Cố Tri Dân ngồi trở về bàn ăn, Lưu Chiến Hằng mới ân cần hỏi Hạ Diệp Chi: “Không sao chứ?”
“Không sao, ngài Cố kia vừa nãy không có ác ý.” Hạ Diệp Chi nhìn thoáng qua Cố Tri Dân.
Nào ngờ cũng đúng lúc Cố Tri Dân nhìn cô, trong ánh mắt anh tràn đầy nghi ngờ và khó hiểu.
“Không sao là tốt rồi, gọi món đi.” Lưu Chiến Hằng cũng không tiếp tục đề tài này.
Cố Tri Dân bên kia, vừa ăn cơm vừa nhìn Hạ Diệp Chi.
Mẹ Cố ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng: “Tri Dân, con biết dáng vẻ con bây giờ giống cái gì không?”
“Cái gì?” Cố Tri Dân không yên lòng hỏi.
Mẹ Cố liếc nhìn Hạ Diệp Chi, kề vào tai Cố Tri Dân thần bí nói: “Con bây giờ giống như một ‘ông chồng bắt quả tang vợ ngoại tình’ vậy đó.”
Cố Tri Dân quay đầu, nhìn chằm chằm mẹ Cố vài giây, mới vô cùng nghiêm túc nói: “Không, con là bạn của ‘người chồng’ kia.”
“Hả?” Mẹ Cố sửng sốt hơn nửa ngày, mới hỏi dò: “Đó là vợ của bạn con?”
“Vâng.” Cố Tri Dân lên tiếng, nghĩ đến Mạc Đình Kiên, thở dài, lắc đầu.
Nghĩ nghĩ, anh ta lấy điện thoại di động ra định gọi cho Thẩm Lệ, nói anh ta gặp được Hạ Diệp Chi.
Nhưng mà, tình hình của Hạ Diệp Chi hiện giờ thế nào anh ta còn chưa rõ, gọi cho Thẩm Lệ, Thẩm Lệ cũng chỉ có thể cùng lo lắng suông với anh ta.
Vẫn nên tìm hiểu rõ tình hình của Hạ Diệp Chi rồi nói sau.
Lúc Hạ Diệp Chi và Lưu Chiến Hằng cơm nước xong xuôi, người trên bàn bên cạnh kia vẫn còn ăn.
Đến bãi đỗ xe, hai người vừa lên xe, Lưu Chiến Hằng đã nói: “Hình như tôi làm rơi điện thoại trong nhà hàng rồi, để tôi đi lấy, em ngồi trong xe chờ tôi nhé.”
“Ừ.” Hạ Diệp Chi hoàn toàn không nghi ngờ, nói: “Đi đi, tôi chờ anh.”
Lưu Chiến Hằng xuống xe, đi một vòng, đến cửa sau nhà hàng.
Cố Tri Dân đang hút thuốc, thấy Lưu Chiến Hằng đi tới, hỏi: “Hút thuốc không?”
“Cảm ơn.” Lưu Chiến Hằng nhận lấy điếu thuốc Cố Tri Dân đưa anh ta.
Cố Tri Dân thở ra một hơi khói, gương mặt nghiêm túc, trực tiếp hỏi: “Anh là ai? Làm sao anh tìm được Hạ Diệp Chi? Ba năm nay anh giấu cô ấy ở nơi nào?”
Lưu Chiến Hằng đưa danh thiếp của mình ra: “Lưu Chiến Hằng.”
Cố Tri Dân nhận lấy nhìn thoáng qua, ánh mắt vội vàng lướt qua mấy chữ “Phòng tư vấn tâm lý”, liền trực tiếp nhét tờ danh thiếp vào túi áo.
“Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.” Cố Tri Dân đối với chuyện của Lưu Chiến Hằng không có chút hứng thú nào, bây giờ anh ta chỉ muốn biết chuyện của Hạ Diệp Chi.
Vì Mạc Đình Kiên, cũng vì Thẩm Lệ, anh ta có trách nhiệm và nghĩa vụ tìm hiểu chuyện của Hạ Diệp Chi.
“Tôi không có giấu cô ấy đi đâu cả. Năm đó xảy ra chuyện, cô ấy bị thương quá nặng, giải phẫu tổng cộng hơn mười lần, hôn mê ba năm, mới tỉnh lại gần đây, quên rất nhiều chuyện. Tôi mong những người ‘bạn cũ’ như cậu đây đừng tới quấy rầy cô ấy, cơ thể cô ấy còn chưa hồi phục ổn định.”
Vẻ mặt Lưu Chiến Hằng nghiêm túc, trong giọng nói cũng lộ vẻ chân thật đáng tin.
Sau khi xảy ra chuyện năm đó, lúc Mạc Đình Kiên về nước đã hồi phục gần như hoàn toàn.
Cho nên, Cố Tri Dân không ngờ Hạ Diệp Chi lại bị thương nặng như vậy, hôn mê ba năm mới tỉnh lại.
“Hạ Diệp Chi lớn lên ở Thành phố Hà Dương, bạn bè cô ấy không nhiều lắm, cô ấy quen anh khi nào?” Miệng Lưu Chiến Hằng rất kín, vì vậy Cố Tri Dân đành phải thăm dò từ từ.
“Chuyện này không liên quan lắm đến ngài Cố. Cô ấy là do tôi cứu, tôi nên chịu trách nhiệm về sức khỏe của cô ấy. Các cậu có thể thăm cô ấy, nhưng đừng quấy rầy cô ấy, đừng làm ảnh hưởng đến thân thể cô ấy. Nếu không có chuyện gì khác, tôi xin phép đi trước.”
