Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn

Chương 294: TẠP DỀ HOA MÀU HỒNG

Mặc dù trong phòng mở điều hòa, nhưng mùa hè quần áo quá mức ít ỏi, trên người hai người quần áo sớm đã bị mồ hôi thấm ướt.

Hai người đầu đầy mồ hôi, giống như là trong nước mới vớt ra.

Mạc Đình Kiên hôn dọc từ môi của cô đi xuống, lúc hôn đến cổ cô, bị Hạ Diệp Chi đưa tay ngăn lại: “Ăn cơm.”

“Anh có thể ăn cái khác trước.” Giọng Mạc Đình Kiên hơi khàn, vừa nói, vừa cúi đầu xuống hôn tay cô.

Một chút lại một chút, nhàn nhạt hôn tay cô, kiên nhẫn thêm chút ái muội, giống như không hôn tay cô liền không thể bỏ qua.

Hạ Diệp Chi sắc mặt nóng lên, nhưng cũng không có mặc cho Mạc Đình Kiên làm càn.

Cô duỗi tay đầu đẩy Mạc Đình Kiên ra: “Hoặc là ăn cơm, hoặc là về nhà anh tự ăn.”

Tóc trước trán Hạ Diệp Chi đã ướt mồ hôi, trắng nõn, mặt hơi hồng, nhìn đặc biệt mê người.

Cổ họng Mạc Đình Kiên chợt vật động một chút, đầu tựa vào hõm vai cô, thương lượng với cô: “Anh ăn ít một chút?”

Hạ Diệp Chi dở khóc dở cười, loại chuyện này cũng có thể thương lượng như vậy?

Kết quả cuối cùng, đương nhiên là Hạ Diệp Chi không đồng ý.

Hai người chỉnh sửa đơn giản một chút, liền ngồi vào trước bàn ăn ăn cơm.

Phòng trọ của Hạ Diệp Chi là kiểu độc thân có một căn hộ, phòng ăn và phòng khách liền nhau.

Bàn ăn rất nhỏ.

Hạ Diệp Chi không có chiều theo Mạc Đình Kiên, chỉ là dựa theo thói quen ăn uống bình thường của mình, làm hai món rau đơn giản.

Khẩu vị của cô không phải rất tốt, cho nên cũng không có ăn bao nhiêu, ngược lại thì Mạc Đình Kiên ăn rất nhiều.

Mạc Đình Kiên ăn nhiều lại nhanh, nhưng cũng không phải là cái loại ăn như hổ đói thô lỗ kia, ngược lại trông rất vừa mắt.

Loại khí chất này, thật sự là chỉ có thể hiểu ngầm, không thể thành lời.

Dù là cô biết người đàn ông trước mắt này, là một người đàn ông tánh khí nóng nảy vui buồn thất thường, nhưng khí chất trên người anh là không thể che giấu được.

Sau khi Hạ Diệp Chi ăn xong, liền miễn cưỡng dựa vào ghế nhìn anh ăn cơm.

Hai người rất lâu đã không có yên lặng như vậy ngồi ăn cơm với nhau.

Cẩn thận nhìn, mới phát hiện sắc mặt Mạc Đình Kiên không phải rất tốt, so với lần trước cô thấy anh thì kém đi một chút.

Hạ Diệp Chi nhìn nhìn, liền theo bản năng hỏi một câu: “Mỗi ngày có ăn cơm đúng giờ không?”

Lời vừa ra khỏi miệng, Hạ Diệp Chi cũng có chút ngượng mím môi: “Em chỉ là…”

Mạc Đình Kiên giương mắt nhìn cô, hai con ngươi lấp lánh rực rỡ, trong mắt không che giấu được vui mừng.

Câu sau của Hạ Diệp Chi không thể tiếp tục nói ra.

Chẳng qua chỉ là quan tâm anh một câu, vui đến mức đó sao…..

“Ăn cơm đúng giờ, chỉ là đồ ăn bên ngoài không ngon bằng em làm.” Mạc Đình Kiên không giỏi nói lời đường mật, nhưng lúc anh nghiêm túc nói những lời này, cũng coi như phá lệ xem là lời ngon tiếng ngọt.

Hạ Diệp Chi trừng mắt: “Ăn xong rồi thì đi đi.”

Mạc Đình Kiên yên lặng chốc lát, mới lên tiếng: “Anh rửa chén rồi đi.”

“Không cần…” Hạ Diệp Chi lời còn chưa nói hết, Mạc Đình Kiên cũng đã đứng dậy, đem mấy cái đĩa trên bàn ăn thu chung một chỗ bưng vào phòng bếp.

Hạ Diệp Chi đứng lên muốn ngăn cản anh, liền nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên.

Đã trễ thế này rồi là ai tới?

Hạ Diệp Chi nhìn qua mắt mèo trên của, phát hiện là Thẩm Lệ.

Cô mở cửa, có chút kinh ngạc hỏi: “Tiểu Lệ, làm sao trễ như vậy rồi còn tới?”

Thẩm Lệ mặt đầy mệt mỏi, rõ ràng cũng là mới vừa xong việc liền tới đây.

