau lưng cô, Hạ Diệp Chi lại cầm sách ôm chặt vào lòng: “Anh lừa gạt em!”

“Anh lừa gạt em lúc nào?” Mạc Đình Kiên vừa nói vừa muốn lấy cuốn sách.

Nhưng Hạ Diệp Chi ôm chặt trong lòng không chịu buông tay, Mạc Đình Kiên sợ cô bị thương nên không dùng sức cướp đi.

Mạc Đình Kiên cũng không cướp sách nữa, vẻ mặt nghiêm túc đánh giá Hạ Diệp Chi: “Gần đây em lén đến Thịnh Hải đúng không?”

Hạ Diệp Chi lập tức lắc đầu: “Không có.”

Lúc trước xảy ra nhiều chuyện như vậy nên sức khỏe của cô không tốt lắm, sau đó cô và Mạc Đình Kiên quay về Thượng Hải, sau khi nghỉ ngơi một thời gian dài mới tốt hơn một chút.

Mạc Đình Kiên không định muốn có con, đứa bé này đột nhiên đến một cách bất ngờ.

Bác sĩ nói sức khỏe Hạ Diệp Chi không sao nhưng vẫn không tính là tốt nhất, phải nghỉ ngơi thật tốt, vì thế cô cũng không chạy loạn.

“Vậy em gặp Kha Trật lúc nào?” Mạc Đình Kiên hơi nhíu mày.

Hạ Diệp Chi không hiểu được câu hỏi của Mạc Đình Kiên.

Lúc cô không hiểu vì sao Mạc Đình Kiên lại hỏi chuyện này, nhưng cô nhanh chóng lóe lên một suy nghĩ trong đầu, cô suy nghĩ cẩn thận lời sâu xa trong lời Mạc Đình Kiên.

Cô chớp mắt hỏi thử: “Em chỉ thuận miệng hỏi một chút, anh cho rằng em lén đến Thịnh Hải gặp Kha Trật sao? Nếu em thật sự gặp Kha Trật thì có phải anh còn nghĩ em thay lòng đổi dạ đúng không?”

Mạc Đình Kiên chỉ nhìn cô, không có biểu cảm gì.

Dáng vẻ này của anh có nghĩa là cô đã nói đúng suy nghĩ của anh.

“Em…” Cô thật sự không biết nói cái gì.

Cô và Mạc Đình Kiên nhìn nhau mười giây, cô thở dài: “Mạc Đình Kiên, em sẽ nói với anh một lần nữa, không phải ai cũng sẽ thích em, em không phải là tiền.”

Mạc Đình Kiên có chút thay đổi nhưng anh ngày càng cảm thấy ai cũng sẽ thích cô.

Cô cũng không biết phải nói với anh bao nhiêu lần nữa, cô thật sự không làm cho người ta yêu thích như vậy, nhưng anh lại không tin.

Mạc Đình Kiên cụp mắt không nói lời nào.

Anh rõ ràng không muốn nghe cô nói.

Hạ Diệp Chi tức giận hừ lạnh một tiếng: “Buổi tối anh ngủ ở phòng sách đi, tự kiểm điểm lại mình.”

Mạc Đình Kiên yếu ớt lên tiếng: “Một mình không ngủ được.”

“Không ngủ được thì làm việc đọc sách, em thấy anh quá rảnh rỗi nên cả ngày suy nghĩ lung tung.” Hạ Diệp Chi cảm thấy thân phận của cô và Mạc Đình Kiên đã đổi cho nhau.

Trong tình cảm, phụ nữ luôn đa nghi một chút, nhưng cô và Mạc Đình Kiên ngược lại, Mạc Đình Kiên lại suy nghĩ lung tung.

Mạc Đình Kiên giải thích: “Anh không rảnh rỗi, ngày mai anh còn phải làm nhà gỗ nhỏ cho Mạc Hạ.”

Nhắc đến nhà gỗ, Hạ Diệp Chi tức giận đến muốn cười: “Vườn hoa ở sân sau của anh đã xới tung lên vây tròn lại cho Mạc Hạ nuôi gà, anh còn muốn làm nhà gỗ nhỏ cho nó, anh đúng là quá nuông chiều nó…”

Mạc Đình Kiên nói lý lẽ: “Chỉ cần là con gái thì nuông chiều một chút cũng không sao.”

Hạ Diệp Chi lạnh giọng nhắc nhở anh: “Trong bụng em còn có một đứa.”

“Chỉ cần là hai con thì nuông chiều một chút cũng không sao.” Mạc Đình Kiên nói xong, vẻ mặt nghiêm túc nói với bụng của cô bụng: “Bé cưng nói có đúng không?”