Lời nói của Lưu Chiến Hành lịch sự như vậy, giọng điệu lại hết sức cứng rắn.
Ý của anh ta rất rõ ràng. Hạ Diệp Chi là do anh ta cứu, anh ta không ngăn cản bọn Cố Tri Dân tiếp xúc với Hạ Diệp Chi, nhưng cũng không cho họ nói những chuyện trước đây với Hạ Diệp Chi.
Người này quả thật là cố tình gây sự!
Nhưng mà…
Cố Tri Dân nghĩ đến tình hình của Mạc Đình Kiên hiện giờ, bực bội nắm tóc mình, nhấc chân đạp vào tường một cái.
Giây tiếp theo, anh ta đau đên nỗi ôm chân nhảy tại chỗ kêu cha gọi mẹ.
…
Lúc Lưu Chiến Hằng trở lại trong xe, Hạ Diệp Chi đã mơ màng khép nửa mắt mà ngủ.
Nghe thấy tiếng đóng cửa xe, Hạ Diệp Chi liền mở mắt.
Lưu Chiến Hằng thấy cô mở mắt ra, chỉ đơn giản hỏi cô: “Rất buồn ngủ?”
“Hơi hơi.” Hạ Diệp Chi nhìn lướt qua cái điện thoại mà anh ta ném qua một bên, hỏi: “Sao anh đi lâu vậy?”
Sắc mặt Lưu Chiến Hằng như thường: “Thuận đường đi toilet.”
Hạ Diệp Chi khẽ gật đầu, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
“Có việc cứ nói.” Lưu Chiến Hằng thấy dáng vẻ cô do dự, khóe miệng khẽ cong.
Nghe Lưu Chiến Hằng nói vậy, Hạ Diệp Chi cũng không do dự nữa, hỏi: “Ngài Cố vừa nãy… Tôi quen biết anh ta thật sao?”
“Cũng có khả năng, cô cảm thấy thế nào?” Lưu Chiến Hằng vừa khởi động ô tô vừa hỏi cô.
“Anh không biết anh ấy ư?” Hạ Diệp Chi hơi kinh ngạc, cô cho rằng Lưu Chiến Hằng quen biết Cố Tri Dân.
Lưu Chiến Hằng khẽ cười: “Tôi không biết cậu ta, cũng không biết cô có biết cậu ta hay không. Đúng như cô nghĩ, quan hệ của chúng ta trước đây cũng không thân lắm.”
Hạ Diệp Chi gần đây vẫn luôn cảm thấy quan hệ giữa cô và Lưu Chiến Hằng dường như cũng không thân mật như “vợ chồng chưa cưới” bình thường, nhưng không ngờ Lưu Chiến Hằng đã nhìn ra suy nghĩ trong lòng cô.
Cô hơi ngượng ngùng nói: “Anh… Làm sao biết được…”
“Bởi vì, tôi dùng chỗ này để nhìn em, cho nên em nghĩ gì tôi đều có thể biết.” Lưu Chiến Hằng đưa tay chỉ vào ngực mình.
Mặc dù anh ta nói với cô, nhưng ánh mắt của anh cũng không nhìn cô.
Hạ Diệp Chi quay đầu nhìn sang, chỉ có thể trông thấy gò má anh ta.
Lúc này, Lưu Chiến Hằng đột nhiên quay đầu nhìn cô: “Nếu thấy cảm động, em có thể nói thẳng cho tôi biết.”
Hạ Diệp Chi nghe vậy, không nhịn được nở nụ cười, lên tiếng: “Tôi rất cảm động.”
Lưu Chiến Hằng cong môi, cười không ra tiếng.
…
Sau khi Cố Tri Dân trở về, trái nghĩ phải nghĩ, khó chịu trong lòng.
Liền lái xe đến Mạc thị chặn đường Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên cuồng công việc, không cần biết là thời gian làm việc hay là cuối tuần đều ở lại công ty. Lúc muốn tìm anh, đến cửa Mạc thị chặn đường anh thì chắc chắn gặp được.
Gần tám giờ tối, Cố Tri Dân cuối cùng mới nhìn thấy Mạc Đình Kiên đi ra từ cửa Mạc thị.
“Đình Kiên!”
Cố Tri Dân kêu một tiếng, chạy về phía anh.
Mạc Đình Kiên .nhìn thấy Cố Tri Dân, cau mày, không kiên nhẫn: “Sao lại là cậu? Tìm tôi có chuyện gì? Lại muốn tôi đầu tư cho cậu? Tôi đã nói rồi, tôi không có hứng thú với truyền thông Thịnh Hải.”
Cố Tri Dân: “…”
Ba năm trước, sau khi Mạc Đình Kiên tỉnh lại, cũng giống như Hạ Diệp Chi bây giờ, quên tất cả mọi người mọi chuyện, kể cả Hạ Diệp Chi.
Chứ đừng nói đến một Tổng giám đốc Cố quanh năm bị cậu cả nhà họ Mạc đè đầu cưỡi cổ như anh.
“Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, ông chủ giấu mặt đứng sau tập đoàn truyền thông Thịnh Hải là cậu!” Cố Tri Dân đã không nhớ nổi đây là lần thứ bao nhiêu anh ta giải thích với Mạc Đình Kiên chuyện này trong ba năm qua.