Cô nhấc chân đá đá cái thùng trên đất, nói: “Người trong đoàn làm phim từ quê lên đem theo ít vải, cho tớ hai thùng, tớ trở về đi qua chỗ của cậu, liền đem cho cậu một thùng.”

Thẩm Lệ vừa nói chuyện, vừa chui vào trong nhà Hạ Diệp Chi.

Hạ Diệp Chi theo ở phía sau, ngồi chồm hổm xuống đem thùng vải kia ôm vào phòng: “Đã trễ thế này còn chạy qua đây, cậu bảo tớ đi lấy là được rồi.”

“Cậu lại không có xe, tớ trở về thuận đường đem cho cậu.” Thẩm Lệ đi thẳng đến bên ghế sofa, vừa đi qua liền trực tiếp ngồi xuống.

Lúc này, giọng nói của Mạc Đình Kiên từ trong phòng bếp truyền tới: “Hạ Diệp Chi, không có nước rửa chén.”

Phòng bếp ngay cạnh cửa chính, hai người mới vừa rồi đi vào cũng đi qua phòng bếp, nhưng bởi vì Thẩm Lệ vẫn luôn nói chuyện với Hạ Diệp Chi, cho nên cũng không biết trong phòng bếp còn có người.

Không khí trong phút chốc liền yên tĩnh.

Thẩm Lệ nghiêng đầu nhìn về phía Hạ Diệp Chi, trong ánh mắt như viết mấy chữ “Cậu giấu đàn ông lạ”.

Hạ Diệp Chi có chút dở khóc dở cười, mới định nói, liền liếc thấy Mạc Đình Kiên từ trong phòng bếp đi ra.

Vừa nãy anh nói với Hạ Diệp Chi không có nước rửa chén, chờ nửa ngày cũng không đợi được Hạ Diệp Chi trả lời, liền tự mình đi ra.

Anh đi ra liền nhìn thấy Thẩm Lệ.

Thẩm Lệ cũng nhìn thấy Mạc Đình Kiên, cùng với… Trên người anh là tạp dề hoa màu hồng.

Tạp dề là Thẩm Lệ cùng đi mua với Hạ Diệp Chi, mấy ngày Hạ Diệp Chi mới vừa trở về,làm chuyện gì cũng không quá để ý, cho nên Thẩm Lệ liền kéo cô đi mua đồ.

Người đàn ông thân hình cao lớn, mặc áo sơ mi trắng quần tây đen, bên ngoài đeo một cái tạp dề hoa màu hồng, xắn tay áo từ trong phòng bếp đi ra…

Cái tình cảnh này hẳn là nhìn rất ấm áp.

Nhưng mà, đặt ở trên người Mạc Đình Kiên, lại cảm giác sai ở đâu đó.

Cho dù là dáng vẻ đang đeo tạp dề hoa màu hồng, cũng một chút không thấy ôn hòa, vẫn là khí chất không giảm.

Thẩm Lệ như mộng du từ trên ghế sofa đứng lên, kêu một tiếng: “Ông chủ lớn?”

“Ừ.” Mạc Đình Kiên đáp một tiếng, liền quay đầu nhìn Hạ Diệp Chi: “Nước rửa chén đâu?”

Không khí có chút kì lạ.

“Ở trong tủ.” Hạ Diệp Chi nhìn Thẩm Lệ một cái, đi vào trong phòng bếp: “Cậu cầm giúp tớ.”

Tủ bếp rất hẹp, Hạ Diệp Chi đem rất nhiều thứ đặt ở trong tủ.

Cô lấy nước rửa chén ra, ngẩng đầu nhìn về phía Mạc Đình Kiên: “Anh… hay là đi về trước đi.”

“Anh rửa xong sẽ về.” Mạc Đình Kiên mặt không cảm xúc cầm lấy nước rửa chén trong tay cô, đi tới bồn rửa bên cạnh, khom người bắt đầu rửa chén.

Mạc Đình Kiên từ trước giờ chưa làm qua loại chuyện này, rõ ràng có chút không quen, nhưng lại rửa đặc biệt nghiêm túc.

Mạc Đình Kiên nói lời giữ lời, rửa chén xong sau cũng không có đợi thêm, trực tiếp rời đi.

Thẩm Lệ thấy toàn bộ quá trình, cho đến khi Mạc Đình Kiên rời đi, cô vẫn đang trong trạng thái mộng du: “Các người đây là xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc là tách ra, hay là vẫn không tách ra?”

Thẩm Lệ nhìn không hiểu hai người này rồi.

Hạ Diệp Chi vừa tháo giấy thùng vải, vừa nói: “Tạm thời ở riêng.”

Thẩm Lệ dò hỏi: “Như vậy nói cách khác, hai ngươi vẫn còn tình cảm?”

Hạ Diệp Chi dừng một chút, sau đó gật đầu một cái: ” Ừ.”

Lúc trước cô chạy ra nước ngoài, không phải bởi vì cô không yêu Mạc Đình Kiên nữa.

Mà là bởi vì, cô không thể bởi vì yêu một người, mà để cho mình bị người khác nắm hoàn toàn trong tay, mất đi chính mình.

Tình cảm này, cô phải đem vị trí của mình đặt ngang hàng với Mạc Đình Kiên , không thể luôn để bản thân bị Mạc Đình Kiên nắm trong tay được.