Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn

Chương 1642: Bọn họ nói không sai

Tay Thẩm Lệ bị thương, dùng tay trái ăn cơm, thực ra không thể gắp thức ăn.

“Muốn ăn gì?”

Cố Tri Dân vừa ngồi xuống đã ghé sát vào tai cô nhỏ giọng hỏi.

Thẩm Lệ hơi tránh né nhích sang bên, khẽ chau mày: “Tùy.”

Thực ra Cố Tri Dân biết khẩu vị của Thẩm Lệ, cũng biết cô muốn ăn món gì, anh ta cố tình hỏi chỉ vì muốn nói thêm mấy câu với cô mà thôi.

Thẩm Lệ điềm nhiên như anh ta dự tính.

Anh ta cũng không giận, gắp cho Thẩm Lệ mấy gắp đồ ăn, còn cẩn thận để riêng hành lá, nguyên liệu mà Thẩm Lệ không thích ăn sang một bên.

Người bên cạnh nhìn thấy, cất lời trêu ghẹo: “Anh Dân, anh tốt với Thẩm Lệ thật nha, đối xử với bạn gái cũng cỡ như này thôi nhỉ.”

“Người không biết còn tưởng anh Dân và Thẩm Lệ là một đôi…”

Lời này vừa nói ra mọi người đã cười phá lên.

Người quen biết bọn họ, ai mà không biết quan hệ giữa Cố Tri Dân và Thẩm Lệ rất tốt.

Họ đều biết, Cố Tri Dân tốt với Thẩm Lệ, cũng biết quan hệ thân thiết giữa nhà họ Cố và nhà họ Thẩm.

Vào khoảng mấy năm trước, họ sẽ cho rằng Cố Tri Dân và Thẩm Lệ bên nhau, nhưng sau đó, Cố Tri Dân không ngần ngại mà ra nước ngoài, một mình Thẩm Lệ ở trong nước, còn gia nhập giới giải trí.

Lại có người nói: “Nếu anh Dân của chúng ta thực sự có ý nghĩ đó, còn không ra tay từ sớm sao, haiz… nghĩ tới không biết sau này Thẩm Lệ nhà chúng ta sẽ bị dâng cho con heo của nhà nào, người làm ba là anh đây thật khó chịu trong lòng…”

Người kia vừa nói, còn vừa mặt mày đau khổ ôm lấy bên ngực, sau đó chuyển nồi canh chân giò đến trước mặt Thẩm Lệ: “Anh Dân, mau giúp Thẩm Lệ múc canh, đây là em đặc biệt dặn dò nhà bếp làm cho cậu ấy, ăn gì bổ đó…”

Thẩm Lệ nhìn cái chân giò trắng mềm kia, khẽ mím môi: “Vậy cậu nên ăn chút óc heo để bồi bổ đàng hoàng cho não cậu, chân giò và móng cũng không phân biệt được…”

Cố Tri Dân nghe cô nói, khẽ nhếch môi, làm bộ muốn múc canh và chân giò cho cô, miệng còn hỏi: “Ăn không?”

Thẩm Lệ trừng mắt nhìn anh: “Muốn ăn thì tự cậu ăn đi.”

Cố Tri Dân thật sự múc cho mình một bát canh.

Những người vừa nãy trêu chọc Cố Tri Dân và Thẩm Lệ kia, bây giờ lại nhắc lại chuyện vừa nãy.

“Vẫn tiếc thật nhỉ, nếu anh Dân và Thẩm Lệ ở bên nhau, tiền mừng chỉ cần đưa một phần là được rồi, nhưng kiếp này đã không còn hy vọng…”

Đột nhiên ánh mắt sắc như dao của Cố Tri Dân phóng qua: “Ai nói đã không còn hy vọng?”

Người kia vội đổi cách nói: “Đương nhiên có hy vọng chứ, cũng có thể là anh không kết hôn, chúng em chỉ cần đi tiền mừng cho Thẩm Lệ là được, hahahaha…”

Vẻ mặt của Cố Tri Dân thâm sì, thoáng chốc người kia không dám cười tiếp nữa.

Là điều gì đã khiến những người này hiểu lầm, khiến họ cảm thấy anh ta và Thẩm Lệ không thể nào bên nhau.

Người kia sợ hãi: “Anh Dân, chỉ là lời nói đùa, anh đừng giận nhé.”

Cố Tri Dân cũng không nói được mình tức cái gì.

Những người này nói chuyện không có ý ám chỉ gì, anh ta cũng đã quen.

Hiện tại Thẩm Lệ đòi chia tay với anh ta, lại nghe thêm những câu này, anh ta có thể vui mới lạ.

Có điều, anh ta nghĩ không ra, anh ta thích Thẩm Lệ đến chết đi sống lại, làm sao người ngoài nhìn vào, lại cảm thấy anh ta và Thẩm Lệ chắc chắn không thể bên nhau chứ?

“Bọn họ nói cũng không sai đâu.”

Sau khi Thẩm Lệ mở miệng nhẹ nhàng nói một câu như vậy, còn ngoái đầu nhìn Cố Tri Dân: “Được rồi, ăn cơm thôi.”

Cố Tri Dân mím môi, cứ nhìn chằm chằm Thẩm Lệ như thế, tỏ ý anh ta không hài lòng.

Nhưng Thẩm Lệ không hề nhìn anh ta.

Anh ta hít sâu một hơi, tự nhủ trong lòng, hiện giờ Thẩm Lệ chỉ là tính khí thất thường, mới suy nghĩ mấy thứ linh tinh này.